• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biên tập: Đi đâu Đấy

Chương 5: Tấm hình tuyệt nhất

Giờ tự học buổi tối giống như một chiếc máy cũ kỹ vẫn kiên trì vận hành đến tận khuya, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng động lạch cạch. Mãi đến khi giáo viên chủ nhiệm đi ngang qua cửa sổ, những âm thanh ấy mới miễn cưỡng lắng xuống. Đợi đến khi tiếng chuông tan học vang lên lần nữa, những linh kiện bên trong chiếc máy già nua ấy cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, vỡ òa thành tiếng leng keng hỗn loạn.

Nhưng Đào Như Chi vẫn chưa vội đứng dậy, như một con ốc vít cố chấp bám trụ đến phút cuối cùng, cô vẫn đang giải nốt câu cuối cùng của đề Toán mô phỏng.

Cô bạn cùng bàn đã thu dọn xong sách vở, trước khi đi còn búng tay trước mặt cô:
“Hôm nay chăm thế, hiếm nha?”

Đào Như Chi lảng tránh:
“Tại bài này hôm nay hơi khó.”

Cô bạn rời lớp chưa được mấy phút, Đào Như Chi đã khoan khoái viết xong phương trình lời giải. Tiện tay lật sách tiếng Anh ra, cô đọc thêm một trang từ mới, mãi đến khi trong lớp chỉ còn lác đác vài người, lúc ấy mới lững thững thu dọn đồ đạc.

Điều khiến cô cảm thấy “khó giải” không phải là bài vở nhét vào cặp, mà là chuyện đang chờ mình ở nhà.

Lâm Diệu Viễn.

Tiết thể dục tự do hồi chiều, cô đã quay lại lớp để ôn bài. Trên đường cố tình đi vòng qua lớp cậu ta, vô tình lại chứng kiến trọn vẹn màn kịch đỉnh cao ấy, so với bất kỳ bộ phim hài nào cô từng xem, còn hấp dẫn gấp bội. Đến nỗi giờ đã qua một buổi tự học, nhớ lại vẫn thấy sướng rơn cả da đầu.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến khoảnh khắc ánh mắt cuối cùng chạm nhau với Lâm Diệu Viễn, niềm khoái chí ấy lại kèm theo một cơn nhức đầu.

Cô đã nghĩ sẽ thấy vẻ lúng túng trên gương mặt cậu ta, ít nhất cũng là chút bối rối. Thế mà cậu ta lại chỉ nở một nụ cười… không rõ.

Vậy là sao chứ?

Đào Như Chi cưỡi xe đạp, gió đêm lùa qua má. Cô hít sâu một hơi, quyết định cứ giả bộ không biết gì, cứ làm như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Về đến nhà, Đào Khang Sanh đang lúi húi làm đồ ăn đêm trong bếp. Cô liếc mắt về phía phòng Lâm Diệu Viễn. Tốt lắm, cửa phòng đóng kín.

Cô nhanh chóng thay giày, bước vào phòng, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.

Đào Khang Sanh trong bếp nghe thấy động tĩnh, lẩm bẩm:
“Sao nay về mà chẳng nói năng gì thế nhỉ?”

Đào Như Chi nằm ngửa trên giường, đeo tai nghe, tiếp tục nghe từ vựng tiếng Anh.

“curious, curious.”

Giọng nữ máy móc vang lên bên tai cô.

Đào Như Chi lật người, mắt nhìn trân trân lên tường.

Cô khẽ lặp lại theo giọng trong tai nghe:
“curious—hiếu kỳ.”

Như thể chính trái tim cô đang thì thầm.

Thế là, Đào Như Chi tháo tai nghe, nhẹ nhàng áp tai sát vào tường, lắng nghe động tĩnh bên phòng bên cạnh.

Tên đó đang làm gì? Có đang nghĩ cách trả đũa mình không?

Tiếc thay, những gì cô nghe được chỉ là một khoảng tĩnh lặng.

“Cốc cốc.”

Hai tiếng gõ cửa bất ngờ phá tan sự im lặng ấy, tim Đào Như Chi bỗng giật thót, tim đập nhanh hẳn lên.

Chắc là Đào Khang Sanh gọi đi ăn đêm.

“Con không đói đâu, khỏi gọi nhé.”

“Là tôi.”

Giọng nói của Lâm Diệu Viễn vang lên ngoài cửa.

Toàn thân Đào Như Chi lập tức căng như dây đàn, cô ho nhẹ lấy giọng, hỏi:
“Ờ… có chuyện gì không?”

“Cũng không có gì quan trọng, chỉ muốn nói với cô một tiếng—”

Cô càng bất an, nhưng giọng vẫn giữ vẻ dửng dưng:
“Nói gì?”

“Là tối nay gió to, quần áo cô phơi ngoài ban công bị gió thổi rơi xuống đất, nên tôi đã tiện tay gom lại, để trên ghế sô pha phòng khách.”

Đào Như Chi bỗng nhớ đến đống đồ mình phơi ngoài ban công: hai cái áo len và… một chiếc áo lót trắng.

Mặt cô lập tức chuyển xanh.

Đào Như Chi bật dậy khỏi giường, lao thẳng ra phòng khách. Hai cái áo len quả nhiên được gấp gọn gàng đặt trên ghế sô pha, mà chiếc áo lót trắng… lại chễm chệ nằm ngay trên cùng.

Cô trừng mắt nhìn cậu ta:
“Cậu bị bệnh à?”

Lâm Diệu Viễn ung dung ngồi xuống ghế sofa bên kia, ngẩng đầu nhìn cô:
“Giúp người là niềm vui, sao lại là bệnh?”

“Cậu cầm nội y của tôi, không bệnh thì là gì?”

“Chẳng lẽ để nó bay ra giữa đường lớn cũng chẳng sao? Nếu cô thích phô bày thì coi như tôi làm chuyện thừa.”

“Ha.” Đào Như Chi bật cười, “Nghe cứ như đang nói chính cậu ấy nhỉ?”

“Tôi thích phô bày?”

Đào Như Chi liếc về phía bếp, bật tivi lên rồi vặn âm lượng lớn hơn.

Trộn lẫn trong tiếng nền tivi, cô đắc ý nói:
“Nếu không phải tình cờ đi ngang qua lớp các cậu, thấy cái gì mà… chat sẽ? Tôi còn chẳng ngờ đâu.”

Lâm Diệu Viễn cười khẩy:
“Thật không ngờ đấy, mấy cái web đen đó là cô tìm được à? Hay đó là mấy trang cô hay vào? Coi thứ đó mà cũng n*ng nổi ? Xem xong chỉ thấy mềm oặt.”

Đào Như Chi lập tức phản đòn:
“Hóa ra cậu… không cứng được à? Vậy phải đi khám sớm đi nhé, còn trẻ vẫn còn cứu được.”

Biểu cảm điềm tĩnh của Lâm Diệu Viễn thoáng nứt ra, nhưng rất nhanh được cậu đ è xuống, ánh mắt sâu xa nhìn cô:
“Vậy là cô thừa nhận chính cô tìm nó về?”

“….”

Chết tiệt, bị cậu ta dắt mũi rồi!

Đúng lúc đó, cửa bếp mở ra, Đào Khang Sanh tháo tạp dề bước ra, tò mò hỏi:
“Hai đứa nói gì mà rôm rả thế? Ở trong bếp nghe thấy cười suốt.”

Đào Như Chi đổi giọng ngay:
“Con đang cảm ơn cậu ấy đã giúp nhặt đồ.”

Lâm Diệu Viễn mỉm cười:
“Nên làm mà.”

Đào Khang Sanh cười ha hả:
“Quan hệ hai đứa càng ngày càng tốt ha! Nào, ăn khuya đi!”

Khóe miệng Đào Như Chi giật giật, cô vội ôm đống áo len và nội y trên sofa lên, khi đi ngang qua Lâm Diệu Viễn thì hạ giọng cảnh cáo:
“Đừng động vào đồ của tôi nữa.”

Cậu ta nhướn mí mắt đáp lại:
“Cô cũng thế.”

*

Sau chuyện đó, mấy ngày liền Đào Như Chi đều cảnh giác cao độ với Lâm Diệu Viễn, ra khỏi phòng nhất định khóa cửa thật chắc, dù chỉ là ra toilet một lúc cũng không dám lơ là.

Cô không tin cậu ta chịu bỏ qua dễ dàng, chỉ là tạm thời yên bình.

Giống như con thú trước khi săn mồi, đồng cỏ sẽ lặng gió một cách đáng ngờ—cậu ta đang chờ thời cơ.

Ở trường, hai người vẫn làm bộ như không quen biết, nhưng vì thế đôi khi lại rơi vào tình huống… khá lúng túng.

Có lần, cả hai đều ăn trưa ở căn tin tầng hai. Đào Như Chi vừa ngồi xuống ăn với bạn thì ngay dãy ghế bên cạnh, Lâm Diệu Viễn cũng bị bạn kéo ngồi xuống.

Đào Như Chi lập tức cảm thấy mất hết khẩu vị. Ở nhà đã bị ép ăn khuya cùng cậu ta rồi, giờ đến trường còn phải thấy cái mặt ấy?

Nhưng nếu đổi chỗ thì lại quá lộ liễu, cô đành ăn nhanh cho xong.

Trong lúc nâng cốc nước, cô liếc nhìn sang bàn bên, Lâm Diệu Viễn trông vẫn thản nhiên, đang gắp hết củ cải trắng trong bát mì Lan Châu ra, đưa cho bạn ngồi đối diện.

Cậu bạn kia kêu lên:
“Viễn ca, cậu lớn rồi đấy, đừng kén ăn nữa.”

Một bạn khác phụ họa:
“Cậu giúp cậu ấy ăn đi.”

“Tớ cũng đâu thích củ cải trắng!”

Nghe xong, Đào Như Chi suýt chút nữa phun cả nước.

Lâm Diệu Viễn không thích ăn củ cải trắng?

Lần đầu ăn lẩu hay uống canh cá, mấy lần cậu ta chủ động gắp củ cải cho cô, cô còn tưởng đó là… mấy động thái thân thiện gì gì đó. Hóa ra là coi cô như thùng rác?!

Khốn kiếp.

Cô lườm sang bàn bên một ánh mắt sắc như dao.

Đúng lúc Lâm Diệu Viễn ngẩng lên, chuẩn xác bắt được ánh nhìn của cô, rồi từ tốn gắp một miếng củ cải lên, chậm rãi—như slow-motion trong phim—ra vẻ hỏi cô: “Còn miếng này, có muốn không?”

Đào Như Chi ngửa đầu, trừng mắt lật trắng dã.

Quay lại nhìn, thấy cô bạn đối diện đang nhìn mình đầy lo lắng:
“Sao thế, nhìn tớ ghê vậy?”

“Cậu vừa… giật mắt mấy cái liền. Học hành căng quá bị liệt mặt hả? Phải cẩn thận đấy!”

“…Ờ, cảm ơn.”

Vào Chủ Nhật, Đào Như Chi đồng ý lời mời của Bành Oánh đến dự tiệc sinh nhật cô ấy. Trước khi ra khỏi nhà, cô chợt quên không biết mình đã khóa cửa chưa, thế là dù đã đạp xe đi được một đoạn, cô lại ngượng ngùng quay về kiểm tra. Vì vậy, cô vừa vặn chạm mặt Lâm Diệu Viễn đang bước ra khỏi phòng.

Cậu ta dường như đã quên hẳn những lời đấu khẩu mấy hôm trước, nhẹ nhàng chào hỏi:
“Ra ngoài à?”

Đào Như Chi gật đầu:
“Sinh nhật đàn em.”

“Chẳng lẽ là Bành Oánh?”

“Ừm…”

“Sao hai người quen nhau vậy?”

“Cùng một câu lạc bộ.”

“Ồ…” Cậu gật gù, “Nói mới nhớ, hình như cô ấy cũng mời tôi.”

“Thế cậu không đi sao?”

“Không.” Cậu ta phất tay, “Chúc chơi vui.”

Dù trong nhà vẫn còn Đào Khang Sanh, hai người họ cứ như mắc chứng đa nhân cách, xã giao với nhau một cách lịch sự, rồi Đào Như Chi quay người xuống lầu, leo lên xe đạp đi luôn, hoàn toàn quên mất món quà cầm trong tay ban nãy đã tiện tay đặt lại ở huyền quan khi kiểm tra cửa.

Đến khi cô sực nhớ ra, thì đã gần đến nhà Bành Oánh.

… Thôi kệ, mai đi học mang đến đưa sau cũng được.

Cô không muốn quay về nữa. Dù sao nhà Bành Oánh thật sự rất xa, khu biệt thự nhà giàu, từ nhà cô đến đó đã đạp gần bốn mươi phút.

Trong nhà đã vang lên tiếng nhạc rộn rã. Năm ngoái đến dự tiệc sinh nhật ở đây, Đào Như Chi từng bị căn nhà của Bành Oánh làm cho sững sờ một lần—biệt thự hai tầng, phong cách Pháp nhưng không phô trương lố lăng, có lẽ nhờ khu vườn tầng một được chăm chút tinh tế, toát lên gu thẩm mỹ nhất định của chủ nhà.

Bành Oánh là người hoạt bát, bạn đến dự sinh nhật cũng đông. Đào Như Chi tìm mãi không có cơ hội chen vào chúc mừng sinh nhật, đành lui ra một góc, lấy máy ảnh trong túi, giơ ống kính lên chụp lén, ghi lại khoảnh khắc của cô ấy trong ngày sinh nhật.

Tiếng ồn ào trong phòng khách bỗng lắng xuống ít nhiều. Cô chăm chú nhìn qua ống ngắm, thì bỗng có ai đó vỗ nhẹ lên vai.

Đào Như Chi quay đầu, thấy Lương Minh Kiệt đang đứng sau lưng.

“Cậu đến rồi.” Cậu ấy rụt rè chào một câu.

Đào Như Chi hạ máy ảnh, cũng khẽ chào lại.

Cậu ấy ngồi xuống bên cạnh cô, lúng túng nói:
“Đông người ghê.”

Đào Như Chi gật đầu. Cô muốn tìm đề tài trò chuyện, nhưng từ trước đến giờ chưa từng nói chuyện với cậu ấy trong hoàn cảnh thế này, bỗng dưng không biết nên mở lời thế nào. Trong đầu thoáng hiện lên chuyện bức ảnh, nhưng lại sợ sẽ biến thành “mình vẫn mong chờ bức ảnh ấy” nên đành im lặng. Thế là hai người rơi vào trầm mặc.

May mà bên kia Bành Oánh nhanh chóng tổ chức trò chơi, giải cứu bầu không khí gượng gạo.

Đào Như Chi thoáng chán nản nghĩ:
Quả nhiên cậu ấy chẳng có hứng thú với mình đâu. Chắc chỉ vì thấy không quen ai nên mới chủ động bắt chuyện thôi.

Sau vài ván bài, Đào Như Chi mất hứng, rút lui nhường chỗ cho người khác, một mình ra khu vườn sau lưng nhà giết thời gian. Cô vốn không thích nơi đông người, dự định đến lúc thổi nến sẽ quay lại.

Trong vườn trồng mấy cây hoa anh đào, đang nở rộ, phong cảnh thanh lịch. Đào Như Chi thong thả dạo bước trong khu vườn không quá rộng, vừa đi vừa lẩm nhẩm từ vựng qua tai nghe. Không biết đã bao lâu, cô chợt thấy Lương Minh Kiệt bước về phía mình.

Cô tháo tai nghe:
“Chuẩn bị thổi nến rồi à?”

“Chưa đâu, nói tối hẳn mới cắt bánh.”

Đào Như Chi ngẩng nhìn trời, vừa chạng vạng.

“Ồ… Vậy cậu cũng ra hóng gió?”

“Không…” Cậu ấy gật rồi lại lắc, “Không phải.”

Vừa nói, Lương Minh Kiệt lấy từ sau lưng ra một chiếc hộp quà đã gói sẵn.

Đào Như Chi ngạc nhiên:
“Cậu chưa đưa quà cho Bành Oánh à?”

“Không.” Cậu ấy đưa hộp qua, “Là tặng cậu.”

Đào Như Chi hơi sững lại.

“Cậu còn nhớ không, cậu nói tôi còn nợ cậu một bức ảnh. Tôi mãi tìm không ra bức nào vừa ý, nên đến giờ vẫn chưa đưa.” Giọng cậu ấy lắp bắp, “Nhưng bây giờ tôi đã chụp được rồi. Đây là tấm tôi thích nhất từ trước đến giờ, tặng cậu.”

Nói một hơi xong, cậu ấy vội nhét hộp quà vào tay cô, như sợ thấy phản ứng của cô, lập tức quay đầu chạy vào nhà, bỏ lại Đào Như Chi đứng ngẩn ngơ với chiếc hộp trong tay.

Cô cúi đầu, quyết định mở ngay, vì thật sự tò mò: rốt cuộc là bức ảnh khiến cậu ấy ấp ủ suốt một năm sẽ trông như thế nào?

Chiếc hộp thắt nơ đẹp mắt, bên trong là một bức ảnh được bọc cẩn thận—bầu trời xanh biếc, mây trắng lững lờ, cô gái mặc đồng phục ngồi trong góc thư viện, đang dựa sách ngủ quên, hoàn toàn không biết mình đã được chụp lại.

Cho đến khoảnh khắc này.

Đào Như Chi nhìn chằm chằm vào chính mình trong ảnh, tim bỗng đập thình thịch, vội vàng lật úp bức ảnh xuống, rồi vô thức đảo mắt quanh, chẳng hiểu sao không muốn ai thấy cảnh này.

Không có ai. Cô khẽ thở phào.

Nhưng khi vừa buông lỏng, giác quan thứ sáu khiến cô khẽ ngẩng đầu.

Trên ban công hoa văn tầng hai, có một người lười biếng dựa vào lan can, lưng đối ánh hoàng hôn, một tay kẹp điếu thuốc, một tay chống cằm, cúi xuống nhìn cả khu vườn.

Từ góc nhìn của cô, không thể thấy rõ mặt, vừa khéo nhành hoa anh đào chắn ngang.

Gió xuân lay động cành, cánh hoa trắng rơi lác đác. Khi Đào Như Chi nhìn lại, người ấy đã biến mất, chỉ còn vương lại vòng khói thuốc lơ lửng trong không khí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK