Bởi đoàn làm phim khá nổi tiếng nên khách sạn được chuẩn bị khá là sang trọng. Căn phòng của Mạc Tạp là phòng tầng trên còn phòng của Thẩm Tiêu là phòng tầng dưới. Mạc Tạp liếc từ trên xuống dưới rồi chỉ vào cửa sổ, híp mắt cười, “Bọn họ cũng tới sao? Tân ảnh đế cũng ở đây?”
Người hướng dẫn gật đầu, “Đêm nay hai vị hãy nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng ta có lịch quay rồi.”
Mạc Tạp đưa người ra ngoài cửa sau đó nháy mắt với Thẩm Tiêu. Thẩm Tiêu không cam lòng nhìn hắn rồi mím mím môi đi mất. Mạc Tạp híp mắt nhìn cái lan can rồi leo ra ngoài, thả người một cái đã nhảy được vào tầng dưới, vừa mới đứng thẳng lên đột nhiên cứng đờ người. Trong phòng không phải là Thẩm Tiêu mà là Tân Chí Thần và Phó Văn Gia đang ôm nhau, quần áo xộc xệch.
“Thiệu….Hòa????” Tân Chí Thần chật vật phun ra hai chữ rồi bỗng nhiên nhận ra tình trạng của bọn họ, hắn lập tức đẩy Phó Văn Gia ra. Sắc mặt Phó Văn Gia hồng hồng, “Mạc tiền bối, anh, anh sao lại ở đây…..”
“A, xin lỗi, quấy rầy rồi, hai người tiếp tục.” Mạc Tạp gãi gãi mặt rồi lại leo ra ngoài cửa sổ. Hắn cũng không ngờ mình lại vào nhầm phòng, lại còn đúng lúc nhân vật chính công thụ đang ân ái.
Tiểu Miêu che miệng cười trộm, “Đúng là nhầm thật a.”
Đây chính là tầng hai mươi ba a! Trời ạ! Tân Chí Thần và Phó Văn Gia hoảng sợ chạy ra.
“Cẩn thận, nguy hiểm!”
“Mạc tiền bối!”
Mạc Tạp phất phất tay, uốn người vài cái đã nhảy vào bậu lan can của một phòng khác. Hắn mở hé cửa thì thấy đó là phòng của Văn Minh, hắn lại đổi một cái khác. Lần này hẳn là không sai được! Mạc Tạp cười một tiếng rồi đẩy cửa xông vào.
Hắn ngả mình xuống giường. Động tĩnh lạ trong phòng khiến Thẩm Tiêu từ phòng khách đi vào mở cửa.
Cửa bị mở ra, một tia sáng cam ấm áp từ bên ngoài chạy vào. Trong không gian lờ mờ ấy, Thẩm Tiêu thấy Mạc Tạp nằm nghiêng trên giường lớn, vẫy vẫy tay với hắn.
Con ngươi khẽ trầm xuống, Thẩm Tiêu không có ý định bật đèn mà cứ như vậy đi lên ôm người vào lòng.
Lúc này trong lòng hắn tràn đầy vui sướng, tựa như việc vụng trộm thế này luôn khiến hắn kích thích. Mạc Mạc nhà hắn quá bướng bỉnh đến nỗi hắn chỉ có thể bất đắc dĩ. Nếu không phải tin vào khả năng của thanh niên thì hắn cũng không dám để người này mạo hiểm nhảy qua nhảy lại như vậy. Dù sao thì đối với người thường mà nói chuyện này quá điên rồ.
Mạc Tạp vỗ vỗ người hắn, “Được rồi, đi tắm thôi, người bẩn quá.”
“Tắm cùng nhau sao?” Thẩm Tiêu tuy hỏi nhưng động tác không hề chần chờ ôm lấy người, khiêng lên vai.
“Ngày hôm nay đừng quá mức, bằng không ngày mai không dậy được. Nhưng phải tắm một cái, dù sao thì hai ngày hai đêm nữa chưa chắc đã có chỗ để tắm….”
Từ sau khi ở chung cùng nam thần, Mạc Tạp khai phá vô số kĩ năng mới. Nếu như nam thần không thái quá thì hắn tương đối chủ động phối hợp. Đương nhiên cùng Thẩm-khoác da sói-Tiêu thì chút chủ động kia căn bản là câu dẫn, là tình thú giữa người yêu. Trong lúc hắn đang nói thì miệng đã bị lấp đầy bởi nụ hôn sâu bá đạo của nam thần.
Sáng sớm hôm sau, ngay khi Mạc Tạp còn đang mơ hồi thì Thẩm Tiêu đã tỉnh dậy chuẩn bị đồ đạc chu toàn từ sớm. Sau đó, hắn gọi và hầu hạ Mạc Tạp rửa mặt, chải đầu rồi hai người ăn sáng.
Đúng sáu rưỡi, đoàn làm phim cho người tới gọi.
Trên xe của đoàn làm phim, sáu vị khách quý đã có mặt đầy đủ.
Sau khi nhìn thấy Mạc Tạp, Tân ảnh đế và Phó Văn Gia đồng loại thay đổi sắc mặt. Hai người định đi đến bên người hắn nhưng lại nhìn thấy Thẩm Tiêu đứng phía sau đang nhìn nên lại thôi. Chỉ là sắc mặt của cả hai người đều khó coi, lâu lâu còn trộm liếc Mạc Tạp. Thẳng đến khi lên xe, xác định Mạc Tạp không cụt tay cụt chân thì họ mới thở ra một hơi.
Chuyện đêm qua thực sự quá dọa người, nếu không phải họ thấy hắn vào phòng an toàn thì hai người đã định gọi cảnh sát. Hôm nay khi thấy thanh niên xuất hiện không hao tổn gì, Tân Chí Thần còn chưa kịp phản ứng.
Phó Văn Gia mịt mờ nhìn Mạc Tạp mấy lần cũng bị ánh mắt lãnh khốc của Thẩm Tiêu đảo qua khiến cậu sợ hãi rụt về không dám quan sát nữa.
Tân Chí Thần là ảnh đế, cũng là đối thủ cân tài cân sức với Mạc Tạp nên từ khi lên xe, hắn luôn cố ý vô tình bắt chuyện với Mạc Tạp. Sau khi Văn Minh lên xe cũng cố gắng bắt chuyện cùng nhưng mỗi lần đều bị Tân ảnh đế cắt ngang, sau đó y cũng chỉ có thể nén giận mà nhịn.
Một đoạn video được quay ở trên xe này sau khi được chiếu đã khiến cho tất cả mọi người giật mình vì vẻ mặt của Văn Minh, thậm chí về nhân phẩm của y cũng bị nghi ngờ, hình tượng cũng bị lật đổ.
Xe đi trên đường hơn một giờ đồng hồ sau đó mọi người chuyển sang đi tàu nửa giờ, lúc ấy họ mới đến nơi. Đó là một hòn đảo nhỏ tương đương với một thành phố cỡ vừa nhưng nó có núi có sông, thậm chí còn có cả thác nước, có suối nước nóng tự nhiên. Phần lớn đảo nhỏ đều bị che lấp bởi cây cối, từ xa nhìn tới chỉ thấy một sắc xanh trải dài.
Thậm chí bọn họ còn nghe thấy cả tiếng chim hót.
Đảo nhỏ này không lớn nhưng động vật bên trong không ít, có mấy người còn gặp được hồ ly và các loại động vật nhỏ ăn thịt. Mọi người bị bắt mở hành lý và chỉ cho phép mỗi người mang theo một đồ vật.
Tân ảnh đế cân nhắc vài giây rồi quyết định chọn một cái siêu nước, Phó Văn Gia chọn một cái xẻng đa năng, Văn Minh đem cả lều trại theo còn Lưu Phỉ chọn một hộp diêm.
Khi ánh mắt mọi người nhìn về phía Thẩm Tiêu, tất cả đều ngốc người vì thứ hắn chọn lại là một túi kẹo que.
Không biết nhớ tới cái gì, ánh mắt Tân Chí Thần tối đi. Hắn nhìn Phó Văn Gia bên người rồi nở nụ cười thoải mái. Hai người bọn họ tựa như hai con thú bị thương đang liếm cho nhau, dù có ở bên nhau nhưng trái tim của họ mãi mãi thuộc về một người khác.
Cuộc đời hắn thật đáng buồn, mà Phó Văn Gia cũng vậy.
Cũng bởi nguyên nhân này mà hai người họ ở bên nhau khá thoải mái. Thời gian được coi là thuốc trị tất cả, hai người cùng đau tốt hơn so với một người im lặng chịu đựng nhiều lắm.
Hiện thực a, vĩnh viễn không được như ý muốn. Bọn họ còn có thể làm gì được đây, cho dù có buông tha thì cũng vẫn phải sống.
Mà giờ đây, Tân Chí Thần lại có chút bội phục Thẩm Tiêu. Hai ngày hai đêm nói ngắn thì cũng không ngắn mà Thẩm Tiêu lại chọn một gói kẹo. Trong quá trình tham gia không biết sẽ phải đối mặt với những khó khăn gì nhưng hắn hoàn toàn không để ý mà chỉ một lòng suy nghĩ cho Mạc Tạp.
Tân Chí Thần rũ mắt, hắn không làm được.
Dù có thích ai đó nhiều thế nào đi chăng nữa thì một người luôn yêu nhất bản thân mình. Vì vậy, hắn đã thua ngay từ khi bắt đầu.
Sau đó, khán giả ban đầu còn khó hiểu vì thứ mà Thẩm Tiêu chọn nhưng rồi đồng loạt cảm động vì sự tỉ mỉ, cẩn thận của hắn. Người đàn ông này thực sự quá tuyệt vời. Chỉ trong một thời gian ngắn, rất nhiều người đã biến thành fan não tàn của cp Thẩm Mạc. Hình ảnh hai người ở chung với nhau quá ngược cẩu. Còn có nhóm hủ nữ thề sống thề chết ủng hộ Thẩm Tiêu!
Sau khi năm người chọn xong, bọn họ đều nhìn Mạc Tạp.
Sau đó Mạc Tạp vẫy nhẹ cánh tay, một thanh chủy thủ sắc bén phóng ra. Một màn này khiến tất cả mọi người rung động, nhao nhao kêu đẹp trai ngây người, tựa như nhân vật chính trong tiểu thuyết, vừa tiêu sái vừa mạnh mẽ.
“Anh ấy bình hoa ở chỗ nào, nhất định là hoa ăn thịt. Không chỉ xinh đẹp mà còn ăn thịt người a. Tôi quyết định về sau sẽ học chiêu này, thật là cool.” Đây là lời bình luận của không ít người sau hành động đó. Một lần nữa, Mạc Tạp lại thu hút rất nhiều fan, đặc biệt là Lưu Phỉ cũng hâm mộ hắn trong một khoảng thời gian khá dài.
Lắc lắc chủy thủ trong tay, Mạc Tạp cười híp mắt nhìn xung quanh một vòng.
Đạo diễn đang ngơ người lập tức ho nhẹ một tiếng, thông báo quay chụp bắt đầu. Trong hai ngày hai đêm này không ai sẽ trợ giúp bọn họ, bọn họ phải tự mình sống sót.
Đương nhiên, có người đã từng tham gia tiết mục này và phải chịu đói trọn hai ngày liền không kiếm được gì ăn cả.
“Không bằng chúng ta phân tổ a! Như vậy tỉ lệ sống sót sẽ lớn hơn.” Tân Chí Thần đề nghị, “Sáu người, chia làm hai tổ, ba người trong một tổ sẽ giúp đỡ lẫn nhau.”
Ánh mắt Phó Văn Gia sáng ngời, tia sáng hi vọng lóe lên.
Thẩm Tiêu sao có thể không biết Tân Chí Thần dự định làm gì. Hắn hừ lạnh, “Tôi với Mạc Mạc một tổ.”
“Được.” Mạc Tạp đồng ý.
Nếu Mạc Tạp và Thẩm Tiêu một tổ thì Tân Chí Thần có muốn cũng không thể không đồng ý chia thành ba tổ, mỗi tổ hai người. Đương nhiên, hắn không hợp với Văn Minh, càng không quen Lưu Phỉ nên thành một tổ với Phó Văn Gia. Hai người còn lại tự động thành một tổ.
Lưu Phỉ nhìn qua bốn người, mơ hồ phát hiện điều gì đó.
“Tuy là phân tổ nhưng mọi người vẫn nên cùng nhau hành động.” Tân Chí Thần lại nói thêm, “Chúng ta chọn đồ khác nhau, có thể mượn dùng của nhau cũng được.”
“Để qua được hai ngày, chúng ta phải tìm được thức ăn và nước uống, còn cả nơi ngủ qua đêm. Nơi này có thể có động vật hoang dã nên không an toàn.” Phó Văn Gia nói rất nhẹ nhàng nhưng vô cùng kiên định.
Mạc Tạp sờ sờ thân cây rồi vuốt nhẹ đầu ngón tay, “Ừm.”
Ở đây không chỉ có động vật ăn thịt loại nhỏ mà còn có cả cây cỏ độc hại. Dân bản xứ và đoàn quay phim đã sớm chuẩn bị tốt cho mọi tình huống. Mạc Tạp nhớ lại trong cốt truyện có đề cập tới chỗ này còn có một con mãng xà lớn. Cốt truyện có ý định muốn bộc lộ tình cảm trong hoạn nạn của nhân vật chính công thụ nên đã để mãng xà xuất hiện ở đây.
Xem qua báo cáo của Tiểu Miêu thì con mãng xà này có địa bàn ở gần một con sông lớn. Hơn nữa, ngoài mãng xà ra thì một số loài cá cũng cần chú ý.
Văn Minh cười lạnh một tiếng. Chỗ này chỉ có y là có lều trại, buổi tối bọn họ nhất định muốn mượn dùng. Thế nhưng sao y lại có thể cho họ toại nguyện. Y muốn nhìn thấy sự thảm hại của Mạc Thiệu Hòa!
Mục đích tiếp theo của họ là tìm nguồn nước. Sau khi chuẩn bị tốt, sáu người bắt đầu đi vào rừng. Một đám dân bản xứ và bác sĩ dã ngoại hỗ trợ đi phía sau nhưng chỉ khi bọn họ gặp nguy hiểm thì những người này mới xuất hiện.
Đều là những thanh niên quen được sống trong nhung lụa từ nhỏ, chưa bao giờ phải sinh tồn nơi hoang dã như vậy nên không bao lâu gần như bọn họ đã uể oải. Phó Văn Gia, Lưu Phỉ và Văn Minh chỉ là thể chất bình thường nên đi được hơn nửa giờ đã thở dốc.
Ngược lại Mạc Thiệu Hòa vốn không được khán giả coi trọng lại tinh thần sáng láng không chút mệt mỏi nào.
“Mọi người thế nào rồi? Có cần nghỉ không?” Tân Chí Thần quay đầu hỏi, ánh mắt quét một vòng quanh người Mạc Tạp.
Lưu Phỉ nói trước, “Thật không nghĩ là nhiệm vụ khó như vậy. Hai chân của tôi không còn chút lực nào.”
Văn Minh phải mang đồ nặng nhất nên giờ cả khuôn mặt đều đã trắng nhợt, “Chúng ta nghỉ ngơi một chút đã a!”
Tân Chí Thần vẫn chưa đồng ý thì Mạc Tạp đã nheo mắt, “Không được.”
“Vì sao?!” Văn Minh trừng mắt bất mãn. Y chắc chắn là Mạc Thiệu Hòa đang làm khó dễ cho y.
Mạc Tạp chỉ cười mà không nói.
“Mạc Thiệu Hòa, chúng ta là một đội. Cậu mà cứ mang ân oán cá nhân như vậy sẽ bất lợi cho đội!” Văn Minh hít sâu một hơi nói. Lời lẽ rất đạo mạo song lại rất có thâm ý.
Quét mắt nhìn Văn Minh, Tân Chí Thần vội nói, “Thiệu Hòa, có chuyện gì a?! Nơi này không thể ngồi nghỉ sao?”
Nếu đây không phải là truyền hình thực tế thì Tân Chí Thần đã muốn châm chọc Văn Minh vài câu rồi.
Mạc Tạp vẫn chưa phản bác mà Thẩm Tiêu đã gạt một ít lá cây màu đỏ dưới chân ra để lộ vài quả trứng phía dưới.
“Là trừng.” Văn Minh vui vẻ, “Chúng ta có đồ ăn rồi.”
Tân Chí Thần ngẩn ra, bừng tỉnh nói, “Thì ra là như vậy. Thứ này chỉ cần ăn một miếng là lên Tây Thiên rồi. Đây chính là loài vật duy nhất đẻ ra trứng có độc. Thứ này chỉ khi phá xác ra mới hết độc tố nhưng giờ chỉ cần chạm thử vào là đã nhiễm độc luôn rồi. Lúc trước không phải chúng ta được phát một quyển du kí về nơi này sao? Chỉ cần nhìn qua là không quên được thứ này a!”
Tân Chí Thần nói cho tất cả mọi người nghe nhưng nội dung lời nói lại trào phúng Văn Minh lười biếng vô tri.
Văn Minh cắn răng, sắc mặt xanh mét. Thực tế là người nghe ai đều có thể nhận ra Tân Chí Thần cực kì chán ghét Văn Minh. Sau khi lên sóng, không ít fan của ảnh đế còn học giọng nam thần nhà mình, cười nhạo fan của Văn Minh, “Vô tri không phải là tội nhưng khoe khoang sự ngu dốt của mình thì đúng là quá thảm hại.”
Một màn này khiến cho ấn tượng của mọi người thay đổi hoàn toàn. Mạc Tạp và Thẩm Tiêu quan sát tỉ mỉ, Tân ảnh đế chăm chỉ, bác học đã khiến cho rattings của chương trình không ngừng được kéo lên.
Đội ngũ còn chưa dừng lại, sắc mặt Văn Minh lại càng kém, dù y có muốn cũng không thể cáu giận mà đành cắn răng yên lặng đi theo. Mọi người đi được thêm hai giờ nữa thì Mạc Tạp bỗng dừng lại, mỉm cười.
Thẩm Tiêu lập tức cúi đầu, “Sao vậy?”
Thẩm Tiêu từ lúc đến tới giờ đều chưa nói một câu, giờ bỗng dưng nói ra làm tất cả mọi người đều dừng lại chờ nghe ý kiến.
“Phía trước có mùi của nước.” Mạc Tạp cười cười, “Không phải là hồ, chắc là sông.”
Đôi mắt Tân Chí Thần lóe ra, hắn nói, “Vừa lúc cần nước, đi lâu như vậy mọi người đã vừa mệt vừa đói.”
So với mấy người không biết sâu cạn thế nào, dân bản xứ đi theo phía sau cực kì kinh ngạc. Loại năng lực này chỉ xuất hiện trên những người có khả năng sinh tồn hoang dã cực kinh nghiệm, nếu không sẽ không thể nhận biết phương hướng nguồn nước. Hơn nữa, hắn còn biết là sông hay là hồ, điều này quả thực khó tin.
Những người này cũng chẳng phải là nhà thám hiểm mà chỉ là một đám dân thành phố quen ăn trắng mặc trơn a!
Nghe Mạc Tạp nói vậy, Văn Minh cắn răng, “Có nguồn nước là tốt rồi nhưng sao cậu biết nơi nào có nước?”
Mọi người cũng thắc mắc nhưng người nói khác nhau, ý nghĩa cũng khác. Hiển nhiên là Văn Minh muốn cắn Mạc Tạp không thả khiến Phó Văn Gia không thích, Tân Chí Thần lại lạnh mặt còn Thẩm Tiêu căn bản là không thèm nhìn y. Ngược lại Lưu Phỉ vẫn vây xem không khí kì quái này từ đầu tới cuối, cuối cùng cũng ngộ ra kinh hãi.
Lưu Phỉ dại ra nhìn Mạc Tạp: Có phải là cậu biết quá nhiều hay không?
Mẹ nó, quý vòng thật loạn!
Cậu chỉ là một ca sĩ nho nhỏ, không ngờ tới đây lại phát hiện tứ giác luyến trong truyền thuyết! Nếu không phải hai trong số đó là ảnh đế và đại sứ hòa bình thì cậu hận không thể ngay lập tức chiêu cáo thiên hạ! Mà thực tế là cậu cũng khác ngạc nhiên, đàn ông tốt vì sao đều thích đàn ông vậy?
Mạc Tạp câu môi cười, “Chỉ là quan sát nhiều một chút mà thôi.”
Lại một lần nữa bị nghẹt thở, Văn Minh nắm chặt tay, miễn cưỡng cười, “Thật sao? Thiệu Hòa sư đệ thật lợi hại.”
Đây tuyệt đối là một kẻ đáng ghét. Người xem nhao nhao suy đoán như vậy sau khi xem chương trình. Mạc Thiệu Hòa bất mãn với công ty bị đóng băng hoạt động sau đó lại quật khởi trở lại. Giờ lại đến lượt Văn Minh trong tối ngoài sáng châm chọc.
Lúc này Văn Minh nghĩ là mình đã bắt được điểm yếu của Mạc Thiệu Hòa. Y vẫn luôn đố kị hắn, đố kị vì hắn được nhiều người quan tâm đến. Nhiều lúc nhìn gương mặt hắn, y chỉ muốn tự tay xé nát nó ra. Thật chướng mắt!