• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Chương 22: Ma trơi

Đào Khang Sanh và Lâm Đường Quyên đi trước, thỉnh thoảng ngoảnh đầu lại nhìn hai đứa trẻ đi tụt đằng sau, cách nhau một quãng khá xa.

Ông cười trêu:
“Giới trẻ mấy đứa sao mà đi còn thua cả đám người già thế này?”

Nhất là Đào Như Chi, vẫn còn đứng chót vót trên bậc thang cao nhất, trong khi Lâm Diệu Viễn ở dưới mấy bậc, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía cô.

Đào Như Chi vẫy vẫy chiếc máy ảnh, cao giọng gọi:
“Con muốn chụp một bức toàn cảnh!”

Lâm Diệu Viễn thu lại ánh nhìn, chẳng rõ vì sao đang mỉm cười, đáp khẽ:
” Tới liền đây——”

Trời tạnh ráo, bốn người rời khỏi thị trấn nhỏ, lên thuyền vượt biển sang Matsuyama. Địa phận nơi này thuộc tỉnh Ehime, nổi tiếng nhất là giống quýt trứ danh — đến nỗi cả tàu điện cũng sơn màu cam rực rỡ. Dọc đường phố, các cửa hàng đều lắp đặt loại vòi nước đặc biệt, vặn một cái là nước cam quýt tươi rói từ bên trong trào ra, mỗi vòi lại ứng với một loại quýt khác nhau, tên nào tên nấy nghe cũng thật êm tai: thanh kiến, nhật hướng hạ, nam tân hải… và đặc biệt là bất tri hỏa. (Kiyomi, Hyuganatsu, Minamitsukai và Shiranui.)

Đào Như Chi chẳng hiểu vì sao lại cứ nhớ mãi cái tên bất tri hỏa ấy. Lúc trên tàu, cô tò mò tra cứu trên mạng, mới hay đây là một truyền thuyết dân gian Nhật Bản.

Người ta kể rằng, hiện tượng ấy chỉ xuất hiện nơi biển xa bờ vài cây số. Ban đầu là một, hai đốm sáng, rồi dần lan rộng cả một vùng nước mênh mông.

Cảnh tượng ấy chỉ có thể ngắm nhìn từ xa. Hễ có người cố tình lại gần, ánh lửa ấy liền lùi ra xa, càng đuổi, càng chẳng thể nào chạm đến.

*Shiranui là một dạng yêu quái lửa ma trơi. Chúng xuất hiện trong các vùng nước xung quanh Kyūshū vào những đêm tối, yên tĩnh, đặc biệt là vào cuối tháng thứ 7 theo lịch âm cũ. Chúng có thể nhìn thấy rõ nhất khi thủy triều xuống mạnh nhất, khoảng 3 giờ sáng và xuất hiện cách bờ khoảng 8 đến 12 km. Chúng có thể được nhìn thấy từ các phần cao của bờ biển, nhưng không phải từ mực nước biển.

Đào Như Chi chợt tỉnh ngộ. Nếu so bằng thành ngữ Hán, bất tri hỏa chẳng khác nào “trăng dưới nước”, “hoa trong gương”.

Ngọn lửa trên biển khơi cháy mãi không nguôi, không cách nào đến gần, không sợ bị bỏng, cũng chẳng biết làm sao để dập tắt.

Nửa giờ sau, tàu điện đến khách sạn nơi họ lưu trú ở Matsuyama. Đồ ăn ở đây phong phú hơn nhiều so với Onomichi, thậm chí có thể xem như “thành phố lớn”, tuy vậy, món nổi bật nhất vẫn là cơm cá tráp. Đào Như Chi ăn thử, cảm thấy cũng thường thôi, vị giác của cô dường như vẫn còn đắm chìm trong hương vị đêm mưa hôm trước tại quán rượu nhỏ ở Onomichi.

Trên đường về, Lâm Đường Quyên tra lộ trình tàu, bỗng bật thốt một tiếng kinh ngạc.

Bọn họ tò mò quay lại nhìn. Bà gãi đầu, giải thích:
“Mẹ vừa thấy một cái tên quen quen.”

Đào Khang Sanh chau mày:
“Quen á? Nhưng chẳng phải em chưa từng tới đây sao?”

“Không phải kiểu “quen” ấy.” — Bà chìa điện thoại cho Đào Khang Sanh xem. Vừa nhìn, ông cũng à lên một tiếng, vẻ mặt lộ ra chút gì đó nghĩ ngợi.

“Đây là nhà ga cuối trong ‘Chuyện tình Tokyo’ phải không?”

*Nhà ga Baishinji nơi Rika cột cái khăn ghi chữ Bye bye Kanchi.

“Đúng nó rồi đấy!:

Cả hai người lớn hào hứng bàn luận, để mặc Đào Như Chi và Lâm Diệu Viễn đứng ngơ ngác nhìn nhau.

Đào Như Chi chưa từng nghe bố nhắc tới bộ phim này, cứ ngỡ ông chẳng biết gì về Nhật Bản.

Có lẽ… ông chỉ xem sau khi quen Lâm Đường Quyên? Khía cạnh này của bố khiến cô có phần thấy lạ lẫm.

Lâm Diệu Viễn chủ động đề nghị:
“Vậy ghé qua nhà ga ấy xem thử đi ạ?”

Lâm Đường Quyên xua tay:
“Thôi, với tụi nhỏ mấy đứa thì nó cũng chỉ là một nhà ga, chẳng đáng để đi vòng vèo thế làm gì.”

Đào Khang Sanh cũng hùa theo:
“Cả ngày di chuyển ai cũng mệt rồi, về nghỉ thôi.”

Đào Như Chi lại nói:
“Con thật sự muốn tới đó nhìn một lần mà.”

Lâm Diệu Viễn quay sang nhìn cô, gật đầu:
“Đúng đó, đi dạo tiêu cơm cũng tốt.”

Hai người lớn lúc này mới chịu nhượng bộ, miễn cưỡng đáp:
“Ừ, vậy đi chụp kiểu ảnh kỷ niệm…” — Nhưng trong lời nói lại không giấu được nét háo hức.

Đêm xuống, nhà ga Baishinji không một bóng người. Phòng vé đã đóng, nhân viên cũng về hết, chỉ còn chiếc máy bán vé tự động hắt ra ánh đèn trắng nhạt.

Đây không phải nhà ga trong nhà, mà nằm ngay sát biển.

Vừa xuống tàu, Đào Như Chi đã nghe thấy tiếng sóng rì rào vọng lại.

Nghe nói, đây là nhà ga gần biển Seto nhất. Biển về đêm, sau buổi chiều tà, khác hẳn với cảnh tượng cô từng thấy ở Onomichi. Nơi đây không có bờ đối diện mà chỉ có nước biển mênh mang vô tận; chung quanh không bóng nhà, chỉ có ánh đèn trắng lay lắt từ nhà ga khiến nơi này trông như một hòn đảo lửng lơ giữa lòng biển đêm.

Ga rất đơn sơ, chỉ có bảng hiệu, hàng rào và mấy băng ghế dài. Nhưng dọc hành lang, người ta treo một tấm biển đề rõ đây là bối cảnh quay ngoại cảnh trong Chuyện tình Tokyo. Trên lan can treo chi chít những chiếc khăn tay đủ màu, thậm chí có người dùng cả khăn tắm để thay thế.

Cô tò mò hỏi:
“Những thứ này… là do ai treo lên vậy ạ? Khách du lịch sao?”

Lâm Đường Quyên gật đầu:
” Trong đoạn cuối phim, Rika — à, nữ chính ấy — đã buộc khăn tay ở đây, trên đó viết: Byebye, Kanji. Chắc fan phim cũng bắt chước cô ấy, gửi gắm những mối tình dang dở, bỏ lại nơi đây.”

Đào Như Chi lặng lẽ gật đầu, trong mắt mang theo đôi chút trầm tư.

Lâm Đường Quyên không treo khăn, chỉ chụp một tấm ảnh làm kỷ niệm, rồi cùng Đào Khang Sanh sang chỗ có bảng tên khác để nhờ ông chụp cho một kiểu chung.

Đào Như Chi đợi hai người họ đi xa, lặng lẽ lục trong túi xách ra chiếc khăn tay mua ở Ueno, bắt chước buộc lên lan can trống bên cạnh.

Lâm Diệu Viễn bắt gặp động tác của cô, ngạc nhiên hỏi:
“Cô đâu phải fan phim, treo khăn làm gì?”

Đào Như Chi vờ đáp:
“Tôi đang tạm biệt tình yêu của mình.”

Cậu nhướng mày:
” …Ý cô là Lương Minh Kiệt kia hả?”

Đào Như Chi khẽ hắng giọng, nói với vẻ ngập ngừng nhưng chân thành:
“Có lẽ gọi là tình yêu thì hơi quá, nhưng ngoài nó ra, tôi cũng chẳng có mối rung động nào đáng để cất giữ lại.”

Lâm Diệu Viễn tựa vào lan can, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô:
“Ồ, vậy anh ta coi như mối tình đầu của cô rồi?”

Đào Như Chi không trả lời, cũng không phủ nhận — mà im lặng, vốn dĩ đã là một câu trả lời.

Cậu ngừng một thoáng, lúc mở miệng lại thì giọng điệu bình thản như đang trò chuyện về điều gì đó không quan trọng:
“Tôi chỉ tò mò, cô thích cậu ta ở điểm nào?”

Cô nghiêng đầu nghĩ ngợi, rồi khẽ cười, như đang cười chính bản thân mình thuở đó:
“Chắc vì thấy ai cũng có người để thích, nên tôi cũng muốn thử thích một người xem sao.”

Lâm Diệu Viễn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, gió biển thổi lùa qua tóc cậu, như thể đang cố xua đi nụ cười nhếch miệng bất đắc dĩ.
Cậu vỗ tay lộp bộp, giọng mang chút mỉa mai:
“Lý do nghe cũng… chính đáng đấy.” Rồi lại hỏi tiếp, “Thế sao giờ không còn thích nữa?”

Đào Như Chi hơi nhíu mày, hơi bực bội:
“Cậu lắm chuyện thật đấy.”

“Chẳng lẽ… cô bị từ chối à?” Cậu cười khẩy, “Lương Minh Kiệt với cô bạn chụp cặp hôm trước kia thành đôi rồi sao?”

“Cậu nghĩ gì vậy?” Cô phản bác ngay, vẻ mặt có phần tự ái, “Cậu ấy sẽ học đại học ở thành phố bên cạnh, còntôi thì… nếu thuận lợi, sẽ vào Kinh đại.”

“Xa thế thì đã sao?”

“Yêu xa thì chẳng có kết quả chứ sao.”

Lâm Diệu Viễn nhìn cô bằng ánh mắt nửa cảm thông nửa châm biếm:
“Cô không thấy từ đầu đến cuối, cô toàn tự phân tích mọi chuyện à? Phân tích để điều hướng cả cảm xúc của mình. Nhưng mà, tình yêu — lại chính là thứ không thể phân tích, cũng chẳng thể khống chế.”

Những lời ấy như một nhát gõ vào vỏ kén lý trí của Đào Như Chi. Cô nhíu mày, khó chịu ra mặt:
“Cậu thì biết gì chứ? Đã từng yêu ai đâu mà nói cứ như thấu hiểu lắm ấy.”

Cậu nghiêng đầu, mắt ánh lên ý cười:
“Làm sao cô chắc là tôi chưa từng?”

Câu nói đó khiến tim Đào Như Chi bất giác khựng lại.

“…Vậy là có à?”

“Không có.”

Cậu phủ nhận rất nhanh, dứt khoát như chưa từng do dự.

Vậy mà khoảnh khắc ấy, trong tâm trí cô lại hiện lên một khung cảnh tưởng như không liên quan — thuở còn bé, có lần cô cùng bố đi ngang qua một trung tâm thương mại. Ở tầng trệt, luôn có một bộ ấm trà tinh xảo được trưng bày trong tủ kính. Cô thích mê, nhưng biết món đó vừa đắt vừa vô dụng, nên không dám đòi bố mua. Mỗi lần đi ngang, chỉ cần thấy nó vẫn còn đó, vẫn chưa bị người khác mua mất, lòng cô lại nhẹ bẫng.

Rõ ràng chẳng ăn nhập gì với hiện tại, vậy mà cảm giác ấy — cái thứ cảm giác ngốc nghếch, ngóng trông mà chẳng dám nắm giữ — lại đột nhiên trỗi dậy trong cô.

Đào Như Chi giật mình kéo bản thân trở lại, cố giấu sự xáo động trong lòng bằng một câu chế giễu:
“Thế cậu đang thể hiện gì đây? Chưa từng yêu mà nói cứ như chuyên gia vậy.”

Lâm Diệu Viễn cũng không chịu lép vế:
“Không cần phải trải qua mới hiểu được. Tôi còn nhớ hồi trước mẹ từng nói sẽ không bao giờ kết hôn nữa, chỉ vì sợ tôi có gánh nặng.”

Cậu nhìn về phía Lâm Đường Quyên và Đào Khang Sanh — họ vừa chụp xong ảnh cho nhau, lúc này lại đang khoác vai chụp selfie, dáng vẻ thân mật như tình nhân trẻ.

Giọng cậu nhạt hẳn:
“Nhưng cuối cùng bà vẫn không giữ lời. Không phải lỗi của bà đâu… Chỉ là, có lẽ tình yêu vốn là thế — không thể đoán trước, cũng chẳng có gì vĩnh viễn.”

Từ phía kia vọng lại âm thanh nho nhỏ — một khúc nhạc vang lên từ điện thoại của Lâm Đường Quyên. Giai điệu du dương, chậm rãi lan tỏa, như tiếng thầm thì từ một thời quá vãng len qua tiếng sóng rì rào, bay vào đêm biển lặng.

Khúc nhạc đó, xuyên qua bốn con người đang đứng giữa trạm ga ven biển, lướt qua những chiếc khăn tay phấp phới treo trên lan can, vượt cả dòng nước xa xăm không thấy bờ, chẳng biết sẽ trôi về đâu.

Lúc lên tàu rời ga, Lâm Đường Quyên vẫn còn khe khẽ ngân nga. Đào Như Chi chợt nhận ra — bà ấy rất hay hát, mà lúc nào cũng hát nghe thật dịu dàng.

Cô bèn cất tiếng hỏi:
“Dì Quyên, đó là nhạc phim ạ?”

Lâm Đường Quyên gật đầu, như thể đang vuốt v e một hồi ức xa xôi:
“Dì xem phim đó năm mười chín tuổi. Nhớ nhất là cảnh Rika đứng dưới cơn mưa mùa đông, che chiếc ô đỏ chờ Kanji trước một nhà hàng. Đợi mãi tới khi quán đóng cửa mới thấy cậu ta đến. Cậu ta đi gặp người khác, bỏ cô ấy bơ vơ giữa cơn mưa nặng hạt, vậy mà khi vừa thấy cậu, cô ấy lại nở nụ cười nhẹ tênh như chưa từng bị bỏ rơi.”

Bà bật cười, một tiếng cười tự giễu:
“Lúc đó dì còn khóc sưng cả mắt. Hôm sau đi mua ngay một cái ô đỏ, trong đầu cứ văng vẳng bài hát này. Sau lại lùng cho bằng được đ ĩa phim, dù là hàng lậu cũng xem cho kỳ được. Cũng từ đó mà dì bắt đầu học tiếng Nhật — tra từng chữ, đọc từng câu, mới hiểu ra lời bài hát.”

“…Thì ra nó tên là ‘Tình yêu đến bất ngờ’.”

Ngày thứ hai ở Matsuyama không có mưa, nhưng cũng chẳng thể gọi là nắng đẹp. Trời phủ kín một tầng mây dày đặc, sắc trắng thuần khiết như thể được chắt lọc đến độ bão hòa, gợi nhớ đến những áng mây trôi trong phim hoạt hình Nhật Bản mà Đào Như Chi từng say mê thuở bé — trong trẻo, yên bình, và có chút gì đó không chân thực như bước ra từ giấc mơ.

Họ ra khỏi khách sạn từ sáng sớm, leo lên thành Matsuyama lúc ban mai còn vương sương mỏng, rồi đến chiều lại ghé thăm bảo tàng mỹ thuật trong thành phố. Mà ngay đối diện bảo tàng lại là một trung tâm thương mại rộng lớn, đúng kiểu “vừa được nghệ thuật tẩy rửa tâm hồn xong thì tiện thể để vật chất rửa sạch ví tiền”.

Thế nhưng, trung tâm thương mại này lại không hẳn tầm thường như vẻ ngoài. Bởi lẽ, trước kia nơi đây vốn là một bưu điện, sau khi được cải tạo, trong số vô vàn cửa tiệm hiện đại mọc lên, vẫn còn sót lại một căn phòng cũ kỹ — văn phòng làm việc của trưởng bưu cục trước kia. Căn phòng nằm lọt thỏm giữa các cửa hàng sáng đèn, như một ký ức ngoan cố chưa chịu tan, bất hòa với xung quanh mà vẫn hoà hợp đến kỳ lạ.

Bên trong phòng, đồ đạc được giữ nguyên như mấy chục năm trước, tứ bàn ghế, kệ sách, máy đánh chữ… tất cả đều nhuốm màu thời gian, mang dáng dấp của một tiểu viện bảo tàng giữa lòng thành phố. Điều thú vị nhất, là căn phòng ấy vẫn còn vận hành một chức năng nho nhỏ: tại đó, người ta dựng một chiếc hòm thư đỏ mới tinh, ai muốn cũng có thể bỏ vào đó thư tay hoặc bưu thiếp, gửi cho tương lai, hoặc cho một người thân yêu nào đó ở xa.

Lúc họ bước vào, trong phòng đã có không ít người đang cắm cúi viết ở mấy chiếc bàn gỗ sậm màu. Bên trái là một quầy bán hàng tự động — nơi cung cấp đầy đủ các món cần thiết: giấy, phong bì, tem, và cả bút mực.

Sau khi mỗi người lần lượt viết xong bưu thiếp gửi về cho người thân hay bạn bè, Đào Khang Sanh chợt nảy ra một ý tưởng:

“Hay là mình cũng viết thiệp cho nhau nhỉ? Gửi về khách sạn ở Tokyo, chắc kịp nhận trước khi chúng ta rời đi.”

Lâm Đường Quyên thấy đề nghị này thú vị, gật đầu đồng ý ngay:
“Ý hay đó. Nếu không kịp, mình gọi khách sạn nhờ họ gửi tiếp cũng được mà.”

Thế là cả bốn người cùng nhau đi tới quầy tự động, mỗi người chọn ba tấm bưu thiếp, rồi rẽ về những góc khác nhau, ai nấy đều tự tìm lấy một khoảng lặng để viết đôi dòng, viết cho người đồng hành, viết cho một khoảnh khắc không thể lặp lại trong hành trình.

Đào Như Chi còn mua thêm một cây bút chì. Cô có thói quen viết nháp trước, sau khi chắc chắn không sai sót gì mới dùng bút nước chép lại lần cuối.

Hai tấm đầu tiên cô viết rất nhanh chóng.

Gửi bố: 【Lần sau luyện lại phát âm “family travel” cho tử tế nhé… không phải “Fámù lèi chuài” rồi nạt con!】

Gửi dì Lâm: 【“Tình yêu bất chợt” rất hay, dì hát cũng rất hay.】

Đến tấm viết cho Lâm Diệu Viễn — tay Đào Như Chi khựng lại giữa không trung.

Cô chợt nhớ đến những ngày cách đây không lâu, khi cả hai cùng để lại lời nhắn trong căn nhà trống, những mẩu đối thoại nhỏ xoay quanh tiếng mưa rơi, hay những trò bông đùa không đầu không cuối.

Chưa bao giờ viết gì cho cậu một cách nghiêm túc, nghiêm túc đến độ chỉ cần một câu thôi cũng khiến lòng cô rối bời.

Cô thật sự không biết phải viết gì.

Không kìm được, Đào Như Chi quay đầu lại, muốn tìm một bóng dáng quen thuộc trong khung cảnh êm đềm xung quanh.

Cậu đang ngồi cạnh ô cửa sổ xưa cũ của bưu cục thời Đại Chính (Thiên hoàng Taishō), hai tay xoay cây bút như thể đang đắn đo suy nghĩ điều gì đó.

Nắng ngoài kia chan hòa nhưng không gắt, vì có một tán cây lớn che bớt. Ánh sáng len lỏi qua tầng tầng lớp lớp lá, hắt thành những vệt loang lổ lặng lẽ rơi trên làn cổ trắng ngần của Lâm Diệu Viễn, phần tóc con mềm mại khẽ vểnh lên, giống như lớp lông tơ mới nhú của một chú chim non trong tổ — mong manh, dễ vỡ và cũng thật dịu dàng.

Đào Như Chi rút lại ánh mắt, rồi chẳng biết từ lúc nào, tay cô đã khẽ hạ xuống tấm bưu thiếp, viết ra một hàng chữ rất đỗi đơn giản:

Gửi Lâm Diệu Viễn:

【Về câu hỏi hôm qua… chuyện mối tình đầu ấy, tôi nghĩ… có lẽ, cậu ấy không tính.】

*Shiranui

Hyuganatsu

Kiyomi

Shiranui.

Minamitsukai

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK