• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Chân quyết định giúp nam chính một tay, bèn lấy điện thoại ra, ngay tại chỗ kéo Đoàn Thanh Lâm vào nhóm WeChat của câu lạc bộ nhiếp ảnh, còn cẩn thận dặn dò, “Tôi vừa thêm cậu vào nhóm của câu lạc bộ, tuần sau bọn tôi có hoạt động team-building, cậu chỉ cần đóng phí cá nhân là có thể tham gia.”

Đoàn Thanh Lâm lập tức mở WeChat kiểm tra, thấy mình thực sự đã được thêm vào nhóm, vẫn có chút không tin nổi, “Vậy là coi như tôi đã gia nhập rồi sao?”

“Ừ, tôi phụ trách tuyển thành viên, kéo cậu vào là xong.” Cố Chân nói xong, thấy Kỷ Đình Duệ vẫn chẳng có phản ứng gì, liền tiện thể hỏi, “Hai học trưởng có muốn gia nhập câu lạc bộ bọn em thử không?”

Chưa đợi Kỷ Đình Duệ phản ứng, Bạch Thừa Duẫn đã hỏi trước, “Câu lạc bộ của các em có gì vui? Hơn nữa bọn anh năm tư rồi, bận lắm, không có thời gian tham gia đâu.”

“Câu lạc bộ bọn tôi khá tự do, cũng không có quá nhiều hoạt động, chỉ thỉnh thoảng tổ chức team-building đi chụp ảnh thôi.” Cố Chân nghiêm túc giới thiệu, “Hơn nữa, gia nhập câu lạc bộ của bọn em còn được cộng điểm tổng hợp nữa.”

Bạch Thừa Duẫn bật cười, “Cậu nhìn bọn anh có giống người cần cộng điểm không?”

Kỷ Đình Duệ thì khỏi phải nói, là học bá có tiếng toàn trường. Bạch Thừa Duẫn dù bình thường có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng thực tế cũng là sinh viên ưu tú xếp hạng đầu.

Cố Chân bị hỏi ngược lại, á khẩu không nói nên lời.

Nếu không phải vì muốn tác hợp cho Kỷ Đình Duệ và Diệp Thành, thì cậu cũng chẳng phải cắm đầu cắm cổ quảng bá câu lạc bộ như kiểu đi làm mai thế này.

Có lẽ là nhìn ra sự lúng túng trên mặt Cố Chân, Bạch Thừa Duẫn vừa định nói gì đó thì chợt nghe Kỷ Đình Duệ lên tiếng, “Chỉ cần kéo vào nhóm là coi như gia nhập?”

“Đúng vậy.” Mắt Cố Chân sáng rực, vội vàng gật đầu, “Anh Duệ muốn tham gia à?”

Kỷ Đình Duệ chỉ hơi dừng lại một chút, sau đó khẽ gật đầu, “Ừ, tham gia.”

Câu nói này khiến Bạch Thừa Duẫn sững sờ, “Lão Kỷ, chẳng phải cậu nói sẽ không gia nhập bất kỳ câu lạc bộ nào sao?”

Thực tế, trong nguyên tác cũng miêu tả như vậy. Đến tận chương mới nhất cũng chưa từng có dòng nào đề cập đến chuyện Kỷ Đình Duệ gia nhập câu lạc bộ nào cả, vậy mà bây giờ anh ấy lại đồng ý.

Cố Chân cũng kinh ngạc không kém.

Nhưng cậu nghĩ lại, nam chính chủ động phá lệ gia nhập câu lạc bộ, hơn nữa còn là câu lạc bộ có Diệp Thành, điều này chẳng phải chứng minh bọn họ vốn dĩ là một đôi trời định sao!

Dù diễn biến câu chuyện đã hoàn toàn khác xa nguyên tác, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn tìm được cách để tiếp tục gắn bó với nhau. Không hổ danh là nhân vật chính!

“Tuyệt quá! Nếu học trưởng Kỷ gia nhập, chắc chắn câu lạc bộ sẽ càng nổi tiếng hơn.”

Đoàn Thanh Lâm không nhịn được mà cười nói.

Nhìn cái dáng vẻ vui vẻ kia kìa, đúng là ngây thơ chưa biết sắp phải đối mặt với điều gì.

Cố Chân bỗng dưng có chút đồng cảm với cậu nhóc này, đáng tiếc thay, dù có cố gắng thế nào cũng chẳng thắng nổi “trúc mã trời ban” đâu.

“Vậy anh cũng tham gia.” Bạch Thừa Duẫn lập tức nói.

Cố Chân thật không ngờ lại có thể mua một tặng một, một lúc thu về tận ba thành viên mới.

Lúc cậu kéo Đoàn Thanh Lâm vào nhóm WeChat của câu lạc bộ, cả nhóm đã náo nhiệt hẳn lên, mọi người hào hứng hoan nghênh vì lại có thêm một mỹ nam. Thế nhưng khi Kỷ Đình Duệ vừa được thêm vào, cả nhóm lập tức bùng nổ, tin nhắn tràn ngập, cuộn lên liên tục không kịp đọc.

Đến cả Diệp Thành, người vốn ít khi xuất hiện trong nhóm, cũng lên tiếng chào mừng Kỷ Đình Duệ gia nhập.

Vương Tĩnh Tuyết thậm chí còn trực tiếp nhắn tin riêng cho cậu—

【Chủ tịch Vương: Chân Chân, cậu ghê gớm thật đấy, ngay cả nam thần số một của trường cũng kéo vào được. Có khi nào là đã có giao dịch ngầm gì không đó? [You are 66666.jpg]】

Cố Chân suýt nữa thì phun hết cơm ra ngoài.

【Cố Chân: Giao dịch ngầm gì cơ?】

【Chủ tịch Vương: Ví dụ như mỹ nam kế chẳng hạn?】

【Cố Chân: …】

Thực ra đâu phải do cậu giỏi, mà là do Diệp Thành có sức hút quá lớn mà thôi.

Nhưng cậu quyết định tạm thời không nhắn tin với bà chủ tịch này nữa, kẻo lại nghe thêm mấy câu trời ơi đất hỡi khiến cậu mất hết khẩu vị ăn uống.

Ngước mắt nhìn qua Kỷ Đình Duệ, vị nam thần này điềm tĩnh hơn cậu nhiều. Đối diện với nhóm chat đang bùng nổ tin nhắn, anh dứt khoát bật chế độ “không làm phiền”, sau đó nhét điện thoại vào túi, tiếp tục ăn cơm như chưa có chuyện gì xảy ra.

Chỉ có Bạch Thừa Duẫn là đang cầm điện thoại, mặt mày ấm ức, “Sao ai cũng hoan nghênh lão Kỷ, còn anh thì không ai đón tiếp hết vậy? Không lẽ bọn họ không biết anh cũng vào nhóm rồi à?”

Cố Chân vỗ vai an ủi, “Anh Duẫn, không sao đâu, quen rồi sẽ thấy bình thường.”

Bạch Thừa Duẫn: “……”

Sau khi ăn xong, Cố Chân cũng không nán lại lâu. Chào tạm biệt họ xong, cậu liền đi thẳng về phía tòa nhà giảng dạy.

Buổi chiều chỉ có một tiết học, cũng chẳng có kế hoạch gì khác. Dạo này cậu học hành quá chăm chỉ, cảm thấy mình đang tự ép bản thân quá mức, thế nên quyết định không lên thư viện nữa mà quay về ký túc xá chơi game.

Trên đường về, cậu lại nghĩ, chơi game mà có thêm đồ ăn vặt thì đúng là combo hoàn hảo! Hôm nay phải tự thưởng cho mình một bữa thịnh soạn mới được!

Nghĩ vậy, cậu rẽ sang một hướng khác, chọn con đường đi ngang qua siêu thị trong trường.

Vào siêu thị, đối diện với hàng loạt quầy hàng đầy ắp đồ ăn vặt, Cố Chân đứng đó chăm chú chọn lựa, cố tìm vài món hợp khẩu vị.

Bỗng dưng điện thoại rung lên, có cuộc gọi đến từ WeChat. Cậu cứ nghĩ là Trần Khởi, nhưng khi rút điện thoại ra nhìn, lại bất ngờ phát hiện người gọi đến là “Y”.

Kỷ Đình Duệ gọi cho cậu?

Cố Chân đầy nghi hoặc, ấn nút nghe, “Alo, anh Duệ?”

Giọng nói trầm lạnh của Kỷ Đình Duệ nhanh chóng truyền đến, “Cậu đang làm gì?”

Cố Chân lo sợ đối phương lại gọi mình qua nhà anh như lần trước, thế là liền bịa đại một câu, “Em đang ở ký túc xá chơi game.”

Đầu dây bên kia im lặng một chút, sau đó Kỷ Đình Duệ mới chậm rãi nói, “Ký túc xá của cậu chuyển đến siêu thị từ bao giờ thế?”

Cố Chân sững người, rồi ngay lập tức quay đầu nhìn ra cửa siêu thị. Quả nhiên, ngay bên ngoài, cậu thấy một bóng dáng cực kỳ nổi bật.

Người nọ mặt không cảm xúc, đôi mắt sâu thẳm dường như còn lộ ra vài phần dò xét.

“Tại sao phải nói dối?”

Kỷ Đình Duệ bước tới, thu điện thoại lại rồi khẽ hỏi.

Cố Chân vắt óc nghĩ kế, nhanh trí bịa tiếp, “Em nói là thì tương lai mà, chứ không phải thì hiện tại. Một lát nữa em thực sự sẽ về ký túc xá chơi game đó.”

Nghe cậu ngụy biện, Kỷ Đình Duệ không truy hỏi thêm mà chuyển chủ đề, “Mua đồ ăn vặt à?”

“Vâng, em thích vừa chơi game vừa ăn.” Cố Chân thành thật trả lời.

“Sao không lấy gì hết?” Kỷ Đình Duệ nhìn cậu đứng trước quầy hàng một lúc lâu mà chưa chọn được gì.

“Lâu lắm rồi em chưa mua đồ ăn vặt, giờ không biết chọn gì cả.”

Cố Chân cười gượng. Chủ yếu là vì nhiều loại bánh kẹo ở đây trông rất giống đồ ăn vặt kiếp trước của cậu, nhưng lại có vài điểm khác biệt, nên cậu không chắc liệu chúng có ngon không.

“Thích món nào thì cứ lấy đi.” Kỷ Đình Duệ rất nhanh đưa ra quyết định giúp cậu.

“Hả?”

“Cứ lấy đi, tôi thanh toán.”

“……”

Cố Chân nghẹn lời, thấy đối phương không hề đùa liền vội nói, “Em tự mua được, không cần anh Duệ thanh toán đâu.”

“Không cần khách sáo, dù sao tôi cũng định mua đồ.”

“Anh mua gì?”

“Bia.” Kỷ Đình Duệ thản nhiên nói, “Tối nay tôi và Bạch Thừa Duẫn cũng chơi game ở ký túc xá. Cậu có muốn qua không? Gọi cả Trần Khởi nữa. Tôi kéo rank cho.”

Lời mời này… đúng là có chút hấp dẫn đấy!

Cố Chân chơi game khá tệ, trước đây từng chơi chung với Trần Khởi vài ván, nhưng lần nào cũng bị cậu ta ghét bỏ thậm tệ. Giờ có cao thủ nói sẽ giúp cậu lên hạng, làm sao cậu có thể không động lòng cho được.

Nghĩ một lát, cậu cảm thấy chơi game cũng chỉ là một kiểu giao lưu bình thường giữa sinh viên với nhau, chắc không ảnh hưởng gì đến chuyện tình cảm của nhân vật chính, thế là cậu gật đầu đồng ý.

Sau đó, cậu chỉ lấy hai gói đồ ăn vặt, còn Kỷ Đình Duệ thì xách hẳn một lốc bia lon. Đến lúc thanh toán, thấy cậu chỉ mua ít vậy, anh liền tiện tay lấy thêm một đống nữa, nhét đầy cả túi.

Trên đường về ký túc xá, Cố Chân định ghé qua phòng mình lấy laptop trước. Lúc chuẩn bị mở cửa, Kỷ Đình Duệ liền dúi luôn túi đồ ăn vặt vào tay cậu.

Nhưng Cố Chân lại lắc đầu, “Thôi cứ mang sang bên đó ăn chung đi. Anh Duệ cứ về trước, em lấy laptop rồi qua liền.”

Kỷ Đình Duệ chỉ nói, “Cái này mua cho cậu.”

“Ăn chung đi.”

Cố Chân rất kiên quyết. Ở ký túc xá mà giấu đồ ăn một mình thì đúng là đại kỵ của đời sinh viên.

May mà Kỷ Đình Duệ cũng không nói thêm gì, chỉ cầm theo bia và túi đồ ăn, đi thẳng về phòng bên cạnh.

Lúc này, Bạch Thừa Duẫn đang mở laptop xem phim. Nghe tiếng cửa mở, anh ta quay đầu lại, thấy Kỷ Đình Duệ ngoài cầm bia còn xách theo một túi lớn đồ ăn vặt, liền không khỏi ngạc nhiên, “Hiếm có nha, lão Kỷ từ bao giờ lại ăn mấy món này thế?”

Vị thiếu gia này trước giờ vẫn luôn khinh thường mấy thứ gọi là “đồ ăn vặt rác rưởi” này mà.

Kỷ Đình Duệ mặt không đổi sắc, “Cố Chân thích ăn.”

“Hả?”

Bạch Thừa Duẫn còn chưa kịp tiêu hóa ý nghĩa câu này thì đã thấy Cố Chân ôm laptop sang phòng.

Biết Cố Chân sẽ chơi game chung với họ, Bạch Thừa Duẫn tỏ ra rất hào hứng, lập tức nhắn tin gọi Trần Khởi. Chẳng bao lâu sau, Trần Khởi cũng có mặt.

“Chờ anh xem xong phim rồi mở team nha.”

Bạch Thừa Duẫn thoải mái mở một gói snack, cầm một miếng khoai tây chiên lên định nhét vào miệng. Nhưng đột nhiên nhớ ra đây là món Cố Chân thích ăn, anh ta bèn quay qua đưa miếng snack tới tận miệng cậu, “Chân Chân, lại đây nào, anh trai đút cho em ăn trước, nào, há miệng ra ~”

Cố Chân: “……”

Kỷ Đình Duệ lạnh lùng cảnh cáo, “Đừng có phát bệnh.”

Bạch Thừa Duẫn chẳng hề để bụng, ngược lại còn cười ha hả. Đúng lúc này, trên màn hình phim xuất hiện nữ chính, anh ta lập tức phấn khích giới thiệu, “Mau nhìn đi, đây chính là nữ thần của tôi! Cô ấy đóng phim nào cũng hay hết, có phải rất xinh đẹp không? Trong mơ tôi đã cưới cô ấy rồi đó, các ông cứ gọi chị dâu đi!”

Nhưng còn chưa dứt lời, bộ phim bỗng nhiên đứng hình, đúng ngay khoảnh khắc gương mặt nữ chính méo mó nhất, hơn nữa hình ảnh còn bị nhòe.

Bạch Thừa Duẫn ghé sát màn hình xem thử, phát hiện mạng đang bị gián đoạn. Anh ta vừa định thắc mắc thì đã nghe thấy Kỷ Đình Duệ thản nhiên nói, “Xin lỗi, đá trúng dây mạng rồi.”

“Vãi! Lão Kỷ, có phải ông cố ý không?” Bạch Thừa Duẫn lập tức giả vờ bức xúc, “Ông ghen tị vì tôi có nữ thần chứ gì!”

Kỷ Đình Duệ lười quan tâm đến anh ta.

Lúc này, Trần Khởi lại tò mò, “Phải đó, anh Duệ, sao anh không kiếm người yêu?”

Kỷ Đình Duệ thản nhiên hỏi lại, “Thế cậu sao không kiếm?”

“Tôi muốn chứ! Nhưng mà kiếm không ra nè.” Trần Khởi nhún vai, “Nếu tôi có điều kiện như anh Duệ, chắc chắn sẽ tìm một cô gái vừa xinh vừa có giọng nói ngọt ngào.”

Cố Chân không nhịn được mà nói, “Biết đâu người khiến anh Duệ rung động lại không phải cô gái, mà là một chàng trai thì sao.”

Kỷ Đình Duệ cầm lấy một lon bia, dùng một tay nhẹ nhàng bật nắp. Đúng lúc này, anh ngước mắt nhìn Cố Chân một cái.

“Người có thể khiến anh Duệ rung động, nhất định phải có nhan sắc thần tiên.”

Trần Khởi cảm thán.

Cố Chân tiếp lời, “Ví dụ như Diệp Thành chẳng hạn.”

Trần Khởi lập tức phản bác, “Trong mắt cậu, Diệp Thành đương nhiên là đẹp nhất rồi. Nhưng trong mắt người khác thì chưa chắc. Anh Duệ, có đúng không?”

Kỷ Đình Duệ chỉ “ừ” một tiếng, sau đó nghiêm túc bổ sung thêm, “Tôi không đánh giá con người qua ngoại hình.”

Nghe vậy, Cố Chân chỉ muốn “hừ” một tiếng, thầm nghĩ: Chủ công của truyện này cũng cứng miệng ghê đấy nhỉ.

Bạch Thừa Duẫn vừa xem xong phim, còn chưa hết đắm chìm trong sức hút của nữ chính thì đã bị ba người còn lại không thương tiếc thúc giục, “Lên game chưa?”

“Không thể để người ta hồi tưởng chút à? Gấp gì mà gấp?”

Miệng thì phàn nàn vậy, nhưng tốc độ mở game của Bạch Thừa Duẫn lại chẳng hề chậm.

Đây là lần đầu tiên bốn người bọn họ lập team chơi chung. Cố Chân sợ mình sẽ kéo chân cả đội, căng thẳng đến mức ai nhìn cũng thấy được. May mà Kỷ Đình Duệ trầm giọng nói, “Cứ di chuyển thoải mái là được.”

Trần Khởi cũng động viên, “Chuẩn rồi, bọn tôi vốn không mong cậu gánh team, chỉ cần làm nhiễu loạn đội hình địch là ổn.”

Cố Chân: “……”

Coi thường trình độ của cậu quá rồi đấy nhá?

Sau khi ghép thêm một người ngẫu nhiên, cả đội nhanh chóng vào trận. Vì không rành lắm nên Cố Chân chọn một tướng hỗ trợ có sát thương.

Kỷ Đình Duệ chờ mọi người chọn xong mới căn cứ vào đội hình mà lấy một tướng sát thủ cận chiến có sốc sát thương.

Bạch Thừa Duẫn nhìn sơ qua rồi nói, “Lão Kỷ, rừng nhường ông đấy.”

“Ừ.”

Kỷ Đình Duệ chỉ lạnh nhạt đáp lại một tiếng.

Trận đấu vừa bắt đầu, tướng của Kỷ Đình Duệ lập tức biến mất khỏi tầm mắt mọi người, chạy thẳng vào rừng đi săn.

Cố Chân không dám tự tiện di chuyển, ngoan ngoãn đi theo Trần Khởi, giúp cậu ta dọn lính và giữ trụ.

Chắc do đối phương nhận ra Cố Chân là người chơi non tay, chẳng bao lâu sau đã dồn lực tấn công về phía họ.

Và rồi… cuộc đối thoại sau đó diễn ra như sau:

Trần Khởi: “Chân Chân, cậu nấp trong bụi cỏ đi! Đợi chúng nó băng trụ rồi hãy ra tay!”

Cố Chân: “Ừ.”

Trần Khởi: “Chậm rồi! Chúng nó cắm mắt rồi, mau lao lên móc đứa còn nửa máu kìa!”

Cố Chân: “Đang móc đây, đừng giục!”

Trần Khởi: “Móc nhầm rồi! Đừng móc đứa đó!”

Cố Chân: “Chúng nó đang kẹp tôi!”

Trần Khởi: “Thôi xong, chạy đi! Để tôi đỡ cho!”

Cố Chân: “Ơ? Tôi bị làm choáng, chạy không được!”

Trần Khởi: “??? Đừng có nộp mạng cho chúng nó chứ!”

Chuyện xảy ra trong chớp mắt, Kỷ Đình Duệ điều khiển nhân vật bất ngờ vòng ra sau lưng đối phương, một cú tốc biến nhảy thẳng vào mặt địch rồi bật chiêu cuối, ngay dưới trụ mà hạ gọn hai mạng, hoàn thành một pha double kill.

Trần Khởi nhìn thấy mà thở phào nhẹ nhõm, “May mà anh Duệ đến kịp, không thì bị tụi nó lấy mạng đầu tiên, tụi mình mất hết mặt mũi luôn.”

“Đừng hoảng.” Giọng Kỷ Đình Duệ vẫn nhàn nhạt, sau đó lại nói, “Cố Chân, cậu có thể đi theo Bạch Thừa Duẫn.”

Cố Chân không dám chậm trễ, lập tức lạch bạch chạy lên đường trên tìm Bạch Thừa Duẫn. Kết quả, khi chạy ngang qua đường giữa, cậu lơ là một chút, bị hỗ trợ bên địch nấp trong bụi móc ra ngoài trụ.

Ngay lập tức, hai tướng địch lao vào hội đồng cậu. Cố Chân không kịp chạy thoát, màn hình ngay tức khắc xám xịt.

Người đồng đội đang giữ đường giữa tận mắt chứng kiến cảnh này, không nhịn được mở mic chửi thẳng, “Đm! Biết chơi không đấy? Mắt mũi để đi đâu mà không thấy nó nấp trong bụi hả?”

Cố Chân biết mình chơi dở, bị chửi cũng đành chịu, nhưng hai đàn anh và bạn cùng phòng của cậu thì không để yên.

Bạch Thừa Duẫn lập tức mở mic phản pháo: “Này nhóc, ăn nói cho cẩn thận! Người này là do tao bảo kê, nó mất điểm thì tao gánh, mày im cái mồm là được.”

Trần Khởi cũng chửi ầm lên, “Mất một mạng thôi mà nháo cái gì? Không chịu nổi thì đừng chơi!”

Trong lúc hai người đang hăng máu bật mic khẩu chiến, Kỷ Đình Duệ đã lặng lẽ điều khiển nhân vật lướt tới khu vực đường giữa, âm thầm hạ sát gọn gàng hai tên vừa phục kích Cố Chân.

Cố Chân, lúc này mới điều khiển tướng bước ra khỏi bệ hồi sinh, hoàn toàn không nhận ra Kỷ Đình Duệ đã đồ sát hết địch bên đó, chỉ lo an ủi Bạch Thừa Duẫn và Trần Khởi, “Không sao đâu, đừng giận làm gì, chỉ là game thôi mà.”

Về cuối trận, cả đội tiến hành đẩy nhanh tốc độ, Kỷ Đình Duệ gánh toàn bộ cục diện, Bạch Thừa Duẫn làm tiên phong lao vào. Hai người gần như không cần giao tiếp vẫn có thể phối hợp nhuần nhuyễn từng bước di chuyển, nhìn là biết ngay một cặp đôi đánh xếp hạng chung đã lâu.

“Bé nhìn đi, đây chính là trình độ của mấy ông anh đây này.” Bạch Thừa Duẫn không quên khoe khoang, “Thế nên đừng hoảng, kéo mấy đứa lên hạng chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

“Kỷ Đình Duệ vừa rồi băng trụ hạ gọn bốn mạng, chắc bên kia tức muốn đen mặt luôn ấy chứ.” Trần Khởi không nhịn được cười ha ha, trong mắt toàn là sự sùng bái với nam thần của trường.

Kỷ Đình Duệ vẫn thản nhiên như không, cả khuôn mặt chẳng chút cảm xúc. Thấy Cố Chân im lặng không nói gì, anh mới lên tiếng hỏi, “Còn chơi không?”

Cố Chân hoàn hồn, lập tức gật đầu, “Tất nhiên! Anh đã hứa kéo tôi lên hạng rồi mà!”

“Ừm.”

Thế là Kỷ Đình Duệ bắt đầu vào trận thứ hai.

Bốn người cứ thế chơi game đến tận tối. Cuối cùng, Bạch Thừa Duẫn không chịu nổi nữa, than thở rằng ăn vặt chẳng thể thỏa mãn được dạ dày, thế là quyết định không chơi tiếp nữa.

“Lười ra ngoài rồi, gọi đồ ăn đi.”

Vừa nói, Bạch Thừa Duẫn vừa lấy điện thoại ra, sau đó quay sang hỏi Kỷ Đình Duệ, “Muốn ăn gì?”

“Hỏi cậu ta đi.”

Kỷ Đình Duệ thẳng thừng đẩy vấn đề sang cho Cố Chân.

Cố Chân rõ ràng có chút ngại ngùng, mặt lộ vẻ lúng túng. Bạch Thừa Duẫn vỗ vai cậu, “Đừng khách sáo, lần này anh mời, lần sau đến lượt mấy đứa.”

Nghe vậy, Trần Khởi liền giơ tay xung phong phát biểu, “Tôi muốn ăn xiên nướng! Vừa hay anh Duệ mua bia rồi!”

“Thằng nhóc này, tính toán cũng khéo ghê.” Bạch Thừa Duẫn lầm bầm, nhưng tay thì đã mở ứng dụng đặt đồ ăn, “Vậy gọi xiên nướng nhé? Hai cậu có muốn thêm gì không?”

Anh lại liếc nhìn Kỷ Đình Duệ và Cố Chân. Hai người đồng loạt lắc đầu.

“Vậy chốt đơn.”

Sau khi đặt đồ ăn xong, Bạch Thừa Duẫn vì quá đói nên bóc thêm một gói snack, tiện tay bật một bộ phim kinh dị kiểu The Grudge (lời nguyền) lên xem.

Cố Chân đóng laptop của mình lại, thấy Trần Khởi vốn đang ngồi trên giường của Bạch Thừa Duẫn cũng muốn xem phim, liền đẩy chiếc ghế mình vừa ngồi chơi game qua, “Trần Khởi, cậu ngồi đây mà xem.”

“Thế còn cậu?”

Ký túc xá chỉ có hai bàn và hai ghế, lúc nãy chơi game, Kỷ Đình Duệ và Trần Khởi đều ngồi trên giường thao tác.

“Tôi ngồi trên giường anh Duẫn cũng được.”

Cố Chân vốn không thích xem phim kinh dị, nói đúng hơn là cậu hơi sợ mấy thứ này.

Nghe vậy, Trần Khởi mới kéo ghế lại, ngồi xuống bên cạnh Bạch Thừa Duẫn để xem phim cùng.

Cố Chân vừa định bước đến giường của Bạch Thừa Duẫn thì nghe thấy Kỷ Đình Duệ gọi mình, “Cố Chân.”

Cậu quay đầu nhìn, phát hiện đối phương vỗ vỗ lên giường mình, “Lại đây xem giúp tôi cái này.”

Cố Chân đành đi qua ngồi xuống mép giường.

Kỷ Đình Duệ tuy không hay ngủ lại ký túc xá, nhưng giường của anh vẫn chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, lại còn sạch sẽ và gọn gàng hơn giường của Bạch Thừa Duẫn rất nhiều. Chăn được gấp gọn vuông vức, nhìn mà phát ghen.

Trong khi đó, Cố Chân thuộc kiểu “không có kiểm tra nội vụ thì khỏi mơ tôi gấp chăn”, trừ khi nhà trường kiểm tra, bằng không chẳng ai bắt cậu dọn dẹp nổi.

“Xem gì thế?”

Cậu tò mò hỏi.

Kỷ Đình Duệ xoay màn hình laptop trên đùi lại cho cậu xem. Cố Chân ghé mắt nhìn, phát hiện đó là trang web mua sắm, mà toàn bộ đều là các mẫu máy ảnh DSLR với đủ loại cấu hình.

“Đừng nói với tôi là anh định mua đấy nhé?” Cố Chân ngạc nhiên thốt lên.

“Ừm.” Kỷ Đình Duệ đáp, “Không phải đã vào câu lạc bộ nhiếp ảnh rồi sao?”

“Nhưng cũng không nhất thiết phải mua đâu, dùng điện thoại chụp cũng được mà…” Cố Chân bỗng thấy có chút áy náy. Rõ ràng là cậu kéo anh vào hội, vậy mà giờ lại khiến anh phải tốn tiền mua thiết bị.

“Không sao, giúp tôi xem mẫu nào ổn nhất đi.”

Kỷ Đình Duệ rõ ràng chẳng mấy bận tâm đến chuyện mấy chiếc máy ảnh và ống kính này đắt đỏ ra sao.

Anh đã nói đến mức này rồi, Cố Chân cũng không tiếp tục từ chối nữa, mà nghiêng người lại gần hơn để xem màn hình.

Chiếc laptop đặt trên đùi Kỷ Đình Duệ. Cố Chân chơi game cả buổi chiều, giờ mắt đã hơi hoa, nếu không cúi xuống thì khó mà nhìn rõ được. Nhưng cậu lại chẳng hề nhận ra tư thế này trong mắt Kỷ Đình Duệ có bao nhiêu… đặc biệt.

Từ góc độ này, anh có thể thấy rõ hàng mi dài và dày của cậu. Vì mắt hơi mỏi nên cậu chớp chớp liên tục, viền mắt hơi đỏ và ươn ướt một cách tự nhiên, trông lại càng khiến người ta rung động.

Chưa kể đến đôi môi khẽ mím lại, thoạt nhìn đã thấy mềm mại vô cùng.

Ngay khoảnh khắc Cố Chân ngẩng đầu lên, Kỷ Đình Duệ lập tức thu hồi ánh mắt vừa lặng lẽ quan sát cậu.

Cố Chân chọn được một mẫu máy ảnh, vừa định mở miệng giới thiệu thì đột nhiên từ máy tính bên kia vang lên tiếng hét rợn người của ma quỷ, kèm theo đó là tiếng hét thảm thiết của Bạch Thừa Duẫn và Trần Khởi đang ôm chầm lấy nhau.

Cố Chân giật bắn mình, lời định nói cũng theo đó mà quên mất.

Kỷ Đình Duệ thấy cậu rõ ràng bị dọa sợ, lập tức lạnh lùng lên tiếng về phía bên kia, “Im lặng đi.”

Bị anh cảnh cáo một câu, Bạch Thừa Duẫn lập tức ngoan ngoãn chỉnh nhỏ âm lượng phim kinh dị lại.

Cố Chân hít sâu lấy lại bình tĩnh, rồi chỉ vào màn hình, “Anh Duệ, tôi thấy mẫu này khá ổn.”

“Mẫu nào?”

Giọng Kỷ Đình Duệ bỗng chốc trở nên dịu dàng hơn, anh nghiêng người lại gần xem.

Cố Chân lúc này mới nhận ra khoảng cách giữa hai người có hơi gần quá, liền vội vã ngồi thẳng lại, “Chính là mẫu này. Người mới không cần chọn loại quá chuyên nghiệp, vì càng chuyên nghiệp thì thao tác càng phức tạp, phải học cách điều chỉnh khẩu độ với độ phơi sáng nữa. Mẫu này có chế độ tự động điều chỉnh khẩu độ trong hầu hết các trường hợp, đi kèm ống kính cũng đủ dùng để chụp ảnh hàng ngày.”

Kỷ Đình Duệ chỉ lướt mắt nhìn một chút, rồi lập tức nhấp chuột bỏ vào giỏ hàng, “Ừ, vậy mua cái này.”

“Anh không xem kỹ thông số kỹ thuật sao?” Cố Chân thấy anh dứt khoát cho vào giỏ hàng, vội hỏi.

“Không cần, tin vào lựa chọn của cậu.”

Kỷ Đình Duệ rất nhanh đã hoàn tất thanh toán online. Sau đó, anh nghiêng đầu nhìn Cố Chân, “Để cảm ơn cậu đã giúp tôi chọn máy ảnh, mời cậu uống trà sữa nhé.”

Cố Chân vừa nghe liền vội xua tay, “Không cần khách sáo vậy đâu.”

Cậu còn đang nợ Kỷ Đình Duệ một bữa cơm, huống hồ anh còn mua không ít đồ ăn vặt cho cậu, làm sao lại có thể tiếp tục nhận trà sữa được nữa.

Kỷ Đình Duệ thấy cậu từ chối, liền thản nhiên nói thêm một câu, “Vậy cho cậu tấm ảnh cầu may thi đỗ nhé?”

Cố Chân không ngờ anh lại có thể nói ra câu này, lập tức cứng đờ người, chuyện cũ này nhất định phải nhắc lại sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK