Nghĩ đến đây, sắc mặt Cố Chân lập tức trở nên phức tạp.
Không lẽ… thế giới này là một thế giới sinh tử văn?
Không thể nào đâu nhỉ?
Phải không?
Chắc là không đâu?
Nhìn thấy cậu như thể đang sa vào vòng xoáy tự hỏi, Kỷ Đình Duệ bật cười khẽ, “Thật sự nghĩ là mình sinh được à?”
Cố Chân: “…”
Kỷ Đình Duệ lại chậm rãi nói tiếp, “Hay là để anh thử cố gắng một chút, biết đâu lại thật sự sinh được thì sao?”
Đến lúc này, Cố Chân mới nhận ra mình bị trêu chọc, mặt lập tức đỏ bừng, “Ai muốn sinh con cho anh chứ!”
Giây tiếp theo, cậu đã bị Kỷ Đình Duệ tóm lại, hôn một cái.
Nhìn thấy đối phương chỉ hôn lướt qua một chút rồi dừng lại, Cố Chân lại có chút không cam tâm. Cậu đưa tay lên ôm lấy cổ anh, chủ động muốn có một nụ hôn sâu hơn.
Thế nhưng Kỷ Đình Duệ lại không chiều theo ý cậu, mà ngẩng đầu lên, né tránh để cậu không hôn trúng môi mình.
Nhưng Kỷ Đình Duệ đã đánh giá thấp khả năng hành động của Cố Chân. Thấy hôn không trúng môi, cậu liền trực tiếp cúi xuống, khẽ cắn lên yết hầu của anh một cái, sau đó lại cúi đầu mạnh mẽ hôn lên hõm cổ, lưu lại một dấu hôn đỏ rực.
Kỷ Đình Duệ hơi nhíu mày vì bị cắn, nhưng giọng điệu chẳng hề mang theo chút khó chịu nào, trái lại còn khẽ cười, “Tiểu học đệ, giỏi lắm.”
“Ai bảo anh không cho em hôn.” Cố Chân hậm hực nói.
“Đúng là không hiểu tấm lòng đau đáu của anh.” Kỷ Đình Duệ giơ tay nhéo nhẹ má cậu, “Anh đang vì nghĩ cho em đấy. Cứ tiếp tục trêu chọc anh như vậy, lỡ đâu anh không nhịn nổi mà lại đè em xuống giường thì sao?”
Nghe giọng điệu nghiêm túc của anh, Cố Chân dù vành tai đã đỏ bừng nhưng vẫn cố cãi lại, “Không phải anh là nam thần trường mình, định lực thâm sâu, ai trêu cũng không xi nhê sao?”
“Đó là với người khác, trước mặt em thì không có định lực gì hết.” Kỷ Đình Duệ nghiêm túc đáp, “Em có biết anh đã cố gắng kiềm chế đến mức nào không?”
Nhìn thấy vẻ mặt bình thản của Kỷ Đình Duệ, nhưng lời nói lại mang theo chút ấm ức, Cố Chân cảm động vô cùng, không nhịn được mà vươn tay ôm chặt lấy anh.
“Anh, sau này đừng nhịn nữa.” Cậu dụi mặt vào lồng ng.ực anh, vừa lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ, vừa khe khẽ nói, “Em sợ anh nín nhịn quá lại sinh bệnh mất.”
“Vừa bảo đừng trêu anh mà.”
Giọng điệu vốn dĩ luôn lạnh nhạt của Kỷ Đình Duệ giờ đây lại có chút bất đắc dĩ.
“Em không sao đâu, chỉ là ban đầu chưa quen thôi, em nghĩ rất nhanh sẽ quen ngay.” Cố Chân nào nỡ để bạn trai mình phải kìm nén khổ sở.
“Không biết ai đã khóc lóc lần trước nhỉ?” Kỷ Đình Duệ chỉ xoa đầu cậu, “Lát nữa nghỉ ngơi cho tốt.”
“Dù sao ngày mai cũng là cuối tuần, anh, em thật sự không sao mà.”
“Em muốn ngày mai không xuống giường được à?”
“…Anh có thể dịu dàng một chút mà.”
“Em định chơi chết anh đấy à?”
Nhìn thấy Kỷ Đình Duệ dường như sắp bị mình trêu đến mức mất luôn hình tượng lạnh lùng, Cố Chân bật cười khúc khích, “Anh, anh đáng yêu thật đấy.”
“Trên thế giới này chắc chỉ có mình em thấy anh đáng yêu thôi.” Kỷ Đình Duệ lắc đầu bất lực.
“Vậy thì tốt quá rồi, em là duy nhất mà!” Cố Chân cười đắc ý.
Hai người cứ thế ôm nhau, lặng lẽ tận hưởng bầu không khí ngọt ngào. Cho đến khi tiếng chuông cửa bất chợt vang lên, phá vỡ sự thân mật của họ.
“Anh ra xem thử.” Kỷ Đình Duệ dù rõ ràng tâm trạng có hơi lạnh xuống, nhưng vẫn kiên nhẫn dặn dò Cố Chân đừng ngồi dậy quá lâu, nên nằm nghỉ ngơi. Sau đó, anh mới đứng dậy rời khỏi phòng ngủ, đi ra phía cửa.
Vừa mở cửa, anh đã thấy mẹ mình—bà Trương—trang điểm tinh tế, một tay xách hộp bánh kem, một tay giơ lên làm động tác đáng yêu, cười rạng rỡ, “Bất ngờ chưa!”
Dứt lời, thấy con trai vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, bà Trương bắt đầu chột dạ, “Con trai, không ngạc nhiên chút nào à?”
“Không.”
“Trời ạ, ít ra cũng phải giả vờ một chút chứ!”
Nhìn chiếc bánh sinh nhật trong tay bà, Kỷ Đình Duệ khẽ thở dài, “Con đã nói là chỉ cần gửi bánh qua là được, chứ đâu có bảo mẹ tự mình mang đến.”
“Mẹ muốn tiện thể gặp con mà.” Bà Trương thấy con trai không có ý mời mình vào nhà, lại tiếp tục nói, “Dạo này con ít về nhà quá, ba mẹ đều rất nhớ con…”
Vừa dứt lời, ánh mắt bà chợt dừng lại ở kệ giày trong nhà, nơi có một đôi giày không phải size của Kỷ Đình Duệ.
Bà lập tức hỏi, “Trong nhà còn có người khác sao?”
Kỷ Đình Duệ cũng không giấu giếm, “Tiểu học đệ đang ở đây.”
Bà Trương không giấu được sự ngạc nhiên, “Học đệ nào? Lẽ nào lại là…”
“Chuyện này con sẽ nói sau. Nếu không có gì quan trọng, mẹ về trước đi. Hay để con gọi người đưa mẹ về?”
Bà Trương lần đầu thấy con trai mình có vẻ sốt sắng như vậy, không những không bực, mà còn vui mừng lấp lánh mắt, càng thêm tò mò về “tiểu học đệ” trong nhà.
“Thật không thể cho mẹ gặp một chút sao? Mẹ có phải kiểu mẹ không ra gì đâu?” Bà dò hỏi.
“Con gọi ba đến đón mẹ về nhé?”
“Thôi thôi, mẹ không làm phiền hai đứa nữa. Đây, bánh sinh nhật của con này.”
Kỷ Đình Duệ phối hợp đưa tay đón lấy chiếc bánh sinh nhật được gói ghém tinh xảo.
Bà Trương tiếp tục mỉm cười nói: “Biết con không thích đồ ngọt lắm nên mẹ cố ý mua một chiếc bánh nhỏ thôi. Đây là bánh mẹ đã xếp hàng đặt trước đấy, nhớ phải nếm thử nhé. Sinh nhật thì nhất định phải ăn bánh sinh nhật!”
“Vâng.”
Kỷ Đình Duệ đáp lại một tiếng.
Bà Trương cũng không còn gì cần dặn dò nữa, trước khi rời đi còn hôn gió với con trai: “Vậy chúc con trai có một buổi tối vui vẻ nhé~”
Kỷ Đình Duệ: “…”
Vì phép lịch sự, Kỷ Đình Duệ vẫn đích thân tiễn mẹ xuống dưới, đợi bà lên xe rồi mới quay lại phòng.
Anh đặt chiếc bánh lên bàn trà trong phòng khách, sau đó đi về phía phòng ngủ.
Lúc này, Cố Chân đang nằm cuộn tròn trong chăn trên giường. Rõ ràng trong phòng có hệ thống sưởi, nhưng cậu vẫn thích trùm kín mít, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ vô tội.
Đúng là đàn em dễ thương thật!
Kỷ Đình Duệ không nhịn được suy nghĩ như vậy, sau đó lại quay về ngồi xuống bên giường.
Cố Chân vẫn không ló đầu ra khỏi chăn, chỉ lặng lẽ dịch sát lại gần Kỷ Đình Duệ như một con sâu nhỏ đang bò.
“Em lạnh à?” Kỷ Đình Duệ nhịn không được hỏi.
“Không phải.” Cố Chân thật thà đáp: “Em chỉ đang phòng trường hợp có ai bấm chuông cửa, em trốn trong chăn thì họ sẽ không nhìn thấy em.”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu, Kỷ Đình Duệ không nhịn được bật cười: “Em đúng là thú vị thật.”
Cố Chân nhìn anh cười đến là đẹp, đến mức sững người.
Bạn trai của cậu sao mà đẹp trai quá vậy chứ!!!
Dù nhìn từ góc độ nào cũng đều đẹp trai hết nấc! Đẹp đến mức làm cậu nhũn cả chân!
Thấy cậu đơ mặt ra, Kỷ Đình Duệ bèn thu lại nụ cười, thản nhiên giải thích: “Vừa rồi là mẹ anh đến, mang bánh sinh nhật tới cho anh.”
Cố Chân hoàn toàn đơ người.
Mẹ của bạn trai đến thăm mà cậu thì chỉ có thể nằm bất lực trên giường bạn trai. Cậu đúng là vô dụng quá đi mất!
Có lẽ nhìn ra suy nghĩ trong lòng cậu, Kỷ Đình Duệ nhẹ nhàng xoa đầu cậu, trấn an: “Không sao, lần sau anh sẽ đưa em đi gặp bà.”
Cố Chân: “!!!”
Có phải đây là dấu hiệu chính thức ra mắt phụ huynh không?!
Kỷ Đình Duệ tiếp tục hỏi: “Lát nữa có muốn ăn bánh không? Cái bánh này còn đắt hơn cái em mua cho anh dịp Tết dương lịch đấy, em có muốn thử không?”
Cố Chân vốn là người hảo ngọt, nghe vậy lập tức hai mắt sáng rỡ: “Muốn!”
Nhìn cậu đáng yêu như vậy, Kỷ Đình Duệ khẽ cười: “Được.”
Nhưng ngay sau đó, Cố Chân bỗng nhớ ra một chuyện, gương mặt lộ vẻ bối rối: “Nhưng mà… quà sinh nhật em chuẩn bị cho anh vẫn để ở ký túc xá, làm sao bây giờ?”
Cậu đâu ngờ sẽ đến sớm một ngày, nên quà sinh nhật cũng chưa mang theo bên người.
Lại còn tỉ mỉ chọn quà từ sớm, rồi chuẩn bị cả bộ đồ sẽ mặc trong buổi hẹn hò sinh nhật với Kỷ Đình Duệ nữa. Vậy mà kế hoạch lại không theo kịp thực tế, mấy ngày suy nghĩ đắn đo coi như công cốc!
“Không sao, quà không cần vội.”
“Nhưng nếu không tặng đúng ngày sinh nhật, chẳng phải chẳng khác gì một món quà bình thường sao?”
Nhìn Cố Chân nghiêm túc như vậy, Kỷ Đình Duệ bỗng cúi xuống, nhẹ nhàng hôn cậu một cái, rồi nói: “Anh đã nhận được món quà tuyệt vời nhất rồi, mấy thứ khác không quan trọng nữa.”
Cố Chân ngẩn ra, nhìn khuôn mặt đẹp trai ngay trước mắt, một lúc sau mới phản ứng lại: “Em là quà sao?”
“Ừm.”
Kỷ Đình Duệ khẽ mỉm cười.
Lời này làm tim Cố Chân đập rộn ràng, trong lòng tựa như có dòng nước ấm trào dâng.
Thật ra thì, Kỷ Đình Duệ mới chính là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời đã mang đến cho cậu.