Biên tập: Đi Đâu Đấy
Chương 24: Hôn em đi
Buổi hoàng hôn ở đảo Naoshima lặng lẽ như một khúc nhạc chiều. Chuyến phà cuối cùng đã rời bến, phải đợi đến tận bình minh ngày mai mới có chuyến kế tiếp. Khách du lịch thưa dần, chỉ còn lại vài người trọ lại nơi đây.
Biển, núi và cây cối, trong khoảnh khắc ấy — dường như đều thuộc về riêng họ.
Bốn người bước chậm rãi trong làn gió nhẹ của hoàng hôn, cùng nhau tản bộ về khách sạn. Đảo không có nhiều đèn đường, thỉnh thoảng mới có một ngọn lẻ loi chiếu sáng, nhưng ánh trăng đêm ấy lại đủ dịu dàng để thay thế đèn mà dẫn bước cho họ.
Khi ngang qua một bãi biển, ánh sáng nơi đó chợt rạng hơn so với phần đường trước đó. Họ bước lại gần và thấy có một quầy hàng nhỏ bán đá bào, phao bơi mùa hè và cả pháo hoa.
Lúc họ tới, chủ quán đang dọn hàng. May sao, họ kịp mua vài phần đá bào, nước ngọt có bi, thêm một tấm thảm trải biển.
Không biết chủ quán đã nói điều gì với Lâm Đường Quyên, mà bà ấy ôm theo một xô nhỏ đầy pháo hoa trở lại, gương mặt ánh lên niềm vui.
“Chủ quán bảo chúng ta là nhóm khách cuối cùng hôm nay, rất có duyên,” bà cười bảo, “nên tặng luôn phần pháo hoa còn lại cho tụi mình.”
Đào Khang Sanh tròn mắt: “Chủ quán tốt ghê! Nhưng hay là mình trả thêm ít tiền nhé?”
“Em đã định trả rồi, mà anh ấy không chịu lấy.”
“Vậy thì…”
Khi mọi người còn đang bàn bạc, Đào Như Chi như bừng sáng một ý. Cô lục trong túi xách lấy ra một chùm chìa khóa với nhiều mặt dây xinh xắn do cô sưu tầm. Trong đó có một miếng nhỏ hình kim nguyên bảo bằng vàng giả.
Cô chạy đến, tháo miếng ấy ra và tặng cho chủ quán. Vừa nói tiếng Anh, vừa dùng tay mô tả, cô giải thích đó là món quà nhỏ mua từ Trung Quốc, không đáng giá, nhưng là chút lòng thành. Ở Trung Quốc, nó tượng trưng cho tài lộc dồi dào — một lời chúc buôn may bán đắt.
Chủ quán lần này không từ chối. Ông tỏ ra thích thú, nhận lấy kim nguyên bảo và treo nó dưới chiếc chuông gió bên mái hiên, ánh mắt lấp lánh niềm vui.
Họ vẫy tay chào tạm biệt, rời quầy hàng trong tiếng “see you” kéo dài đầy thiện ý của ông chủ, bước về phía biển đêm.
Bờ biển lúc này chẳng còn ai. Biển nội Seto vẫn tĩnh lặng như bức tranh đêm họ từng ngắm ở ga tàu Matsuyama. Nhưng hôm nay bầu trời quang đãng, không một gợn mây. Trăng sáng vằng vặc, rải ánh bạc lung linh khắp mặt nước huyền hoặc như mộng.
Cả nhóm cùng nhau trải tấm thảm xuống cát, dùng túi xách của mỗi người để chặn bốn góc, vừa vặn bốn cái túi cho bốn góc thảm.
Lâm Đường Quyên mang xô pháo hoa đặt cách đó không xa, quẹt diêm đốt dây dẫn.
Tia lửa bắt đầu cháy lách tách.
Bà nhanh chóng chạy về ngồi cạnh Đào Khang Sanh, ông vừa lúc đưa tay kéo bà lại gần, ôm lấy bờ vai bà. Cả hai cùng ngẩng đầu ngắm pháo hoa.
Đào Như Chi và Lâm Diệu Viễn ngồi phía sau họ, khoảng cách giữa hai người hơi xa, chính giữa đặt một món gì đó vuông nhỏ, quá tối nên cô không nhìn rõ. Hình như là đồ Lâm Diệu Viễn vừa lấy ra từ ba lô.
“Bùm”— dây dẫn cháy hết. Một chùm pháo đỏ vút lên bầu trời, không nở bung thành hình quá lớn — chỉ là pháo nhỏ thôi mà, nếu đẹp quá chắc chủ quán cũng tiếc không tặng.
Dẫu vậy, trong đôi mắt của Đào Như Chi, ánh sáng ấy vẫn rực rỡ biết bao. Bởi đây là món quà từ một cuộc gặp gỡ vô tình — nên mới càng đẹp đến nao lòng.
Cô giơ điện thoại lên ghi lại khoảnh khắc ấy. Mọi người đều im lặng, như có một sự đồng điệu không lời. Đến khi pháo hoa cuối cùng bùng lên, họ cùng lúc thốt lên tiếng “wow” đầy kinh ngạc.
Biển trở lại tĩnh lặng, chỉ còn làn khói mỏng nhẹ còn lảng vảng nơi pháo vừa nổ, mãi chưa tan.
Đào Khang Sanh và Lâm Đường Quyên đứng dậy, nói muốn đi dạo ven biển. ĐàoNhư Chi và Lâm Diệu Viễn rất hiểu ý, cười bảo: “Vậy tụi con ngồi đây chờ hai người.”
Đào Như Chi dõi theo hai người họ, đến khi họ đi thật xa mới lặng lẽ nắm tay nhau.
Cô quay lại, thấy Lâm Diệu Viễn đang nghịch món đồ nhỏ lúc nãy. Một lúc sau, âm nhạc nhẹ nhàng vang lên — thì ra là một chiếc loa Bluetooth.
“Cậu đi chơi cũng mang cả loa à?” cô kinh ngạc hỏi.
“Không, tôi mua hồi chiều ở cửa hàng lưu niệm trong bảo tàng.”
“Ồ… cái này dùng ổn không?”
Cô chưa bao giờ dùng loa Bluetooth, toàn nghe nhạc bằng tai nghe. Ở nhà thì có loa lớn, mà cũng ít dùng để mở nhạc.
Lâm Diệu Viễn hỏi thẳng: “Cô muốn thử không?”
“Kết nối với điện thoại của tôi à?”
“Ừ.”
Đào Như Chi bông đùa: “Được thôi, cho cậu nghe playlist của tôi là một ân huệ lớn với gu thẩm mỹ của cậu đấy.”
Lâm Diệu Viễn cười: “Cô nằm mơ cũng phải có giới hạn chứ.”
“Tôi nói thật đấy.”
“Vậy chắc cô không được kết nối nữa rồi.”
“Ê ê, rõ ràng là cậu hỏi trước mà, làm người không thể lật mặt nhanh vậy được.”
“Tôi chỉ nói ‘chắc là’, chứ có lật mặt đâu. Làm người cũng đừng nóng tính quá.” Cậu nhấn nút trên loa, đèn báo bắt đầu nhấp nháy. “Giờ có thể kết nối rồi đó.”
“Hứ…” — Đào Như Chi loay hoay mở Bluetooth trong điện thoại, lần đầu nên hơi lóng ngóng.
Một tên thiết bị hiện ra: JBL X1.
Lâm Diệu Viễn khẽ nghiêng đầu, chỉ nhẹ một cái lên màn hình của cô: “Cái này.”
“Biết rồi… có mỗi tên này hiện ra thôi mà.”
Nửa bên vai cô gần anh ban đầu hơi cứng, rồi dần thả lỏng theo khoảng cách giữa họ.
Biểu tượng kết nối xoay vòng trên màn hình, vài giây sau hiện lên dòng chữ: Kết nối thành công.
Lâm Diệu Viễn vươn vai, rồi chống hai tay ra sau, tựa mình vào cát, nhàn nhã nói: “Tôi sẵn sàng thưởng thức gu âm nhạc đỉnh cao của cô rồi. Mời.”
Đào Như Chi đột nhiên cảm thấy áp lực, lưỡng lự không biết nên chọn bài nào. Bài nào cô cũng thích theo một cách riêng. Hay là… để trời quyết định vậy.
Cô bấm nút phát ngẫu nhiên.
Ngay trước khi sự kiên nhẫn của Lâm Diệu Viễn sắp cạn sạch, âm thanh của bài hát cuối cùng cũng vang lên từ chiếc loa nhỏ.
Đào Như Chi siết chặt chiếc điện thoại trong tay, cảm giác tim đập rộn ràng không thể kìm lại.
Sao lại là bài này… Sao lại đúng là bài này chứ…
Lâm Diệu Viễn lắc đầu theo điệu guitar dạo đầu, có vẻ rất ưng ý:
“Bài này tên gì thế?”
Đào Như Chi không trả lời, chỉ cúi đầu, nhanh chóng chuyển sang bài khác trước khi câu hát đầu tiên vang lên.
Dưới ánh trăng sáng, Lâm Diệu Viễn nghiêng đầu lại gần, hỏi khẽ:
“Sao không nghe bài lúc nãy nữa?”
Cô hơi nghiêng người ra sau, nhìn lên mặt trăng mà đáp:
“…Chỉ là không muốn nghe nữa thôi.”
Họ lại nán lại bên biển thêm một lúc lâu, đến khi trăng treo cao mới sực nhớ đến bảo tàng trong khách sạn.
Tuy là khách nghỉ được quyền tham quan về đêm, nhưng thời gian vẫn có giới hạn. Bốn người họ thu dọn vội vã, ôm tấm thảm trải cát quay về.
Khách sạn nằm trên triền núi, ban ngày là nơi ngắm cảnh tuyệt đẹp của biển nội địa Seto, nhưng đến đêm thì chỉ còn một màn đen sâu thẳm trước mắt. Không còn tiếng người rộn ràng như khi nhận phòng, hành lang tĩnh mịch như chốn mộng.
May mắn là họ đến vừa kịp đợt tham quan cuối, khách vào xem chỉ lác đác vài người, cảm giác cứ như họ đang được bao trọn cả bảo tàng. Một trải nghiệm vừa lặng thầm, vừa rất đỗi riêng tư.
Ban đầu còn đi cùng nhau mươi phút, rồi mỗi người dần tản ra theo nhịp riêng.
Đào Như Chi rất tận hưởng sự tĩnh lặng khi đi một mình, càng đi sâu vào bên trong, càng cảm thấy mình như lạc vào một thế giới khác. Bảo tàng giờ đây không chỉ trưng bày tranh, mà còn có kiến trúc, có hai tảng ngọc tròn khổng lồ đặt sau lớp kính cao vời vợi như thể là chứng tích từ một vụ va chạm của thiên thạch ngoài không gian.
Đây không phải lần đầu cô vào bảo tàng, nhưng là lần đầu cô đến vào ban đêm. Cảm giác này thật tự do. Như thể bản thân cũng là một món trưng bày giữa không gian rộng lớn ấy, chỉ là cô còn thức, còn các hiện vật thì đang mơ màng.
Thế rồi, cô bắt gặp một khu vực ánh sáng dịu mờ, nơi có hai con robot đang phát ra tiếng vo ve khó hiểu.
Nhưng điều khó hiểu hơn cả là Lâm Diệu Viễn đang đứng trước chúng, lẩm bẩm một mình.
Đào Như Chi lắng tai nghe, mới phát hiện cậu đang “lồ ng tiếng” cho hai con robot:
“Hôm nay mày thế nào?”
“Mệt mỏi, toàn người chĩa máy ảnh vào mặt tao.”
“Tao cũng vậy, bro.”
Cô bật cười thành tiếng — cái tên này đang làm trò gì thế không biết.
Lâm Diệu Viễn quay sang, không hề bối rối, còn mời mọc:
“Đúng lúc tôi diễn hơi mỏi, cô vào vai bên trái nhé?”
Đào Như Chi nhíu mày: “Tôi có ngu đâu mà chơi trò trẩu tre ấy ?”
Một phút sau…
Từ xa, Đào Khang Sanh và Lâm Đường Quyên bắt gặp hai đứa trẻ con nhà mình đang đứng trước robot, mỗi người một bên, nghiêm túc đối thoại, ra vẻ như thật. Như thể là hai chị em lớn lên cùng nhau, giờ vẫn say mê chơi một trò trẻ con ngốc nghếch mà không biết chán.
Họ liếc nhìn nhau, trong mắt cả hai đều lấp lánh cảm xúc không thể gọi tên — như thể họ vừa nhìn thấy món trưng bày đẹp nhất đêm nay.
Họ nhẹ bước rẽ sang khu khác, không làm phiền.
Nếu họ đến gần thêm chút nữa, nghe thấy đoạn đối thoại, e rằng sẽ không cảm động nổi nữa —
Đào Như Chi: “Nãy có một con người giống giống đàn ông cứ nói nhảm trước mặt tôi, đúng thần kinh.”
Lâm Diệu Viễn: “Chuẩn, bro. Giờ còn thêm một nữ thần kinh nữa.”
Đào Như Chi: “Anh nói cái con đứng trước mặt tôi hả? Tôi thấy nó nhìn thôi đã thấy trí tuệ bừng sáng rồi. Không như cái đứa đứng trước mặt anh, trông như ly cocktail ở quán rượu ở Onomichi ấy.”
Lâm Diệu Viễn: “…Giống chỗ nào?”
Đào Như Chi: “Giống ở chỗ độ thông minh loãng như rượu bị pha nước.”
Lâm Diệu Viễn không phản bác.
Cô ngạc nhiên: “Cạn lời rồi à?”
“Chỉ người bị chạm vào chỗ đau mới phản ứng thôi.” Cậu cười, “Dù sao thì tôi vẫn đứng nhất lớp trong kỳ thi cuối kỳ.”
Đào Như Chi khoanh tay: “Cậu đứng nhất chẳng qua do tôi không học chung lớp thôi.”
Không chút ngập ngừng, cậu nói: “Vậy cô vào lớp tôi, tôi nhường nhất cho cô.”
“…Cậu đang nguyền tôi phải lưu ban đấy à? Thâm thật.”
“Cậu nói linh tinh gì vậy, lúc ở dưới tháp Tokyo, cô đã viết lời chúc cho tôi mà.”
“Chỉ tiếc là khi đó có mẹ cậu và bố tôi đứng cạnh, bằng không tôi viết gì thì cũng khó mà đoán chắc.”
Lâm Diệu Viễn dứt khoát không vòng vo nữa:
“Vậy cô đoán thử xem, nếu không có họ ở đó, cô nghĩ tôi sẽ viết gì?”
Đào Như Chi khẽ bật cười, giọng châm biếm:
“Tôi việc gì phải đoán lời người ta mắng mình?”
Lâm Diệu Viễn hơi nhún vai, vẻ nuối tiếc dường như cũng nhuộm chút thích thú.
Khu triển lãm robot dần lùi lại phía sau. Trước mắt Đào Như Chi là một không gian khác – một căn phòng hình tròn như giáo đường, bậc thang xoắn ốc vươn lên từng tầng như dẫn đến một cõi mộng mị nào đó.
Ở chính giữa gian phòng là một thiết bị lạ lẫm đang phát ra những ánh sáng đổi màu liên tục. Nó giống như món đồ bị bỏ quên từ tương lai, lạnh lùng, xa lạ, lại như đang thở dưới nhịp tim công nghệ.
Cô bước đến gần. Trên bảng giới thiệu là tên tác phẩm “100 Live and Die”, sáng tác từ năm 1984.
Một trăm lần sống – một trăm lần chết.
Mỗi ống đèn là một cụm từ, gắn với một chữ “live” hoặc “die”. Tác phẩm lặp lại những mặt đối lập, nhưng cũng là cặp song hành của kiếp người: ăn và sống, yêu và chết, ngủ và sống, khóc và chết… Tất cả cứ lần lượt được chọn, phát sáng, rồi vụt tắt. Như nhịp thở – một khoảnh khắc hiện sinh, một lần nhắc nhở.
Đào Như Chi đứng yên lặng nhìn, ánh sáng đổi màu phản chiếu trong mắt cô như những đoạn ký ức chưa kịp gọi tên.
Lâm Diệu Viễn bước đến, tiếng bước chân vang lên rất khẽ, dừng lại bên cạnh cô. Họ đứng cách nhau một khoảng không, đủ gần để nhận biết hơi thở, đủ xa để không phá vỡ im lặng.
“Cũng thú vị đấy,” cậu trầm ngâm.
Đào Như Chi nhìn ánh sáng hiện tại, cụm từ “touch and live” đang rực lên màu đỏ nhạt. Cô nói, như bắt đầu một trò chơi:
“Tôi đoán từ tiếp theo sẽ kết thúc bằng ‘die’.”
Lâm Diệu Viễn lập tức phản bác:
“Tôi thì nghĩ là ‘live’.”
Tựa như theo một quỹ đạo quen thuộc, hai người lại bất giác rơi vào một cuộc đối đầu nho nhỏ.
“Được rồi,” cô nảy ra ý tưởng, ánh mắt lấp lánh như trẻ con nghĩ ra trò nghịch ngợm, “thua thì phải diễn theo từ đó, ví dụ hiện lên là ‘cry’, thì người thua phải khóc. Không làm được thì diễn, xem như thử thách diễn xuất.”
Cậu nheo mắt nhìn cô, “Cô nói cứ như tôi nhất định sẽ thua vậy.”
“Cậu cơ mà,” cô nhếch môi, “diễn xuất hạng hai, không ai dám nhận hạng nhất.”
Một câu nói đâm nhẹ vào lòng tự tôn, nhưng cũng khơi lên tiếng cười.
“Vậy thì tôi nhận lời. Không phụ sự kỳ vọng của cô đâu.”
Từng câu chữ chưa kịp lắng xuống, ánh sáng bỗng đổi màu.
“Đến rồi,” cô nói, mắt dán vào ống đèn đang chuyển màu.
Cả thế giới như lặng đi trong khoảnh khắc đó.
Ánh đèn hiện lên màu đỏ. Cô mỉm cười thắng cuộc, đúng là “die” thật.
Nhưng khi ánh sáng lan dần ra cụm từ ở đầu – cô ngẩng lên và tim như khựng lại.
“kiss”
Lâm Diệu Viễn cũng nhìn thấy. Cả hai người như cùng lúc nín thở.
Im lặng lan ra, như những hạt bụi lơ lửng trong không gian mờ tối ấy. Ánh đèn vụt tắt, khung cảnh chìm trở lại trong ánh sáng nhạt mờ.
Cậu là người đầu tiên lên tiếng, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Cho dù là giả vờ, một mình tôi cũng không thể làm được…”
“…Vậy phải làm sao đây, Đào Như Chi?”
Đào Như Chi không trả lời ngay.
Trong đầu cô, hình ảnh từ bãi biển vừa rồi bỗng sống lại.
Khi cùng cậu kề bên, kéo chân gần lại, vô tình làm cát rơi qua kẽ tay cô, từng hạt cát mát lạnh như ký ức len vào tay áo. Và nếu khi ấy… nếu như cô không tắt bài hát kia…
Nếu cô để cho nó tiếp tục, để cả hai cùng lặng yên nghe hết bài hát ấy giữa tiếng sóng rì rào dưới vầng trăng…
「Lead me out on the moonlit floor」
「Sliver moon’s sparking」
「So kiss me」
Nếu bài hát ấy được nghe trọn…
Lâm Diệu Viễn, liệu cậu có nghe thấy câu cuối cùng ấy không?
“Kiss me.”
*100 live and die
