• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Chương 45

Lời của Đào Như Chi vừa dứt, trên bàn ăn ngoại trừ Quách Văn Khang, ba người còn lại đều sững sờ đến mức quên cả phản ứng.

“Cũng đâu cần ngạc nhiên đến vậy,” cô nhoẻn miệng cười, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng từng câu từng chữ đều khéo léo chiếm trọn nhịp điệu cuộc trò chuyện. “Con sắp hai mươi chín tuổi, sang năm là ba mươi rồi. Tính ra thì cũng đến lúc thôi. Đây là quyết định đã suy nghĩ rất kỹ lưỡng, mọi người chỉ cần chúc phúc cho con là được.”

Lâm Đường Quyên là người phản ứng đầu tiên:
“À… chuyện vui như thế này, tất nhiên là phải chúc mừng rồi.”

Đào Khang Sanh uống một ngụm nước trái cây, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, liếc mắt sang Quách Văn Khang:
“Hồi trước đã bảo cậu mua rượu rồi mà không nghe. Tin quan trọng thế này, không có rượu thì sao đủ vị.”

Quách Văn Khang chỉ biết cười trừ.

Đào Như Chi vội xen vào:
“Bố, bố đừng làm khó anh ấy nữa.”

Đào Khang Sanh cố tình thở ra một hơi dài thườn thượt:
“Xong rồi, giờ con gái bắt đầu hướng về người ngoài rồi đây.”

“Con chỉ là nghĩ cho sức khỏe của bố thôi mà!”

Đào Khang Sanh chậm rãi nói:
“Bố vẫn còn khoẻ mạnh lắm, không cần lo. Với tốc độ này thì đến lúc cháu ngoại ra đời, bố vẫn bồng được như thường.”

Đào Như Chi giật giật khoé mắt:
“Ơ… sao tự nhiên lại nói đến chuyện con cái rồi…”

Lâm Đường Quyên vừa bực vừa buồn cười:
“Bố con đúng là đàn ông, không hiểu gì về nỗi khổ sinh nở của phụ nữ mà cứ nói bừa. Theo em thì chuyện kết hôn và sinh con là hai việc khác nhau hoàn toàn. Cưới thì cưới, chứ sinh con thì nhất định phải cân nhắc thật kỹ.”

“Cưới cũng đâu thể cưới tùy tiện được.”
Người từ nãy đến giờ vẫn im lặng, cuối cùng cũng mở miệng, giọng trầm mà xa cách, nhẹ nhàng chen vào câu chuyện.

Lâm Đường Quyên phất tay:
“Các con bây giờ suy nghĩ còn cổ hủ hơn cả mẹ. Sao lại không? Nếu không hợp thì ly dị, cưới lần hai chưa chắc đã không hạnh phúc.”
Bà liếc Đào Khang Sinh, “Như mẹ với bố đấy, chẳng phải là minh chứng sống động còn gì.”

“Ha…” Lâm Diệu Viễn bất lực thở ra một tiếng, “Con thấy mẹ chỉ đang tranh thủ khoe ân ái thôi.”

“Thôi đi, bàn này ai chẳng có người để mà khoe ân ái, chỉ trừ mỗi con!”
Lâm Đường Quyên chớp thời cơ hỏi ra điều bà đã trăn trở bấy lâu nay,
“Bao năm qua, con cứ nói bận công việc, mẹ cũng chẳng giục chuyện lấy vợ. Nhưng mẹ khuyên thật, nên yêu đương thì cứ yêu đi.”

Lâm Diệu Viễn thản nhiên đáp:
“Con đang yêu đấy thôi.”

Lại một lần nữa, ngoài Quách Văn Khang ra, cả bàn ăn rơi vào trạng thái kinh ngạc.

Lâm Đường Quyên sững người:
“Khi nào vậy? Sao mẹ không biết gì hết? Sao không đưa về cho mẹ gặp?”

Lâm Diệu Viễn đáp ngắn gọn:
“Người ta là ‘con gái’ mà, vừa mới bắt đầu tìm hiểu thôi, giờ dẫn về chưa hợp.”

Đào Khang Sanh vội vàng hoà giải:
“Không cần vội, chờ lúc nào Diệu Viễn thật sự muốn gắn bó, rồi hãy đưa về.”

“Đúng vậy, không cần gấp,”
Lâm Diệu Viễn liếc sang Đào Như Chi, người đang cúi đầu ăn cơm, gương mặt giấu sau đôi đũa không thể đọc được biểu cảm. Anh khẽ cười như vừa dỡ bỏ gánh nặng, “Trong nhà đã có người đi trước chuẩn bị kết hôn rồi. Quả nhiên là chị cả, gánh KPI cho cả nhà.”

Đào Như Chi đặt đũa xuống, nhấp một ngụm nước, đợi từng giọt mát lạnh trôi qua cổ họng rồi mới điềm tĩnh nói:
“Chuyện này không phải KPI gì cả, khi nào cậu muốn cưới thì tự nhiên sẽ cưới thôi.”

“…”
Khoé miệng Lâm Diệu Viễn hơi giật nhẹ,
“Tôi sẽ ghi nhớ lời khuyên này.”

Đào Như Chi ngay lập tức chuyển chủ đề:
“Dạo này Mưa Nhỏ thế nào rồi?”

Con chó nhỏ ấy được Lâm Diệu Viễn đưa về nuôi từ hồi anh ra thuê nhà vào năm tư đại học, rồi nuôi luôn đến tận bây giờ. Khi đó anh từng kể qua với cô, sau đó vài lần cũng gửi ảnh. Nhưng vài năm nay, hoàn toàn không còn nhắc đến nữa. Mà cô… cũng chưa bao giờ chủ động hỏi lại.

“Vẫn còn nhớ đến Mưa Nhỏ cơ à.”

Lời anh như một lời giễu cợt, nhưng lại nghe như đang dò hỏi.

Đào Như Chi không bận tâm đ ến ẩn ý:
“Đương nhiên nhớ. Vì tin cậu chăm sóc nó tốt, nên tôi mới không hỏi nhiều.”

Nếu không phải đang ngồi giữa mâm cơm đông đủ thế này, cô chắc chắn anh sẽ đáp:
“Vậy giờ cũng khỏi cần hỏi nữa.”

Chỉ tiếc, trước mặt người lớn, Lâm Diệu Viễn tuyệt đối sẽ không nói vậy.

Anh chỉ nén lại những bất mãn, bình thản đáp:
“Nó già rồi, nhưng vẫn ổn, không có vấn đề gì lớn.”

Đào Như Chi gật đầu:
“Vậy thì tốt. Lúc nào rảnh tôi sẽ đến thăm nó.”

Cô xoay người nhìn sang Quách Văn Khang, thấy ly nước của anh ta đã cạn, liền hỏi anh có muốn uống thêm không. Nhân cơ hội ấy, cô nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện gượng gạo và khô cằn kéo dài suốt mấy năm nay với Lâm Diệu Viễn.

Bữa cơm giao thừa sau bao năm xa cách diễn ra trong tiếng cười đứt quãng nhưng ấm áp, mọi người nói chuyện dăm ba câu, ăn uống chậm rãi đến khi các món nguội lạnh mới chịu kết thúc. Quách Văn Khang xung phong rửa bát, cuối cùng Đào Như Chi cũng vào bếp phụ anh ta một tay.

Dọn dẹp xong đã quá mười một giờ, cũng là lúc Quách Văn Khang phải về.

Trong nhà không còn chỗ, anh ta đã đặt sẵn khách sạn gần đó. Gọi xe xong, Đào Như Chi khoác áo khoác xuống tầng tiễn anh ta.

Trong phòng khách, ba người ngồi xem chương trình Xuân Vãn. Đào Khang Sanh dõi theo bóng lưng hai người vừa bước ra, gương mặt tươi cười bỗng thoáng qua một nét cô đơn đến lạ.

Lâm Đường Quyên rất nhanh nhận ra điều đó, vỗ nhẹ lên mu bàn tay ông.

“Không nỡ à?”

Đào Khang Sanh khẽ mỉm cười, giọng nghèn nghẹn:
“Lúc nãy Như Chi nói chuyện đính hôn, tự nhiên anh có cảm giác… giống hệt ngày nó quay về báo rằng: ‘Bố ơi, lần này con lại đứng nhất lớp rồi!’”

Lâm Đường Quyên khẽ thở dài:
“Vậy sao ban nãy anh còn nhắc đến chuyện con cái làm gì?”

“Thì anh sợ con bé biết anh luyến tiếc.”

“Chúng nó cũng chưa cưới liền đâu, nhà cửa còn phải xem xét đàng hoàng, chốt được mới dám tính. Bên Kinh Kỳ nhà không dễ mua đâu.”

“Em nhắc mới nhớ đấy!”
Đào Khang Sanh xoay người chạy về phía Lâm Diệu Viễn:
“Như Chi mà đi xem nhà, con nhớ để mắt tới hợp đồng giùm chú, đừng để người ta lừa.”

Lâm Diệu Viễn vẫn chăm chú nhìn màn hình tivi, chỉ ậm ừ một tiếng, hờ hững như không nghe rõ.

“Phải rồi, Như Chi chắc cũng muốn mua một căn cho riêng mình, ít nhất trước khi cưới cũng phải có chỗ ổn định.”
Lâm Đường Quyên lầm rầm, liếc mắt nhìn ông chồng chẳng buồn phản ứng:
“Anh có đang nghe em nói không đấy?”

Anh như thể sợ mẹ lại lôi chuyện sang mình, vội vơ lấy cái áo khoác khoác vứt trên ghế sofa, lững thững bước vào bếp, lát sau quay ra tay xách hai túi rác, vừa đi vừa nói “Con xuống dưới một lát,” rồi cánh cửa đóng sầm lại, để lại khoảng không trống rỗng.

Đào Như Chi tiễn Quách Văn Khang ra khỏi khu dân cư, đứng bên đường chờ xe, trong lúc đó anh ta bắt đầu nghiêm túc “tổng kết” màn ra mắt vừa rồi, nói rõ từng chỗ mình làm chưa được, giọng điệu như đang rà soát một chương trình xem có lỗi gì không.

Đào Như Chi bật cười cắt lời:
“Được rồi, được rồi, bố với dì em đâu phải dãy số, không lạnh lùng vô tình như anh nghĩ đâu.”

“Hy vọng là vậy…”

Quách Văn Khang ngẩng đầu nhìn điện thoại:
“Xe còn hai phút nữa tới. Vậy tranh thủ nói trước kế hoạch mai nhé.”

“8 giờ sáng anh qua đón em, rồi mình ra sân bay. Anh mua đồ ăn sáng trên đường, em muốn ăn gì?”

Hai người sớm đã bàn nhau rồi: đêm Giao thừa ở nhà Đào Như Chi, mùng Một sẽ về nhà Quách Văn Khang ra mắt ba mẹ anh.

“Ăn sáng anh khỏi lo, em ăn ở nhà là được. Nếu tới sớm thì lên nhà ăn chung luôn.”

Anh ta cười khổ:
“Ừm… thế thì thôi. Ăn với nhà em chắc em ăn được, chứ anh thì không.”

“Em nói rồi, không cần căng thẳng thế đâu.”

“Em thì nói dễ lắm, mai tới lượt em, xem còn nói được như vậy không.”

“Em á? Không biết sợ là gì.”

Ở góc đường cách đó không xa, ánh đèn xe xé tan màn đêm, chiếc xe từ từ hiện ra ở khúc rẽ rồi dừng lại trước mặt họ.

Đào Như Chi đứng yên, nhìn Quách Văn Khang chạy nhanh tới mở cửa sau xe, ngoái đầu vẫy tay với cô, rồi cúi người bước vào.

Cô vẫn không nhúc nhích, đợi đến khi xe khuất khỏi tầm mắt mới quay lưng bước đi.

Giữa hai người họ, chưa bao giờ có những chi tiết ngọt ngào hay lãng mạn kiểu chia tay quyến luyến, nhớ thương bịn rịn. Không phải vì yêu lâu, mà ngay từ đầu đã là như vậy rồi.

Lần hẹn hò đầu tiên, lúc tạm biệt nhau, Đào Như Chi từng định bắt chước mấy cặp đôi nhỏ cô hay thấy dưới ký túc xá, giả bộ nũng nịu tí cho tình cảm. Nhưng anh ta chỉ nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô rồi hỏi:
“Em bị ngứa ở đâu à?”

“…Không có.”

“À, anh tưởng muỗi đốt.”

Anh ta cười tươi bước đi, để lại Đào Như Chi đứng đó thở dài nhìn bóng lưng anh ta, nghĩ thầm: cũng tốt.
Một người đàn ông không ôm mình lúc chia tay, mà lại lo mình bị muỗi đốt, có lẽ đáng để kết hôn hơn.

Đào Như Chi bước gần đến khu tập thể, trong bóng tối do đèn hành lang hỏng, có một đốm sáng nhỏ lập lòe.

Là Lâm Diệu Viễn đang đứng đó hút thuốc.

Anh kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, đeo tai nghe không dây, đang gọi điện thoại.

Khi Đào Như Chi lặng lẽ đi ngang qua, cô nghe thấy anh cười rạng rỡ nói vào điện thoại:
“Ừ, nhớ gửi lời chúc mừng năm mới đến bố mẹ (em) nhé.”

Chỉ một câu nói đó, Đào Như Chi đã đoán ra người ở đầu dây bên kia — chắc là cô gái mà tối nay lúc ăn cơm anh có nhắc tới.

Cô không dừng lại, bước thẳng vào hành lang.

Ngay khi sắp khuất bóng, giọng người sau lưng cất lên, dứt khoát, không to không nhỏ:

“Đào Như Chi.”

Anh bất chợt gọi cô lại, giọng nói không còn như ban nãy. Câu từ nghe cứng đờ, lúng túng như chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. So với sự thoải mái vài phút trước, cú chuyển giọng này khiến không khí chợt trùng xuống, như có điều gì đang bị níu lại giữa hai người.

Đào Như Chi dừng bước, ngoái đầu nhìn anh:
“Gì vậy?”

“Bố cô vừa dặn tôi, sau này cô với Quách Văn Khang xem nhà mà ký hợp đồng thì nhớ gọi tôi, tôi giúp cô kiểm tra kỹ.”

“Thế à, vậy thì tốt quá.” Cô gật đầu không khách sáo, nửa thật nửa đùa: “Nghe nói bây giờ cậu là gương mặt vàng của công ty luật, đến lúc đó liệu có phải xếp hàng một tháng mới nhờ được không?”

Anh bắt ngay lấy cái tông đó, cũng đùa lại, cố tình nói kiểu kênh kiệu:
“Chờ một tháng mà còn gặp được tôi là tôi đã ưu tiên cho cô rồi đấy.”

Đào Như Chi suýt lật mắt:
“Được rồi, biết cậu giỏi rồi.”

“Cô cũng đâu kém. Vừa về cái đã vào được Hoa Dương.” Anh ngừng lại một nhịp, giọng dịu hẳn xuống, “Tôi còn tưởng… cô sẽ ở lại Anh luôn, không về nữa.”

Đào Như Chi nhún vai:
“Sao thế được? Bố tôi còn ở đây mà. Nước xa không cứu được lửa gần, ở Kinh Kỳ vẫn hơn chứ.”

Anh nhìn cô, cười như không cười:
“Nếu cô lo chuyện đó thì đừng quên, nhà này… còn có tôi. Hay là lâu quá không liên lạc, cô thực sự sắp quên tôi rồi?”

Cô chỉ khẽ cười, nhẹ nhàng mà xa cách:
“Đúng là con trai ruột của dì, nói y hệt nhau. Nhưng dù sao tôi mới là con gái bố, chuyện trong nhà, tôi không thể buông tay.”

Anh lặng người vài giây.
“Thật bất ngờ… Sau ngần ấy năm, cô vẫn phân biệt rạch ròi như vậy.”

Điếu thuốc giữa hai ngón tay anh chưa từng được hút. Làn khói xám mờ mỏng manh, ngọn tàn cháy dài gần hết, gió khẽ thổi qua làm rơi lớp tro xuống nền đất lạnh.

“Tôi cứ tưởng… mình đã là người một nhà, chẳng còn cần phải phân biệt nữa.”
Giọng anh thấp, như tự nói với chính mình, cũng như thể đang gắng giữ lấy chút gì đã dần vuột khỏi tay.

“……”

Đào Như Chi chỉ khẽ nhắc, không nhiều lời:
“Nếu không hút thì dập đi.”

Anh cúi đầu nhìn điếu thuốc, như lúc ấy mới nhận ra mình vẫn đang cầm nó. Rồi anh lặng lẽ rút từ túi áo khoác ra hộp sắt đựng thuốc, ép đầu thuốc vào đó để dập tắt. Trong lúc đó, anh khe khẽ lẩm bẩm như than thở:
“Cái kiểu lảng tránh của cô… vẫn chẳng đổi.”

Cô làm như không nghe thấy.

Sau đó, anh lại lấy ra một chai xịt khử mùi, hướng vào người mình xịt liên tục mấy lần, từng động tác đều thuần thục đến mức như đã lặp lại vô số lần.

Mùi hương nhân tạo phảng phất trong không khí sạch sẽ, lạnh nhạt.
Đào Như Chi mím môi, rồi lại thôi. Cô không hỏi, dù trong lòng trào lên một cơn tò mò không tên: Anh hút thuốc thường xuyên đến thế từ khi nào?

Rõ ràng năm đó, anh từng nói anh ghét mùi thuốc lá.

Cô xoay người, cố khiến mình thản nhiên, chuyển giọng:
“Lên thôi.”

“Ừ.”

Anh nhét chai xịt vào túi áo, bước chậm rãi theo sau cô.

Cả cuộc trò chuyện vừa rồi, so với tưởng tượng của Đào Như Chi, lại quá mức tròn trịa, lịch sự vừa phải, ai nấy đều nói lời hay, hỏi han vừa vặn, giữ một khoảng cách đúng mực.

Tiếng bước chân của anh vang lên ngay sau lưng cô, không xa không gần. Đèn cảm biến dọc hành lang bật sáng theo nhịp bước của hai người, chớp tắt như một thanh tiến trình trong trò chơi đang lặng lẽ ghi lại tiến độ, chớp năm lần, rồi “tạch” một cái.

Cô như bị kéo ngược về đoạn ký ức bị ém sâu, cái đêm nhiều năm trước, khi cô lén chạy đến Bạch Hà gặp anh. Trong ánh đèn mờ của cầu thang khu tập thể, hai người hôn nhau thật sâu, tựa như thế giới ngoài kia đã hoàn toàn ngừng lại.

Bất ngờ, Lâm Diệu Viễn bước vội lên bậc thang, bắt kịp cô.

Tay cô bị anh nắm lấy, chặt đến mức lòng bàn tay lập tức rịn mồ hôi.

Cô phải dừng lại.
Hai người đứng đối diện nhau trong ánh sáng lờ mờ giữa cầu thang.

Cô nghe thấy anh, bằng một giọng mơ màng như nói trong mộng:
“Đào Như Chi… hay là chúng ta… đợi thêm một lần nữa, chờ đến lúc đèn trong cầu thang này lại tắt đi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK