• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Chương 33: Ai mà muốn nghe cậu gọi “chị” trong khách sạn chứ?

Ngón tay Đào Như Chi khẽ gõ lên quầy tính tiền, từng nhịp nhẹ như chờ đợi điều gì đó, nhưng nhân viên vẫn chưa quay lại thì cô bất ngờ nghe thấy tiếng gọi.

Cô ngẩn người nhìn về phía phát ra âm thanh—là nhóm của Tống Nguyên Minh.

“Chào hội trưởng.” Cô theo phản xạ nở nụ cười kiểu tiếp tân, lịch sự mà không xa cách, “Các anh ăn lẩu xong rồi à?”

Câu này hoàn toàn thừa, bởi cô vừa gặp Lận Giai Duyệt ngoài cửa.

Nhưng đôi khi, những lời dư thừa lại là phép xã giao tốt nhất.

Có người bên cạnh Tống Nguyên Minh trêu:
“Hiếm khi Nguyên Minh chịu đãi, mà em ăn có chút xíu là đi, tiếc ghê.”

Tống Nguyên Minh vội vã phủ nhận:
“Đừng có nghe cậu ta nói bừa, tôi rộng rãi lắm đấy nhé.”

Đào Như Chi mỉm cười:
“Tiếc thật đó, lần sau nhất định em sẽ ăn bù cho đủ.”

“Bên em không có chuyện gì lớn chứ? Thấy lúc nãy đi vội vàng, nhìn hơi luống cuống.”

Tống Nguyên Minh vẫn giữ dáng vẻ của một hội trưởng tận tâm, ân cần hỏi han.

Đào Như Chi gật nhẹ:
“Cảm ơn anh, không có gì đâu ạ.”

“Vậy thì tốt.”

Những người khác bắt đầu tản ra, người chọn nước uống, người tìm đồ ăn vặt. Riêng Tống Nguyên Minh vẫn đứng cạnh quầy, nhìn cô nói tiếp:

“Tôi định hỏi em, sau này còn hay đặt nhầm đơn nữa không?”

Đào Như Chi ngẩn ra một thoáng.

“À, chẳng lẽ em không nhớ tôi à?” Tống Nguyên Minh gãi đầu, “Tôi cứ tưởng em nhớ rồi cơ, cái hôm ở quán cà phê ấy…”

“Nhớ chứ.” Đào Như Chi cắt lời anh ta, “Lúc đó em còn nghĩ nếu anh quay lại, em sẽ mời anh một ly cà phê. Nhưng sau đó không thấy anh tới nữa.”

Tống Nguyên Minh vỗ vỗ chân mình:
“Giờ thì em hiểu vì sao rồi đấy.”

“Chân anh hồi phục hẳn chưa?”

“Yên tâm!”

Đúng lúc ấy, nhân viên bước ra từ trong, trên tay là một túi nhỏ đựng những cây nến màu sắc rực rỡ.

Tống Nguyên Minh lúc này mới chú ý tới chiếc bánh trong tay cô.

Anh ta ngạc nhiên hỏi:
“Không lẽ hôm nay là sinh nhật em?”

Chưa kịp trả lời, tiếng cửa tự động lại vang lên.

Lâm Diệu Viễn đứng khoanh tay ở ngưỡng cửa, thần sắc dửng dưng, nhưng giọng nói lại mang theo chút cứng rắn, gọi thẳng tên cô:

“Đào Như Chi, xong chưa đấy?”

“Ra rồi, ra rồi…” Cô lẩm bẩm một câu, cầm lấy túi nến, lướt qua Tống Nguyên Minh rồi chỉ về phía cửa:
“Sinh nhật của tên khó ở kia đó.”

Lâm Diệu Viễn nhận lấy bánh và nến từ tay cô, mở miệng là một câu chọc quê:

“Tôi mà khó ở hơn cô chắc?”

Nhưng vẻ mặt lại lộ rõ sự thư giãn, hoặc có thể nói là… vừa lòng.

Đào Như Chi đáp:
“Còn không tự biết bản thân, điểm này thôi cũng hơn tôi rồi.”

Lâm Diệu Viễn cố ý thở dài:
“Tôi thấy chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân.”

Cậu giả vờ lơ đãng hỏi:

“Nãy cái người kia là ai thế?”

“Hội trưởng câu lạc bộ mới tôi vừa tham gia.”

“Sao lại là hội trưởng?”

“Cậu nói vậy là sao?”

“Ý tôi là—cô không có hứng thú với hắn đấy chứ?”

Đào Như Chi trợn mắt nhìn trời:
“Hôm nay mới là lần thứ hai tôi gặp anh ta.”

Lâm Diệu Viễn nhướng mày:
“Thế thì tốt, không thì tôi thật phải nghi ngờ gu thẩm mỹ của cô rồi.”

“Cậu còn chẳng nói với người ta câu nào, dựa vào đâu mà chê người ta không đạt chuẩn?”

Cậu dứt khoát:
“Phèn.”

Đào Như Chi nghĩ ngợi một lúc, nhớ lại dáng vẻ và cách ăn mặc của Tống Nguyên Minh, khẽ nhíu mày:
“Vậy sao… nhìn cũng bình thường mà?”

Lâm Diệu Viễn nghiêm giọng như thể đàn anh dạy bảo:
“Thế nên tôi mới nói thẩm mỹ cô có vấn đề.”

Đào Như Chi liếc cậu:
“Ừm…”

Cậu lập tức cảnh giác:
“Cái ánh mắt đó là sao?”

“Là ánh mắt có thể cậu nói đúng cũng nên.”

Trong lúc trò chuyện vẩn vơ, hai người đã đi ra tới lề đường. Mãi mới vẫy được một chiếc taxi.

Lâm Diệu Viễn kéo cửa sau ra, lại không lên trước mà quay sang giục cô:

“Lên xe đi, đứng ngây ra đó làm gì.”

Đào Như Chi tròn mắt nhìn cậu:
“Cậu muốn tôi lên xe hả?”

“Cô mua cả bánh sinh nhật cho tôi rồi, chẳng lẽ lại để tôi ăn một mình à?”

Thấy cô vẫn đứng yên, cậu dứt khoát vươn tay kéo cô lại, đẩy vào ghế sau xe như một cơn gió, rồi vòng qua bên kia lên xe, đóng cửa, đọc địa chỉ cho tài xế – tất cả đều liền mạch không kẽ hở, như thể đã sắp đặt từ lâu.

Đào Như Chi nhìn điện thoại, giọng nhỏ như mèo kêu:
“…Còn một tiếng nữa là đến giờ giới nghiêm.”

“Khách sạn tôi đặt gần trường cô.”

Chỉ là cái gọi là “gần” theo định nghĩa của cậu thì hơi… đặc biệt. Hai mươi phút đi xe, thật sự cũng không thể tính là gần. Nhưng cậu, đúng là rất biết cách nói chuyện.

Bị cậu “dụ” tới, cô chỉ có thể ngoan ngoãn theo cậu xuống xe, thầm nghĩ trong mười phút phải ép cậu ăn hết cái bánh này cho xong chuyện.

Lâm Diệu Viễn đi tới quầy làm thủ tục. Dù cậu một mình tiến tới, nhưng lễ tân vừa thấy cô bước xuống cùng đã ngay lập tức nói:
“Cô bên kia, làm phiền đưa căn cước để đăng ký luôn ạ.”

Đào Như Chi vội vã xua tay:
“Tôi không ở lại đâu.”

Lâm Diệu Viễn cũng mở miệng, giọng tự nhiên:
“Cô ấy là chị tôi, chỉ đưa tôi tới thôi, lát nữa đi liền.”

Lễ tân liếc nhìn hai người, ánh mắt rõ ràng là không tin, nhưng cũng lười tranh cãi, chỉ hờ hững nói:
“Được, lát nhớ xuống trả lời nhé.”

Phòng ở tầng cao nhất – tầng bảy. Họ cùng đứng trong thang máy kính, nhìn ánh đèn thành phố ngoài kia mỗi lúc một rộng lớn. “Ting” thang máy tới nơi, cô vừa bước ra liền buột miệng:
“Không ngờ lần đầu tiên nghe cậu thừa nhận thân phận lại là trong tình huống này.”

Cậu chầm chậm theo sau, quẹt thẻ mở cửa, vừa nói vừa cười nhạt:
“Nếu cô thích nghe thì tôi có thể gọi thêm vài tiếng nữa.”

Đào Như Chi bước vào phòng, ánh mắt dừng lại trên chiếc giường đôi ngay ngắn, hơi thở bỗng chốc nghẹn lại một chút.

“Không cần đâu.”

Ai mà muốn nghe cậu gọi “chị” trong khách sạn chứ?

Lâm Diệu Viễn đặt bánh lên bàn làm việc nơi góc phòng, bảo cô tắt đèn, còn mình thì lôi bật lửa từ túi ra, châm nến.

Bánh không lớn, chỉ cắm vừa một cây nến nhỏ. Lửa bập bùng leo lên đầu sáp, Đào Như Chi cũng tháo thẻ phòng, rút ra khỏi khe, cả căn phòng lập tức chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh nến le lói.

Rèm cửa sát đất chưa kéo, ánh sáng từ ngọn nến phản chiếu lên cửa kính, in ra bóng hình hai người. Cậu đứng tựa bàn, bật lửa lăn nhẹ trong tay. Cô đứng dựa vào tường, thẻ phòng mỏng dính cầm trong tay, lạnh lẽo mà vô cớ yên lặng.

Đào Như Chi dõi mắt nhìn vào bóng cậu phản chiếu lên tường. Mờ nhòe như đang ở một thế giới song song sau lớp kính, một vũ trụ mà cô vĩnh viễn không thể bước vào.

Lâm Diệu Viễn thì đứng ngược sáng, ánh mắt lặng lẽ rơi xuống người cô.
“Không định lại đây hát cho tôi bài chúc mừng sinh nhật à?”

Đào Như Chi chậm rãi rời ánh mắt khỏi tường, chạm phải ánh nhìn thật của cậu.

“Đứng đây hát cũng được.” Cô hắng giọng, bắt đầu cất tiếng, “…Happy birthday to you, chúc cậu sinh nhật vui vẻ…”

Tiếng hát mộc mạc, có phần hời hợt. Nhưng dưới ánh nến, cậu lại nhắm mắt lại, lặng lẽ ước nguyện, hàng mi run rẩy như phản chiếu từng tiếng hát của cô.

Đào Như Chi tựa đầu vào tường, hơi nghiêng đầu, không kiêng dè mà nhìn cậu chăm chú.

Mãi đến khi cô hát xong, cậu mới mở mắt, còn cô đã lặng lẽ quay lại nhìn khung kính cửa sổ.

Chỉ là lần này, thứ hiện lên trong tấm kính chẳng còn là họ. Cậu cúi xuống, thổi tắt ngọn nến. Mất đi ánh sáng, vũ trụ song song cũng biến mất, thay vào đó là cả thành phố ngập trong ánh đèn rực rỡ ngoài kia.

Đào Như Chi chuẩn bị cắm lại thẻ phòng. Trong khoảnh khắc tối đen ấy, Lâm Diệu Viễn đã yên lặng tiến đến bên cô, nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay cô vừa giơ lên.

Tim cô như ngừng đập một nhịp.

“…Đào Như Chi.”

Giọng cậu trầm thấp vang lên, gọi tên cô.

“…Gì?”

Cô giãy nhẹ cổ tay, cậu lại dùng thêm chút sức. Hai người giằng co trong bóng tối, cho tới khi cậu cất lời khiến cô hoàn toàn không phòng bị.

“Lúc nhỏ cô bốc được một chiếc giày trong lễ thôi nôi, là có ý nghĩa gì?”

Đào Như Chi không tài nào ngờ được, trong lúc này mà cậu lại hỏi một chuyện chẳng liên quan gì, giọng ngạc nhiên:
“Hả, ý nghĩa gì cơ?”

“Cô không phải đã bốc được một chiếc giày sao?”

Ánh mắt cô dần trở nên bất an, dù bị màn đêm che giấu nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được. Cô vốn định bật đèn, nhưng tay lại khựng lại, dường như mất đi dũng khí.

Giọng cô hơi run:
“…Cậu lục ảnh của tôi?”

Tấm ảnh lễ thôi nôi đó, đặt sau ảnh hồi nhỏ của cô chính là ảnh chụp sticker.

Đào Như Chi đã có câu trả lời. Nếu không, Lâm Diệu Viễn sẽ chẳng nhắc tới chuyện này vô cớ.

Cô chọn cách phản kích trước, giấu đi chột dạ bằng tức giận:
“Cậu tự tiện động vào đồ tôi làm gì?!”

Cậu thản nhiên nói một câu xin lỗi,
“Hôm tổng vệ sinh, tôi vào phòng cô lau sàn, không cẩn thận làm rớt.”

“….”

“Nhưng tại sao cô không vứt nó đi?”

Bờ vai đang căng chặt của cô từ từ thả lỏng – quả nhiên, đã bị thấy rồi.

Nhưng, bị thấy cũng chẳng có gì to tát.

Cô bình thản đáp:
“Lúc trước kê bàn, thấy thiếu độ cao, tiện tay nhét vào album thôi.”

Lâm Diệu Viễn kéo dài giọng:
“Bảo sao mặt tôi lại có vết hằn.”

Đào Như Chi bất ngờ phản công:
“Thế còn tấm của cậu? Bỏ rồi à?”

“Chưa.” Anh nhếch môi, “Về tôi cũng đem mặt cô nhét xuống chân bàn cho đủ đôi.”

“Tuỳ cậu.”

Đào Như Chi bắt đầu thu lại sức lực, vung tay rút được cổ tay ra, rồi cắm thẻ phòng vào khe điện.

Đèn bật sáng. Hai người đồng loạt nheo mắt.

Cô nghiêng đầu, nhìn lại tấm kính lớn kia – vũ trụ song song kia lại hiện lên lần nữa. Trong đoạn thời gian tăm tối ấy, hai người ở thế giới kia đã dán mặt lại sát nhau.

——Nhưng họ ở thế giới này thì không thể.

Đào Như Chi xoay người bước về phía cửa:
“Sắp đến giờ giới nghiêm rồi.”

“Thêm một phút.” Cậu đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt không rời khỏi bóng lưng cô.
“Ít nhất cũng nên ăn với tôi một miếng bánh.”

Tay của Đào Như Chi dừng lại ở chỗ nắm cửa, cô cắn nhẹ môi, rồi xoay người lại, nhìn thẳng về phía Lâm Diệu Viễn.

“Cậu nhanh lên một chút.”

Cậu rút cây nến cắm trên bánh ra, từ chiếc túi nilon bị bỏ quên bên cạnh lấy ra cái thìa nhựa đi kèm. Bánh vốn đã không lớn, cậu dùng thìa cắt đại khái làm hai, rồi đưa nguyên chiếc bánh cùng cái thìa duy nhất cho cô.

“Cô ăn xong thì đưa lại tôi.”

Đào Như Chi nhìn chiếc thìa ấy, định nói chỉ có một cái thôi, rồi lại nuốt lời, lặng lẽ nhận lấy, cẩn thận xúc từng miếng nhỏ, cố gắng không để môi mình chạm vào mép thìa.

Cách ăn này vừa chậm vừa vụng, kem đã lem nhem cả quanh miệng. Ăn được vài miếng, cô cũng mất kiên nhẫn, chẳng buồn ăn nốt phần của mình, đẩy lại cho cậu.

“Cậu ăn nửa còn lại đi, tôi về đây.”

Lâm Diệu Viễn nhìn cô, chỉ vào khóe môi cô: “Cô còn chưa lau sạch kem.”

Đào Như Chi đưa mu bàn tay lên quệt đại một cái.

“Vẫn còn.”

Cậu bước lại gần một bước.

Ánh mắt cô quét qua tay cậu, tim chùng xuống, nghĩ đến những hành động có thể xảy ra tiếp theo — như buổi chiều tà hôm bão ấy, khi cả hai đứng trên ban công, chỉ có hai người họ.

Cảm giác đó khiến cơ thể cô đồng thời rơi vào trạng thái vừa khát khao vừa sợ hãi, đến mức tê dại, không thể nhúc nhích.

Nhưng lần này, cậu lại không vượt ranh giới.

Điện thoại trong phòng reo lên, là lễ tân gọi đến, nhắc Đào Như Chi xuống dưới. Âm thanh ấy vang lên giữa đêm yên tĩnh như một tiếng sấm trong ngày nắng, rõ ràng như báo hiệu cơn mưa sắp đến, nhưng mây đen mãi chẳng chịu trút xuống.

Lâm Diệu Viễn dừng bước, đứng lại trước bàn, rút một tờ khăn giấy đưa cho cô.

Đào Như Chi buông lỏng bàn tay đang siết chặt, đón lấy.

Cô vội vàng nói: “Tôi nên đi rồi.”

“Để tôi đưa cô đi.”

“Gì chứ, tôi đưa cậu đến khách sạn, rồi cậu lại đưa tôi về, vòng luẩn quẩn à?”

Cậu nhìn đồng hồ, chân mày khẽ nhíu lại: “Muộn rồi.”

“Tôi tự bắt xe là được, rất tiện. Không có gì đâu.” Cô thản nhiên đáp, “Không cần phiền người vừa mới tới Kinh Kỳ là cậu đây.”

Lâm Diệu Viễn mím môi, ánh mắt lộ ra một chút không vui.

“Tôi từng nói rồi — quà sinh nhật của tôi không phải thứ cô muốn tặng, mà là thứ tôi muốn nhận.” Cậu bỗng hỏi, “Bây giờ, tôi có thể xin chưa?”

Đào Như Chi nín thở, nhìn cậu không chớp.

“… Cậu nói xem, rốt cuộc muốn gì?”

Cậu trả lời rất nhẹ: “Tôi muốn tối nay được tiễn cô về an toàn.”

Đào Như Chi về đến ký túc xá sát giờ giới nghiêm.

Cửa phòng vừa mở, bên trong đã rộn ràng náo nhiệt. Lận Giai Duyệt đang xem show truyền hình thực tế, cười đến mức gần như làm vỡ trần nhà. Hai người còn lại đang say mê khoe nhau màu sơn móng tay mới mua, hào hứng thử nghiệm trên tay đối phương.

Cô giữa đám ồn ào ấy lặng lẽ ngồi xuống, gục lên bàn, cả người rã rời, tay lướt vô thức lên màn hình điện thoại, xem vòng bạn bè như để giết thời gian.

Bao nhiêu tin tức đủ loại lướt qua trước mắt, chẳng có dòng nào đọng lại.

Bỗng nhiên, cô đứng bật dậy, bước qua hai người bạn đang cắm cúi sơn móng tay, mặc kệ tiếng kêu oai oái vì làm lệch tay: “Đào Như Chi, cậu làm tớ trượt tay rồi!”

Cô chạy ra ban công.

Từ đây có thể nhìn xuống sân ký túc xá, nhưng người vừa tiễn cô về đã không còn nữa.

Lâm Diệu Viễn đã rời đi.

Cô xoay người, dựa lưng vào lan can, rút điện thoại nhắn tin cho cậu:

“Về tới khách sạn thì nhắn nhé.”

Một phút… hai phút… rồi mấy phút nữa trôi qua, Lâm Diệu Viễn vẫn không trả lời.
Đào Như Chi chống cằm ôm điện thoại, ánh sáng màn hình lập tức thu hút mấy con côn trùng nhỏ trong đêm tối, bay vo ve quanh tay cô.

Trong lúc chờ đợi, cô lại mở vòng bạn bè.

Một dấu chấm đỏ xuất hiện bên cạnh avatar của Lâm Diệu Viễn.

— Cái tên đáng ghét ấy, không trả lời tin nhắn mà lại đăng trạng thái?

Đào Như Chi lập tức cau mày, bấm mở.

Bài đăng mới cách đây đúng một phút, chỉ có một dòng ngắn ngủi và một bức ảnh.

“Ngày đầu tiên của tuổi mười tám (^_^)v”

Trong ảnh là chiếc bánh tiramisu giảm giá, cắm một cây nến.

Có lẽ sợ bị người ta nhìn ra là bàn trong khách sạn, nên cậu cố tình để balo che bối cảnh, nhưng vẫn để lộ một góc móc treo, chính là con đào bông mà cô từng mua cho Mưa Nhỏ.

Ngày đầu tiên bước vào tuổi mười tám của Lâm Diệu Viễn,
chỉ có chiếc tiramisu giảm giá và món quà dành cho chú chó ấy làm bạn.

Đào Như Chi nhìn bức ảnh, ánh mắt chợt ngẩn ngơ.

Cô tắt phụt điện thoại.

Ánh sáng trên ban công vụt tắt, côn trùng vẫn chưa bay đi, cứ lặng lẽ quẩn quanh lấy cô — chầm chậm, chầm chậm mà bay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK