• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Chân rối rắm đến mức gào thét trong lòng, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười lịch sự nhưng đầy gượng gạo, “Cô thật sự rất cởi mở ạ.”

“Thấy cô cởi mở là tốt rồi.”

Bà Trương mỉm cười đầy hàm ý.

Cố Chân đành phải tiếp tục cười theo.

May mà sau đó, bà Trương đã chuyển chủ đề, kể về một số chuyện thú vị gần đây, cũng hỏi han về tình hình trường học, toàn những điều mà Cố Chân có thể trả lời.

Điều này giúp cậu xác định một chuyện —— tính cách trầm lặng của Kỷ Đình Duệ hoàn toàn không giống bà Trương, chắc chắn là thừa hưởng từ ba anh ta.

Trong suốt bữa trưa, bà Trương luôn là người khuấy động không khí, nói toàn những chuyện vui vẻ, không khiến bọn họ cảm thấy ngượng ngùng.

Ngược lại còn khiến tâm trạng trở nên dễ chịu hơn nhiều.

Đặc biệt là khi được nếm thử món ăn do chính tay Kỷ Đình Duệ nấu, Cố Chân càng cảm thấy khó tả, bữa cơm này thực sự ăn rất vui vẻ.

Sau bữa trưa, Cố Chân vẫn khăng khăng muốn quay lại trường. Kỷ Đình Duệ đành nói: “Để anh đưa cậu về.”

“Không cần đâu, em đã gọi tài xế lái thay rồi.” Cố Chân vội vã xua tay từ chối, “Hôm nay dì hiếm khi có thời gian rảnh, anh cứ ở lại trò chuyện với dì đi.”

Thấy vậy, Kỷ Đình Duệ cũng không nói thêm gì, chỉ nhắc nhở một câu: “Về đến nơi nhớ nhắn tin cho anh.”

Cố Chân bật cười, nghĩ thầm mình đâu phải trẻ con, chẳng lẽ quay về trường cũng có thể bị lạc sao? Nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn gật đầu đáp: “Vâng, em biết rồi.”

Kỷ Đình Duệ vẫn tự mình đưa cậu xuống lầu, chờ đến khi tài xế lái thay đến.

Ngồi vào xe, Cố Chân nhìn qua gương chiếu hậu vẫn thấy bóng dáng Kỷ Đình Duệ đứng yên tại chỗ. Mãi đến khi xe rẽ qua một khúc ngoặt, hình bóng ấy mới biến mất khỏi tầm mắt, khiến cậu phải thu lại ánh nhìn.

Tài xế lái thay là một chú trung niên trông rất nhiệt tình. Thấy biểu cảm lưu luyến không rời trên mặt Cố Chân, chú không nhịn được trêu chọc: “Chàng trai, bạn trai cháu đẹp trai thật đấy! Chú chưa từng thấy ai đẹp trai như cậu ấy, còn đẹp hơn cả mấy minh tinh nổi tiếng nữa.”

Cố Chân nghe vậy lập tức đỏ mặt, vội vàng xua tay phủ nhận: “Không… anh ấy không phải bạn trai cháu đâu.”

Tài xế cười ha hả: “Chú không có thành kiến gì đâu. Giờ hôn nhân đồng giới hợp pháp rồi, cũng đâu cần giấu giấu diếm diếm làm gì.”

Thấy chú không tin mình, Cố Chân đành nhấn mạnh lần nữa: “Chúng cháu thực sự không phải kiểu quan hệ đó mà…”

“Chú đây gặp nhiều người lắm rồi, chỉ nhìn qua là biết.” Chú tài xế chắc nịch, “Vừa nãy hai đứa lưu luyến không muốn xa nhau như vậy, đúng kiểu các cặp đôi yêu nhau còn gì nữa.”

Cố Chân á khẩu, nhìn dáng vẻ kiên quyết của chú tài xế mà không biết phải phản bác thế nào, đành im lặng luôn.

Sau khi về đến ký túc xá, vừa mở cửa phòng, Cố Chân đã thấy Bạch Thừa Duẫn lại sang chơi, đang cùng Trần Khởi đánh game.

Hai người vừa kết thúc một ván, Trần Khởi quay sang nhìn Cố Chân. Thấy cậu thay một bộ vest khác so với lúc đi, Trần Khởi lập tức bày ra vẻ mặt kinh ngạc, khoa trương kêu lên: “Cố Chân, cậu có người yêu thật rồi!”

Cố Chân còn đang đau đầu vì dư âm của cơn say, định thay đồ rồi nằm nghỉ một lát. Nghe vậy, cậu liền ngơ ngác: “Hả?”

“Hôm qua nói có việc ra ngoài, còn ăn diện chỉnh chu, lấy ra bộ vest cất kỹ bấy lâu nay. Sau đó cả đêm không về, tận trưa nay mới mò về phòng, mà bộ vest trên người cũng đổi luôn rồi.” Trần Khởi nói một lèo, còn giơ tay chỉ vào cậu, bắt chước điệu bộ của Conan, “Tất cả những dấu hiệu này chỉ có một sự thật duy nhất: Cậu có một tình nhân bí mật ở bên ngoài!”

Cố Chân suýt nữa thì trợn trắng mắt.

Nếu để Kỷ Đình Duệ biết mình bị Trần Khởi gán cho cái danh ‘tình nhân bí mật’, không biết anh sẽ có phản ứng thế nào.

Bạch Thừa Duẫn cũng là một người mê hóng hớt, nghe vậy liền hùa vào: “Cố Chân, chúng ta là anh em chí cốt, có gì mà không dám nói? Tuy chúng ta từng giao ước ai có người yêu trước là chó, nhưng nếu em là người đầu tiên trong bốn đứa thoát kiếp độc thân, bọn anh cũng không trách đâu.”

Cố Chân càng đau đầu hơn: “Anh Thừa Duẫn, không phải như thế đâu.”

Cậu định kể về bữa tiệc tối qua, nhưng lại nhớ ra Kỷ Đình Duệ bảo chưa muốn mời Bạch Thừa Duẫn tham gia, lỡ mình nói ra lại khiến anh khó xử.

Thế nên cậu chỉ nói qua loa: “Chỉ là một buổi tiệc quan trọng, em đại diện gia đình tham dự. Sau đó lỡ uống hơi nhiều nên mới không về.”

Nghe cũng hợp lý. Dù sao Cố Chân là thiếu gia nhà giàu, tham gia tiệc tùng cũng là chuyện bình thường.

Nhưng đúng lúc này, Trần Khởi vừa đi lấy nước vừa lướt qua cậu, đột nhiên nhăn mày: “Cố Chân, trên người cậu có mùi nước hoa quen lắm. Mà tôi nhớ cậu chưa bao giờ dùng mùi nước hoa này mà?”

Cố Chân giật thót.

Bạch Thừa Duẫn lập tức phản ứng: “Quả nhiên là có người yêu giấu diếm! Đến mức nước hoa còn vương trên người, hai người chắc chắn đã ôm nhau rất thân mật đúng không?”

“Không phải! Em vẫn còn độc thân mà!”

Sợ bọn họ càng nói càng quá đà, Cố Chân nhanh chóng chui vào nhà tắm thay đồ.

Bạch Thừa Duẫn và Trần Khởi vốn chỉ trêu chọc cho vui, thấy cậu vội vàng chạy trốn như vậy thì cười phá lên.

Thay xong quần áo, Cố Chân cẩn thận treo bộ vest lên. Nhưng nhớ lại lời Trần Khởi, cậu không nhịn được cúi xuống ngửi thử. Quả nhiên, vẫn còn vương lại hương thơm quen thuộc.

Cậu rất thích mùi này, ngửi vào có cảm giác thoải mái dễ chịu.

Quan trọng hơn, mùi hương này khiến cậu có cảm giác như đang ở bên cạnh Kỷ Đình Duệ.

Nghĩ đến việc bộ vest này là Kỷ Đình Duệ đặt may riêng cho mình, mặt cậu lại bất giác nóng lên.

“Cố Chân.” Bên ngoài đột nhiên vang lên giọng Trần Khởi, “Cậu thay đồ xong chưa? Tôi muốn đi vệ sinh.”

Cố Chân giật mình tỉnh táo lại, vội vàng bước đến bồn rửa mặt, mở vòi nước lạnh rửa mặt một cái, sau đó mới cầm bộ vest treo lên rồi bước ra ngoài.

Trần Khởi lập tức lao ngay vào nhà vệ sinh.

Bạch Thừa Duẫn nhìn cậu đi ra, cười hỏi: “Cố Chân, có muốn vào chơi chung không?”

Cố Chân treo vest vào tủ quần áo rồi mới trả lời: “Em không chơi đâu, tối qua uống nhiều quá, giờ vẫn còn hơi chóng mặt.”

“Em và lão Kỷ có phải đã bàn bạc trước không?”

Bạch Thừa Duẫn đột nhiên hỏi, khiến Cố Chân đứng hình: “Hả?”

“Anh vừa rủ cậu ta chơi game, cậu ta cũng bảo tối qua uống nhiều quá, hôm nay đau đầu không chơi được.” Bạch Thừa Duẫn nhún vai, “Nhưng với tửu lượng sâu không đáy của cậu ta mà cũng uống quá chén sao? Lừa ai chứ.”

Cố Chân: “…”

Đúng lúc đó, điện thoại vang lên tiếng tin nhắn WeChat. Cố Chân lấy ra xem, tim lập tức đập nhanh hơn.

[Anh Duệ: Đã về ký túc xá chưa?]

Cố Chân đang nhắn tin trả lời thì gương mặt lại bắt đầu nóng lên không kiểm soát được.

[Cố Chân: Đến rồi.]

[Anh Duệ: Thế sao không nhắn tin cho anh?]

[Cố Chân: Em lỡ quên mất.]

[Anh Duệ: …]

[Cố Chân: Lần sau nhất định không quên đâu. [囧][囧]]

[Anh Duệ: Ừm.]

Nhìn thấy Kỷ Đình Duệ không còn để bụng chuyện này nữa, khóe môi Cố Chân vô thức cong lên thành một nụ cười.

Bạch Thừa Duẫn nhìn thấy cảnh này, không nhịn được mà chậc chậc hai tiếng, “Còn nói mình độc thân, em nhìn bộ dạng cười hạnh phúc của mình đi, chắc đang nhắn tin với người yêu chứ gì?”

Nghe đàn anh nói vậy, Cố Chân mới hoàn hồn lại, khó tin mà đưa tay che mặt, “Em, em đâu có.”

“Rõ ràng là có mà, còn cười ngốc nghếch nữa.” Bạch Thừa Duẫn vạch trần ngay lập tức, “Tiểu Chân, anh thấy em rơi vào lưới tình rồi nhỉ? Mau nói anh nghe xem là ai đã chiếm được trái tim của em? Để anh giúp em kiểm tra một chút, tránh gặp phải kẻ cặn bã chuyên chơi đùa tình cảm.”

Thấy Bạch Thừa Duẫn nói nghe cứ như thật, Cố Chân xấu hổ lắc đầu, “Đã bảo là không có mà. Em không có rơi vào lưới tình, cũng không có ai chơi đùa tình cảm của tôi hết.”

Bạch Thừa Duẫn nhìn cậu từ trên xuống dưới, “Thế sao mặt em đỏ vậy?”

Cố Chân giả bộ nghiêm túc, “Uống rượu nhiều dễ đỏ mặt thôi.”

Bạch Thừa Duẫn nhìn cậu chăm chú, hỏi, “Hôm qua uống mà bây giờ còn đỏ?”

Cố Chân tỉnh bơ đáp, “Em trao đổi chất chậm.”

“…”

Bạch Thừa Duẫn không ngờ cậu em khóa dưới này lại cứng miệng đến vậy, còn có thể bịa chuyện một cách trơn tru thế này, đành bó tay.

Đúng lúc này, điện thoại của Cố Chân rung lên. Cậu nhìn xuống, thấy Kỷ Đình Duệ gọi tới, lại liếc sang Bạch Thừa Duẫn ở không xa, cảm thấy nếu nghe điện thoại trước mặt đàn anh thì thế nào cũng bị nhìn thấu. Vì vậy, cậu lập tức chạy ra ban công ký túc xá rồi mới bắt máy.

“Anh?”

“Nói chuyện điện thoại được không?”

Nghe giọng điệu vẫn lạnh nhạt của Kỷ Đình Duệ, tim Cố Chân như bị một luồng nhiệt len lỏi, “Được ạ.”

“Mẹ anh nói với cậu là bộ vest đó được đặt may từ trước?”

“Vâng.”

“Vậy cậu không có gì muốn hỏi à?”

Tim Cố Chân đập thình thịch, đầu óc nóng đến mức sắp dừng hoạt động luôn. Cậu có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng đến khi mở miệng lại không biết nói thế nào.

Cuối cùng, cậu ngập ngừng nửa ngày mới thốt ra được một câu, “Không có gì muốn hỏi cả. Em chỉ muốn cảm ơn anh, anh thật sự rất tốt với em.”

Kỷ Đình Duệ có vẻ không ngờ đến nước này rồi mà Cố Chân vẫn còn phát “thẻ người tốt” cho mình, im lặng một lát rồi mới lên tiếng, “Đây vốn là quà Giáng sinh anh định tặng cậu.”

“Hả?”

“Như vậy cậu có thể mặc đồ đôi với anh.”

Giọng nói của Kỷ Đình Duệ vẫn bình thản như thường ngày, nhưng lại khiến Cố Chân mở to mắt vì kinh ngạc, cảm xúc dâng trào, trong tai như có pháo hoa nổ tung.

Cậu không nghe nhầm chứ?

Cậu không nghe nhầm chứ?

Trong khoảnh khắc này, Cố Chân không ngừng tự hỏi câu đó trong lòng.

Vì người trước mặt là nhân vật công chính của thế giới này, còn là học bá, hot boy của trường S, hơn nữa lại nói bằng giọng điệu hờ hững thường ngày, nên rất có thể Kỷ Đình Duệ không hề nói “đồ đôi”, mà chỉ là do cậu quá hồi hộp nên nghe nhầm?

Có lẽ vì thấy Cố Chân mãi không lên tiếng, Kỷ Đình Duệ lại mở lời, “Không nghe rõ à?”

Cố Chân giật mình tỉnh táo lại, ngay cả hơi thở cũng bất giác nhẹ đi, nhưng khi mở miệng nói chuyện thì lại thở d.ốc, căng thẳng đến mức lắp bắp, “Em, em có nghe nhầm không…? Có thể do gió to quá nên em nghe sai rồi. Anh… chắc không phải nói đồ đôi đâu nhỉ?”

Kỷ Đình Duệ dứt khoát trả lời, “Cậu không nghe nhầm.”

Cố Chân: “!!!”

“Cậu em khóa dưới của anh chắc không ngốc đến mức không hiểu ý anh chứ?”

Giọng trầm thấp đầy mê hoặc của Kỷ Đình Duệ truyền qua điện thoại, trực tiếp chạm đến đáy lòng Cố Chân, sau đó hòa thành một dòng nước ấm len lỏi khắp trái tim, khiến cậu cảm thấy cả người như sắp bốc cháy.

Cậu hít sâu một hơi, rồi mặt đỏ bừng đáp lại, “Vậy nếu em giả vờ không hiểu thì sao?”

Kỷ Đình Duệ dường như bật cười khẽ, “Thì anh sẽ đến gặp cậu giải thích trực tiếp.”

“Hả?”

“Chờ anh.” Giọng Kỷ Đình Duệ trầm thấp tiếp tục vang lên, “Anh đến ký túc xá bây giờ.”

Cố Chân giật mình, cậu biết Kỷ Đình Duệ là người nói được làm được. Nếu bây giờ anh xuất hiện trước mặt cậu, cậu thật sự không biết phải đối mặt thế nào. Trong lúc gấp gáp, cậu vội vàng nói, “Anh, dì vẫn đang ở nhà mà, đúng không?”

“Anh nói anh có việc quan trọng cần đến trường, mẹ anh sẽ hiểu.”

Nghe giọng chắc chắn của Kỷ Đình Duệ, Cố Chân biết lần này cậu không ngăn được đối phương rồi. Đang định nói thêm gì đó thì từ cửa ban công vang lên giọng của Trần Khởi, “Tiểu Chân, cậu đang nói chuyện với anh Duệ à?”

Cố Chân không ngờ cậu bạn này hôm nay đi vệ sinh lại nhanh như vậy, bình thường không ngồi trong đó nửa tiếng là không chịu ra. Nhìn thấy Trần Khởi ló đầu vào, Cố Chân không kịp đề phòng nên thành thật gật đầu, “Ừ.”

“Vậy cậu nhắn lại với anh Duệ giúp tôi, tối nay cùng ra ngoài ăn một bữa nhé, tôi mời!” Trần Khởi nói tiếp.

Điện thoại vẫn chưa tắt, Kỷ Đình Duệ bên kia đã nghe được giọng Trần Khởi, nên Cố Chân không cần nhắc lại, chỉ hỏi, “Anh nghe thấy chưa?”

“Ừm.”

Chỉ một chữ cũng đủ khiến tai Cố Chân đỏ lên.

“Vậy anh có muốn đi không?”

Kỷ Đình Duệ im lặng một lát rồi nói, “Cậu đi thì anh đi.”

Cố Chân vui đến mức suýt nhảy lên, nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, “Em sẽ đi… Vậy nên anh không cần qua đây bây giờ đâu, tối gặp nhau cũng được.”

Cậu cảm thấy nếu bây giờ gặp Kỷ Đình Duệ, nhất định sẽ căng thẳng đến nỗi chẳng biết làm gì, trông chẳng khác nào một kẻ ngốc mất hết hình tượng.

Cậu không muốn mất hình tượng trước mặt Kỷ Đình Duệ.

Nếu có Trần Khởi và Bạch Thừa Duẫn ở đây, chắc tình huống sẽ đỡ hơn nhiều.

“Được, tối gặp.”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK