Tựa như phát hiện ra đóa cúc non trước ngực Mạc Tạp, sự tính kế trong mắt Mộ Uy lóe qua rồi biến mất, “Bông hoa thật xinh đẹp, tôi có thể xem không? Tôi là Mộ Uy hệ chữa bệnh thực vật, tôi có chút kinh nghiệm trong việc chăm sóc hoa cỏ.”
Ở cái thế giới này người có dị năng chữa khỏi cần thông qua thực vật mới có thể cứu chữa được. Mà thực vật cũng không bình thường, chúng nó đều có ý thức của mình, thậm chí có một số loài còn cực kì nguy hiểm. Ở tinh tế, người có dị năng chữa khỏi thuộc dạng hiếm, ngay cả tướng quân của quân đoàn cũng không dám tùy ý đắc tội. Để buff thêm cho nhân vật chính thụ, tác giả đã cho hắn bàn tay vàng là khả năng tương tác thực vật cực cao.
Không trách Mộ Uy ngạc nhiên vì bông cúc trước ngực Mạc Tạp được liệt vào một trong năm trân hoa cao cấp nhất. Năm loại trân hoa này có năng lực rất mạnh, khi nở rộ thậm chí còn có thể tạo ra thú triều. Mà bông hoa này đã nở rộ hoàn toàn, còn có thể ỷ lại Mạc Tạp như vậy chứng tỏ nó đã thần phục.
Mộ Uy còn nhớ bông hoa này chỉ xuất hiện trong phiên ngoại của quyển tiểu thuyết nhưng đó chỉ là lời đồn, chưa ai xác định rõ. Vậy mà bông cúc vốn chỉ có trong truyền thuyết này lại xuất hiện ở ngay đây! Thậm chí còn bị Joyce thuần phục! Sở dĩ nó thần bí là do nhân loại mới chỉ phát hiện ra tổng cộng ba cây hoa cúc này.
Cho dù là giáo sư cũng chưa chắc đã nhận ra được bông cúc này nhưng may mà y có dị năng đôi mắt của thượng đế và cũng đã đọc tiểu thuyết nên mới nhận ra được.
Chuyện gì đã xảy ra thế này?
Chẳng lẽ cốt truyện đã thay đổi? Bàn tay vàng lớn nhất của y ở thế giới này là dự đoán được hướng đi của cốt truyện nhưng dường như có gì đó đang chệch hướng. Nếu như mất đi năng lực dự đoán tương lai thì y có thể thành công được không?
“Hệ chữa bệnh thực vật?” Mạc Tạp ghé mắt, đôi mắt tràn đầy những chấm sáng nhỏ.
Mộ Uy gật đầu, “Đúng vậy. Tôi chưa từng gặp cậu ở trường, vừa rồi hình như cậu đang có chuyện cần giúp đỡ?” Đối phương không tiếp lời khiến y không thể tiếp tục nói chuyện về cây hoa nữa. Tạm thời còn chưa rõ khả năng của nhân vật chính thụ đến đâu, y còn phải cẩn thận chút, “À, mà cậu thuộc hệ nào vậy?”
“Không có gì cần giúp đỡ cả.” Mạc Tạp cong môi cười, “Kì thật tôi cũng cùng hệ với anh, chỉ là hôm nay tôi vừa mới tới. Tôi biết chăm sóc nó, hơn nữa nó cũng không thích người lạ, tôi sợ nó sẽ làm anh bị thương. Đương nhiên, nếu nó nguyện ý thì tôi không phản đối.”
Sắc mặt cứng ngắc, Mộ Uy cố cười cười, “Thật là may, nếu có gì cần tôi giúp đỡ thì cậu cứ gọi tôi. Tôi rất thích chăm sóc hoa cỏ.” Dứt lời, ánh mắt y mờ mịt đảo qua bông hoa.
Vì là người xuyên thư nên Mộ Uy cũng có lực tương tác khá cao. Nếu như không có tinh thần lực dễ chịu của Mạc Tạp vây quanh cộng thêm việc xuất thân từ hệ thống thì hoa cúc có thể sẽ thân mật với Mộ Uy. Nhưng hoa cúc lại ghét nụ cười gả dối của y, đôi mắt của y khiến nó hoảng sợ.
“Nói nhiều như vậy mà tôi lại quên mất dẫn cậu tới phòng học a!” Mộ Uy cười cười, đầu ngón tay nhịn không được chạm vào bông hoa nhưng lại bị bông hoa tránh khỏi, thậm chí nó còn cuốn cánh hoa của mình lại để che khuất nhụy hoa, tựa như rất chán ghét Mộ Uy.
Lực tương tác mà y vẫn kiêu ngạo giờ bị đâm thủng, Mộ Uy cực kì không cam lòng. Cái bông hoa chết tiệt này lại dám tránh y! Rồi sẽ có một ngày….
“Đi thôi, tôi dẫn cậu đi.” Mộ Uy đành phải thu tay rồi thuận thế nắm lấy cổ tay của thiếu niên. Cảm giác mềm mại khiến y chợt dừng bước. Trái tim không hiểu sao run lên, ngón tay không nhịn được khẽ vuốt nhẹ lên cổ tay của thiếu niên. Đột nhiên, một luồng khí lạnh từ đầu tràn đến phá vỡ ảo tưởng của y khiến y giật mình tỉnh lại và nhớ tới một chuyện mà y nhỡ quên mất.
Wilmot!
Nãy giờ y chỉ lo nói chuyện với Joyce mà quên mất sự tồn tại của Wilmot! Trong tiểu thuyết, khoảng thời gian này người đàn ông này biến thành u linh, buổi tối mới có thể tu luyện! Luồng khí lạnh vừa nãy khiến y chợt nhận ra, chẳng lẽ Wilmot vẫn đi theo Posey Joyce?!
Không thể nào a!
Đêm qua y đã cố tình để đại ca đi cưỡng gian Joyce, Wilmot làm sao có thể tha thứ cho vị hôn phu dâm đãng đã cắm sừng hắn. Nhưng loại uy áp mạnh mẽ này là thế nào? Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?! Kế hoạch chu đáo của y chẳng lẽ không thành công?!
Thật sự y không thể thay đổi được cốt truyện sao? Vậy chẳng lẽ cuối cùng y vẫn phải chấp nhận vận mệnh bị phanh thây trên chiến trường sao?
Mộ Uy bị khí lạnh bao phủ khiến y càng lúc càng nôn nóng, cuối cùng gương mặt cũng trắng bệch như tờ giấy. Mạc Tạp nhận ra khí lạnh mơ hồ quanh người, hắn cười cười. Nhờ có Wilmot mà hắn luôn có cảm giác quỷ bám vào người.
Tiểu Miêu nghiêm trang sửa lại, “Chủ nhân, ngài sẽ không bao giờ bị quỷ bám vào người. Phần mềm diệt Virus của hệ thống sẽ tiêu diệt nó ngay.”
“Anh làm sao thể?” Phát hiện sắc mặt khó coi của Mộ Uy, Mạc Tạp làm ra vẻ quan tâm, “Bị bệnh sao?”
“Tôi, tôi không sao. Tôi rất khỏe.” Ánh mắt của Mộ Uy lóe lên, lúc này y không thể nhìn thẳng nhân vật chính thụ được nữa. Người này được thiên đạo sủng ái, khác hẳn so với kẻ chắc chắn sẽ chết thảm trong tương lai như y. Thế nhưng đều là người, dựa vào cái gì mà chuyện tốt đều đến tay hắn?
Xem đủ sự biến hóa sắc mặt của Mộ Uy, Mạc Tạp hơi cụp mắt, một luồng ánh sáng lóe qua đôi mắt hắn rồi biến mất tựa như ảo giác.
Lo lắng sao? Sợ hãi sao?
Muốn thay đổi vận mệnh là không sai nhưng nguyên chủ cũng vô tội không phải sao? Nếu vật hi sinh này dám báo thù vậy hắn dám ăn miếng trả miếng. Trước đây Posey Joyce phải chịu bao nhiêu thống khổ thì kẻ xuyên thư này sẽ phải chịu gấp trăm ngàn lần.
Giáo sư già đã bắt đầu chuẩn bị cho buổi học, chợt thấy một thiếu niên lạ mặt, ông hơi dừng lại, “Cậu là bạn học Posey?”
“Đúng vậy, giáo sư.” Mạc Tạp gật đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt.
Nhìn thấy bông hoa cúc trong lòng Mạc Tạp, giáo sư nghi ngờ vài giây rồi nói, “Ừ, trước kia học hệ nào không quan trọng, nếu đã chọn hệ chữa khỏi thì phải đối đãi thực vật bằng tâm.”
Mạc Tạp mờ mịt phát hiện ra ánh mắt tò mò của giáo sư nhưng hắn không đề cập gì cả, “Vâng, cảm ơn giáo sư.”
“Tiết học hôm nay nằm ngoài chương trình học, cậu cứ theo trước đi đã, sau đó tôi sẽ bổ túc cho cậu. Cậu đã thí nghiệm lực tương tác chưa?” Dung mạo của thiếu niên thật tốt, nhìn như hiền lành nhu thuận nhưng khí thế cũng không vừa. Không quá bức người nhưng cũng không để kẻ khác bỏ qua.
Rõ ràng là giáo sư đã nhận ra trân hoa trước ngực hắn và nhận ra khả năng tương tác của hắn rất cao. Làm gì có giáo sư nào không thích học sinh nhu thuận nghe lời lại có năng lực thiên phú?
Mạc Tạp đi thẳng tới góc ngồi, bỏ qua ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của những học sinh khác. Những ánh mắt này chỉ tồn tại được một hồi rồi nháy mắt biến mất.
Mạc Tạp âm thần chậc lưỡi, đại khái là nam thần của thế giới này có chức năng đuổi ruồi đi.
Giáo sư già có tri thức rộng lớn mà cũng rất hài hước nên ông chỉ nói vài câu đã lấy được sự chú ý của cả lớp. Hệ chữa khỏi phụ trách chăm sóc một phần ba vườn thực vật, hai phần khác là của các hệ khác bởi lẽ dù không học hệ chữa khỏi nhưng một số học sinh hệ khác có lực tương tác khá cũng có thể tự mình chữa khỏi những vết thương nhỏ.
Trong vườn có một nửa là thực vật chưa được thuần hóa thuộc về học viện. Nếu như có người thuần phục được bất kì thực vật chưa thuần hóa nào thì đều có thể đem nó đi. Một trăm năm trước có một học viên còn đạt được sự yêu thích của tất cả cây cỏ ở đây nên thậm chí học viện đã tặng cậu ta cả cái vườn thực vật khi đó.
Giáo sư đi đằng trước, ánh mắt nhìn về phía hoa cỏ có biểu hiện hơi lạ trong hôm nay, ông nhăn mi suy nghĩ.
Mộ Uy đến giờ mới khôi phục được bình thường, y nhìn hoa cỏ lạ thường trước mắt lại đảo qua Mạc Tạp, đôi mắt trầm xuống.
Mạc Tạp cũng nheo mắt lại, biến dị thực vật không đơn giản. Đây là cơ hội đầu tiên tác giả cho Posey Joyce lột xác. Lần này vườn thực vật bạo động là do hoa tử la nở, những hoa cỏ khác bị kích động tiến vào trạng thái công kích.
Bản thân sở hữu lực tương tác nghịch thiên nhất tinh tế nên Posey Joyce tuy chật vật nhưng vẫn cứu được các học sinh khác, ghi lại hình ảnh tốt đẹp trong mắt các bạn học.
Trong trí nhớ của hắn lại khác, vì joyce bị cường bạo nên càng ngày càng sống trầm mặc tự ti, ngay khi bạo động xảy ra còn kéo chân sau mà Mộ Uy thì ngược lại, biểu hiện vô cùng tốt. Vì thế, sau cuộc bạo động này, Mộ Uy thăng cấp thành nam thần trong mắt mọi người trong khi Joyce lại càng bị ghét bỏ.
“Đề bài lần này là hoa uất kim cương.” Giáo sư đè bất an trong lòng xuống, công bố loại hoa hôm nay học sinh phải giao tiếp. Họ phải khiến cho uất kim cương yêu thích họ thông qua việc tưới nước, bón phân và vuốt ve cánh hoa của nó.
Nếu như may mắn họ có thể được uất kim cương thuần phục cũng không phải không thể.
“Chúng ta cùng đi nhé! Công cụ mới chắc cậu còn chưa thuận tay, cậu có thể dùng trước của tôi.” Mộ Uy đi tới bên cạnh Mạc Tạp rồi đưa đồ của mình cho hắn, người xung quanh thấy vậy cũng cùng giúp đỡ Mạc Tạp.
Mạc Tạp vẫy tay cười, “Không cần, tôi có mang theo. Dù sao để trở thành học sinh của hệ này thì điều đầu tiên tôi phải làm là chuẩn bị một bộ dụng cụ vừa tay.” vừa dứt lời, Mạc Tạp đã chiếm được sự đồng tình của giáo sư và bạn học.
“Hoa uất kim cương khá cởi mở.” Một bạn học khác ngồi xuống bên cạnh hắn, “Nhưng mỗi cây đều có tính của mình, tôi thích chúng nó, mỗi ngày có thể được làm bạn với chúng nó rất vui. Yên tâm đi, về sau cậu cũng sẽ thích nơi này.”
Đôi mắt Mạc Tạp lóe lên, cười nhẹ đáp lại.
Đừng nhìn bộ dụng cụ Mộ Uy cho hắn dùng tạm rất bình thường, thực tế nó đã bị nhúng qua mùi mà hoa cỏ ghét nhất. Sự đụng chạm của hắn sẽ không những khiến cho hoa cỏ chán ghét mà còn bị chúng nó tấn công.
Đôi mắt Mộ Uy đảo loạn, trong lòng kinh hãi. Trong tiểu thuyết, Posey Joyce ngu ngốc vốn không chuẩn bị trước dụng cụ, giờ sao lại thành thế này?! Không lẽ ngoài y ra còn có người khác cũng xuyên thư vào giúp Posey Joyce?!
Mạc Tạp ngồi xổm xuống trước một cây uất kim cương rồi híp mắt lại. Tiểu Miêu che mặt, cái cây này sẽ là cái cây thảm nhất của ngày hôm nay, không muốn thuần phục cũng phải thuần phục.
Tiểu Miêu che lỗ tai, “Nó đang gào lên thật loạn! Nó muốn ôm một cái, sờ một cái, hôn một cái!”
Mạc Tạp cười tủm tỉm đưa tay ra sờ vào lá hoa. Giáo sư đang định ngăn cản lại thì bị lực tương tác của hắn chấn kinh rồi. Cây hoa uất kim cương không những không phản kháng mà còn kề sát lại gần!
Giáo sư vẫn chú ý đến học viên mới nên khá kích động về khả năng của hắn. Mộ Uy cũng âm thầm quan sát và khi thấy một màn này, y suýt nữa cắn nát răng. Vì sao lại như vậy? Không phải là nhân vật chính thụ mới đầu yếu ớt lắm sao?
Đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Không được, y nhất định phải trở về hỏi gã đại ca t*ng trùng lên não kia mới được.
Dung mạo của Posey Joyce rất nổi bật, lúc khẽ cười còn lộ ra má lúm đồng tiền nhàn nhạt. Không ít học viên rất thích hắn và lại càng nhiều người thích hắn hơn khi thấy được lực tương tác mạnh mẽ giữa hắn và hoa cỏ.
Những người thi vào hệ chữa khỏi này phần lớn đều là những người thích hoa cỏ nên họ cũng thích những người mà hoa cỏ thích. Năng lực của thiếu niên và dung mạo của hắn đều ưu tú như nhau a.
“A!” Hoa uất kim cương vốn đang vui vẻ đột nhiên lại tấn công một học sinh khiến mặt cậu ta rách một vết. Sắc mặt giáo sư giật mình, “Đi ra mau! Nguy hiểm!”
Giáo sư phản ứng không chậm nhưng dị biến lại quá đột nhiên. Phía sau Mạc Tạp xuất hiện một cây dây leo đang giương nanh múa vuốt muốn ăn thịt người.
Đôi mắt của Wilmot co rụt lại, “Chạy mau! Có nguy hiểm! Tiểu ác ma, mau tránh ra!”
Mạc Tạp nhìn trận thế trước mắt rồi quay đầu nhìn về hướng Wilmot. Vừa rồi hắn vừa nghe thấy tiếng của nam thần. Tiếng nói tràn đầy ma lực nhưng lại nôn nóng và bất an. Ảo giác sao?
“Chạy đi a! Tiểu hỗn đản, em còn nhìn gì nữa! Em muốn chết để ta trở thành quả phu sao?!” Wilmot hơi ngưng lại khi nhìn thấy đôi mắt đen láy kia hướng về phía mình nhưng hắn lại tiếp tục giục thêm một lần nữa.
Tiểu hỗn đản? Đây là biệt danh nam thần ở thế giới này đặt cho hắn sao? Mà cái ý nghĩ quả phu này có chút quen quen.
Trong hỗn loạn, rất nhiều học sinh bị đẩy ngã và bị dây leo quấn đi, “A! Đừng ăn tôi! Tôi là Witt! Tôi đã từng bón phân cho các cậu mà!”
Cùng lúc đó, tiếng thét hoảng sợ của Mộ Uy cũng vang lên, y cũng bị dây leo quấn đi mất. Mà hình như dây leo rất thích y nên cứ quấn mãi quấn mãi biến y thành một cái xác ướp màu xanh biếc.
Mạc Tạp đảo mắt qua, nhướn mày.
Trong tiếng la hoảng sợ còn hỗn loạn tiếng khóc. Cậu học sinh khi nãy còn nói chuyện với Mạc Tạp đang bị lôi đi. Mạc Tạp dừng chân. Hắn nhớ kĩ người này còn nói mình rất thích hoa cỏ, giờ lại bị hoa cỏ tấn công.
“Còn không chạy! Tiểu hỗn đản, em không muốn sống nữa sao!” Wilmot âm trầm muốn nhào tới đẩy hắn ra nhưng không được.
Tựa như cảm nhận được sự ghét bỏ của Mạc Tạp, hoc cúc cẩn thận vẫy cánh hoa tạo nên những sóng nhỏ. Sóng nhỏ đi đến đâu thì thực vật yên lặng đến đấy rồi khôi phục bình thường.
Mạc Tạp giật mình sửng sốt rồi yên lặng bụm mặt cười. So với trong tiểu thuyết thì dường như hoa cúc lại chọn một phương án giải quyết tốt hơn nhiều nhưng cũng mang đến không ít rắc rối.
Cũng là trân hoa nhưng hoa tử la lại không quý bằng hoa cúc nên hương thơm của nó bị hoa cúc áp chế.
Hoa cỏ vốn bạo loạn giờ đều yên lặng lại, thần phục tựa như gặp phải quân vương. Những học sinh đã trốn được rất xa giờ mới bừng tỉnh quay đầu lại.
Mạc Tạp ôm hoa cúc, đi tới phía một bạn học đang khóc, hắn nở nụ cười, “Không sao rồi, đứng lên đi.”
“Tôi….” Romille trừng mắt nhìn, “Tôi được cứu rồi?”
“Cậu không bị hoa cỏ ghét đâu, chúng nó chỉ bướng bỉnh một chút thôi chứ không định tấn công cậu.” Mạc Tạp híp mắt cười, “Hoa cỏ có tính hoạt bát một chút a.”
Romille nhìn nụ cười của thiếu niên đến ngây dại. Cậu chống tay đứng dậy cười hổn hển. Mà Mộ Uy cũng bị nụ cười kia kinh diễm đến rồi.
Khác với sự chật vật của mọi người, Mạc Tạp tựa như hạc giữa bầy gà, nụ cười xinh đẹp dưới ánh mắt trời tựa như minh châu trong biển. Giáo sư già vịn tường đứng lên, biểu tình hoảng sợ còn đọng trên mặt nhưng đôi mắt lại trợn tròn nhìn Mạc Tạp, “Không sai! Chính là nó! Không thể nhầm được!”
Ông vẫn nghe đồn trong học viện có một gốc hoa tử lan tôn quý, không ngờ hôm nay lại phát hiện thêm một trân hoa nữa! Những người khác không hiểu nhưng mọi chuyện sao có thể lọt qua tầm mắt của vị giáo sư già này. Khí thế của hoa tử la và cúc bách nhật khá giống nhau, tuy so ra kém mẫu đơn và tường vi nhưng có thể áp chế được hoa tử la thì chỉ có cúc bách nhật trong truyền thuyết.
Nam thần âm trầm nhìn vị hôn phu nhà mình tỏa sáng, đôi môi hắn mím chặt lại.
Sau khi dọn dẹp vườn thực vật, giáo sư gọi Mạc Tạp ở lại. Ông nhìn Mạc Tạp một lúc rồi nói, “Cậu biết mình đang cầm hoa gì sao?”
“Cúc bách nhật.”
“Cậu biết sao?” Giáo sư già hô lên, “Biết sao còn mang ra ngoài? Hoa trân quý như vậy sẽ bị nhiều người nhòm ngó.”
Ngoài dự liệu của ông, Mạc Tạp ngồi trên ghế, chọc chọc bông hoa một cách vui sướng rồi nói, “Không sao. Tôi không ngại.”
Wilmot và giáo sư ngốc ngốc nhìn hắn rồi sau đó co quắp khóe miệng.
“Bởi vì đây là của nhị hoàng tử.” Mạc Tạp chọc thêm vài cái nữa, âm thầm chậc lưỡi. Cây hoa này thật thú vị.
Khí áp trên người Wilmot tiêu tán vì hắn cảm thấy thật buồn cười.
Giáo sư già hít sâu một hơi, “Nhị hoàng tử? Ngài ấy đưa cho cậu? Vậy hai người…..”
“Không phải, nhị hoàng tử còn đang ngủ chưa tỉnh. Hoa của anh ta không ai chăm sóc nên tôi đem theo thôi.” Mạc Tạp bâng quơ nói. Cúc bách nhật dễ lừa gạt đi theo người lạ thế sao?!
“Giáo sư, đừng lo lắng. Cho dù có bị nhòm ngó thì họ cũng phải nể mặt nhị hoàng tử. Giờ đem ra nói cho mọi người đều biết thì ai còn dám đụng vào nó? Hơn nữa nếu như chút khó khăn này mà không thu xếp chu toàn được thì không xứng trở thành nam thần của tinh tế. Anh ta cứ như vậy nằm chết luôn cho xong.”
“……” Giáo sư phát hiện tất cả ấn tượng ngoan ngoãn ban đầu của Mạc Tạp đều là rắm hết. Đây căn bản là một tiểu hỗn đản không lo nghĩ gì! Nhưng khi nghĩ đến lời Mạc Tạp nói, ông cũng không phản bác được. Hoàng gia nơi nào chẳng có bí mật.
“Được rồi, cậu định làm thế nào? Bây giờ cậu đã phá vỡ cân bằng của tinh tế.” Tiểu hỗn đản này có nghĩ tới trường hợp hoài bích có tội không a!
Mạc Tạp nhướn mày cười, “Giáo sư, nguyên nhân nào khiến vườn thực vật bạo động?! So với một trân hoa đã nhận chủ thì trân hoa còn lại hấp dẫn người hơn a!”
Đôi mắt của giáo sư già nheo lại, cuối cùng ông cũng an tâm.
Mà linh hồn của Wilmot đang trôi nổi phía sau cũng nắm chặt tay lại. Vị hôn phu của hắn nói không sai, nếu chỉ có chút khó khăn này cũng bất lực thì sao hắn có thể bảo vệ được người hắn yêu. Không bảo vệ được còn nói gì đến tương lai!
Trong mơ hồ, Wilmot có cảm giác hắn bị phát hiện. Đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn về phía Mạc Tạp, bàn tay ra sức nắm lại. Đây là vị hôn phu của hắn, chỉ là của hắn.
Hắn sẽ không để thiếu niên đợi quá lâu. Wilmot nhìn chằm chằm bông cúc bách nhật, ánh mắt tối sâu. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện a. Vị hôn phu của hắn ngày càng chói mắt, ngày càng ưu tú. Hắn phải mau chóng khỏe lại để phòng ngừa ác lang tới gần. Những học sinh hôm nay chứng kiến vị hôn phu của hắn tỏa sáng đều có thể liệt vào danh sách tình địch.
Hiện giờ hắn và vị hôn phu còn chưa kết hôn, nếu cảm tình của họ chưa thể tiến thêm nữa thì đều có khả năng trở thành người lạ!
Giữa lúc Wilmot đang tự nhủ thì hắn nghe thấy Mạc Tạp nói ra một câu khiến hắn hộc máu bỏ mình.
“Giáo sư, tôi phải về đây. Wilmot có chút thận hư nên tôi phải về nhà tiêm cho anh ta.”