• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi công khai yêu đương với Kỷ Đình Duệ, cuộc sống của Cố Chân trong trường cũng không có gì thay đổi quá lớn. Dù sao thì đã đi học vẫn phải đi học, đã thi lại thì vẫn phải thi lại.

Chỉ khác một điều, đó là mọi người xung quanh cứ có chuyện gì là lại lôi bạn trai cậu ra bàn tán.

Dù sao Kỷ Đình Duệ cũng là nam thần của trường, học bá trứ danh, mọi hành động của anh đều bị dõi theo sát sao. Một nhân vật nổi tiếng như vậy có người yêu thì đương nhiên đối phương cũng sẽ bị để ý không kém.

Nhất là khi hai người còn học cùng chuyên ngành, lại là mối quan hệ đàn anh – đàn em, hơn nữa còn là một cặp đôi nam – nam, điều này càng khiến họ trở thành tâm điểm của mọi cuộc thảo luận.

Ngay cả trong giờ học, giáo viên cũng gọi tên Cố Chân nhiều hơn trước. Nếu cậu không trả lời được, thầy cô sẽ cười nói: “Lát nữa hỏi bạn trai em thử xem, xem cậu ấy sẽ dùng thuật toán gì để giải bài này.”

Lời này khiến cả lớp cười ầm lên.

Có vài giáo viên còn hóng chuyện hơn cả sinh viên, nhân cơ hội này hỏi dò Cố Chân làm cách nào để cưa đổ Kỷ Đình Duệ.

Nhưng phiền phức nhất chính là hai tên độc thân chuyên gây rối bên cạnh cậu.

Bạch Thừa Duẫn mỗi lần gặp cậu đều làm ra vẻ nghiêm túc hỏi: “Sư đệ, có thể dạy anh cách theo đuổi đàn em lạnh lùng không?”

Cố Chân: “?”

Thấy cậu mặt ngơ ngác, Bạch Thừa Duẫn lại bổ sung: “Ngay cả Kỷ Đình Duệ cũng bị em chinh phục, thì còn ai trên đời này mà em không cưa đổ được nữa?”

Cố Chân: “…”

Trần Khởi thì tò mò không hiểu cậu có điểm nào hấp dẫn được Kỷ Đình Duệ.

Thấy Cố Chân từ phòng tắm đi ra, hắn liền sáp lại gần, hít một hơi: “Có phải do mùi sữa tắm này mê hoặc anh Duệ không?”

Cố Chân nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ.

Lại thấy cậu bôi kem dưỡng ẩm mùa đông, Trần Khởi lại ghé sát, hỏi: “Có phải bôi cái này vào là có thể khiến anh Duệ động lòng không?”

Cố Chân lập tức đưa lọ kem cho hắn: “Vậy cậu thử bôi đi, xem có nam thần nào thích cậu không.”

Trần Khởi tỉnh bơ đáp: “Điều kiện tiên quyết không tồn tại, trường mình làm gì có nam thần nào sánh bằng anh Duệ chứ!”

Cả nhóm hẹn nhau chơi game, mỗi khi Kỷ Đình Duệ bận việc lên trễ, Bạch Thừa Duẫn lại sai Cố Chân đi nhắc: “Sư đệ, mau hỏi ông xã em bao giờ lên đi!”

“Bạch ca, anh hỏi chẳng phải cũng giống vậy sao?”

“Sao có thể giống được? Tôi chỉ là bạn cùng phòng, còn em là vợ của cậu ấy.”

“……”

Nhưng mấy chuyện này vẫn chưa phải điều đáng sợ nhất. Đáng sợ nhất chính là Vương Tĩnh Tuyết, hội trưởng của câu lạc bộ nhiếp ảnh. Kể từ khi biết hai người họ đang hẹn hò, cô ấy không còn che giấu danh tính fan CP cuồng nhiệt của mình nữa, ngày nào cũng dẫn đầu phong trào đẩy thuyền, thậm chí còn tập hợp một nhóm thành viên cùng sở thích trong câu lạc bộ.

Cô nàng rảnh rỗi là lại nhắn tin cho Cố Chân, giục cậu hãy công khai thể hiện tình cảm với Kỷ Đình Duệ nhiều hơn, nếu không thì bọn họ sẽ “đói chết” mất.

Ban đầu, Cố Chân vẫn còn rất ngại ngùng, nhưng dưới sự nài nỉ lặp đi lặp lại của Vương Tĩnh Tuyết, cậu đành phải lén lút nắm tay Kỷ Đình Duệ dưới gầm bàn.

Sau khi đan mười ngón tay vào nhau, Cố Chân giơ điện thoại lên chụp lại rồi gửi bức ảnh tay trong tay của hai người cho Vương Tĩnh Tuyết.

Vừa nhìn thấy tấm hình hai bàn tay đẹp đẽ đang siết chặt lấy nhau, Vương Tĩnh Tuyết ngay lập tức cảm nhận được một luồng cảm xúc mãnh liệt, suýt nữa thì hét lên sung sướng tại chỗ.

【Chủ tịch Vương: Chân Chân, không hổ danh là thành viên câu lạc bộ nhiếp ảnh của chị, chụp đẹp lắm!】

【Chủ tịch Vương: Càng nhiều càng tốt! Chụp thêm rồi gửi chị xem nữa nhé!】

【Chủ tịch Vương: [Đỡ trẫm dậy, trẫm còn có thể đẩy thuyền tiếp.jpg]】

Thấy cô nàng phấn khích đến mức này, Cố Chân không nhịn được mà bật cười khẽ.

Kỷ Đình Duệ ngồi bên cạnh, mặc cho cậu nắm tay mình, thấy cậu cứ chăm chú nhìn vào điện thoại mà không buông tay, liền thản nhiên hỏi, “Đang nhắn với ai thế?”

“Chị Tĩnh Tuyết.”

Cố Chân không giấu giếm.

Lúc này, bốn người bọn họ đang tụ tập ăn bù bữa tiệc sinh nhật của Kỷ Đình Duệ. Bạch Thừa Duẫn và Trần Khởi ngồi đối diện, vừa nghe vậy liền nhanh chóng đoán ra chuyện gì.

“Cô ấy bây giờ chính là fan cuồng của hai cậu đấy.” Bạch Thừa Duẫn tặc lưỡi hai tiếng, “Thật không hiểu nổi suy nghĩ của mấy cô gái này, đẩy thuyền CP cứ như những tín đồ cuồng nhiệt, có thời gian làm mấy chuyện đó chi bằng đi tìm người yêu cho mình đi.”

“Fan CP như họ ấy à, thấy couple mà mình ship hạnh phúc còn quan trọng hơn cả chính bản thân được hạnh phúc.”

Trần Khởi ra vẻ hiểu biết mà giải thích.

Kỷ Đình Duệ nghe vậy, không nhịn được mà thản nhiên nói, “Không hiểu nổi.”

“Anh Duệ, muốn hiểu được cảm xúc cuồng nhiệt này, anh phải đặt mình vào hoàn cảnh đó.” Trần Khởi tỏ ra rất có kinh nghiệm, “Anh thử tưởng tượng đi, có thứ gì hay ai đó mà anh thích nhất không?”

“Có.” Kỷ Đình Duệ không cần nghĩ ngợi, lập tức đáp, “Cố Chân.”

Cố Chân nghe vậy, hai tai bỗng chốc đỏ bừng.

Trần Khởi cũng sững người trong giây lát, sau đó tiếp tục, “Vậy thì lấy Chân Chân làm ví dụ đi. Anh có mong cậu ấy được hạnh phúc không?”

“Ừm.”

“Vậy anh có thấy hạnh phúc của cậu ấy quan trọng hơn cả hạnh phúc của mình không?”

Kỷ Đình Duệ suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói, “Tôi thấy quan trọng nhất là ai mang lại hạnh phúc cho cậu ấy.”

Trần Khởi đơ người: “Hả?”

Kỷ Đình Duệ nghiêm túc đáp, “Nếu không phải tôi mang lại hạnh phúc cho cậu ấy, vậy thì tôi sẽ phá bọn họ.”

Trần Khởi: “……”

Bạch Thừa Duẫn ngồi bên cạnh cười sặc sụa như tiếng ngỗng kêu, “Không hổ danh là lão Kỷ, suy nghĩ lúc nào cũng khác người!”

Cố Chân cũng không nhịn được mà lên tiếng, “Trần Khởi, cậu đừng có chỉ đạo linh tinh, dạy hư anh tôi thì coi chừng tôi tìm cậu tính sổ đấy.”

Trần Khởi lập tức giơ hai tay lên đầu hàng, “Được rồi được rồi, không chỉ nhắm vào tôi thôi đã đủ rồi, còn phải khoe ân ái trước mặt tôi nữa chứ.”

Sau khi ăn xong, mọi người chia tay ra về. Bạch Thừa Duẫn và Trần Khởi đi phía trước, còn Cố Chân và Kỷ Đình Duệ chậm rãi đi phía sau.

Trời đã khuya, lại thêm trận tuyết lớn rơi xuống mấy hôm trước khiến nhiệt độ hạ thấp đáng kể. Con đường trong khuôn viên trường vốn đã yên tĩnh, giờ càng thêm vắng lặng.

Cố Chân rụt gần nửa khuôn mặt vào chiếc khăn quàng cổ lông cừu mềm mại, ấm áp. Cậu liếc nhìn bạn trai mình đang khoác hộ chiếc túi của cậu, thầm nghĩ, đúng là mỹ nam, kiểu túi nào trên người anh ấy cũng trông như đang sải bước trên sàn diễn thời trang vậy.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt lén lút của cậu, Kỷ Đình Duệ bất ngờ quay đầu nhìn lại.

Cố Chân vội vàng quay mặt đi, giống như một đứa trẻ bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu.

Kỷ Đình Duệ không nói gì, chỉ vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, rồi nhét vào túi áo khoác lông vũ của mình.

Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay người yêu, cả người Cố Chân dường như cũng ấm lên vài độ.

Để không suy nghĩ lung tung, cậu nhanh chóng tìm chuyện để nói, “Anh, tối nay anh thật sự không về ký túc xá sao?”

“Ừm.”

“Vậy… Hay là em về cùng anh nhé?”

Nghe vậy, Kỷ Đình Duệ khẽ dừng bước, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, anh cúi mắt nhìn khuôn mặt tràn đầy mong đợi của Cố Chân, bất đắc dĩ thở dài, “Anh không về nhà gần đây, mà là về quê.”

Cố Chân bất ngờ: “Hả?”

“Bà nội bị ốm, ba anh bắt anh nhất định phải về.”

“Có nghiêm trọng không?”

Cố Chân lo lắng hỏi.

“Chỉ là cảm lạnh thôi, nhưng ba anh lấy đó làm cái cớ để gọi anh về. Nếu anh không về, mẹ anh chắc chắn sẽ không để yên.”

Nói xong, khuôn mặt vốn luôn điềm tĩnh của Kỷ Đình Duệ cũng lộ ra vẻ không vui hiếm thấy.

Rõ ràng anh cũng không muốn xa Cố Chân.

“Anh nên về thăm bà mà.” Cố Chân cảm nhận được tâm trạng của anh, bèn dịu dàng an ủi, “Dù sao cũng sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, thi xong là được nghỉ đông, lúc đó chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian bên nhau mà.”

“Ừm.”

“Với lại, tháng sau là lễ tình nhân rồi đấy.”

Nhìn dáng vẻ cố gắng tìm chuyện để nói của Cố Chân, Kỷ Đình Duệ không nhịn được mà khẽ bật cười, “Cũng biết cách dỗ người đấy.”

“Đương nhiên!” Cố Chân đắc ý đáp.

“Anh hy vọng thay vì nói suông, em có thể dùng hành động để chứng minh nhiều hơn.”

Nghe vậy, Cố Chân ngẩn người, “Hả? Chứng minh thế nào?”

“Ví dụ như…”

Kỷ Đình Duệ vừa nói vừa nhìn quanh, đột nhiên kéo cậu vào dưới một gốc cây ven đường.

Cố Chân còn chưa kịp phản ứng, đã thấy gương mặt điển trai nhanh chóng phóng đại trước mắt. Chiếc khăn quàng bị nhẹ nhàng kéo xuống, ngay sau đó, môi cậu liền cảm nhận được một xúc cảm nóng ấm và mềm mại.

Dưới gốc cây, khi nhận ra mình bị Kỷ Đình Duệ hôn ngay giữa đường, tim Cố Chân lập tức đập loạn nhịp. Rõ ràng những chuyện thân mật hơn thế còn từng làm qua, vậy mà vẫn không thể kiểm soát được nhịp đập hỗn loạn trong lồng ng.ực.

Hơi thở quấn quýt hòa vào nhau, nóng bỏng và nồng nhiệt. Cố Chân như thể mất đi khả năng phản ứng, cứ thế để mặc Kỷ Đình Duệ dẫn dắt, cuốn theo nhịp điệu của nụ hôn.

Hai người dưới tán cây ôm hôn đến quên cả trời đất. Ban đầu, Cố Chân còn lo lắng đây là con đường chính trong trường học, nhưng sau đó lại hoàn toàn đắm chìm, chẳng thèm bận tâm liệu có ai nhìn thấy hay không.

Ở phía trước, Bạch Thừa Duẫn và Trần Khởi đi được một đoạn thì nhận ra hai người phía sau đã bị tụt lại.

“Có nên đợi họ không?”

Trần Khởi quay đầu nhìn lại, nhưng ánh đèn đường quá mờ khiến cậu không nhìn thấy rõ. Vì thế, cậu đề nghị chờ đợi.

Bạch Thừa Duẫn cũng ngoảnh lại nhìn, rồi thản nhiên khoác vai Trần Khởi: “Thôi kệ đi, đừng để ý bọn họ.”

“Hả? Nhưng mà…”

“Em ngốc à?” Bạch Thừa Duẫn nhìn Trần Khởi chần chừ, liền phải nói rõ ràng hơn: “Hai ngày nay cả hai đều bận học với làm thêm, giờ khó lắm mới có được chút thời gian riêng tư. Bây giờ họ tụt lại phía sau, em nghĩ là để làm gì?”

“Chẳng lẽ là bỏ rơi tụi mình để ra ngoài thuê phòng?”

“Bớt ngốc đi!” Bạch Thừa Duẫn không nhịn được gõ đầu Trần Khởi một cái. “Thứ nhất, lão Kỷ không phải loại người không biết chừng mực. Thứ hai, tối nay lão Kỷ còn phải lái xe về quê, không có thời gian ra ngoài thuê phòng. Thứ ba, lão Kỷ rất coi trọng thành tích của Cố Chân, mà mai cậu ấy có kỳ thi, nên chắc chắn không làm gì quá đà.”

Thấy Bạch Thừa Duẫn nói cứ như hiểu rõ mọi chuyện, Trần Khởi ngạc nhiên: “Anh Duẫn, sao anh biết mai bọn em có thi? Tụi em đâu có nhắc đến chuyện này đâu?”

“Còn phải hỏi à?”

Nhắc đến chuyện này, Bạch Thừa Duẫn lộ vẻ ai oán: “Từ sau khi hai người kia công khai yêu nhau, lão Kỷ liền gửi lịch học của Cố Chân cho anh, bảo là khi nào cậu ấy không có ở ký túc xá thì tôi phải để mắt chăm sóc giúp.”

Trần Khởi nhướng mày: “Anh nghe lời vậy luôn hả?”

Bạch Thừa Duẫn tặc lưỡi: “Em nghĩ anh dễ sai bảo thế à?”

“Vậy sao anh…”

“Anh dĩ nhiên là đồng ý rồi!”

Trần Khởi: “…”

Bạch Thừa Duẫn nghiêm túc nói: “Tiểu tử, em không hiểu đâu. Bây giờ lấy lòng lão Kỷ chỉ có lợi chứ không có hại. Sau khi tốt nghiệp, anh còn muốn vào công ty hắn làm việc. Thực lực anh có, lại thêm chút quan hệ này, thì còn gì vững chắc hơn?”

Trần Khởi nghe vậy liền giơ ngón cái lên tán thưởng: “Quả nhiên là anh Duẫn!”

“Hiểu chưa? Cố Chân sau này chính là bà chủ tương lai của anh, em cũng nên học hỏi đi.”

Bạch Thừa Duẫn cảm thấy mình đúng là quá thông minh.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK