Nhà bếp của Kỷ Đình Duệ rất rộng rãi và sạch sẽ, bếp gần như không có một vết bẩn, nhìn không giống như có ai thường xuyên nấu nướng ở nhà.
Cố Chân đi đến cái tủ lạnh to đùng, trong đầu nghĩ, người không dùng bếp bao giờ thì chắc chắn tủ lạnh này cũng trống không, nhưng khi mở ra, cậu lại ngạc nhiên khi thấy tủ lạnh đầy ắp nguyên liệu, rau củ, thịt và trứng đủ cả.
“Em cứ tưởng bên trong trống không, ai ngờ lại đầy đủ nguyên liệu thế này?”
Kỷ Đình Duệ đi vào theo, “Mẹ anh gần đây luôn để sẵn đồ trong tủ lạnh.”
Trước đó Cố Chân có nói muốn thử tay nghề nấu ăn của anh, nhưng vì không có nguyên liệu, anh đã nói với mẹ, để bà chuẩn bị một ít nguyên liệu trong tủ lạnh, phòng khi lần sau Cố Chân tới nhà, anh lại không có cách nào nấu cho cậu ấy thử.
Ai ngờ từ hôm đó, mẹ anh cứ đều đặn mua đồ cho đầy tủ lạnh.
Nếu anh không dùng hết những nguyên liệu đó, bà lại đem chúng đi cất và thay bằng đồ tươi mới.
Kỷ Đình Duệ đã từng nói không cần phải phiền phức vậy, nhưng mẹ anh bảo đó là ý của bà Trương, không thể để anh ăn đồ không tươi.
Cố Chân nghe xong, không khỏi ngạc nhiên: “Vậy mẹ anh đã đến rồi à?”
Kỷ Đình Duệ khẽ gật đầu: “Ừ.”
“Vậy…”
Cố Chân hơi hoảng, nếu bị phát hiện cậu đã chiếm giường của Kỷ Đình Duệ, khiến Kỷ Đình Duệ phải ngủ trên sofa, không biết có bị nhà họ Kỷ tính sổ không nữa?
Dù sao thì cậu cũng đã đọc qua nguyên tác. Mặc dù nguyên tác không mô tả quá nhiều về gia tộc hào môn Kỷ gia, nhưng từ những chi tiết nhỏ vẫn có thể nhìn ra được—Kỷ Đình Duệ là con trai duy nhất trong nhà, từ nhỏ đã được yêu thương và nuông chiều hết mực.
Kỷ Đình Duệ dường như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, thản nhiên nói:
“Yên tâm, dì giúp việc sẽ không nói lung tung đâu.”
Cố Chân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt Kỷ Đình Duệ dừng lại trên người cậu, vô thức di chuyển xuống dưới. Khi nhìn thấy đôi chân trắng nõn, thẳng tắp kia, yết hầu hắn khẽ trượt lên trượt xuống, giọng trầm thấp:
“Cậu nên thay đồ trước đi thì hơn.”
Nhắc đến quần áo, Cố Chân mới sực nhớ ra rằng mình vẫn đang mặc chiếc áo phông của Kỷ Đình Duệ, bên dưới chỉ có mỗi chiếc q.uần l.ót. Khuôn mặt cậu lập tức đỏ bừng lên:
“Vậy… quần áo của em đâu?”
“Dì mang đi giặt khô rồi.”
Dường như đang cố kìm nén điều gì đó, ánh mắt của Kỷ Đình Duệ tối lại vài phần, càng thêm sâu thẳm:
“Cậu có thể vào phòng thay đồ, chọn đại một bộ mà mặc.”
Cố Chân nhìn dáng người còn cao hơn mình của đối phương, thành thật nói:
“Chắc là em mặc đồ của anh rộng lắm đúng không? Nhìn cái áo này là biết rồi.”
Nói xong, cậu còn tiện tay túm lấy vạt áo phông rộng thùng thình lắc lư vài cái, hoàn toàn không nhận ra hành động đó khiến phía dưới càng thêm lộ liễu.
“Vậy để anh bảo người mua bộ mới mang đến.”
Kỷ Đình Duệ vội vàng dời mắt, không tiếp tục nhìn đôi chân kia nữa:
“Anh đi tìm cho cậu một cái quần trước, kẻo lại bị cảm lạnh.”
Nói xong, anh xoay người ra khỏi bếp.
Cố Chân cũng không muốn tiếp tục khoe chân trần trước mặt anh, cảm giác như hình tượng của mình bay sạch rồi, vội vàng theo sau.
Kỷ Đình Duệ tìm được một chiếc quần thể thao trắng có chun lưng đưa cho cậu. Tuy rằng ống quần hơi dài một chút, nhưng không ảnh hưởng gì lắm.
Cố Chân vào phòng thay đồ, mặc xong quần mới để ý—hình như chiếc quần này cậu từng thấy Kỷ Đình Duệ mặc rồi.
Khoảnh khắc đó, cậu mới thực sự nhận thức được mình đang mặc đồ của nam thần. Đầu óc bỗng trở nên trống rỗng, mặt cũng nóng ran lên. Trong lúc không nhịn được mà phấn khích, cậu đưa tay túm lấy vạt áo, kéo lên một chút, cúi đầu xuống… ngửi thử.
Quả nhiên, trên quần áo có mùi hương thoang thoảng mà cậu thường ngửi thấy trên người Kỷ Đình Duệ.
Cố Chân không kìm được, hít thêm vài hơi. Hương thơm nhàn nhạt này khiến cậu có cảm giác như đang vùi mình trong vòng tay của anh, tâm trạng cũng vì thế mà tốt lên hẳn.
Cửa phòng thay đồ không đóng hẳn. Kỷ Đình Duệ thấy cậu vào một lúc lâu vẫn chưa ra, bèn bước vào xem thử.
Kết quả vừa vào đến nơi, anh liền nhìn thấy cảnh tượng Cố Chân đang túm vạt áo, cúi đầu ngửi quần áo với bộ dạng ngốc nghếch trông như một tên hám sắc chính hiệu.
Anh đứng hình tại chỗ.
Cố Chân còn đang đắm chìm trong tưởng tượng đẹp đẽ của mình thì đột nhiên cảm nhận được một ánh nhìn. Cậu quay đầu lại, vừa hay thấy “nam chính” trong suy nghĩ của mình đang đứng ở cửa phòng thay đồ.
Cả người lập tức chết lặng.
Tay cũng theo phản xạ buông vạt áo xuống ngay lập tức.
“Anh…?”
Cậu vừa thốt lên một tiếng, Kỷ Đình Duệ đã sải bước đến trước mặt.
“Cậu đang làm gì vậy?”
Giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo chút khàn khàn.
Cố Chân đỏ mặt tía tai, nhất thời không biết nên nói gì. Khi thấy đối phương càng lúc càng tiến gần, cậu vội vàng bịa đại một lý do:
“Em… em chỉ thấy quần áo của anh có mùi thơm dễ chịu, muốn biết anh dùng nước giặt hãng nào thôi…”
Kỷ Đình Duệ nhìn dáng vẻ lúng túng của cậu, lòng cũng bỗng chốc căng thẳng theo.
“Chỉ vậy thôi?”
Cố Chân đối diện với gương mặt điển trai gần trong gang tấc của đàn anh, vốn đã đỏ bừng, nay lại càng nóng hơn. Không biết có phải do men rượu tối qua chưa hoàn toàn tiêu hết hay không, mà đầu óc cậu cứ lơ mơ, ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp:
“Ừm, chỉ, chỉ vậy thôi…”
Cậu không thể nói rằng mình luyến tiếc mùi hương trên người Kỷ Đình Duệ, nên mới không nhịn được mà đi ngửi quần áo được.
Nếu nói ra, chính cậu cũng thấy mình như tên bi.ến th.ái mất.
“Cậu đúng là…”
Kỷ Đình Duệ không ngờ cậu nhóc này lại có thể nói dối không chớp mắt như vậy.
“Em… em làm sao cơ?”
Cố Chân chớp mắt vô tội nhìn hắn.
Kỷ Đình Duệ nhìn chằm chằm vào cậu, khẽ thở dài một tiếng.
Có lẽ chính là vì cậu nhóc này rõ ràng thích anh, nhưng hết lần này đến lần khác chỉ biết lén lút trêu chọc, lại không chịu chủ động tỏ tình, nên mới khiến anh từng bước sa vào.
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên một tiếng “ọc ọc” vang lên.
Kỷ Đình Duệ cúi đầu, liền thấy Cố Chân đang xấu hổ đến mức muốn độn thổ.
“Em… em đói rồi.”
Còn chuyện gì thì để ăn xong rồi tính sau.
Kỷ Đình Duệ không chần chừ thêm, lập tức giơ tay xoa đầu cậu:
“Vậy đi ăn sáng trước đã.”
“Ừm!”
Cố Chân vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.
Hai người trở lại phòng bếp. Cố Chân vừa định hỏi xem mì gói để ở đâu, đã thấy Kỷ Đình Duệ mở tủ lạnh lấy nguyên liệu ra.
“Anh định tự nấu ăn à?”
“Ừ, cậu ra phòng khách ngồi đợi đi.”
Thấy anh kiên quyết như vậy, hơn nữa bản thân cũng không muốn tiếp tục ở chung một phòng với anh nữa, tránh cho tâm trí lại bay xa, Cố Chân ngoan ngoãn gật đầu, rồi đi ra phòng khách.
Chưa đợi lâu, Kỷ Đình Duệ đã mang bữa sáng ra bàn.
Cố Chân chạy tới xem, phát hiện anh làm bánh sandwich kẹp trứng ốp la, giăm bông, rau xà lách. Mắt cậu sáng rực lên:
“Anh biết làm nhiều món phết nhỉ?”
Kỷ Đình Duệ rót thêm một ly sữa tươi cho cậu, thản nhiên đáp:
“Không khó lắm.”
“Nhìn đã thấy ngon rồi!”
Cố Chân hưng phấn cúi xuống quan sát. Nhưng vì cúi thấp, cổ áo rộng thùng thình cũng trễ xuống, từ góc độ của Kỷ Đình Duệ có thể nhìn thấy rõ ràng phần da trắng nõn bên trong.
Dưới lớp áo đung đưa, đường eo săn chắc cùng những múi cơ bụng mờ nhạt như ẩn như hiện.
Kỷ Đình Duệ vội vàng thu lại suy nghĩ, phát hiện Cố Chân nhìn chằm chằm vào bữa sáng đến mức sắp ch.ảy nước miếng, lúc này mới mở miệng nhắc nhở.
“Ăn đi.”
Nghe thấy vậy, Cố Chân – hoàn toàn không ý thức được rằng bản thân đã để lộ sự thèm ăn – lập tức kéo ghế ngồi xuống, sau đó cầm lấy chiếc sandwich trên khay, chẳng quan tâm hình tượng mà cắn một miếng thật lớn.
Lúc này, với Cố Chân, việc lấp đầy cái bụng mới là ưu tiên hàng đầu.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Cố Chân xung phong dọn dẹp bàn ăn, nhưng lại bị Kỷ Đình Duệ ngăn lại.
“Để anh làm là được rồi.”
“Vẫn nên để em làm đi, em đã ăn bữa sáng do anh tự tay chuẩn bị rồi, ít nhất cũng phải đáp lại chút chứ.” Cố Chân kiên quyết.
Thấy vậy, Kỷ Đình Duệ đành phải cho cậu cơ hội thể hiện.
Trong bếp có máy rửa chén, thực ra không cần phải động tay rửa, chỉ cần đặt bát đĩa vào trong là được.
Sau khi dọn dẹp xong, Cố Chân vừa bước ra khỏi bếp thì nghe thấy chuông cửa vang lên. Kỷ Đình Duệ đứng dậy ra mở cửa, lúc trở lại phòng khách, trên tay đã xách theo mấy túi giấy tinh xảo.
Cậu còn chưa kịp hỏi, đã nghe thấy Kỷ Đình Duệ nói: “Cậu đi thay đồ đi, chắc là đúng size đấy.”
Lúc này Cố Chân mới phản ứng lại, nhận ra những túi kia là quần áo mới mua cho mình.
“Ồ.”
Cậu nhận lấy rồi đi thẳng vào phòng thay đồ.
Bộ đồ mới là một bộ vest phong cách casual, trông trẻ trung và thời trang hơn hẳn bộ hôm qua cậu mặc. Nhưng khi nhìn thấy logo thương hiệu trên quần áo, cậu vẫn không khỏi giật mình.
Bộ này chắc ít nhất cũng cả chục ngàn tệ?
Kỷ Đình Duệ có cần hào phóng đến vậy không?
Nhưng bây giờ cũng không còn lựa chọn nào khác, Cố Chân đành mặc bộ đồ mới vào.
Vừa mặc lên, cậu lại càng bất ngờ hơn, vì không ngờ kích cỡ lại vừa khít đến thế, cứ như được đặt may riêng cho cậu vậy.
Khi quay lại phòng khách, Kỷ Đình Duệ nhìn thấy cậu trong bộ vest mới, ánh mắt vốn luôn bình thản cũng sáng lên đôi chút.
Anh vốn đã biết tỉ lệ cơ thể của Cố Chân rất đẹp, bây giờ lại càng có thể xác nhận điều đó bằng mắt thường. Dáng ôm sát của bộ vest càng làm nổi bật vòng eo thon gọn của cậu, tư thế đứng thẳng tắp cũng được thể hiện hoàn hảo. Đôi chân dài, khi mặc quần âu, chỉ cần liếc qua cũng khiến người ta không khỏi tưởng tượng xa xôi.
Cố Chân bị ánh mắt như đang đánh giá của anh làm cho mặt nóng lên, không nhịn được gãi đầu hỏi: “Chẳng lẽ… không đẹp sao?”
“Làm gì có chuyện đó.” Kỷ Đình Duệ đáp chắc nịch, “Rất đẹp.”
Lúc này, Cố Chân mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Dù gì cậu cũng chưa quen với việc mặc vest trước mặt nam thần của mình.
Sau đó cậu mới nhớ đến một chuyện quan trọng, “Anh, bộ này bao nhiêu tiền? Em chuyển khoản lại cho anh.”
“Không cần.” Kỷ Đình Duệ thản nhiên từ chối, “Coi như quà tặng.”
“Sao được chứ? Người ta nói vô công bất thụ lộc…”
Cố Chân còn chưa nói hết câu đã bị Kỷ Đình Duệ cắt ngang, “Coi như quà đáp lễ đi.”
“Đáp lễ?”
“Ừm, chẳng phải cậu cũng tặng mẹ anh một chai rượu vang đắt tiền sao? Bộ quần áo này chẳng đáng là gì.” Kỷ Đình Duệ nói rất nghiêm túc.
“Sao có thể đánh đồng được chứ.”
Cố Chân xấu hổ gãi đầu, hơn nữa chai rượu kia cũng không phải của cậu, cậu chỉ là mượn hoa hiến Phật mà thôi.
“Giữa chúng ta không cần tính toán chi li như vậy.”
Kỷ Đình Duệ nói như đang dỗ dành cậu.
Những lời này khiến Cố Chân càng thêm xấu hổ. Nhìn dáng vẻ không có ý định nhận tiền của Kỷ Đình Duệ, cậu đành đổi sang hỏi một chuyện khác, “Anh, sao anh biết số đo quần áo của em vậy? Bộ này vừa khít quá, như được đo may vậy.”
Kỷ Đình Duệ hơi do dự một chút rồi nói, “Thì đúng là đo thật.”
“Hả?”
Cố Chân ngớ người.
Kỷ Đình Duệ khẽ ho một tiếng, đôi mắt luôn điềm tĩnh dường như có chút xấu hổ, “Sau khi cậu ngủ, anh dùng tay đo.”
Dùng tay đo?
Thế thì… đo kiểu gì?
Cố Chân trợn mắt há miệng, đột nhiên không dám hỏi tiếp nữa.