• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu vậy cậu uống đi.” Cố Chân thấy bộ dạng khinh thường của Trần Khởi, lập tức kích đểu, “Có bản lĩnh thì một hơi làm cạn ly này đi, giống tôi lúc nãy ấy.”

Trần Khởi là kiểu người một khi bị kích thì nhất quyết không chịu thua, thấy ông bạn cùng phòng khiêu khích sát mặt như vậy, sao có thể lùi bước? “Uống thì uống, ai sợ ai?”

Nói xong, cậu ta cũng làm một hơi hết sạch ly bia đầy trước mặt.

Thế là, số người chống cằm tựa vào bàn tăng lên thành hai.

Cố Chân: “…”

Trần Khởi: “…”

Buổi tụ tập diễn ra vô cùng suôn sẻ, hầu hết các thành viên câu lạc bộ đều cảm thấy mãn nguyện vì có cơ hội được ăn uống chung bàn với những nhân vật phong vân như Kỷ Đình Duệ và Diệp Thành.

Đặc biệt là hội trưởng Vương Tĩnh Tuyết, cô nàng hưng phấn đến mức mắt sáng lấp lánh như sao trời, uống thêm mấy ly bia vào mặt càng đỏ bừng như trái cà chua chín.

Trong đó, Cố Chân là người uống đến mức chếnh choáng thật sự. Tương tự, cậu bạn cùng phòng Trần Khởi cũng chẳng khá hơn là bao. Hai tên này cứ như hai kẻ ngốc, không ngừng dùng chiêu khích tướng để ép nhau uống.

Đến lúc tan cuộc, hai người lại khoác vai bá cổ nhau như huynh đệ tốt, vừa loạng choạng vừa cười hề hề cùng nhau rời đi.

“Ai có thể đưa hai tên say xỉn này về ký túc xá giúp tôi không?”

Vương Tĩnh Tuyết thấy hai người họ đi đứng loạng choạng, như thể có thể bay lên bất cứ lúc nào, liền lo lắng hỏi.

Bạch Thừa Duẫn lập tức xung phong: “Để tôi đưa họ về, ký túc xá của tôi ngay sát vách thôi.”

“Thật sao? Vậy thì cảm ơn đàn anh nhiều nhé!” Vương Tĩnh Tuyết lập tức tươi cười cảm ơn liên tục, rồi lại quay sang chỗ Kỷ Đình Duệ.

Kỷ Đình Duệ bị mọi người vây quanh thêm một lúc, Bạch Thừa Duẫn chào một tiếng rồi dẫn Cố Chân và Trần Khởi về trước.

Trên đường đi, cậu ta chẳng khác nào một phụ huynh lo lắng, không ngừng nhắc nhở hai cậu em đang đi xiêu vẹo:

“Uống có chút bia mà cũng thành ra thế này. Hai tên gà mờ các cậu lần sau mà còn dám uống nhiều nữa, anh đây sẽ giận thật đấy.” Cậu ta nhắc nhở xong còn không quên lẩm bẩm oán trách một câu.

Thực ra, Bạch Thừa Duẫn cũng hơi ngà ngà say, có điều nếu nói về tửu lượng tốt thì phải kể đến bạn cùng phòng của cậu ta—Kỷ Đình Duệ.

Nãy bị các thành viên câu lạc bộ thay nhau chuốc rượu, ít nhất cũng nốc mấy chai, vậy mà nét mặt vẫn bình thản như không, ngay cả sắc mặt cũng vững như bàn thạch. Bảo sao giáo sư hướng dẫn dự án trước đây của bọn họ từng nhăn nhó than thở, nói sau này có chết cũng không muốn uống rượu với Kỷ Đình Duệ nữa.

Trên con đường rợp bóng cây dẫn về ký túc xá, ánh đèn đường bị cành lá che khuất một phần, từ xa nhìn lại, người đi đường lúc ẩn lúc hiện.

Một cơn gió đêm bất chợt thổi qua, cuốn theo những chiếc lá rụng bên lề đường bay lượn. Cố Chân khoác tay lên vai Trần Khởi bỗng nhiên kêu lên: “Có gì đó bay vào mắt tôi rồi!”

“Cái gì cơ?”

Trần Khởi vội hỏi, còn ghé sát lại nhìn vào mắt cậu.

“Ở đây này, có gì đó trong mắt tôi.” Cố Chân chỉ vào mắt trái, chớp chớp liên tục.

“Đâu? Tôi có thấy gì đâu?” Trần Khởi nghiêm túc dừng bước, nhìn chằm chằm để kiểm tra.

Cố Chân cũng đứng lại, bực bội nói: “Ở đây mà! Mắt khó chịu quá!”

Bạch Thừa Duẫn đứng cạnh nhìn hai người bọn họ như đang diễn tấu hài, hơn nữa khoảng cách gần đến mức suýt chạm môi, không nhịn được bèn cà khịa: “Hai em đừng có bày trò say rượu làm loạn nữa, muốn thu hút sự chú ý của người đi đường à?”

“Tôi nói thật mà! Có gì đó rơi vào mắt tôi!”

Mặt Cố Chân vì bia mà đỏ ửng, cậu vừa nói vừa chớp mắt liên tục. Mí mắt hơi sưng lên, nước mắt bắt đầu chảy ra, khiến khóe mắt đỏ hoe, trông có chút mong manh khó tả.

Cậu định giơ tay còn lại lên dụi mắt thì bị Bạch Thừa Duẫn ngăn lại.

“Nếu thực sự có vật lạ trong mắt thì đừng có dụi, không khéo làm xước giác mạc đấy!”

Nói xong, Bạch Thừa Duẫn bước lên trước, định kiểm tra giúp cậu. Nhưng đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt vang lên phía sau:

“Mấy cậu đang làm gì vậy?”

Bạch Thừa Duẫn quay lại, quả nhiên nhìn thấy bạn cùng phòng Kỷ Đình Duệ.

“Này, chiều nay cậu bảo tối nay về nhà mà?”

Kỷ Đình Duệ bước tới, giọng điềm nhiên: “Uống rượu thì không lái xe được, lười về nữa.” Nói rồi, ánh mắt anh rơi xuống gương mặt đang rơi nước mắt của Cố Chân, giọng hơi trầm xuống: “Cậu ấy bị sao vậy?”

“Cậu ấy bảo có gì đó bay vào mắt. Tôi định kiểm tra xem sao, biết đâu thổi nhẹ một cái là ra.”

Bạch Thừa Duẫn vừa giải thích xong, còn chưa kịp ra tay thì đã thấy Kỷ Đình Duệ vươn tay kéo Cố Chân ra khỏi người Trần Khởi.

“Để tôi xem.”

Chỉ nói một câu ngắn gọn, anh cúi xuống quan sát mắt trái của Cố Chân.

Cố Chân thấp hơn anh một chút, theo phản xạ liền ngửa đầu lên, hàng mi khẽ run, nước mắt lại càng chảy ra nhiều hơn.

Kỷ Đình Duệ giơ tay, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt của cậu, giọng nói cũng dịu xuống: “Chớp mắt vài lần đi, có thể tự rơi ra được.”

“Thật sao?”

Cố Chân không nhịn được hít hít mũi, sau đó ngoan ngoãn chớp mắt mấy lần, nước mắt lại tràn ra thêm.

“Ừm.” Kỷ Đình Duệ đáp một tiếng, rồi mới quay sang nhìn Bạch Thừa Duẫn đứng bên cạnh. “Có khăn giấy không?”

Bạch Thừa Duẫn nhún vai: “Tôi trông giống kiểu người luôn mang theo khăn giấy sao?”

Kỷ Đình Duệ lại quay sang nhìn Trần Khởi, nhưng cậu ta cũng lắc đầu.

Không còn cách nào khác, Kỷ Đình Duệ đành tiếp tục dùng đầu ngón tay lau đi những giọt nước mắt còn vương trên má Cố Chân.

May mà đêm đã khuya, trên con đường trong khuôn viên trường không còn nhiều người qua lại, nếu không thì với dáng vẻ nổi bật của Kỷ Đình Duệ cộng thêm khuôn mặt thu hút của Cố Chân, cảnh tượng này chắc chắn sẽ leo lên trang nhất diễn đàn trường mất.

Vài phút sau, cảm giác khó chịu trong mắt Cố Chân cuối cùng cũng biến mất.

Cậu ngơ ngác chớp chớp mắt thêm mấy cái, rồi bất chợt rạng rỡ hẳn lên: “Thật sự không khó chịu nữa rồi!”

Kỷ Đình Duệ nhìn vào đôi mắt ướt át của Cố Chân dưới ánh đèn đường, ánh sáng phản chiếu lấp lánh như chứa cả bầu trời sao. Trong đáy mắt ấy còn phản chiếu rõ ràng hình bóng của anh, tựa như thế giới này chỉ nhìn thấy một mình anh vậy. Ánh mắt anh khựng lại giây lát.

Nhận ra đối phương đang nhìn mình chăm chú, Cố Chân cũng ngước lên nhìn lại. Ánh mắt giao nhau, cậu bỗng nở nụ cười ngốc nghếch, hàng mi cong cong, khóe mắt cũng cong theo: “Đàn anh, anh thật là tốt…”

(*’Tốt’ ở đây chắc là hảo, Cố Chân đang nói nửa chữ ‘hảo’).

Còn chưa nói xong, Kỷ Đình Duệ đã lạnh lùng cắt ngang: “Được rồi, cậu phát cho tôi một tấm ‘thẻ người tốt’ là đủ rồi, không cần tặng thêm cái thứ hai đâu.”

Cố Chân ngẩn ra, gương mặt ngây thơ trông càng thêm vô tội: “Tôi định nói là… đàn anh thật đẹp trai mà…”

(*’Đẹp trai’ – ‘hảo soái’).

Kỷ Đình Duệ: “…”

Bạch Thừa Duẫn đứng bên cạnh không nhịn được, “phụt” một tiếng bật cười.

“Cười cái gì mà cười? Anh ấy đẹp trai thật mà!” Cố Chân lập tức quay sang lườm Bạch Thừa Duẫn, vẻ mặt đầy bất mãn.

Bạch Thừa Duẫn biết rõ cậu nhóc này uống vào là cái gì cũng dám nói, bèn dỗ dành cho qua chuyện: “Đúng đúng đúng, hot boy của trường chúng ta đương nhiên là đẹp trai rồi.”

Vừa dứt lời, cậu ta liền nhận ngay một ánh mắt cảnh cáo từ Kỷ Đình Duệ.

Lập tức, Bạch Thừa Duẫn rất thức thời chuyển chủ đề: “Giờ mắt không còn khó chịu nữa rồi, mau về thôi.”

“Được!”

Cố Chân ngoan ngoãn gật đầu.

Sau đó, Kỷ Đình Duệ và Bạch Thừa Duẫn thành công đưa hai cậu em say xỉn về ký túc xá an toàn.

Trên đường về, Cố Chân vẫn rất ngoan ngoãn, cười với Kỷ Đình Duệ và Bạch Thừa Duẫn ngọt lịm, nói chuyện cũng dễ nghe, mấy câu như “Đàn anh đẹp trai quá”, “Đàn anh ngầu thật đấy” cứ thế mà tuôn ra không hề ngại ngùng.

Kết quả, vừa về đến ký túc xá, cậu liền lao thẳng lên giường ngủ luôn, không thèm để ý đến họ nữa.

Kỷ Đình Duệ: “…”

Bạch Thừa Duẫn: “…”

Đúng là tên em khóa dưới vô tâm vô phế.

Trần Khởi thì có ý thức hơn một chút, còn biết cảm ơn đàn anh: “Tối nay làm phiền hai anh rồi, hôm nào em mời ăn cơm nhé.”

“Trước hết cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, mai nếu rảnh thì ra chơi bóng rổ với bọn anh.” Bạch Thừa Duẫn vỗ vai Trần Khởi, sau đó chỉ về phía Cố Chân đang nằm bẹp trên giường: “Thằng nhóc này rõ ràng tửu lượng kém hơn cậu, nhớ trông nó giúp, đừng để xảy ra chuyện gì.”

“Vâng, anh yên tâm.”

Trần Khởi gật đầu.

Có lẽ thấy Bạch Thừa Duẫn đã dặn dò xong xuôi, Kỷ Đình Duệ cũng không nói thêm gì nữa.

Lúc họ rời đi, Cố Chân đã ngủ say như chết.

Cậu chỉ tỉnh lại khi trời gần trưa.

Trần Khởi đã ra ngoài từ sớm, Cố Chân ôm cái đầu đau nhức ngồi dậy, trước tiên rót một cốc nước uống, sau đó theo thói quen đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Sau khi rửa mặt xong, đầu óc cậu mới tỉnh táo được chút ít, liền lấy điện thoại ra định nhắn tin hỏi Trần Khởi xem đang ở đâu. Nhưng chưa kịp nhắn, cậu đã thấy tin nhắn Kỷ Đình Duệ gửi lúc hơn tám giờ sáng——

[Y: Dậy chưa?]

Cố Chân nhíu mày vì cơn đau đầu nhưng tốc độ gõ chữ lại không hề chậm.

[Cố Chân: Vừa mới dậy.]

Rất nhanh, Kỷ Đình Duệ nhắn lại.

[Y: Có khó chịu không?]

[Cố Chân: Có, đau đầu quá.]

[Y: Vậy lát nữa tôi mang nước giải rượu qua cho cậu.]

[Cố Chân: Không cần đâu, phiền anh lắm, tôi ngủ thêm chút nữa là ổn thôi. [Hình ảnh cá mặn nằm bẹp.jpg]]

[Y: Vậy cũng được.]

Thấy đối phương trả lời dứt khoát như vậy, Cố Chân cũng không nhắn tiếp, mà lại nằm xuống giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ban đầu cậu thực sự định ngủ thêm để giảm bớt cơn đau đầu, nhưng dạ dày đói đến mức không chịu nổi. Nằm được nửa tiếng, cậu lại bò dậy, tắm rửa thay đồ rồi ra ngoài kiếm gì ăn.

Ký túc xá của họ cách căn tin gần nhất phải đi bộ mất vài phút, mà Cố Chân đói đến nỗi không muốn đi xa, thế là cậu quyết định ra tiệm tạp hóa dưới ký túc xá mua mì gói.

Không ngờ lúc cầm hộp mì quay về, cậu lại vô tình chạm mặt Kỷ Đình Duệ ngay trước cửa thang máy.

Anh chàng hot boy của trường mặc đồ thể thao rộng rãi, đeo một chiếc túi thể thao chéo vai, rõ ràng là vừa đi đánh bóng rổ về. Trên tay anh còn xách hai túi đồ ăn, từng bước đi vào ký túc xá.

“Anh Duệ?”

Bị bắt gặp rồi, giả vờ không thấy cũng không hay lắm, nên Cố Chân chủ động chào hỏi.

Kỷ Đình Duệ mặt không cảm xúc bước lại gần, liếc qua hộp mì chua cay trong tay cậu, giọng nhàn nhạt: “Đây là bữa trưa của cậu?”

“Ơ… hôm nay em không có khẩu vị lắm, nên định ăn tạm gì đó thôi.”

Cố Chân gãi đầu, đáp.

Kỷ Đình Duệ khẽ cau mày, nhưng giọng điệu vẫn thản nhiên như cũ: “Vừa hay tôi mua dư một suất.” Nói xong, anh đưa chiếc túi đồ ăn trong tay về phía Cố Chân.

“Hả?” Cố Chân ngẩn ra.

Người bình thường có ai lại mua dư một suất cơm trưa không? Nhưng nghĩ đến việc Kỷ Đình Duệ có một người bạn cùng phòng khá thân thiết, hai người cũng hay ăn chung, có lẽ là mua giúp Bạch Thừa Duẫn, nhưng hắn ta có việc bận hoặc có lý do gì đó không ăn nữa.

Nghĩ vậy cũng hợp lý.

“Không cần khách sáo.”

Kỷ Đình Duệ vẫn giữ nguyên thái độ như thường ngày.

Thấy anh không có ý rút tay lại, hơn nữa bản thân cũng thật sự đói đến chịu không nổi, Cố Chân đành nhận lấy túi đồ: “Vậy… cảm ơn anh.”

“Đã bảo không cần khách sáo.”

Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra, Kỷ Đình Duệ đi vào trước, Cố Chân cũng chỉ có thể theo sau.

Trong thang máy chỉ có hai người họ.

Không gian yên tĩnh đến mức Cố Chân chợt nhận ra mình đang bị đàn anh hot boy của trường “cho ăn”.

Bầu không khí im lặng trong thang máy khiến Cố Chân cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhất là khi trong tay cậu còn đang cầm túi đồ ăn nóng hổi này. Cảm thấy không thể cứ đứng im thế mãi, cậu chủ động bắt chuyện:

“Anh Duệ, anh vừa đi đánh bóng rổ về à?”

“Ừm.”

Kỷ Đình Duệ khẽ đáp, thấy Cố Chân không nói gì thêm, anh lại mở lời: “Tối qua…”

Chưa kịp nói hết câu, Cố Chân đã vội lên tiếng trước: “Thực sự xin lỗi vì tối qua đã làm phiền anh và mọi người. Em không ngờ mấy lon bia đó có độ cồn khá cao, lỡ uống quá chén mất rồi.”

Cậu chỉ nhớ mang máng một vài đoạn, ví dụ như chuyện bị bụi bay vào mắt trên đường về, cũng nhớ là Kỷ Đình Duệ có đứng trước mặt mình. Nhưng khi đó, vì mắt trái rơi nước mắt quá nhiều, ngay cả mắt phải cũng bị ảnh hưởng, nên lúc Kỷ Đình Duệ ở ngay trước mặt, cậu chỉ nhìn thấy một bóng dáng mờ mờ.

Mãi đến khi lấy được bụi ra, cậu mới nhìn rõ khuôn mặt đẹp trai của Kỷ Đình Duệ, khi ấy chỉ nghĩ trong đầu rằng người này đẹp thật. Hình như cậu chưa lỡ miệng khen ra ngoài, mà chỉ nói mấy câu như “cảm ơn” thôi nhỉ… Dù sao thì cũng không nhớ rõ lắm.

Còn chuyện cậu làm thế nào về đến phòng, làm thế nào lăn ra ngủ, cậu chẳng có chút ấn tượng nào.

Nhưng nghĩ đến việc Trần Khởi ra ngoài mà không nhắn tin trêu chọc, có lẽ là cậu không làm chuyện gì mất mặt.

Nếu không, chắc chắn Trần Khởi sẽ không bỏ lỡ cơ hội cười nhạo cậu đâu.

Kỷ Đình Duệ thấy cậu nói năng tự nhiên, cũng không nhắc lại chuyện cũ: “Không sao.”

Đúng lúc này, thang máy đã đến nơi, cửa vừa mở ra, Cố Chân lập tức bước ra trước, đi đến cửa phòng ký túc, quay đầu chào Kỷ Đình Duệ một tiếng rồi mở cửa vào phòng.

Kỷ Đình Duệ thấy cửa phòng đã đóng lại mới quay người đi về phòng bên cạnh.

Vừa mở cửa ra, anh liền thấy Bạch Thừa Duẫn ngồi xếp bằng trên ghế, tóc tai rối bù, một tay điên cuồng gõ bàn phím, tay kia bấm chuột liên tục, miệng thì không ngừng chửi bới gì đó trong game.

Kỷ Đình Duệ bước đến, đặt túi đồ ăn trên bàn của hắn.

Mùi thức ăn thơm lừng từ trong túi bay ra, kéo Bạch Thừa Duẫn về với hiện thực. Hắn lập tức quay sang hỏi: “Ơ, sao chỉ có một suất? Cậu không ăn à?”

“Ăn rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK