Cung Trác Lương vẫn làm bộ không phát hiện, cũng không chủ động hôn Kiều Ứng Trạch, chính là muốn nhìn một chút người này có thể kiên trì bao lâu, không nghĩ tới chờ một chút chính là hơn một tháng.
Ở Cung gia mà nói, hắn đối với Kiều Ứng Trạch rất có hảo cảm, sẽ không để ý sẽ cùng y hôn môi thậm chí là XXOO, tuy rằng làm đến bước cuối cùng hắn bây giờ còn lực bất tòng tâm, nhưng là lấy lòng người chưa có kinh nghiệm như Kiều Ứng Trạch vẫn là dễ dàng, nhưng là từ lần dùng tay giải quyết kia về sau, Kiều Ứng Trạch cũng không yêu cầu qua, Cung Trác Lương tự nhiên không xúc động cũng không có chủ động đi lấy lòng, vì thế hai người hơn một tháng cư nhiên cũng chỉ là thuần khiết ngủ, lại kết hợp với hành vi Kiều Ứng Trạch hôn trộm, có thể thấy được người này ngây thơ hoặc là nên hỏi là đã buồn tao đến loại trình độ nào rồi.
Không tự giác, Cung Trác Lương đối với ‘nụ hôn đầu tiên’ của cả đời này của mình, cũng bắt đầu có điểm chờ mong.
Cung Trác Lương cười trộm ở trên giường lăn đến lăng đi, thẳng đến bụng có chút ẩn ẩn đói, lúc này mới gọi bọn nha hoàn tiến vào hầu hạ rửa mặt chải đầu, hắn ngồi ở trước bàn trang điểm tùy Văn Thư cùng Nhược Lam trang điểm, dư quang thấy trong gương Vũ Họa đang cùng Tình Họa nháy mắt, Tình Họa lui thân thể cúi đầu không nói, mơ hồ có thể thấy được mắt có chút sưng đỏ.
“Tình Họa, ngươi làm sao vậy?”
Cung Trác Lương quay người lại nhìn Tình Họa người xưa nay hay nhát gan lại ngượng ngùng, vẫy tay gọi nàng đi đến bên người mình, tiểu cô nương mười hai tuổi nghe lời lại nhu thuận, Cung Trác Lương tâm lý vẫn là vô cùng thích nàng.
“Hồi bẩm thiếu phu nhân, nô tỳ…… Nô tỳ không có gì.”
Tình Họa theo bản năng nhìn nhìn Nhược Tử phía sau lưng Cung Trác Lương, lại dường như cầu cứu nhìn nhìn Vũ Họa, bị Vũ Họa một phen đẩy tới trước mặt Cung Trác Lương, lại cúi đầu không dám nói cái gì, còn đem hai tay giấu trong tay áo không dám cho người thấy.
“Lấy tay ra cho ta xem.”
Liếc liếc mắt nhìn Vũ Hoạ thay Tình Họa sốt ruột nhưng lại ngại quy củ không dám lên tiếng, Cung Trác Lương ôn nhu trấn an tiểu bạch thỏ đang sợ hãi, xem nàng gấp đến độ muốn khóc lên nhưng vẫn không dám nhúc nhích, Cung Trác Lương hướng bên người Nhược Lam nháy mắt ra hiệu.
“Tình Họa muội muội chính là làm sao không thoải mái….. Đây là bị thương như thế nào?”
Nhược Lam mĩm cười kéo kéo tay Tình Họa, gặp phải trên cổ tay phải của nàng băng bó vải bố cũng hoảng sợ, trên đó còn ẩn ẩn lộ ra mùi thuốc đông y.
“Đó là khi nàng may quần áo, chính mình không cẩn thận làm cho cây kéo cắt trúng.”
Không đợi Tình Họa mở miệng, Nhược Tử đã giành trước đáp lời, còn kiêu căng ý tứ cảnh cáo trừng mắt nhìn Vũ Họa liếc mắt một cái.
Nhược Tử thất lễ xen mồm khiến cho vẻ mặt của những người trong phòng có chút khác thường, Văn Thư dùng ánh mắt ngăn lại Vũ Họa đang gấp đến độ muốn lên tiếng, sau đó rũ xuống mi mắt làm bộ dạng kính cẩn lắng nghe.
Nha đầu của thiếu phu nhân mất tôn ti, đều có thiếu phu nhân quản giáo, các nàng là nha đầu Kiều gia cũng không thể như vậy không quy củ ở trước mặt chủ tử tranh cãi.
“Vũ Họa, ngươi nói, rốt cuộc là sao lại thế này.”
Động tác nhỏ của Nhược Tử tự nhiên không thể gạt được ánh mắt của Cung Trác Lương, hắn sáng sớm thức dậy tâm tình tốt lập tức biến mất hầu như không còn, ngày thường Nhược Tử này yêu tinh phiền toái ỷ vào thân phận của hồi môn khi dễ các nha đầu cùng thấp hơn và vân vân, Cung Trác Lương đều cho Nhược Lam dẹp yên kết thúc, nhưng ngược lại ngày càng lớn mật, ngay cả người hầu hạ thân cận cũng dám đả thương
“Nếu không phải bị đẩy một phen, ai lại đang êm đang đẹp tự cắt trúng cổ tay mình? Cũng không biết là tơ lụa tốt, đã làm cho Nhược Tử tỷ tỷ muốn tranh giành, cũng không phải chủ tử dùng xong còn thừa lại, làm sao có đạo lý nha hoàn chọn cho mình trước!”
Đừng nhìn Vũ Họa so với so với Tình Họa còn nhỏ hơn hai tháng tuổi, tính tình cũng là một nha hoàn thẳng thắng táo bạo, hơn nữa che chở cho tỷ tỷ của nàng là Tình Họa, lúc trước cũng không ít lần cùng Nhược Tử đối nghịch, chính là nàng cũng thật tinh tế, chưa bao giờ nháo đến trước mặt chủ tử, lúc này đây là vì sinh khí nóng nảy, lại được Văn Thư, Hàm Thư đồng ý nên mới nháo ra.
“Ta làm sao cố ý? Bất quá là thấy vải tốt, muốn vội lấy thêu áo cho tiểu thư, chỉ đùa một chút đẩy nàng một cái, ai ngờ liền như vậy ngã trúng lên cái kéo.”
Bị Vũ Họa nói ra cơn tức, hơn nữa đã sớm xem các nàng không thuận mắt, Nhược Tử cười lạnh cãi lại, trong lòng chắc chắn Cung Trác Lương không dám làm gì mình.
“Chuyện này có chút hiểu lầm, đều là tỷ muội hầu hạ trong phòng, có chút va chạm là khó tránh khỏi, không hẳn là cố ý làm tổn thương người, trước không cần nói, trước mắt quan trọng là Tình Họa muội muội, vết thương trên người có thể để lại sẹo hay không, có dùng qua thuốc trị thương tốt không?”
Nhược Lam vừa nghe Nhược Tử nói những lời này liền biết không ổn, vội kéo nàng về phía sau, sau đó hướng về phía Cung Trác Lương cúi người, lại được Cung Trác Lương gật đầu, mới nói lời giảng hòa, ánh mắt cũng hàm chứa chút thâm ý nhìn về phía Văn Thư im lặng đứng hầu bên cạnh.
Lúc này chỉ có một mình nàng giảng hòa là không đủ để Cung Trác Lương tỏ thái độ, bằng không trả lời như thế nào cũng không khéo, không phải lúc giáo huấn Nhược Tử, chính là bảo Nhược Tử mất công bằng, còn phải có người thay Tình Họa bất bình, chính là không biết này lão phu nhân an bài đại nha đầu tới, trong lòng chính là làm ra quyết định gì.
“Đúng vậy, nghĩ đến tình cảm nhất thời, Nhược Tử muội muội nhất định không phải cố ý, may mắn chuyện Tình Họa bị thương chỉ là ngoại thương ở cổ tay, chảy máu không nhiều, chỉ thoa thuốc trị thương bình thường, sợ là sẽ để lại sẹo.”
Nghe Nhược Lam nói xong, Văn Thư cũng hướng về phía Cung Trác Lương thi lễ, sau đó mỉm cười tiếp nhận những lời nàng nói, mà Tình Họa bên người nàng cũng tỏ vẻ là ngoài ý muốn, Vũ Họa tuy rằng đáy mắt có chút không cam lòng, nhưng là cũng không có cãi cọ gì, xem như tiếp nhận rồi lấy lí do thoái thác đem chuyện này làm ‘ngoài ý muốn’.
Trong viện của Cung Trác Lương bọn họ, tổng quản là đại nha hoàn Văn Thư, tư vật trang sức của Cung Trác Lương là Nhược Lam trong nom, ăn uống do Hàm Thư phụ trách, may vá thêu thùa do Tình Họa phụ trách, đốc thúc nha hoàn chuẩn bị tắm rửa chính là Vũ Họa, về phần Nhược Tử, chính là phải dùng như thế nào cho hữu dụng, vẫn là không ai trong cậy vào nàng cái loại này, nàng còn cố tình không một chút tự giác, chỉ nghĩ từ người khác lấy lợi ích, nhưng vài nha hoàn bên người trừ bỏ Tình Họa sẽ không ai cho nàng bắt nạt, vì thế dần dà nàng liền luôn chọn khi dễ Tình Họa.
Trước kia chuyện lớn chuyện nhỏ Tình Họa nhát gan cũng đều nhịn, người khác thấy trên mặt Cung Trác Lương cũng không nói nhiều cái gì. Lúc này đúng là thực làm bị thương người, Văn Thư lại thấy Cung Trác Lương cũng không thật lòng đối đãi Nhược Tử, lúc này mới ngầm cho Vũ Họa nháo ra.
Nàng cũng không trong cậy vào Cung Trác Lương có thể xử phạt Nhược Tử, chính là hy vọng hắn biết rõ sau này có thể che chở một chút cho Tình Họa, làm cho Nhược Tử thu liễm một chút, cho nên cũng là chọn thời điểm Kiều Ứng Trạch không có trong phòng, để cho không làm tổn hại đến thể diện của hai vị chủ tử.
“Tuy nói là ngoài ý muốn, nhưng đến cùng cũng là Nhược Tử làm Tình Họa bị thương, làm tỷ tỷ sao có thể đối xử với muội muội không biết nặng nhẹ như vậy, còn không hảo hảo bồi thường cho Tình Họa, phạt ngươi một tháng tiền lương, Văn Thư, ngươi đem chia cho Tình Họa đi.”
Mặc dù trong lòng không thích Nhược Tử, nhưng Cung Trác Lương ngoài mặt vẫn không có biểu hiện gì, thậm chí không thể phạt nặng nàng, tựa như chuyện Cung Trác Lương bức Cung phu nhân nhượng bộ, Nhược Tử so với hắn càng lưu manh hơn, bức Nhược Tử nhượng bộ hắn càng đầu hơn.
Nhược Tử cũng biết việc này chính mình làm sai, không cam lòng cũng không chút hối lỗi, sắc mặt khó chịu mà đứng ở một bên.
“Trong tủ quần áo có thuốc trị thương tốt, Nhược Lam ngươi đi đem thuốc mỡ trong hộp có hoa văn hoa lan đưa cho Tình Họa, lại lấy hai lượng bạc lại đây…”
Phân phó Nhược Lam lấy dược, Cung Trác Lương lại an ủi Tình Họa vài câu, còn cho nàng nghỉ ba ngày về với cha mẹ nghỉ ngơi dưỡng thương, thẳng đến khi tiểu nha đầu cảm động đến nước mắt lưng tròng, Vũ Họa cũng lộ ra bộ dáng tươi cười, lúc này Hàm Thư tiến vào hỏi có hay không chuẩn bị dọn cơm, mọi người liền nhân cơ hội tránh được đề tài này, Văn Thư đi mời Kiều Ứng Trạch trở về phòng dùng cơm, mặc khác cũng cho các nha hoàn lui xuống.
Đợi trong phòng chỉ còn lại một mình, Cung Trác Lương xoát một cái gương mặt trở nên nghiêm túc, nhiều nhất là nửa tháng, nói gì cũng phải đem Nhược Tử cái tai họa ngầm này giải quyết cho xong, hắn cũng không có lòng thanh thản để cùng một nha đầu đấu tâm nhãn.
XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX
Kiều Ứng Trạch vô cùng cao hứng từ thư phòng trở về phòng, đã thấy Cung Trác Lương ngồi trên giường nhỏ phát giận, Kiều Ứng Trạch không khỏi theo bản năng tự kiểm điểm lại bản thân mình một chút, chính là có chỗ nào làm không đúng chọc tiểu nương tử, nhưng y nhớ rõ tối hôm qua Cung Trác Lương không có tức giận, như bây giờ hẳn là không phải do chính mình đi?
“Trác Trác, ngươi làm sao vậy?”
Kiều Ứng Trạch đi đến bên người Cung Trác Lương ngồi xuống, nghiêng người thanh âm mềm mại thử hỏi.
“Còn không phải bị nha đầu Nhược Tử kia chọc giận, ta nhờ ngươi đi thăm dò tin tức người như thế nào rồi?”
Việc này Cung Trác Lương cũng không gạt Kiều Ứng Trạch, ngược lại may mắn có thể có nơi để phát giận.
“Ừ, Dương Đại gởi thư nói là hỏi thăm được hướng đi của họ, nhiều nhất ngày mốt có thể tìm được, đến lúc đó sẽ làm theo an bài của ngươi.”
Xác định Cung Trác Lương tức giận không phải do mình, Kiều Ứng Trạch mỉm cười kề sát lại hắn hơn, lúc này Hàm Thư tiến vào đưa dược dọn cơm, hai người liền dừng lại đề tài này, Kiều Ứng Trạch thấy thuốc đặt trong khay, trên mâm còn có một dĩa mức quả, có điểm kì quái nhìn về phía Hàm Thư người biết rõ y uống thuốc không ăn mức quả, nhận được câu trả lời chính là do thiếu phu nhan an bài, vì thế Kiều Ứng Trạch sẽ không dị nghị gì nữa, sau khi uống thuốc xong liền thành thật ngậm lấy mức quả Cung Trác Lương uy tới.
Sau khi ăn xong thoáng tiêu thực, Kiều Ứng Trạch liền lôi kéo Cung Trác Lương đi đến thỉnh an lão phu nhân, trong mắt Cung Trác Lương tràn đầy kinh ngạc nhìn Kiều Ứng Trạch mượn có bị bệnh làm nũng… Tuy rằng lời nói của y cùng hai chữ làm nũng kém rất xa.
Trên thực tế Kiều Ứng Trạch chính là buồn bả ỉu xìu ngồi xuống bên người lão phu nhân, ho khan hai tiếng lại cười suy yếu, sẽ đem lão phu nhân đau lòng đến hận không thể đem sao trên trời hái xuống cho y, vì thế đối với thỉnh cầu đến ôn tuyền ngoài thôn trang dưỡng bệnh của Kiều Ứng Trạch, nữa điểm muốn phản đối cũng không có liền đồng ý, còn đặc biệt dặn dò Cung Trác Lương phải chiếu cố tốt cho tướng công vân vân.
Đồng dạng đến hầu hạ lão phu nhân là Kiều phu nhân lại phản đối ý kiến này, cho rằng gần tới lễ mừng năm mới trong nhà còn nhiều việc vặt xã giao như vậy, con dâu trưởng tự nhiên phải ở lại hảo hảo học tập hỗ trợ, sao có thể cứ như vậy theo trượng phu xuất ngoại hưởng thanh nhàn, Cung Trác Lương đối việc này tỏ vẻ hết thảy nghe tổ mẫu an bài, mà Kiều Ứng Trạch mím môi làm bộ dạng ảm đạm, khiến cho lão phu nhân yêu cháu đến sốt ruột một phen phủ nhận lời nói của Kiều phu nhân, nói Cung Trác Lương mới đến nhà chồng không cần phải vội bất quá, cháu dâu tuổi còn nhỏ, trước có thể chiếu cố tốt cho tướng công là lẽ phải, thầm nghĩ chưởng gia không không yêu thích tân nương tử của con trai mới là không đạo lý, lời ám chỉ trong lời nói đem Kiều phu nhân nghẹn không nói được gì.
Sau cơm trưa, Chỉ Kỳ cùng Hương Thư ___ Kiều lão phu nhân dần dần cân nhắc lên đại nha hoàn hầu hạ, nàng nhắm mắt lại nhàn nhã nằm nghiêng trên giường nhỏ tiêu thực, không biết là nghĩ tới điều gì, khóe miệng của lão phu nhân lộ ra mỉm cười.
“Lão thái thái nghĩ đến cái gì vui vẻ?”
Hương Thư là một nha đầu có bộ dáng xinh đẹp hoạt bát, nhìn thấy lão phu nhân tâm tình tốt, liền một bên giúp nàng bóp vai một bên cười tủm tỉm hỏi han, mà Chỉ Kỳ ở một bên giúp lão phu nhân đấm chân lại liếc mắt nhìn nàng, không nói một lời tiếp tục làm công việc của mình.
“Rất nhiều năm không thấy Trạch Nhi yheo ta làm nũng yêu cầu cái gì, hôm nay cũng là vì nương tử của nó mà ngoại lệ, tốt… Tốt.”
Lão phu nhân không cần mở mắt cũng biết được biểu tình của hai nha đầu bên người này, ha ha cười cũng không đem chuyện nói lại, trong lòng còn đang suy nghĩ Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương, càng cảm thấy cưới cháu dâu đúng là chính xác.
Vừa xem khi Kiều Ứng Trạch nói chuyện bộ dáng kinh ngạc của Cung Trác Lương cũng không phải giả bộ, có thể thấy được không phải hắn xúi giục trượng phu đi trốn tránh thanh nhàn, những ngày gần đây
Trong những ngày gần đây hắn cũng nhu thuận kính trọng nghe lời trưởng bối tính cách đó nàng vẫn xem thấy, có năng lực làm cho tôn nhi xưa nay đạm mạc che chở như thế, lão phu nhân trong lòng thật là hết sức vừa lòng, cảm thấy được cháu đích tôn này sẽ có triển vọng……
XXXXXXXXXXX
“Chúng ta…Sẽ ra khỏi phủ?”
Thẳng đến khi trở về phòng của chính mình, Cung Trác Lương mới thở dài một hơi ra tiếng, còn có chút không thể tin được đột nhiên từ trên trời lại rơi xuống một việc vui như thế, hắn sẽ cùng Kiều Ứng Trạch đi ôn tuyền ngoài thôn trang nghỉ một tháng, chờ hết năm mới rồi về, năm sao nghe nói trời lạnh còn có thể ở lại chờ thêm một hồi….
“Đúng.”
Nhìn Cung Trác lương bộ dáng khó nén được vui vẻ, Kiều Ứng Trạch hé miệng nở nụ cười, chờ mong phản ứng kế tiếp của hắn.
“Chỉ có chúng ta hai người, không có lão phu nhân, phu nhân cùng một đống lớn quy củ điều lệ!”
Vỗ bả vai đối phương lại xác nhận, Cung Trác Lương thề hắn giờ khắc này thực cảm thấy được Kiều Ứng Trạch là người đáng yêu nhất trên thế giới!
“Còn có vài nha hoàn hạ nhân….”
Kiều Ứng Trạch nói còn chưa xong, cũng đã bị Cung Trác Lương giống con chó lớn bổ nhào xuống giường, cũng may phía dưới có đệm giường mềm mại, không làm đau hắn.
“Tướng công! Ngươi thật sự là quá tốt!”
Thật không nghĩ tới đột nhiên lại có tự do như thế, tuy chỉ là tự do được một thời gian ngắn, nhưng là cũng đủ cho Cung Trác Lương mượn cơ hội phát tiết một chút nghẹn khuất, vì thế hắn ghé vào trên người Kiều Ứng Trạch ôm y dùng sức cọ cọ, nếu còn không nhớ rõ phải Kiều Ứng Trạch chưa khỏe, hắn thật muôn hung hăng cắn người kia vài cái.
“Ta chuẩn bị cho ngươi một phần lễ vật….”
“Như vậy…. Có thể hay không cũng được thưởng?”
*****
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lại thêm vãn điểu, trước giàu to rồi, sau đó lại tìm lỗi sai, còn có cảm ơn mọi người đã giúp đỡ tìm lỗi sai, yêu các ngươi~~~
Lăn lộn, Đại Kiều, ta yêu chết bộ dáng tiểu tử ngươi!!
***Phong Hạ nói ra suy nghĩ của mình: để mọi người chờ lâu thật ngại quá hihi~~~ Chuẩn bị làm tiểu luận kết thúc môn nên tốc độ edit sẽ lại chậm thêm 1 tí nữa *ngượng ngùng*