• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù Trần Khởi đã hứa sẽ giúp tìm người dạy kèm, nhưng Cố Chân cũng không vì thế mà ngồi yên chờ đợi. Vài ngày nay, ngoài thời gian lên lớp, cậu đều chạy đến thư viện, cắm đầu tự học, cố gắng hết sức bù đắp lỗ hổng kiến thức khối tự nhiên.

Thế nhưng, thực tế luôn phũ phàng.

Cậu vẫn không thể hoàn thành nổi bài tập cuối tuần mà giảng viên giao, kết quả là bị mắng tơi bời.

Một học sinh gương mẫu như cậu xưa nay chưa từng chịu ấm ức như vậy, nên tâm trạng vô cùng sa sút. Tan học, cậu chẳng còn tâm trạng đi thư viện nữa, cũng từ chối luôn lời mời đi khu trò chơi của Trần Khởi.

Trần Khởi không ép buộc, chỉ tiện thể rủ Bạch Thừa Duẫn đi cùng, nói là muốn cảm ơn vì dạo gần đây anh ấy đã giúp kiểm tra lỗi hệ thống.

Cố Chân trở về ký túc xá một mình, mở laptop ra, định thử nghiên cứu lại hệ thống mà nguyên chủ đã lập trình, vừa đối chiếu với sách vừa học thêm.

Cậu mải mê học, chẳng biết đã bao lâu trôi qua, cho đến khi có tiếng gõ cửa vang lên.

Cố Chân đứng dậy ra mở cửa. Vừa mở cửa, cậu liền thấy một nam sinh cao hơn mình đứng ngay đó.

Người này còn đẹp trai hơn bất kỳ ai cậu từng gặp. Thậm chí, trong mắt cậu, người này còn hợp gu thẩm mỹ của mình hơn cả Diệp Thành—ngũ quan sắc nét nhưng không mất đi vẻ nam tính, trên người mang khí chất lạnh lùng xen lẫn chút thờ ơ lười biếng.

Dù chỉ mặc một bộ đồ thể thao rộng màu đen, nhưng vẫn có thể thấy được đường nét vóc dáng rắn chắc đầy sức hút, rõ ràng là kiểu người thường xuyên tập luyện. Tuy vậy, nước da anh ta lại trắng hơn so với tưởng tượng, dáng đứng tùy ý mà vẫn toát lên sự mạnh mẽ của tứ chi.

Cố Chân nhìn chằm chằm không rời mắt, hoàn toàn không nhận ra hành vi này của mình có phần hơi bất lịch sự.

May mà đối phương cũng không để tâm đến ánh mắt dò xét thẳng thừng ấy, dường như đã quá quen thuộc, chỉ khách sáo mở lời, “Chào cậu, mình có thể mượn sạc điện thoại một lát không?”

Nghe thấy giọng nói trầm thấp pha chút lạnh nhạt của đối phương, Cố Chân lập tức hoàn hồn, nhận ra nãy giờ mình đã quá mức thất lễ, liền hơi xấu hổ gật đầu rồi quay vào lấy bộ sạc.

“Mình ở phòng bên cạnh, một lát nữa sẽ trả lại cậu.”

Nam sinh nhận lấy sạc điện thoại từ tay cậu, nói như vậy.

“Không cần vội đâu, cứ sạc đầy rồi trả cũng được.”

Đối diện với một anh chàng đẹp trai thế này, giọng điệu của Cố Chân vô thức trở nên có chút… khách sáo.

“Ừm, cảm ơn cậu.”

Người kia lịch sự nói xong liền xoay người rời đi.

Cố Chân đứng ở cửa nhìn theo một lát, mới nhận ra anh chàng đẹp trai này đúng là ở phòng bên cạnh, vậy có nghĩa… người ta là đàn anh?

Vừa thắc mắc, cậu vừa đóng cửa lại, trong lòng không khỏi cảm thán—quả nhiên là thế giới đam mỹ, đẹp trai đúng là nhiều như nấm mọc sau mưa.

Cố Chân quay lại ngồi xuống trước laptop, nhưng vừa nhìn thấy màn hình đầy mã code, tâm trạng tốt đẹp do gặp trai đẹp lúc nãy liền nguội lạnh ngay lập tức.

Hơn nửa tiếng sau, lại có tiếng gõ cửa vang lên.

Cố Chân đứng dậy mở cửa, quả nhiên là vị đàn anh đẹp trai kia đến trả sạc điện thoại, còn tiện tay nhét vào tay cậu một chai trà ô long đào trắng.

“Coi như quà cảm ơn.”

Cố Chân không ngờ chỉ cho mượn sạc có nửa tiếng mà lại nhận được một chai đồ uống, lập tức xua tay, “Anh không cần khách sáo vậy đâu ạ.”

“Là cậu khách sáo quá ấy.”

Người kia trông có vẻ là người được giáo dưỡng tốt, chủ yếu là ngũ quan đẹp đến mức khiến người khác khó mà đề phòng, nhưng vẫn không phải kiểu nói nhiều.

Cố Chân cũng không muốn vì chuyện nhỏ này mà tranh cãi qua lại, bèn gật đầu nhận lấy, lễ phép nói cảm ơn.

“Vậy tôi về đây, tạm biệt.”

Cố Chân nhận ra đối phương có vẻ không thích quá thân cận với người khác, nên cũng không nhiều lời, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, “Tạm biệt anh.”

Nhìn theo bóng dáng đối phương rời đi, Cố Chân mới quay lại phòng, tiện tay đặt chai trà ô long đào trắng lên bàn, sau đó tiếp tục đau đầu với đống mã code trên màn hình.

Tối gần mười một giờ, Trần Khởi mới chơi chán rồi về ký túc, khoác vai Bạch Thừa Duẫn bước vào, trông có vẻ như hai người đã thân thiết hơn hẳn sau một buổi tối quẩy tung khu trò chơi.

“Dù sao mai cũng là thứ Bảy, sao anh không chơi với em cả đêm luôn cho rồi?”

Trần Khởi nhịn không được mà hỏi.

Bạch Thừa Duẫn nghe vậy liền làm mặt bất đắc dĩ, “Còn không phải vì lão Kỷ tối nay quay lại ký túc ngủ sao.”

Trần Khởi bất ngờ nhướng mày, “Không phải anh nói bình thường anh ấy không ở ký túc à?”

“Đúng thế, cậu ta toàn ở biệt thự ngoài trường thôi.” Bạch Thừa Duẫn thở dài, “Nhưng dạo này bọn anh áp lực học hành lớn, dù lão Kỷ có là học bá thì cũng phải vùi đầu viết code lập trình, để tiện kiểm thử hệ thống với anh, nên dạo này mới chịu khó về ký túc đấy.”

“Hóa ra là vì tiện lợi.”

“Chứ còn gì nữa, chẳng lẽ cậu ta về đây là vì sắc đẹp của anh chắc?”

Bạch Thừa Duẫn đùa một câu.

Trần Khởi suýt nữa phì cười, giả vờ liếc anh một cái từ trên xuống dưới rồi nhếch môi trêu chọc, “Anh à, sắc đẹp của anh e là không đủ để câu dẫn Kỷ Đình Duệ đâu, ít nhất cũng phải đẹp cỡ bạn cùng phòng của em mới có hy vọng.”

“Muốn ăn đòn không? Anh xấu đến thế à?”

Bạch Thừa Duẫn vẫn giữ giọng điệu cà rỡn, nhưng tay thì đã siết chặt thành nắm đấm.

“Cũng không xấu lắm, chỉ là xấu bình thường thôi.”

Trần Khởi cười ha ha.

Thực ra Bạch Thừa Duẫn cũng không xấu, dù không thuộc hàng siêu cấp soái ca, nhưng ngũ quan ngay ngắn, nhìn chung vẫn là một chàng trai ưa nhìn.

“Thằng nhóc này, cậu được đà lấn tới phải không?” Bạch Thừa Duẫn hậm hực nói, rồi hỏi tiếp, “Bạn cùng phòng của cậu thực sự đẹp trai lắm à?”

Anh đã nghe Trần Khởi nhắc đến người này mấy lần rồi, nghe bảo cũng là một thiếu gia nhà giàu không kém gì Kỷ Đình Duệ.

Hồi Trần Khởi mới vào đại học, Bạch Thừa Duẫn và Kỷ Đình Duệ đã là sinh viên năm ba, bận học suốt ngày. Thời gian rảnh thì toàn cắm đầu vào chơi game hoặc chơi bóng, chưa kể Kỷ Đình Duệ là kiểu không thích tiệc tùng giao lưu, nên Bạch Thừa Duẫn cũng không có lý do gì để một mình đi dự.

Trường thì rộng, dù cùng một khoa nhưng khó mà tình cờ gặp nhau, thế nên dù bây giờ đã là năm tư, vừa mới chuyển sang khu ký túc này vào tuần trước, người ta ở ngay phòng bên cạnh, mà Bạch Thừa Duẫn vẫn chưa có dịp chạm mặt.

“Đúng là đẹp trai thật, nhưng tính tình có hơi kỳ quái.”

Trần Khởi nhận xét một cách thẳng thắn.

“Đẹp hơn Diệp Thành không?”

“Chưa tới mức đó.”

Nghe vậy, hứng thú của Bạch Thừa Duẫn giảm đi hơn nửa, “Tưởng còn đẹp hơn cả Diệp Thành chứ.”

Trần Khởi nghe thế thì giật mình, “Khoan khoan, anh đừng nói là anh để ý Diệp Thành nha?”

“Không có mà.”

“Thế sao hôm trước anh lại xin WeChat của cậu ta?”

Trần Khởi thuận thế hỏi luôn thắc mắc này.

“À, lần đó là xin giúp lão Kỷ.” Bạch Thừa Duẫn trả lời ngay không giấu diếm.

“Kỷ Đình Duệ?” Trần Khởi càng kinh ngạc, “Anh ấy… anh ấy để ý Diệp Thành à?” Nếu vậy thì Cố Chân còn chơi gì nữa, tốt nhất bỏ cuộc đi là vừa, sao mà cạnh tranh nổi với nam thần số một của trường chứ.

“Cũng không hẳn.”

Câu trả lời này làm Trần Khởi mù tịt luôn.

Có lẽ thấy cậu khó hiểu, Bạch Thừa Duẫn lại giải thích, “Em không biết đấy thôi, đừng thấy lão Kỷ đối xử với ai cũng lịch sự nhã nhặn, thực ra cậu ta rất khó mở lòng với người khác. Bốn năm đại học rồi mà chưa từng có một mối tình nào, làm bạn thân như anh đây, thật sự là lo sốt vó giùm cậu ta.”

Trần Khởi cuối cùng cũng hiểu ra, “Anh muốn làm mai Kỷ Đình Duệ với Diệp Thành?”

“Chứ còn gì nữa, với điều kiện của Diệp Thành, chẳng phải cũng khá xứng đôi với lão Kỷ sao?”

Trần Khởi nghĩ nghĩ, đúng là hai mỹ nam bên nhau thì rất xứng đôi vừa lứa, bèn thành thật gật đầu.

Đồng thời trong lòng cũng tiếc nuối giùm Cố Chân. Nếu phải cạnh tranh với Kỷ Đình Duệ, thì cậu ấy đúng là chẳng có cửa thắng.

Xét về mọi mặt, từ học thức, gia thế đến khí chất, Kỷ Đình Duệ đều vượt xa. Đến cả lợi thế là thiếu gia nhà giàu mà Cố Chân có, đặt cạnh Kỷ Đình Duệ cũng chẳng thấm vào đâu.

Nhưng vì nghĩ cho bạn cùng phòng, cậu vẫn cố hỏi một câu, “Thế giờ Kỷ Đình Duệ với Diệp Thành có tiến triển gì chưa?”

Từ hôm bọn họ chạm mặt ở sân bóng rổ đến giờ cũng mấy ngày rồi, nếu có ý với nhau thì chắc đã tiếp cận được chút ít rồi chứ.

Không ngờ Bạch Thừa Duẫn lại lắc đầu, “Anh đã năn nỉ mãi mới khiến lão Kỷ chịu add WeChat của Diệp Thành, nhưng hình như đến giờ vẫn chưa nhắn tin lần nào.”

Trần Khởi: “…”

Nói không chừng Cố Chân vẫn còn chút hy vọng?

Cùng lúc đó, Cố Chân đang vừa lật sách vừa đối chiếu với đoạn mã trên màn hình thì bỗng hắt xì một cái rõ to.

Cậu xoa xoa mũi, nghi ngờ không biết có phải mình bị nhiễm lạnh rồi không.

Thế là để tránh cảm lạnh, cậu cũng không tiếp tục nhìn màn hình máy tính nữa mà đứng dậy đi tới máy nước, rót một cốc nước ấm.

Dù sao thì uống nhiều nước nóng cũng chẳng bao giờ sai.

Uống xong một cốc, Cố Chân quay lại nhìn màn hình máy tính, nhưng cảm giác bực bội trong lòng vẫn không giảm bớt. Cậu quyết định tối nay học đến đây thôi, có cố nhồi thêm chắc cũng phát điên mất.

Nghĩ sao làm vậy, Cố Chân nhanh chóng đóng laptop lại rồi quăng mình lên giường.

Chẳng bao lâu, cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến. Nhưng đúng lúc cậu sắp mơ màng ngủ, Trần Khởi lại đẩy cửa bước vào một cách vô cùng khí thế, làm cậu giật mình tỉnh hẳn.

“Chân Chân, may quá cậu còn chưa ngủ, tôi có chuyện này muốn nói!”

Vừa thấy Cố Chân dụi mắt ngồi dậy, Trần Khởi đã nhanh chóng chạy tới ngồi xuống mép giường.

“Chuyện gì?”

Tuy chỉ mới quen Trần Khởi vài ngày, nhưng Cố Chân đã quá quen với cái kiểu làm gì cũng giật gân của cậu ta. Cậu đang định nghe thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền hỏi ngay, “Lẽ nào cậu tìm được gia sư giúp tôi bổ túc rồi?”

“Cái đó tôi chưa có cơ hội hỏi đàn anh.” Trần Khởi thành thật trả lời, rồi mới thần bí hạ giọng, “Tôi muốn nói với cậu là… cậu có một tình địch đáng gờm rồi đấy.”

Vừa nghe đến chủ đề này, Cố Chân lập tức nhắm mắt lại.

“Sao cậu chẳng căng thẳng gì hết vậy?”

Trần Khởi khó hiểu.

Trước đây, để tiếp cận Diệp Thành, Cố Chân còn cố tình đánh rơi thẻ sinh viên trước mặt người ta, nhân cơ hội đó kết bạn WeChat, thậm chí còn viện cớ muốn cảm ơn mà mặt dày rủ đối phương đi ăn bằng được.

Vậy mà giờ lại dửng dưng như thế này á?

“Lo lắng cũng chẳng ích gì.” Cố Chân lười biếng đáp qua loa.

Thấy cậu có vẻ chán chường, Trần Khởi cũng lười nói thêm, sợ lại chọc cho cậu bực mình. “Vậy thôi, cậu ngủ đi, tôi đi tắm đây.”

Nghe tiếng động, Cố Chân do dự một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở mắt hỏi, “Cậu nói tình địch đáng gờm đó… là ai?”

Trần Khởi vừa đứng dậy liền phì cười trong lòng, Biết ngay mà! Rõ ràng vẫn rất quan tâm còn gì!

Cậu ta nhướng mày, nhàn nhã đáp, “Còn ai vào đây nữa? Dĩ nhiên là nam thần của trường mình – Kỷ Đình Duệ rồi.”

Nhận được câu trả lời đúng như dự đoán, Cố Chân không nhịn được mà thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng yên tâm được rồi.

May quá, tuyến tình cảm trong nguyên tác vẫn không bị thay đổi. Vai chính thụ vốn dĩ phải ở bên vai chính công mà.

Lúc này, ánh mắt Trần Khởi bỗng rơi trúng vào chai trà ô long vị đào trắng còn chưa khui trên bàn Cố Chân, mắt sáng rực lên, “Chân Chân, chai nước này cậu mua cho tôi uống đúng không?”

Thấy Trần Khởi đưa tay định cầm lấy, không hiểu sao Cố Chân lại bất giác nhớ đến gương mặt siêu cấp đẹp trai mà mình gặp hai tiếng trước, liền buột miệng, “Đừng có động vào, tôi để phần tôi đấy.”

“Xì, keo kiệt quá, cho tôi uống một hớp thì làm sao chứ?”

Trần Khởi bĩu môi, tỏ vẻ cực kỳ bất mãn.

Cố Chân hoàn toàn không có ý định chia sẻ chai nước này, thế là cậu dứt khoát móc điện thoại ra, gửi luôn một bao lì xì, “Muốn uống thì tự đi mua.”

Trần Khởi nghe tiếng thông báo tin nhắn WeChat, liền mở ra xem thử. Vừa nhìn thấy bao lì xì Cố Chân gửi tới, cậu ta sững lại một giây, sau đó không nhịn được mà bật cười, “Chân Chân, hóa ra cậu thích trà ô long vị đào trắng đến vậy à? Sớm nói đi chứ, giờ tôi mới biết đấy!”

Cố Chân: “……”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK