• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện về việc đo kích cỡ quần áo, Cố Chân cảm thấy quá mức xấu hổ nên quyết định bỏ qua luôn.

Lúc này đã gần mười giờ sáng, Cố Chân cầm điện thoại lên xem rồi nói: “Anh, em phải về trường rồi.”

“Có việc gì à?” Kỷ Đình Duệ hỏi.

“Em phải về học bài, tuần sau có kỳ thi.” Cố Chân cũng không giấu diếm, “Cố gắng đạt điểm qua môn.”

“Học bài thì ở đây chẳng phải có sẵn một gia sư sao?” Kỷ Đình Duệ thản nhiên nói.

Cố Chân cười gượng, “Như thế phiền anh lắm, em đã quấy rầy lâu vậy rồi, sao còn có thể nhờ anh dạy học nữa chứ.”

Đây là lời thật lòng của cậu, nhưng còn một lý do khác, đó là nếu Kỷ Đình Duệ ở bên cạnh, cậu rất khó tập trung, cứ không nhịn được mà chú ý đến nam thần của mình.

Ngoài ra, còn một lý do quan trọng hơn—cậu không thể tiếp tục ở bên Kỷ Đình Duệ quá lâu, nếu không có thể sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển tình cảm giữa nam chính công và nam chính thụ.

“Không phiền.” Kỷ Đình Duệ đáp dứt khoát, “Hơn nữa, dạy cậu học cũng khá thú vị.”

“Thật… thật sao?”

Đây là lần đầu tiên Cố Chân nghe có người nói việc dạy học là thú vị, chắc đây chính là khác biệt giữa học bá và người thường.

“Ừm.” Kỷ Đình Duệ nghiêm túc gật đầu, sau đó như nhớ ra điều gì, liền hỏi ngược lại, “Hay là anh dạy không tốt?”

“Không có, anh dạy rất dễ hiểu, còn dễ hiểu hơn cả thầy giáo trên lớp.” Cố Chân vội vàng xua tay.

“Vậy thì cậu có thể ở lại đây học.”

Kỷ Đình Duệ thuận thế đề nghị.

“Nhưng… cuối tuần của anh mà dành hết cho em vậy, có ổn không?”

Cố Chân rất rõ ràng nam chính công này là một người cực kỳ bận rộn.

Kỷ Đình Duệ lại tiến thêm hai bước, “Thời gian anh dành cho cậu chẳng lẽ còn thiếu một cuối tuần này sao?”

Cố Chân thấy anh tiến lại gần, tim lập tức đập loạn nhịp, “Chính vì anh đã dành quá nhiều thời gian cho em rồi, nên em mới thấy ngại…”

Kỷ Đình Duệ hơi cụp mắt nhìn người trước mặt, dừng lại một chút rồi mới nhàn nhạt hỏi: “Cậu đang muốn tránh mặt anh à?”

“Hả?”

Cố Chân giật mình, không ngờ tâm tư của mình lại bị nhìn thấu, lập tức ngẩng đầu lên đầy hoảng hốt. Nhưng cũng chính lúc này, cậu mới nhận ra khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Điều đó khiến Cố Chân theo phản xạ lùi về sau một bước.

Không ngờ rằng, Kỷ Đình Duệ ngay lập tức bước lên một bước.

Dường như bị hành động lùi lại rõ ràng của Cố Chân k.ích th.ích, dù gương mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng lần này, Kỷ Đình Duệ không còn vòng vo nữa mà nói thẳng: “Rõ ràng cả buổi tối đều trêu chọc anh, bây giờ lại định chạy à?”

Cố Chân không ngờ anh ta lại dùng cách nói như vậy, mặt lập tức nóng bừng, vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Em không có mà.”

“Vậy tại sao dạo này không đến tìm anh học bổ túc? Hôm nay còn định bỏ đi?”

“Em thật sự không muốn làm phiền anh…” Đối diện với khí thế áp đảo của Kỷ Đình Duệ, Cố Chân chột dạ hẳn, giọng nói cũng nhỏ đi, “Hơn nữa, bây giờ mỗi khi nhìn thấy anh, em dễ bị căng thẳng lắm… Em sợ không thể tập trung được.”

“Tại sao lại căng thẳng?” Kỷ Đình Duệ từng bước dẫn dắt cậu.

“Bởi vì… vì anh đẹp trai quá.”

Bị truy hỏi đến mức đầu óc quay cuồng, Cố Chân chẳng nghĩ ra được lý do nào hợp lý hơn, đành buột miệng nói vậy.

“Vậy khi thấy người khác đẹp trai, cậu cũng căng thẳng như vậy à?”

“…Không hẳn vậy.”

“Thật không?”

“Ừm.”

Nhìn thấy Cố Chân gật đầu chắc nịch, Kỷ Đình Duệ lại hỏi: “Vậy như Diệp Thành thì sao? Nhìn thấy cậu ta cũng không căng thẳng à?”

Cố Chân nghe vậy thì hơi ngẩn người, không hiểu sao Kỷ Đình Duệ lại nhắc đến Diệp Thành, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Nhìn thấy cậu ấy thì không căng thẳng.”

Kỷ Đình Duệ dường như rất hài lòng với câu trả lời này. Nhìn gương mặt Cố Chân đỏ đến mức không chịu nổi, anh nhịn không được mà trêu chọc thêm một câu: “Mặt cậu đỏ lắm rồi.”

Cố Chân theo phản xạ đưa tay che mặt lại, nhưng ngay lập tức bị Kỷ Đình Duệ nắm lấy cổ tay.

“Anh…?”

Kỷ Đình Duệ không buông ra, ngược lại còn nắm chặt hơn, giọng nói trầm xuống vài phần: “Dễ thương lắm.”

Tim Cố Chân đập thình thịch, bị câu nói này làm cho chân cũng sắp nhũn ra, “Đừng nói em dễ thương…”

Nhìn thấy cậu xấu hổ đến mức không biết làm gì, Kỷ Đình Duệ vừa định nói thêm thì chuông cửa bất ngờ vang lên.

Cố Chân như thể bắt được chiếc phao cứu sinh, vội vàng nhắc nhở: “Anh, có người đến kìa, mau đi mở cửa đi.” Nói xong, cậu nhanh chóng rút tay ra khỏi tay Kỷ Đình Duệ.

Kỷ Đình Duệ không có vẻ gì là muốn đi mở cửa, nhưng điện thoại của anh đột nhiên vang lên.

Lấy ra xem, hóa ra là mẹ anh gọi đến. Anh bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Là mẹ anh.”

Cố Chân giật mình: “Vậy chẳng phải bác ấy sẽ biết em ngủ lại đây sao?”

“Không sao đâu.” Kỷ Đình Duệ trấn an cậu.

Nhưng Cố Chân lại càng căng thẳng hơn. Kỷ Đình Duệ đành xoa đầu cậu, sau đó đi ra cửa mở cửa.

Trước mặt anh là mẹ anh – bà Trương, cùng với nữ hộ lý chăm sóc bà.

“Sáng sớm làm gì mà chuông cửa bấm mãi không mở vậy?”

Bà Trương ngồi xe lăn, nhưng vẫn khăng khăng muốn đứng lên thay giày để vào nhà. Nữ hộ lý định giúp đỡ bà, nhưng Kỷ Đình Duệ đã nhanh tay hơn.

Đợi bà thay giày xong, Kỷ Đình Duệ cũng không để bà ngồi lại vào xe lăn, mà trực tiếp đỡ bà đi vào phòng khách.

Khi nhìn thấy Cố Chân trong phòng khách, ánh mắt bà hơi lóe lên sự kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã che giấu đi, thay vào đó là một nụ cười dịu dàng và nhã nhặn: “Cậu em khóa dưới cũng ở đây à?”

Cố Chân đành phải gượng cười: “Cháu chào bác ạ.”

“Ngoan lắm.” Bà Trương ngồi xuống ghế sofa, vẫn giữ nụ cười trên môi, “Sáng sớm đã có mặt ở nhà Kỷ Đình Duệ, không lẽ tối qua uống say nên ngủ lại đây?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK