• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đại thiếu gia! Đại thiếu gia bớt giận…..”

Cung lão gia chưa từng trải qua trận chiến nào như vậy, lập tức liền một năm một mười khai tất cả, từ việc nữ nhi bọn họ đào hôn chạy trốn, đến Cung phu nhân bày kế độc, lại cùng Cung Trác Lương đoạn tuyệt quan hệ, mãi cho đến khi gần đây Cung phu nhân biết tình hình thực tế, muốn mượn cơ hội sinh nhật này tống một số tiền lớn từ hai phu phu Cung Trác Lương…..

Cung lão gia nói năng lộn xộn, nhưng Cung Trác Tường kết hợp lại những điều mình đã điều tra được, cũng là không khó suy đoán ra tình hình thực tế, như vậy phỏng đoán theo lẽ thường, đó là ngay đem tân hôn Cung Trác Lương liền nói chân tướng cho Kiều Ứng Trạch, mà vị thiếu niên cử nhân này cố gắn bảo hộ Cung Trác Lương, còn giúp hắn rời khỏi Cung gia, thậm chí còn vì hắn mà buông tha quyền thừa kế gia tộc, ra riêng sống một mình.

Đương nhiên, kết hợp với tình huống thực tế của Kiều Ứng Trạch ở Kiều gia, cũng có thể nói Kiều Ứng Trạch làm tất cả đều vì chính y….. Nhưng dù sao đây không phải là lựa chọn duy nhất của y, cho nên vô luận như thế nào, Kiều Ứng Trạch có thể vì Cung Trác Lương làm đến bước này, Cung Trác Tường đối với phẩm hạnh tâm trí của y đều là thập phần kính nể.

Cũng không kỳ lạ khi Cung Trác Tường đem tất cả sự tình đều gắn trên người Kiều Ứng Trạch, dù sao hắn đối với Cung Trác Lương khi bé có chút hiểu rõ, tuyệt đối sẽ không cho rằng kế hoạch này một đứa trẻ mười hai tuổi như Cung Trác Lương có thể nghĩ ra được, hơn nữa Cung Trác Lương hiện tại ở trước mặt hắn dù biểu hiện thật thông minh mạnh mẽ nhưng tính trẻ con còn chưa cởi hết, cho nên Cung Trác Tường lần này thật đúng là nhìn nhầm.

“Hừ, độc phụ như vậy, đã sớm nên hưu bỏ đi, há có thể để nàng tùy ý làm hại con nối dòng của Cung gia! Thế nhưng còn dám đọc hại cử nhân đương triều, là muốn một nhà các ngươi chôn cùng sao?”

Nghe xong Cung lão gia khóc lóc kể lể, Cung Trác Tường nhìn bộ dạng lão chật vật nhíu nhíu mày, gọi thị vệ tiến vào đưa lão đi rửa mặt chảy đầu một phen, lại để chủ khách điếm bày một bàn ăn trong đại sảnh, mà lúc này, phụ tá tránh ở trong bình phong ghi chép đi ra, đem bản ghi lời khai của Cung lão gia sắp xếp gọn gàn lại rồi đưa cho Cung Trác Tường.

“Đường thúc, tiểu chất tự biết vốn không nên hỏi đến chuyện của trưởng bối, nhưng chúng ta là thân thích cùng gia tộc, tiểu chất liền không đành lòng nhìn đường thúc rơi xuống tình cảnh như hôm nay, nếu là đường thúc tin tưởng tiểu chất, lúc này liền giao cho tiểu chất xử lí được không?”

Đợi Cung lão gia rửa mặt chảy đầu sạch sẽ đi ra, Cung Trác Tường liền thay đổi ngữ điệu bình thản nói chuyện, còn chủ động bắt chuyện với lão cùng ngồi chung với mình, nhưng lá gan của lão đã muốn bị Cung Trác Tường hù dọa cho sắp vỡ, nào dám sưng trưởng bối trước mặt hắn, chỉ sợ hãi ngồi lên cái ghế dựa còn trống ở bên.

“Toàn bộ đều để đại thiếu gia làm chủ, tiểu nhân hiện giờ không còn muốn cầu xin gì, chỉ hy vọng Lương nhi nhà ta có thể nhận tổ quy tông, ngày trôi qua sống thật yên ổn.”

Có chút run run tiếp nhận chén rượu của Cung Trác Tường sau đó cạn sạch, Cung lão gia tuy rằng không thông minh, nhưng biết những lời mình nói ra hôm nay, tính mệnh toàn gia cũng đã nằm trong tay Cung Trác Tường, trong lòng chỉ cầu Cung Trác Tường cùng Cung Trác Lương có thể niệm tình một phân tình cảm của thân thích, giúp bọn hắn vượt qua một kiếp này là tốt rồi.

“Tấm lòng yêu còn của đường thúc, tiểu chất chắc chắn nghĩ biện pháp thành toàn, hơn nữa cho dù là vì tương lai của Lương nhi, tiểu chất cũng chắc chắn bảo gia tộc chu toàn cho hắn.”

Trong lòng Cung Trác Tường khinh thường tình thương yếu đối vô dụng này của lão, trên mặt nhưng vẫn là thản nhiên trấn an, sau đó đem lời khai phụ tá viết để lên trước mặt lão, mà thị vệ phía sau hắn bưng lên khay mực đỏ đóng dấu cùng bút mực.

“…….Tạ ơn đại thiếu gia.”

Cung lão gia tiếp nhận lời khai vừa nhìn, chỉ thấy trên mặt là xác nhận mưu kế của phu nhân mình, nhưng thật ra là đem tội của hắn cùng đứa con cả Trác Ngọc giảm bớt, chỉ là tội chết có thể miễn nhưng cũng khó thoát khỏi tai vạ…..

Cả người Cung lão gia lạnh băng cứng ngắc xem xong lời khai, cắn răng ở trên giấy kí tên mình lên, lại ấn dấu tay.

“Đã như thế, đường thúc liền yên tâm trở về đi, độc phụ kia chất nhi sẽ xử lí, chỉ là nếu muốn gia tộc hưng thịnh, đường thúc còn phải xuất ra uy nghiêm chủ nhà của mình mới đúng.”

Thu lại bằng chứng của Cung lão gia, Cung Trác Tường trấn an lão vài câu, liền để cho thị vệ đưa lão hồi phủ.

Kỳ thật đối Cung Trác Tường mà nói, thân là trưởng tử cháu ruột trong lòng hắn vẫn hướng về chính thê, cũng biết trong nhà cao cửa rộng các nàng không có chút thủ đọn tranh đua thì khó mà có kết cục tốt, cho nên lúc trước mặc dù biết thúc thẩm này không cần con của vợ lẻ là Cung Trác Lương, hắn cũng chỉ là tính toán đem người đón đi để chính mình chiếu cố, mà không nghĩ tới áp chế uy phong của thúc thẩm, nhưng nữ nhân này thật sự quá ác độc lại ngu xuẩn, nếu không cho nàng chút giá huấn, về sau sẽ là một mầm tai họa, chỉ là Cung gia đều là hạng người vô năng, ít nhất tự do của Lương nhi lúc trước, gia nghiệp này còn phải để nàng chống…….

XXXXXXXXXXXXXXXX

“Cái gì? Cọp mẹ bị bệnh?”

Cung Trác Lương đang ỏ trong tiểu trạch xem sổ sách, đột nhiên nghe Nhược Lam nói yến tiệc sinh thần bị Cung lão gia hủy bỏ, mà nguyên nhân là bệnh tình Cung phu nhân bộc phát nặng, hiện giờ đang nằm trên giường không dậy nổi.

“Ân, nghe đại phu nói là bị dọa, sốt cao không lùi còn cả ngày khóc nháo, đều truyền là nàng làm chuyện xấu nhiều, bị báo ứng, hiện giờ đại thiếu gia đang đi cả thành mời người an ủi a.”

Nhược Lam nói xong bản thân cũng ngạc nhiên, ca tính Cung phu nhân nóng nãy như vậy, chuyện gì có thể đem nàng dọa thành như vậy a?

“Loại chuyện này bên ngoài đều gióng trống khua chiên đâm chọc, cũng thật không ngại mất mặt.”

Cung Trác Lương cơ hồ có thể tưởng tượng hiện tại Cung gia loạn thành cái dạng gì, Cung phu nhân xưa nay ôm đồm chuyện nhà, hiện tại nàng đột nhiên ngã bệnh, trong nhà chỉ sợ ngay cả người chủ sự cũng không có, mà tên phế vật Cung Trác Ngọc kia, không gây chuyện đã là cảm tạ trời đất.

“Còn có chính là……. Ngô di nương thông minh được lòng người, cũng bị lão gia chính thức lấy làm nhị phu nhân.”

Nhược Lam có điểm chần chờ nhìn Cung Trác Lương, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói ra tin tức càng dọa người.

“Ân? Mẹ ta!?”

Nếu nói tin tức thứ nhất Cung Trác Lương còn có thể chê cười, thì cái tin thứ hai thật sự dọa đến hắn, luận về mưu mô đầu tiên Cung Trác Lương nghĩ đến là sủng thiếp diệt thê, hại người lại là mẹ ruột của chính mình, nhưng lập tức hắn liền phủ định ý tưởng này, tuy rằng thời gian ở cùng Ngô di nương không nhiều lắm, nhưng Cung Trác Lương đối với người mẫu thân này tương đối hiểu biết, lẽ ra lấy bản lĩnh đó của nàng, nếu là thật sự có tâm tư đoạt vị trí chính thê, cũng sẽ không bị cọp mẹ chèn ép chặt chẽ nhiều năm như vậy.

Kỳ thật lúc trước Ngô di nương ở trong một đám người theo đuổi mình lại chọn trúng Cung lão gia, coi trọng lão chính là thành thật ngại ngùng, ngươi muốn một công tử trẻ tuổi tuấn tú đứng ở trước mặt ngươi, thoáng đùa hai câu liền đỏ mặt khẩn trương, gia cảnh lại là bình thường, ai cũng cho rằng hắn vô hại.

Mà Ngô di nương thật sự là nhìn nhầm, người này thật sự là vô hại đến mức vô năng, đem thân thể trong sạch cho lão, mới biết được trong nhà lão đã có vợ cùng con trai, muốn rời khỏi lại phát hiện đã mang thai, lão lại thề đối với Ngô di nương là thật tâm thật lòng, vì thế Ngô di nương đành bước vào cửa Cung gia, lại căn bản không muốn tranh đoạt cái gì, còn có chút áy náy với Cung phu nhân, liền an phận làm tròn bổn phận thiếp thất, nhưng không ngờ đứa nhỏ sinh ra mới ôm một chút, đã bị Cung phu nhân trực tiếp mang đi, Ngô di nương đau lòng khóc đến sưng mắt, trong nhà ại không ai có thể giúp nàng, trượng phu lại trong cậy được.

Nhưng cho dù là như thế, nàng cũng không sinh ra tâm tư muốn hại Cung phu nhân, chỉ là muốn tự mình chịu đựng cho qua, có thể nhìn thấy đứa con khỏe mạnh an khang lớn lên, chia ra hảo hảo sống qua là được, thẳng đến khi Cung Trác Lương bị buộc phải xuất giá, nàng mới chậm rãi khôi phục vài phần cứng rắn, nhưng cũng tuyệt đối không hại đến mạng người.

“Ân, Ngô di nương phái người tới hỏi ý ngài, thiếu gia, ngài có muốn tự mình qua bên kia xem một chút hay không?”

Nhược Lam nghĩ thầm mượn danh nghĩa thăm bệnh đi Cung gia cũng hợp tình lý, nếu là Ngô di nương tại thời điểm đầu sóng ngọn gió này mà thăng lên làm nhị phu nhân, sợ là sẽ có không ít người ở sau lưng nói này nói nọ.

“Cũng may nàng còn biết hỏi ta một chút, nói nàng đừng hành động thiếu suy nghĩ, chuẩn bị quà tặng, ngày mai đi Cung gia một chuyến.”

Cung Trác Lương nhìn nhìn thời gian, để cho Nhược Lam đi qua bên kia chuẩn bị, chính hắn thì bình tĩnh dựa vào ghế suy tư, làm cho cái ghế nghiêng đi chỉ còn hai chân chạm đất.

Không biết là người nào ngu xuẩn đưa ra chủ ý, để cho Ngô di nương thăng lên làm nhị phu nhân, cứ như vậy nếu cọp mẹ hết bệnh rồi, người không hay ho chính là nàng, nếu là cọp mẹ thực sự nguy hiểm đến tính mạng, thanh danh của nàng nhất định là không tốt, cho dù về sao có đính chính lại, cũng sẽ bị người ta đàm tiếu……

“Lương nhi, ngươi đang suy nghĩ cái gì?”

Đứng ở cửa nhìn thiếu niên tuấn tú bị mình dọa sợ thiếu chút nữa ngã xuống đất, khóe miệng Cung Trác Tường không khỏi nổi lên một nụ cười khẽ, nhưng lập tức bị hắn giấu đi, biến thành bộ dáng nghiêm túc.

“Đường ca….. Ta bị té choáng váng làm sao bây giờ?”

Cung Trác Lương vịn cái bàn thở hổn hển, có điểm khoa trương vỗ vỗ ngực trừng Cung Trác Tường, lấy đó che dấu thần sắc thâm trầm vừa rồi của mình.

Mấy ngày nay ở chung, Cung Trác Tường không hề loạn thổ lộ, ngược lại bộ dáng thật như huynh trưởng mà đối đãi với chính mình, lại cùng với Kiều Ứng Trạch ở chung thập phần hòa hợp, cho nên Cung Trác Lương đối với hắn coi như yên tâm không ít, lời nói cử chỉ cũng tùy ý hơn.

“Ngươi vốn cũng không có bao nhiêu thông minh, kinh thương dù sao cũng là loại kém, nếu có thời gian, không bằng đọc nhiều sách, chung quy cũng thu được cái xuất thân đứng đắn.”

Cung Trác Tường khẽ hừ một tiếng, đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn, tùy tay lật lật sổ sách của hiệu sách.

“Ta cũng không phải là người đọc sách, đường ca như thế nào bổng nhiên lại nói vậy?”

Cung Trác Lương bĩu môi, thầm nghĩ nhà hắn có một cử nhân Kiều Ứng Trạch là đủ rồi, chính mình nếu cũng có công danh, thân phận của hai bọn họ tương đương nhau, muốn thành thân trở ngại ngược lại sẽ nhiều lắm…… Giai cấp thượng  lưu của thời đại này có nam nam cùng ‘làm’ với nhau, cũng không thể thực yêu nhau, như vậy rất không có phẩm chất, sẽ bị người chỉ trỏ.

“Lương nhi….. Ta muốn rời đi, tiếp tục đi du ngoạn.”

Ánh mắt Cung Trác Tường thật sâu nhìn Cung Trác Lương, lời đến bên miệng nhưng vẫn là nuốt xuống.

Muốn hỏi hắn vì cái gì gạt ta, vì cái gì không hướng ta xin giúp đỡ?

Vốn là lo lắng hắn mới luôn điều tra đến hiện tại, mà hiện giờ kết quả đã như thế, ta cho dù truy vấn nhiều hơn nữa, lại có tác dụng gì nữa chứ?

Không bằng……

“A? Đường ca ngươi phải đi?”

Cung Trác Lương lại bị dọa rồi, thầm nghĩ hôm nay rốt cuộc là ngày gì a, như thế nào đều ném địa lôi cho ta chứ?

Cung Trác Tường lúc trước hùng hổ xong tới như vậy, hiện giờ lại vân đạm phong khinh  nói phải rời khỏi, mấy ngày nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

“Ân, Lương nhi, đường ca vẫn là câu nói kia, tùy thời hoan nghênh ngươi tới kinh thành tìm ta…. Làm khách.”

Cung Trác Tường nhìn Cung Trác Lương trừng lớn mắt chăm chú nhìn mình, khóe miệng cuối cùng không thể nhịn được hơi hơi giơ lên, thân thủ nhéo nhéo chóp mũi hắn, giống như trước đây vậy.

Cung Trác Tường nói được thì làm được, đêm đó cư nhiên mời huynh đệ Kiều gia cùng Lư Tử Kiện đi ăn cơm, nói rõ chuyện chính mình sắp sửa rời đi, mà thẳng đến khi yến hội chấm dứt Cung Trác Tường quay về khách điếm ở, Cung Trác Lương cũng còn vựng hồ hồ bắt không được trọng điểm, như vậy cảm giác giống như bị đùa giỡn làm cho hắn có chút phát điên, vì thế hắn cũng nổi giận đùng đùng trở về tiểu trạch thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về Tây phủ sống như bình thường, đã thấy Nhược Lam cầm phong thư đưa cho mình, nói là Cung Trác Tường lưu lại.

Ở trên mặt, chỉ có hai tờ lời khai, một cái là của Cung lão gia, một cái khác là của Cung phu nhân.

“Cung huynh, thật là quân tử……”

Kiều Ứng Trạch sau khi cẩn thận xem qua hai tờ lời khai. Trên mặt hàm chứa vẻ khâm phục cảm khái một câu, hoàn toàn không nhìn ra Tiểu Cung nào đó ở bên cạnh đã muốn tạc mao.

“Hắn làm sao quân tử! Này thuần túy chính là…..”

Cung Trác Lương rất muốn rống một câu người này rất 13, nhưng nghĩ Kiều Ứng Trạch không thích loại ‘thô khẩu’ này, hắn lại vừa nói ra bên miệng lại nghẹn trở về, nhưng chỉ cần nghĩ tới chính mình ở trước mặt Cung Trác Tường giả bộ tiểu bạch nhiều ngày không công như vậy, người ta lại vô thanh vô tức đem tất cả điều tra rõ ràng như vậy, còn đem cọp mẹ trước mắt mình chỉ có thể dùng trí trực tiếp miễu sát (giết trong nháy mắt), trái tim thủy tinh của Cung Trác Lương liền vỡ rầm rầm, hắn cừu quan khác biệt! Nhất là Cung Trác Tường đầy người là khí tràng bá vương tinh anh quan nhị đại như vậy!

“Quân tử giúp đỡ người khác, Trác Trác, chúng ta ngày mai nhất định phải hảo hảo cảm ơn Cung huynh mới được.”

Kiều Ứng Trạch đem hai tờ lời khai cất kỹ đưa cho Cung Trác Lương, trên mặt chính là nụ cười vân đạm phong khinh, chỉ là đồng thời khâm phục Cung Trác Tường, trong lòng y không khỏi cũng có chút tiếc nuối, nếu mình có thể đề tên bảng vàng, làm sao cần phải để tiểu tức phụ chịu nhiều áp lực như vậy….. Nhưng y cùng Cung Trác Lương một ngày không thể quang minh chính đại, y liền một ngày không thể tham gia kì thi mùa xuân, nếu không thật thành quan viên, đó là phải chịu tội khi quân sẽ phải rơi đầu.

“Ứng Trạch….. Tướng công, ngươi cố ý!”

Thái độ của Kiều Ứng Trạch càng thêm kích thích Cung Trác Lương, bị lão bà làm trò khích lệ nam nhân khác ở trước mặt mình, Cung Trác Lương cảm thấy tôn nghiêm của người lão công bị khiêu chiến, vì thế Cung Trác Lương hóa lửa giận thành dục hỏa trực tiếp phi một phát, đè tiểu tướng công nhà hắn lên giường.

“Trác Trác, từ từ, ngày mai phải đi tiễn Cung huynh, đến lúc đó ngươi có thể đừng xằng bậy.”

Kiều Ứng Trạch lấy tay của Cung Trác Lương đang đặt trên bả vai của mình, chịu đựng nở nụ cười nhìn bộ dáng đáng yeu khi ghen của hắn.

“Hừ, yên tâm đi, ta biết làm như thế nào.”

Cung Trác Lương không kiên nhẫn cầm lấy cổ tay Kiều Ứng Trạch đặt lên đỉnh đầu y, sau đó cúi đầu hôn lên cổ y, càng đi xuống khí lực hôn càng lớn, đi tới ngực thì có thể gọi là gặm cắn.

“Trác Trác…. Ha ha…. Ta sai rồi….. Đừng cắn…… A…… Nơi đó không được….. Đừng……”

Ba!

Tắt đèn……

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK