• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Chương 19: Ga tàu ngày mưa

Nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Diệu Viễn, Đào Như Chi phải gồng mình lắm mới không phá lên cười giữa toa tàu. Cô nhớ lần trước mất điện cả đêm, sữa trong tủ lạnh bị hỏng mà chẳng ai hay biết. Hôm sau Lâm Diệu Viễn tỉnh dậy, mơ màng mở tủ lấy sữa uống, vừa nuốt xong một ngụm thì cũng làm cái vẻ mặt y hệt như bây giờ.

Cô thầm reo lên trong lòng, mình đúng là thiên tài! Ba trăm yên này đúng là tiêu một cách vô cùng đáng giá: vừa được chơi đã tay, cuối cùng còn đem ra trêu được cả Lâm Diệu Viễn.

Đào Như Chi giả bộ làm ra vẻ xấu hổ:
“Ơ… tôi nhầm rồi, nút ghi âm là cái màu đỏ cơ. Câu vừa rồi là tôi bấm thử nên ghi lại, không thu âm mới thì không xóa được… tôi đâu cố ý để cậu nghe đâu mà.”

Lâm Diệu Viễn liếc cô một cái đầy ngụ ý.

Ngay khi Đào Như Chi tưởng cậu đang chuẩn bị phản pháo, thì Lâm Diệu Viễn lại khẽ cong môi cười, “Ồ” một tiếng, rồi cầm chiếc máy ghi âm nhét luôn vào túi.

Đào Như Chi nhíu mày nghi hoặc:
“Cậu không thử lại à?”

“Chẳng phải cô bảo ghi âm mới sẽ ghi đè cái cũ sao?”

“Ừ.”

“Tôi đang nghĩ… ghi đè câu kia thì hơi phí. Dù gì thì cũng không dễ gặp người nào nói ra được câu trẻ con như thế.”

…Thôi được rồi, miệng thì vẫn độc như cũ.

Đào Như Chi đoán chắc cậu hận không thể ném luôn cái máy đó đi cho rồi, tiếc là trên đường phố Nhật Bản chẳng mấy khi thấy thùng rác. Thế là cậu đành phải ôm lấy chiếc máy ghi âm mang theo câu mắng của cô quay về khách sạn. Nghĩ vậy, cô lại chẳng tức giận chút nào nữa.

Đào Như Chi ngáp một cái không mấy cảm xúc:
“Tôi chỉ đang dạy dỗ đúng người đúng cách thôi.”

Khung cảnh bên ngoài khoang tàu vẫn không ngừng trôi qua, những tòa nhà cao tầng, những con sông lặng lẽ lướt lại phía sau. Đào Như Chi ngồi bên cạnh Lâm Diệu Viễn, thân người khẽ lắc lư theo nhịp tàu.

Thực ra khi ghi âm cái câu “baka” đó, cô còn định nói thêm một câu nữa. Nhưng… định nói gì nhỉ? Còn chưa nghĩ ra thì năm giây đã hết mất rồi.

Năm giây… thật sự quá ngắn.

Nhưng cũng có lẽ, nên mừng vì chỉ có năm giây thôi.

Tối hôm đó trời bắt đầu mưa nhẹ, nhưng thời tiết vẫn oi bức. Thành phố ven biển như một cái lồ ng hấp đang bốc hơi nghi ngút. Đào Như Chi rúc trong phòng khách sạn, cảm giác chẳng khác gì bị nhốt trong một tầng xửng tre.

Trước khi đi ngủ, cô nhìn dự báo thời tiết — mai mưa cả ngày.

Cô bực bội nhắm mắt lại, thầm hy vọng sẽ có bất ngờ nào đó xảy ra. Dù sao ngày mai cũng phải di chuyển đến thành phố tiếp theo, mà kéo vali trong mưa thì đúng là thảm họa.

Nhưng chẳng có bất ngờ nào cả. Sáng hôm sau tỉnh dậy, Đào Như Chi vội mở cửa sổ nhìn ra ngoài, rồi buông một tiếng thở dài.

Cái vali của cô là loại 28 inch! Kéo lê nó giữa trời mưa đúng là khổ sở.

May mà ga tàu điện ngầm có chỗ gửi hành lý, cô gửi tạm vali rồi chơi một ngày tay không nhẹ nhàng. Mưa vẫn rả rích suốt cả ngày.

Tối đó, họ bắt chuyến tàu chiều đi đến điểm đến tiếp theo. Việc di chuyển không đơn giản như đi tàu cao tốc ở trong nước, chỉ cần mua vé là yên tâm ngồi một mạch, mà phải liên tục đổi chuyến giữa các tuyến tàu điện ngầm khác nhau.

Lâm Đường Quyên tra tuyến đường trên Google Maps, nói rằng phải chuyển tàu ba lần.

Việc chuyển tuyến nhiều dễ dẫn đến sai sót. Đến trạm đổi tàu lần ba, Đào Khang Sanh bỗng vỗ trán, la lên:

“Chết rồi, hình như bố để quên túi trên tàu rồi!”

Phản ứng đầu tiên của Đào Như Chi là bực mình, định trách bố sao lúc nào cũng hậu đậu, nhưng rồi nghe thấy Lâm Đường Quyên bình tĩnh dỗ dành:

“Đừng lo, anh còn nhớ là quên trên chuyến đầu tiên hay là chuyến thứ hai không?”

“Hình như là chuyến đầu…” Đào Khang Sanh nhăn mày, “Cũng có thể là chuyến hai… Anh không nhớ rõ nữa.”

Lâm Đường Quyên khoát tay:
“Không sao, vậy thì để em gọi điện hỏi cả hai chuyến.”

Bà đi sang một bên gọi điện, một lúc sau quay lại với vẻ mặt nhẹ nhõm:

“Ở trên chuyến vừa rồi, người ta đã đưa đến phòng tìm đồ thất lạc rồi. Để em đi lấy cho.”

Đào Khang Sanh áy náy:
“Thôi, để anh tự đi là được rồi.”

“Bố biết đường không đấy? Lỡ lát nữa ngay cả người cũng lạc luôn thì sao?” – Đào Như Chi hỏi bằng giọng nửa đùa nửa thật.

Đào Khang Sanh nghẹn lời, đành thỏa hiệp:
“Vậy để anh đi cùng em cho chắc.”

“Cũng được…” Bà quay sang dặn Lâm Diệu Viễn và Đào Như Chi, nói:
“Vậy hai đứa cứ để hành lý ở đây đi, ngồi đợi chúng ta quay lại.”

Lâm Diệu Viễn gật đầu, Đào Như Chi chỉ tay về phía đối diện:
“Lát nữa tụi mình phải qua bên kia để đổi chuyến đúng không ạ?”

“Đúng rồi.” Lâm Đường Quyên nhìn thời gian chuyển tuyến trên Google, “Chuyến tiếp theo còn lâu mới đến, hai đứa cứ ngồi đây chờ là được.”

Hai người họ lại ngồi xuống ghế chờ hướng ngược lại. Đào Như Chi đảo mắt nhìn khắp nhà ga, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực nhẹ nhẹ.

Mấy ngày ở Tokyo và Okayama đi tàu điện đều tiện lợi, ga nào cũng có thang máy để kéo hành lý. Nhưng chỗ này là một ga nhỏ ở vùng quê Nhật Bản—vừa nhìn là thấy hết toàn bộ kết cấu.

Chỉ có hai sân ga đối diện nhau, rồi đến cửa ra, bên ngoài là đồng không mông quạnh và núi non trập trùng. Muốn qua sân ga bên kia để đổi tàu thì chỉ còn cách đi cầu vượt nối hai bên.

Cầu vượt.

Cầu vượt + bậc thang lên xuống + trời mưa + vali to.

Combo bất lợi đầy đủ không thiếu một thứ.

Lâm Diệu Viễn chẳng nghĩ gì nhiều, đã thảnh thơi ngồi xuống. Còn Đào Như Chi thì chẳng có tâm trạng mà nhàn nhã, nhìn chằm chằm cái vali của mình, trong đầu chỉ toàn suy nghĩ làm sao để lôi nó qua bên kia.

Nếu phải che ô thì chỉ còn cách dùng một tay xách vali 28 inch. Mà giờ cũng chẳng có rau chân vịt của thủy thủ Popeye để giúp cô khỏe lên, đành chờ xem mưa có tạnh không.

Nhưng giờ thì mưa vẫn không ngớt. Nhà ga vùng quê này lâu rồi chưa thấy một chuyến tàu nào đến, cũng không có ai mới vào ga. Chỗ chờ vắng tanh chỉ còn lại hai người họ, mỗi người ngồi một đầu, chẳng nói gì với nhau, cắm cúi vào điện thoại, để mặc cơn gió mang theo hơi nước lặng lẽ lướt qua giữa khoảng trống của hai người.

Chơi điện thoại được nửa tiếng, Lâm Đường Quyên gửi một tấm ảnh vào nhóm chat — là chiếc ba lô của Đào Khang Sanh. Họ lấy được đồ rồi, đang quay về.

Đào Như Chi ngẩng đầu nhìn trời, mưa vẫn không có dấu hiệu dừng. Chờ tiếp cũng vô ích, chi bằng tranh thủ lúc chưa có tàu, từ từ kéo vali sang trước.

Cô lấy ô từ trong túi ra, nói với Lâm Diệu Viễn:
“Tôi kéo vali của tôi với bố tôi sang bên kia trước. Cậu canh đồ giúp nhé, lát tôi quay lại rồi cậu đi.”

Dù thực ra cũng chẳng cần trông gì, cái ga cũ kỹ này giờ chỉ có mỗi họ. Người đến rồi đi, sân ga đã vắng tanh.

Lâm Diệu Viễn ngồi lâu cũng mỏi, vươn vai một cái rồi dõi mắt nhìn theo Đào Như Chi mở ô ra, bắt đầu kéo vali bước lên cầu vượt.

Cô cảm thấy phía sau có ánh nhìn dõi theo — cậu cứ thế nhìn chằm chằm cô, hoàn toàn không có ý định ra tay giúp đỡ.

Mệt đến nỗi thở hồng hộc, Đào Như Chi không nhịn được liếc ngược về sau, dùng ánh mắt truyền đạt một thông điệp rõ ràng:
Cậu nên biết điều đi chứ.

Lâm Diệu Viễn nhận được ánh mắt đó, nghiêng đầu, sau đó đứng dậy bước lại gần.

Cậu hỏi:
“Cần giúp không?”

Đào Như Chi hơi ngạc nhiên, không ngờ cậu cũng biết phối hợp.

Vì vậy cô chẳng khách sáo nữa, nhấc nhấc chiếc vali trong tay lên:
“Cần.”

Lâm Diệu Viễn làm ra vẻ miễn cưỡng:
“Vậy thì giúp vậy.” Nói rồi vươn tay—vòng qua chiếc vali của cô, cầm lấy… cái ô.

Cậu cười tít mắt:
“Tôi che ô cho cô, vậy cô có thể dùng cả hai tay để kéo vali.”

“…”

Biến.

Đào Như Chi tức đến suýt trượt tay làm rơi vali, trợn mắt một cái thật lớn về phía Lâm Diệu Viễn, sau đó giật lại ô từ tay cậu, không thèm quay đầu mà tiếp tục một mình hì hục kéo vali lên cầu, mỗi lần nhấc lên một bậc lại phải nghỉ, may mà thời gian vẫn còn nhiều.

Lúc kéo tiếp, cô bỗng cảm thấy tay nhẹ đi.

Lâm Diệu Viễn đã tự mở ô của mình, theo sau cô mà chẳng báo trước, bất ngờ vươn tay, lần này thực sự giúp cô xách vali.

Cậu làm bộ than vãn:
“Trêu cô chút thôi, sao vẫn chưa hiểu tôi vậy?”

“Này——”

Lâm Diệu Viễn đã xách vali nhẹ nhàng như lông vũ, bước nhanh hơn cô gấp đôi, thoáng chốc đã biến mất trên bậc thang.

Đào Như Chi nghi ngờ liệu hai người có đang cầm cùng một cái vali không nữa, trông cậu ta xách cứ như đang cầm gối bông.

Thế là đến vali của bố mình, cô cũng yên tâm để cậu ta xách luôn.

Hai người chuyển sang sân ga bên kia. Đào Như Chi liếc thấy vai áo của Lâm Diệu Viễn bị ướt một bên vì xách đồ. Cô nghĩ ngợi một chút, rồi lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra, đưa cho cậu.

“Muốn lau một chút không?”

Chiếc khăn tay này cô mua ở Ueno, trong một cửa hàng nhỏ chuyên bán khăn tay thủ công, họa tiết rất đẹp. Cô vừa nhìn đã chọn cái này, hình một người tuyết ngồi sưởi bên đống lửa, đang đưa đôi tay ướt đẫm ra hong.

Lâm Diệu Viễn không nhận ngay, mà cẩn trọng quan sát. Sau vụ máy ghi âm hôm trước, độ cảnh giác của cậu tăng vọt.

“Cái khăn này… không phải cô đánh rơi ở đâu dính bẩn rồi, giờ mượn áo tôi lau đấy chứ?”

… Nghe thật đúng là chuyện cô có thể làm ra.

Nhưng lần này thì khác. Đào Như Chi mở chiếc khăn tay sạch sẽ ra, chứng minh sự trong sạch của mình.

Không thể lần nào cũng giăng bẫy, phải vừa đấm vừa xoa thì đối phương mới rối trí, không phân biệt được đâu mới là cái bẫy thực sự.

Thế nhưng Lâm Diệu Viễn vẫn rất thận trọng, thu ánh mắt lại rồi nói: “Không cần.”

“Tùy cậu thôi.”

Đào Như Chi nhét lại khăn tay vào túi, cúi đầu chơi điện thoại. Lâm Diệu Viễn lại đưa điện thoại của cậu ra, ý bảo Đào Như Chi xem.

“Làm gì vậy?”

“Đại Chu gửi ảnh mới nhất của mưa nhỏ.”

Đào Như Chi mới nhận lấy, lướt từng tấm một.

Có mấy tấm ảnh, đều là mưa nhỏ đang ngủ trong ổ. Đại Chu còn nhất quyết phải chen vào khung hình, lộ nửa khuôn mặt giơ tay làm dấu “yeah”.

Đào Như Chi nhận xét sắc bén: “Không ngờ mưa nhỏ cũng có lúc trông khá xinh, đúng là phải có vật tham chiếu mới thấy rõ.”

Lâm Diệu Viễn bật cười thành tiếng.

Cậu giả vờ định mở hộp: “Cô có thể lặp lại câu đó trước máy ghi âm không?”

Đào Như Chi đùa: “Điên à, mưa nhỏ còn đang trong tay cậu ta đấy! Nói thật cho nó nghe, lỡ nó giận quá làm liều thì sao.”

Nói xong cô mới sực nhớ ra: “Cậu chưa vứt cái máy viên nang đó à?”

“Ba trăm yên lận, sao phải vứt?”

Cũng đúng, chỉ cần làm sạch là có thể dùng lại.

Cô vừa nghĩ vừa lướt tiếp, vô thức vuốt thêm một tấm, nhân vật trong ảnh từ mưa nhỏ chuyển sang Lâm Diệu Viễn.

Là chụp ở thủy cung hôm qua, cậu đứng trước một bể cá khổng lồ màu xanh lam, cầm điện thoại tự chụp. Tấm kính màu xanh phản chiếu bóng dáng mờ nhạt của cậu.

Đào Như Chi không nhịn được buông lời châm chọc: “Cậu đúng là tự luyến, chụp không rõ mặt mà cũng chụp được.”

Nghĩ lại thì cũng không bất ngờ, Lâm Diệu Viễn đích thị là kiểu con trai thấy bóng mình trong tủ kính cũng phải dừng lại ngắm một cái mới chịu đi tiếp.

Lâm Diệu Viễn lập tức giật lại điện thoại: “Bảo cô xem mưa nhỏ, sao lại xem ảnh khác của tôi?”

“Tôi không cố ý.” Trong đầu Đào Như Chi vẫn là hình ảnh bức ảnh kia, cô cười giễu, “Cậu thật sự không biết chụp ảnh hả? Chụp tôi xấu tệ, chụp bản thân cũng chẳng khá hơn.”

“Xấu chỗ nào?”

Đào Như Chi bẻ tay cậu chỉ vào ảnh: “Tự cậu xem đi, mặt chẳng rõ, đã vậy còn chẳng có tí không khí nghệ thuật nào, người cao mét tám lăm mà chụp ra như mét sáu mấy.”

“……”

“Còn nữa, trước bể cá đông người thế này, muốn bố cục đẹp thì phải cắt hết đám người xung quanh đi chứ.”

Về mặt này thì rõ ràng cô có tiếng nói hơn, theo thói quen lại buông thêm vài lời góp ý. Nhưng đang nói thì đột nhiên cô khựng lại.

Đào Như Chi bỗng thấy một người trong ảnh trông quen quen — “Khoan đã, hình như cậu vô tình chụp trúng tôi rồi.”

Trong ảnh, cô đang nghiêng người nhìn cá bơi trong bể, ngẩng đầu lên, nét mặt sắc sảo, đường nét rõ ràng. Dưới phông nền xanh lam, cô được chụp rất đẹp một cách bất ngờ.

Lâm Diệu Viễn cũng cúi xuống nhìn kỹ, ngạc nhiên nói: “Đúng là cô nè.”

Nghĩ đến những tấm ảnh kinh dị trước kia bị chụp từ dưới lên khoe cả lỗ mũi, Đào Như Chi bật cười khô khốc: “May mà cậu không để ý.”

Không thì lại có thêm một tấm ảnh thảm họa nữa.

Cô chỉ vào WeChat: “Gửi tấm này cho tôi đi, gửi xong cậu cắt bên trái, tôi cắt bên phải.”

Như vậy là có thể cắt riêng ra, mỗi người giữ một nửa.

Lâm Diệu Viễn nói “tuỳ thôi”, nhưng vẫn làm theo lời cô, gửi ảnh qua.

Đào Như Chi phóng to ảnh, xem có gì chưa ổn để chỉnh sửa thêm. Đồng thời cũng phóng to phần có Lâm Diệu Viễn trong ảnh.

Ga nhỏ giữa núi yên tĩnh bấy lâu bỗng vang lên tiếng rung chuyển của đường ray, từ xa một chuyến tàu gắn biển “Tốc hành” lao tới, rít gió chạy qua nhà ga, vụt qua trước mặt họ, rồi dần dần khuất sau màn mưa và khói trắng phía xa.

Chuyến tàu bất ngờ ấy lại chẳng khiến Đào Như Chi ngẩng đầu lấy một lần.

Cô chỉ ngẩn người nhìn vào điện thoại, trong lòng thoáng nghĩ: chắc là mình nhìn nhầm rồi.

Chứ không thì… sao ánh mắt phản chiếu trên kính bể cá của Lâm Diệu Viễn lại đang nhìn về phía cô được chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK