Biên tập: Đi Đâu Đấy
Chương 44
Năm 2023, giữa mùa đông giá rét.
Cả thành phố Bạch Hà bao trùm trong bầu không khí náo nức của đêm giao thừa. Khu dân cư cũ kỹ hiếm hoi có lúc từng nhà đều sáng đèn, trong đó có một ngọn đèn phát ra từ căn hộ tầng năm, tòa nhà thứ ba tính từ cổng khu về phía bên trái. Đó là nhà của Đào Như Chi, ngôi nhà mà suốt ba năm qua cô chưa từng quay lại.
Sau một năm đi trao đổi ở London, cô thuận lợi tốt nghiệp. Trải nghiệm trong năm đó rất tốt khiến cô quyết định tiếp tục nộp đơn học cao học tại Anh. May mắn thay, cô thực sự tìm được một công việc và ở lại đó.
Thành thật mà nói, đó không phải là chuyện dễ dàng. Những du học sinh cùng khóa đều đã trở về nước, chỉ còn lại mình Đào Như Chi tiếp tục kiên trì. Niềm kiêu hãnh được trau dồi suốt những năm tháng qua bỗng trở nên mong manh trong thời gian tìm việc. Ngôn ngữ, văn hóa, cả những định kiến vô hình… Tranh đấu cho cùng một vị trí công việc, cô phải nỗ lực gấp nhiều lần người khác mà chưa chắc đã giành được.
Nhưng ngay khi cô tưởng mình sẽ thất bại trở về, thì ánh sáng lại le lói nơi cuối đường hầm xuất hiện, một công ty kiểm toán đã gửi cho cô thư mời nhận việc.
Hai năm đầu tiên, Đào Như Chi bận đến mức chân không chạm đất. Bận ôn thi chứng chỉ CA* ngập đầu, bận làm thêm giờ, bận xử lý những việc vặt vãnh trong cuộc sống nơi đất khách. Những điều đó dường như vắt kiệt toàn bộ sức lực và tâm trí của cô, khiến cô không có cả thời gian lẫn tiền bạc để về nước.
*Chứng chỉ Chartered Accountant (CA) – dành cho kế toán công chứng tại nhiều quốc gia như Ấn Độ, Vương quốc Anh, Canada, Úc… Đây là chứng chỉ nghề nghiệp cao cấp, yêu cầu người học phải vượt qua nhiều kỳ thi và có kinh nghiệm làm việc trong lĩnh vực kế toán, kiểm toán, tài chính.
Mãi đến khi cuộc sống bắt đầu ổn định, số dư trong tài khoản ngân hàng cũng đủ để cô có thể mua vé máy bay về nước bất kỳ lúc nào, thì đại dịch toàn cầu lại bùng phát.
Cô không biết phải diễn tả thế nào, chỉ cảm thấy như có một bàn tay vô hình nào đó luôn ngăn cản cô trở về.
Mọi chuyện đều xảy ra rất tự nhiên, như nước chảy mây trôi, bình lặng đến khó tin.
Khó khăn lắm mới có thể quay về, khi ngồi lên chuyến bay trở về nhà, Đào Như Chi một lần nữa cảm nhận rõ ràng: cuộc đời cô, sau mốc mười tám tuổi, như bị ai đó nhấn nút tua nhanh.
Khi hồi tưởng lại cuộc sống trước và sau tuổi mười tám, cô thấy đó là hai bộ phim với lối kể chuyện hoàn toàn khác nhau.
Trước mười tám tuổi, là một bộ hoạt hình tĩnh vật, từng khung hình kết nối với nhau đều có chút khựng lại, mỗi giây trôi qua đều cần đến gấp đôi thời gian. Mọi cảm xúc cũng vì vậy mà kéo dài gấp đôi, dù chỉ là một khoảnh khắc rất nhỏ bé: cái sung sướng khi được ăn miếng dưa hấu đầu tiên của mùa hè, cảm giác cô đơn len lỏi khi thấy bóng mình dưới cột đèn trên đường về sau giờ tan học, sự tiếc nuối khi thấy những câu sai trong bài thi cuối kỳ, niềm hân hoan khi nhận được giấy báo trúng tuyển, và cả… cảm giác đầu óc trống rỗng khi lần đầu tiên thực sự thích một người.
Còn cuộc sống sau mười tám tuổi, lại giống như một bộ phim tài liệu nhạt nhòa được tải lên mạng. Người xem chỉ có mình cô và cô có thể tùy ý điều chỉnh tốc độ phát 1.2 lần, 1.5 lần, thậm chí 2 lần. Cảm xúc phức tạp vì thế cũng bị nén lại trong thời gian gấp đôi, dù là chuyện buồn hay chuyện vui, chỉ cần lau nước mắt, cười một cái là đã bước sang chương tiếp theo.
Vì thế, Đào Như Chi nghĩ, giây phút mình chuẩn bị mở cửa này, chắc hẳn sẽ không có nhiều cảm xúc dâng trào.
Dù rằng người đứng ngoài cửa, chính là “em trai” của cô, người cô đã xa cách bấy lâu.
Cô hít sâu một hơi, âm thầm điều chỉnh lại biểu cảm, không để mình do dự quá lâu, “tách” một tiếng, vặn chốt cửa.
“Chào chị, đồ chị đặt đây ạ.”
Ngoài cửa, cậu nhân viên giao hàng trong bộ đồng phục đưa cho cô túi đồ vừa đặt từ cửa hàng tiện lợi.
Đào Như Chi sững người, bạn trai cô từ trên sofa bước nhanh tới nhận đồ.
“Hóa ra là đồ anh đặt, nhanh thế.” Anh ta vừa lôi từng món trong túi ra, vừa nói: “Cứ tưởng là em trai em tới.”
Đào Như Chi chợt bừng tỉnh: “Sao anh lại mua mấy thứ này?”
“Nãy nói chuyện với bố em, ông ấy nhắc đến chuyện muốn uống rượu, mà nhà lại hết. Tiện thể anh mua thêm chút đồ nhắm.”
“…Dù là lần đầu gặp mặt, anh cũng đừng chiều ông quá.” Cô rút hai lon bia ra khỏi bàn, “Không phải em nói rồi à, chỉ số chức năng gan của ông ấy không ổn, phải kiêng cồn.”
“Nhưng hôm nay là Tết mà… phá lệ chút chắc không sao đâu?”
“Không được!”
Đào Như Chi kiên quyết mang bia về phòng, định giấu đi để tránh bị Đào Khang Sanh lén uống.
Cô mở tủ, nhét bia vào trong, ngồi phịch xuống giường thở phào một hơi.
Phải, là thở phào.
Khoảnh khắc nhìn thấy người ngoài cửa không phải Lâm Diệu Viễn, những cảm xúc phức tạp đột ngột ùa lên khiến Đào Như Chi khó lòng kiểm soát.
Đó là cảm giác của tuổi mười tám, lúc mọi cảm xúc còn mới mẻ, đậm đặc đến mức tràn ra ngoài.
Cô ngồi một lúc trong bóng tối, rồi dần dần quay về với tuổi hai mươi tám của mình. Đứng dậy bước ra phòng khách, bạn trai cô đã chuyển kênh tivi, chăm chú xem một bộ phim chẳng rõ đầu đuôi.
Đào Như Chi ngồi xuống xem cùng, đến đoạn quảng cáo mới đứng dậy vào bếp giúp Lâm Đường Quyên.
Lâm Đường Quyên đang tranh thủ hầm món canh cuối cùng để rửa bát. Đào Như Chi liền xắn tay áo gia nhập. Bà nhìn người ngồi một mình ngoài phòng khách, ra hiệu cho cô:
“Không ra đó ngồi với cậu ấy một lát à?”
Đào Như Chi đáp: “Không cần đâu ạ.”
“Dù sao chút nữa bố con ra cũng có người trò chuyện với anh ấy.”
“Bố con đúng là… dạ dày không tốt mà cứ làm như mình vẫn còn như mười năm trước, chẳng chịu giữ gìn gì cả.”
“Con phải nghiêm khắc với ông ấy hơn, dì hiền quá rồi.”
Lâm Đường Quyên bật cười: “Lúc ở nhà, dì mắng ông ấy ghê lắm, đến con cũng không nhận ra là dì đâu.” Bà khẽ thở dài, “Cảm giác như mãi không hết thời kỳ mãn kinh vậy, trước đây dì cũng không nghĩ mình lại dễ nổi nóng thế.”
Đào Như Chi hơi áy náy: “Cũng tại mấy năm nay con ở nước ngoài, chẳng chăm sóc được gì…”
Lâm Đường Quyên cắt ngang: “Khách sáo với dì làm gì. Dì chỉ lo con ở bên đó một mình không sống tốt thôi.”
Đào Như Chi nhẹ nhàng đáp: “Cũng ổn ạ, mấy năm đầu vất vả thật.”
Lâm Đường Quyên vỗ vỗ tay cô: “Miễn là con thật lòng muốn quay về, chứ không phải vì bố con bệnh mới thuận tiện chăm sóc. Nhớ nhé, ở nhà luôn có dì.”
“Dì Lâm… con cảm ơn dì. Nói không có lấn cấn gì thì là nói dối, nhưng… chuyện đó không phải là tất cả.” Đào Như Chi nhìn thẳng vào mắt bà, giọng chắc nịch, “Con đã ở Anh nhiều năm như vậy rồi, thật sự cũng không còn gì hối tiếc.”
“Thế còn bạn trai con? Nó cũng đồng ý quay về sao?”
“Dạ, nếu không thì bọn con đã chia tay rồi.”
Dì Lâm khẽ hắng giọng, giơ tay làm dấu: “Xì xì, con đừng có đem hai chữ ‘chia tay’ treo mãi nơi đầu môi!”
Đào Như Chi lập tức làm động tác kéo khoá miệng lại, ngoan ngoãn nhận lỗi.
Dì Lâm dịu dàng hỏi: “Nó đối xử với con có tốt không?”
“Rất tốt ạ.” Đào Như Chi trả lời không chút do dự, “Anh ấy là người rất tử tế. Đợt dịch bệnh năm đó, con thật sự tưởng mình sẽ chết ở Anh… nhưng chuyện này, nghìn lần đừng để bố con biết nhé.” Cô giơ tay làm động tác giữ bí mật rồi tiếp lời, “Lúc đó, bọn con chỉ là hàng xóm xã giao thôi, nhưng sau khi biết con bị nhiễm bệnh, anh ấy ngày nào cũng mang đồ ăn tới cho con… Mọi người lúc ấy đều còn rất sợ căn bệnh này, nhưng anh ấy biết rõ nguy cơ lây nhiễm mà vẫn nói: ‘Không sao cả, không thể để em chết đói được.’”
Dì Lâm khẽ trầm ngâm: “… Nghe cũng là người có thể dựa vào đấy.”
“Phải không ạ?” Đào Như Chi cười nhẹ, vừa lau khô đ ĩa, vừa thì thầm, “Con nghĩ… chắc sẽ khó có người nào tốt hơn anh ấy nữa.”
Nồi canh trên bếp sôi lục bục, dì Lâm vội buông đ ĩa đi thêm gia vị, để lại Đào Như Chi xử lý mấy chén bát còn lại.
Rửa xong chén cuối cùng, cô đang định quay vào phòng khách thì bất ngờ nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.
Đúng lúc ấy, chương trình truyền hình sau đoạn quảng cáo lại tiếp tục, âm thanh của phim và giọng nói nọ lồ ng vào nhau, khó mà phân biệt được đâu là hồi kịch.
“Xin chào, tôi là Lâm Diệu Viễn.”
Đối với Đào Như Chi, cô chỉ nghe được duy nhất câu đó.
Cô lặng người đứng bên cửa bếp, nghe bạn trai mình lịch sự đáp lời: “Chào em, anh là Quách Văn Khang, bạn trai của Như Chi.”
Lâm Diệu Viễn hỏi rất thản nhiên: “Hai người quen nhau bao lâu rồi?”
“À, cũng… gần hai năm rồi.”
Nghe vậy, Lâm Diệu Viễn bật cười: “Gần hai năm?”
Quách Văn Khang ngây người: “Có gì sai sao?”
“Không có gì. Có vẻ hai người không để ý mấy đến ngày kỷ niệm này nọ nhỉ?”
“Ờ… vì Như Chi không để tâm mấy chuyện đó.”
Lâm Diệu Viễn ậm ừ cho qua, rồi lại hỏi: “Mà cô ấy đâu rồi?”
Nghe anh gọi tên mình, Đào Như Chi biết rằng mình không thể tiếp tục trốn tránh.
Nhưng lạ thay, lần này cô chẳng hề do dự. Cô bước ra khỏi bếp, nở nụ cười tự nhiên, cất tiếng chào người trong phòng khách:
“Cuối cùng cũng tới rồi, thiếu mỗi cậu thôi đấy.”
Cô nói rất nhanh, mắt còn chưa nhìn sang anh, chỉ sau khi nói xong mới thật sự đối diện với anh.
Tính ra, đã bốn năm rồi họ chưa thực sự gặp lại.
Lần cuối cùng cô còn ăn Tết ở trong nước, Lâm Diệu Viễn vì thực tập ở văn phòng luật tại Kinh Kỳ nên không thể về nhà, họ bỏ lỡ cơ hội duy nhất gặp nhau trước khi đại dịch ập tới. Rồi cô sang Anh, anh vẫn ở lại Kinh Kỳ, kể từ đó, chưa từng gặp lại.
Họ cũng chưa từng gọi video riêng, chỉ mỗi dịp Tết là cô gọi cho Đào Khang Sanh, rồi hai người họ lần lượt thay phiên nói chuyện. Trong những khoảnh khắc ngắn ngủi qua màn hình đó, cô lặng lẽ quan sát sự trưởng thành của anh.
Nhưng chỉ khi tận mắt nhìn thấy Lâm Diệu Viễn của hiện tại, Đào Như Chi mới thật sự nhận ra, anh đã là một người đàn ông.
Không còn là thiếu niên cười rồi bỏ chạy như lời trong bài hát, cũng chẳng phải chàng trai vụng về bên quầy bar với ly rượu.
Bộ đồ âu khoác ngoài áo len đen tôn lên vóc dáng anh, đồng hồ nơi cổ tay, tóc được chải gọn ra sau để lộ vầng trán sáng, ánh mắt nhìn người bình tĩnh và sắc sảo, vừa nhìn đã thấy là người cơ trí.
Duy chỉ có đôi mắt ấy, vẫn như thuở ban đầu, một đôi mắt mang tình sâu như thể nhìn cả đá sỏi cũng thấy dịu dàng. Mỗi khi bắt gặp ánh mắt đó, lòng người ta như bị khuấy động, khó mà giữ được bình tĩnh.
Đó là khí chất bẩm sinh của anh, chẳng chút suy chuyển theo năm tháng.
Đào Như Chi chỉ lặng lẽ rời mắt đi, nhưng vẫn nghe anh khẽ nói: “Hình như gầy đi rồi.”
Cô hơi sững người, rồi bật cười: “Cậu lấy tiêu chuẩn từ lúc nào thế? Từ bốn năm trước à?”
Lâm Diệu Viễn cởi áo khoác, vừa đáp: “Không có tiêu chuẩn nào cả.”
“…?”
“Nói câu này với người lâu không gặp là kiểu an toàn nhất, như tấm vé số có in chữ ‘Cảm ơn đã tham gia’ chứ không phải ‘đừng thật lòng nghĩ mình trúng giải.” Anh quay sang, nở một nụ cười khiến người ta muốn… đánh, “Lần sau nghe ai nói vậy, nhớ đừng tin thật.”
Cơ mặt của Đào Như Chi giật nhẹ một cái.
Cảm giác đó, xa xôi mà quen thuộc, bỗng dâng trào khắp thân thể. Trời ơi, y như ngày đầu tiên cô và anh đối đầu dưới chân khu tập thể, dễ dàng khiến cô cảm nhận được cái tính “đáng ghét” của anh.
Đào Như Chi bỗng khựng lại.
Chẳng lẽ… đây là cách anh hóa giải sự gượng gạo sau thời gian xa cách? Là lời nhắn gửi nhẹ nhàng rằng những cảm xúc cũ đã qua, họ đã trở về điểm khởi đầu, để cô có thể yên tâm?
Quách Văn Khang khẽ nhíu mày, đợi khi Lâm Diệu Viễn vào bếp mới bước đến gần cô, nói nhỏ:
“Em với em trai không thân lắm à? Cậu ấy có vẻ khó gần quá.”
Đào Như Chi cụp mắt xuống, như ngầm thừa nhận.
Quách Văn Khang gật đầu: “Bảo sao em chưa từng nhắc đến cậu ấy.”
Tám giờ tối, bữa cơm tất niên chính thức bắt đầu.
Vì Đào Như Chi nói sẽ dẫn bạn trai về, bàn vuông bốn người không đủ, nên Đào Khang Sanh đã đi mua một chiếc bàn tròn.
Dì Lâm vừa múc canh vừa cười kể chuyện đi mua bàn với bố Đào:
“Ông ấy đúng là lắm chuyện, người ta chỉ hỏi mua bàn tròn cỡ bao nhiêu thôi mà ông ấy phải nói lý do tại sao lại mua bàn tròn, cứ như sợ người ta không biết trong nhà có khách lạ vậy đó!”
“Đây là lần đầu tiên Như Chi đưa bạn trai về nhà, sao bố lại không vui cho được chứ.” Đào Khang Sanh tươi cười, gắp cho Quách Văn Khang một đũa thức ăn, “Hai đứa không định quay lại Anh nữa phải không?”
Quách Văn Khang vội vàng nâng bát đón lấy món ăn, vẻ mặt vừa bất ngờ vừa cảm kích, đồng thời trả lời câu hỏi của bố Đào:
“Dạ… sau hai năm trải qua dịch bệnh, bọn con đều đã suy nghĩ nghiêm túc về việc phát triển sự nghiệp trong nước. Năm nay, cả con và Như Chi đều nhận được lời mời làm việc ở Trung Quốc, cho nên…”
Anh ta dừng lại, nghiêng đầu nhìn Đào Như Chi, ý rằng phần quan trọng tiếp theo nên để cô nói thì hơn.
Đào Như Chi đặt đũa xuống, ánh mắt đi một vòng quanh bàn ăn, nhẹ nhàng lướt qua Lâm Diệu Viễn như thể anh chỉ là một người bình thường, không đặc biệt gì hơn ai.
Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại chỗ bố.
“Bố, dì Lâm.” Cô bình thản, nhưng lời nói lại như thả một quả lựu đạn giữa mâm cơm đang yên ả.
“Bọn con đang tính… năm nay sẽ đính hôn.”