Không phải thần công có thể bay lên trời chui xuống đất như trong tiểu thuyết, nhưng có thể so với biểu hiện của minh tinh Lý Liên Kiệt đánh võ trong phim điện ảnh, ít nhất Cung Trác Lương nhìn thấy rất là tán thưởng, thầm nghĩ người trước mắt này đã đề tên bảng vàng văn trạng nguyên, rồi lại cùng một vị võ trạng nguyên đánh ngang tay, thật là văn võ song toàn.
“Lương nhi, lại xem ngây người sao?”
Đã sớm phát hiện thân ảnh Cung Trác Lương, Cung Trác Tường nhưng không có dừng tay, ngược lại là sau khi luyện xong một bộ kiếm pháp, mới nhanh nhẹn xoay người rơi xuống trước mặt Cung Trác Lương, tay trái cầm chuôi kiếm hướng về phía sau, tay phải thì không nặng không nhẹ gõ lên chóp mũi Cung Trác Lương.
Một cái cười kia, ấm đến tận tim gan người.
“Đường ca…..”
Cảnh tượng trước mắt như trùng hợp một ngày nào đó trong trí nhớ, ánh mắt Cung Trác Lương có chút thất thần nhìn đối phương, trong một tiếng đường ca kia như ẩn chứa tình cảm vượt khỏi trong tưởng tượng của hắn….. Trong lòng Cung Trác Lương run lên nhanh chóng hoàn hồn, thầm nghĩ tiểu hài tử ngươi đã ra đi rồi thì cam tâm tình nguyện một chút, không cần dùng….. trí nhớ này ảnh hưởng ta a.
“Đừng đứng ở bên ngoài, chúng ta vào nhà nói chuyện.”
Đem khoảnh khắc Cung Trác Lương thất thần cùng biểu hiện tránh né sau đó xem ở trong mắt, trong lòng Cung Trác Tường khe khẽ thở dài, trên mặt cũng đã tươi cười ấm áp nắm lấy bờ vai của hắn, mang theo hắn cùng nhau hướng vào trong phòng. Mà Kiều Minh đi theo sau Cung Trác Lương, tất nhiên bị hộ vệ của Cung Trác Tường ngăn ở ngoài phòng.
“Đường ca, ngươi như thế nào đột ngột đến Bạc thành?”
Cùng Cung Trác Tường ngồi ở đại sảnh, Cung Trác Lương áp chế lo lắng ở đáy lòng, ra vẻ ngượng ngùng hỏi Cung Trác Tường một tiếng.
Người trước mắt này dù sao cũng cùng thân thể này rất quen thuộc, Cung Trác Lương cũng chỉ phải tận lực nhớ lại ngôn ngữ cử chỉ của thân thể này, biểu hiện một chút giống như là lớn dần lên dũng cảm một chút.
“Từ biệt đã ba năm, ngươi phát sinh nhiều chuyện như vậy ta cũng không biết, tuy rằng trong thư ngươi nói không sao, nhưng không thấy mặt ta không thể yên tâm được, liền thừa dịp cơ hội ra ngoài tới đây, thực kinh ngạc sao?”
Cung Trác Tường nhìn thiếu niên tuấn tú trước mặt hơi có vẻ không yên lành, trong đầu không khỏi hiện ra bộ dáng của hắn không lâu trước đây, cảm giác thật sự là trưởng thành không ít, tùy rằng mất đi một chút mềm mại đáng yêu, lại hơn một phần tự tin cùng kiêu ngạo khó che giấu, nhưng thật ra càng phát ra vẻ động lòng người.
“Ân, đường ca bận rộn như vậy, còn vì tiểu đệ mà đặc biệt chạy tới Bạc thành, tiểu đệ thật là cảm kích…..”
Lời nói phía sau vì tay của Cung Trác Tường chụp lên mu bàn tay của mình mà dừng lại, tóc gáy Cung Trác Lương rào rào dựng thẳng lên, đôi mắt cúi xuống vòng vo chuyển, hơi có vẻ chần chừ nghiêng mặt đón nhận tầm mắt của Cung Trác Tường.
“Lương nhi, ngươi chính là luôn luôn oán giận ta?”
Cung Trác Tường khẽ thở dài một tiếng, trong tươi cười nhiễm chút hương vị yêu tương luyến tiếc, còn có một chút bất đắc dĩ sầu não.
Những lời này, hắn nếu là không chính miệng nói cùng Cung Trác Lương cho thỏa đáng, tóm lại là khó có thể thoải mái.
“Không có, đường ca yêu thương Lương nhi, là thực tâm thực lòng, Lương nhi sao lại không biết phân biệt thị phi chứ? Hơn nữa, rời nhà đi như vậy, đối Lương nhi mà nói ngược lại là may mắn, bằng không cũng vô pháp giống hôm nay vậy, đường đường chính chính đứng ở trước mặt đường ca, Lương nhi đối đường ca thật là chỉ có cảm kích.”
Cung Trác Lương tỏ vẻ không ngại lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn lại Cung Trác Tường trong suốt không thấy một tia lo lắng….. Thiếu niên thân thể này thật là không có oán trách Cung Trác Tường, ngược lại đem hắn xem như ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh, có cũng chỉ là hối tiếc tự thương hại, Cung Trác Lương học theo lối suy nghĩ của thân thể này trả lời, mặc dù những lời này hắn thấy thập phần buồn nôn. (PH: tui cũng vậy, cơ mà tội ẻm quá)
“Kia vì sao rời nhà đi mà không nói cho ta biết, nếu không phải ta đến Bạc thành đón ngươi, ngươi là sẽ không liên lạc lại với ta?”
Lấy được đáp án phủ định từ Cung Trác Lương, Cung Trác Tường không khỏi nhẹ nhàng thở ra, tươi cười ngược lại càng phát ra bất đắc dĩ.
Không oán, một là yêu đến sâu đậm không oán trách, hai chính là chưa từng bỏ vào lòng, mà xem đủ loại biểu hiện của Cung Trác Lương, hiển nhiên không phải là loại thứ nhất……
“Đường ca, trước kia Lương nhi tuổi còn nhỏ, cũng không biết tình là vật gì, hiện giờ lớn dần….. Thật sự cô phụ một mảnh tình ý của đường ca, Lương nhi lại nào có mặt mũi đi làm phiền ngươi.”
Nếu nói là Cung Trác Lương ở trong thư đều là mờ mịt xa cách, như vậy hiện tại chính là trực tiếp cự tuyệt, dựa vào hiểu biết trong trí nhớ đối với Cung Trác Tường, Cung Trác Lương cho rằng hắn thật là một chính nhân quân tử, như vậy chỉ cần làm cho hắn hiểu được, chính mình không đùa bỡn tình cảm của hắn, lừa gạt hắn là được, dự đoán trước hắn cũng là có thể lý giải.
Mà nếu là nói đến cái nông nỗi này hắn vẫn không buông tay, như vậy Cung Trác Lương cũng chỉ có thể tiếp tục nhẫn nại tính khí cùng hắn dây dưa, ai bảo hiện tại mình không bằng người ta chứ.
“….. Trước kia không hiểu chuyện, hiện tại thì đã hiểu sao? Không phải bị người lừa.”
Nhìn thiếu niên tuấn tú vô tư hồn nhiên trước mắt, Cung Trác Tường hơi hơi nhíu mi, trong lòng đối với hoài nghi giữa hắn cùng Kiều Ứng Trạch ngày càng sâu.
Cung Trác Tường vốn không phải người buông không được, cùng với bằng hữu của hắn hoặc người yêu hắn cưng chiều đều hảo tụ hảo tán, nếu là quan hệ tốt có thể thành thân hoặc là có yêu thương, hắn bình thường còn có thể chuẩn bị một phần hạ lễ thật dày. Nhưng Cung Trác Lương dù sao cũng là một đoạn kí ức thuần mĩ ấm áp nhất, liền bình bình đạm đạm đoạn tuyệt thật sự rất đáng tiếc.
Cung Trác Tường biết hiện tại Kiều gia tây phủ đều là đường muội xử lý chống đỡ, mà đường đệ cũng là xưa không bằng nay, có nhiều tài sản không nói, người lại là đa tình tuấn tú như vậy, lại chỉ biết vây quanh vị tỷ phu thân yếu nhiều bệnh của hắn…… Không nói đến bại bởi người khác Cung Trác Tường cam tâm hay không cam tâm, hắn cũng là lo lắng tiểu đường đệ này bị người lừa gạt.
“Đường ca, không thể nào đâu, chúng ta trước không nói cái này, đường ca sao không ở trong biệt viện của tỷ tỷ, đã nhiều ngày ăn ở có quen không? Đã tới Bạc thành rồi, đệ đệ nên làm ông chủ chiêu đãi ngươi, đường ca có cái gì muốn ăn muốn chơi, có gì cứ nói.”
Cung Trác Lương cười ha ha rút ra bàn tay của mình còn bị nắm, mượn động tác uống trà chuyển tầm mắt, quyết định không tiếp tục dây dưa vào chuyện này nữa, dù sao thái độ của chính hắn đã bày tỏ, liền xem tiếp theo Cung Trác Tường có tính toán gì không.
“Ta vốn là tới tìm ngươi, há lại không biết xấu hổ quấy rầy người ngoài, hiện giờ ngươi nếu đã trở lại, đường ca liền không cần khách khí làm phiền, cũng không phải quý phủ Lương nhi có tiện hay không?”
Cung Trác Tường thấy thế cũng không tiếp tục dồn ép, đồng dạng cười yếu ớt nâng chung trà lên nhấp một ngụm, tăng thêm âm lượng hai chữ người ngoài, cũng thuận theo nói ra quyết định làm cho Cung Trác Lương cơ hồ muốn phun trà ra ngoài.
Dù sao hắn có thể ở Bạc thành ngây ngốc hơn nửa tháng, có khi là thời gian đến chậm chậm kéo dài ra.
“Tiện! Đường ca có thể tới Lương nhi vinh hạnh vô cùng, chỉ là tiểu trạch của Lương nhi cũng chỉ là để ở tạm, tất cả đồ vật cũng không mua sắm đầy đủ, nhưng thật ra sợ đường ca ủy khuất, hơn nữa tòa nhà kia chỉ là tiểu viện, những người đi theo đường ca sợ là ở không đủ, còn phải an bài lại, không bằng ở lại viện của Lương nhi cùng tỷ tỷ……”
Cung Trác Lương nghe vậy vội cười đồng ý, troong lòng lại là kêu khổ, tòa nhà kia vốn là hắn giả vờ bài trí, hiện tại Cung Trác Tường muốn vào đó ở tạm, chính là ngăn chắn đường hắn về nhà.
“Nói không cần phiền toái người khác, chỉ một mình ta đi theo ngươi ở, bọn họ ở lại khách điếm, nơi này không có gì nguy hiểm, không cần bọn họ phải che chở.”
Không để cho Cung Trác Lương có cơ hội nói gì thêm, Cung Trác Tường một lời đã định rồi, cũng trực tiếp phân phó gia nhân đi chuẩn bị.
“Tốt lắm……”
Cung Trác Lương không có cách nào khác, chỉ có thể cười đáp ứng, sao đó kêu Kiều Minh tiến vào, đơn giản nói việc Cung Trác Tường đến ở tạm, để cho hắn trở về phái người đi dọn dẹp phòng ở, Kiều Minh thông minh hiểu ý ánh mắt của Cung Trác Lương, đi trước trở về Kiều phủ thông báo.
Đợi Cung Trác Tường thu thập thỏa đáng, Cung Trác Lương kéo hắn đi dạo một hồi, vốn định trực tiếp kéo hắn đi Kiều phủ dùng bữa tối, lại bị Cung Trác Tường lấy cớ không muốn quấy rầy người khác từ chối, Cung Trác Lương đành phải mời hắn ăn ở bên ngoài, hai người lúc này mới cưỡi ngựa một đường đi dạo về nhà.
Tiểu trạch của Cung Trác Lương được thiết kế theo kiểu tứ hợp viện, tổng cộng bốn gian phòng ở một lớn ba nhỏ, phòng lớn đương nhiên là của chủ nhà, trái phải sương phòng là phòng bếp phòng củi, một cái vốn là phòng cho trẻ con, lại bị Cung Trác Lương đổi thành phòng của gia nhân, còn lại phòng phỏng thì làm khố phòng.
Cung Trác Lương trở lại tiểu trạch, liền phát hiện tòa nhà vốn vắng vẻ đại biến dạng, ngay cả phòng bếp đều để đầy rau dưa và trái cây mới mẻ, trong phòng đồ dùng mọi thứ đều đầy đủ, bộ dáng giống như là thật sự có người sống, mà nguyên bản cửa sắt của mật đạo nằm ở góc tường bị hắn mở ra, trên mặt chỉ che một tấm vải làm dấu, hiện tại cũng đã để lên một cái tủ quần áo thật lớn, bố trí thập phần tự nhiên thuận mắt, một chút dấu vết đều không có lưu lại, Cung Trác Lương lúc này mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
“Thiếu gia, tiểu thư lệnh nô tỳ mang theo Hàm Lộ, Hàm Tuyết đến đây hầu hạ, nước ấm đã chuẩn bị tốt lắm, thiếu gia cùng Cung đại nhân có cần tắm rửa nghỉ ngơi?”
Đợi Cung Trác Tường đem mọi thứ đều an trí xong, Nhược Lam mang theo hai nha đầu hướng hai người hành lễ, tầm mắt cụp xuống theo bản năng tránh phương hướng của Cung Trác Tường.
“Đường ca mời nghỉ ngơi trước, đệ đệ rời khỏi vài ngày, nên đi qua chào hỏi tỷ tỷ, tỷ phu mới đúng.”
Cung Trác Lương hướng Cung Trác Tường cung kính khom người, không đợi hắn trả lời liền xoay người ra khỏi nhà.
Từ lúc rời khỏi đến khách điếm, Cung Trác Lương vẫn dùng danh xưng đệ đệ với Cung Trác Tường, xem như kéo ra chút khoảng cách giữa hai người, cũng là một loại tỏ thái độ.
“Đại nhân còn gì phân phó?”
Để cho hai nha hoàn một đi trải giường một đi chuẩn bị nước tắm rửa, Nhược Lam châm trà thay cho Cung Trác Tường, cung kính hỏi thêm một câu.
“Không có việc gì, đệm chăn như thế ôm ra ngoài?”
Cung Trác Tường mỉm cười hướng Nhược Lam gật gật đầu, lúc này thấy tiểu nha hoàng lấy chăn chuyển ra gian phòng, động tác uống trà dừng lại một chút, ánh mắt hơi hơi chớp động một chút.
“Là thiếu gia lúc ở bên ngoài, sợ chính mình ngủ không có nề nếp quấy rầy ngài nghỉ ngơi.”
Nhược Lam nhìn nhìn Cung Trác Tường nhìn nhìn tiếp gương mặt nghiêm trang hồng hào nói muốn đuổi Hàm Tuyết, cười yếu ớt khéo léo trả lời hắn, trong lòng đối nha đầu kia đánh giá một phen, quyết định sau khi trở về sẽ đem nàng đổi ra khỏi phòng thiếu gia, hoặc là trực tiếp bán đi.
Trong ngày thường cảm thấy nàng đối với khách quý của nhị thiếu gia có tâm tư riêng, lại quen làm nũng làm ra vẻ ta đây, tuổi còn nhỏ liền sinh ra được tâm tính trèo cao làm di nương, bên người thiếu gia cùng cô gia không thể lưu lại một mầm tai họa như vậy.
“Khách khí với ta làm gì, cũng không phải chưa thấy qua tướng ngủ như khỉ của hắn, đều là người trong nhà.”
Nhớ tới bộ dáng dính người của Cung Trác Lương khi ngủ, tươi cười của Cung Trác Tường trở nên phá lệ ôn nhu, nhưng ngữ khí cũng là cường thế không cho người cự tuyệt.
“Vâng, Hàm Lộ, hầu hạ đại nhân tắm rửa.”
Áp chế khẩn trương kinh hoảng trong lòng, sắc mặt Nhược Lam như thường phân phó một tiểu nha hoàn khác quy củ hơn, sau đó để Hàm Tuyết đi nấu nước, chính mình thối lui đến buồng trong trải giường chiếu.
Đợi khi Cung Trác Tường vào phòng tắm cách vách, Nhược Lam mới ôm ngực thở dài một hơi, nhưng lập tức nghiêm nặt lo lắng, nghĩ thầm cái này phải như thế nào cho phải, thiếu gia cùng cô gia chính là vợ chồng thực sự, hiện giờ thiếu gia lại cùng với Cung đại nhân ngủ chung một giường, công đạo của cô gia nơi đó đâu?
XXXXXXXXXXXXXXXXXXX
“Tướng công………”
Cung Trác Lương vừa thấy mặt Kiều Ứng Trạch, không đợi người ta lên tiếng, chính mình trước tiên đi qua ôm một cái rồi tố khổ một chút, thật sâu biểu đạt bất mãn đối với hiện trạng của mình, cũng xác định rõ lập trường cũng nói phải đuổi Cung Trác Tường đi thật nhanh, còn muốn Kiều Ứng Trạch thuận mao cho mình, cho một miếng ‘thịt’ to để thưởng.
“Thật ủy khuất như vậy?”
Kiều Ứng Trạch vốn đã ngồi buồn một ngày, nhất là lúc Kiều Minh đem tin tức Cung Trác Tường muốn ở tạm tiểu trạch truyền về, sắc mặt y cũng không có chuyển biến gì quá mức, nhưng hiện tại bị Cung Trác Lương ôm lấy chơi xấu không ngừng, mặt y cũng là không lạnh được nữa, chỉ là sau khi cười xong, tâm tình Kiều Ứng Trạch vẫn thực nặng nề, cũng không phải hoài nghi Cung Trác Lương sẽ làm ra chuyện gì có lỗi với mình, chính là vô luận thay đổi nam nhân nào, vợ của mình phải cùng người khác ngủ trong một căn phòng, đều là không thể chịu đựng được đi.
“Đương nhiên a, không thể ôm tướng công ta nhất định sẽ mất ngủ, lại nói giường ở gian ngoài của tiểu trạch kia vừa cứng vừa nhỏ, rất tra tấn người, tướng công trước bồi bổ cho ta.”
Cung Trác Lương ôm Kiều Ứng Trạch ngã xuống trên tháp, chính mình tiếp tục dính ở trên người y chơi xấu, hôn nhẹ này sờ sờ kia không muốn dừng lại.
“Đừng làm rộn, hảo hảo nói chuyện, ngươi coi ta không tin tưởng được ngươi như vậy sao?”
Kiều Ứng Trạch cũng hiểu được Cung Trác Lương đây là đang cùng mình tỏ thái độ, trong lòng trong lúc nhất thời thật sự là ngũ vị tạp trần, chính là có nhiều hơn nữa sự không tình nguyện, y cũng không thể không để ý đại cục, lại nói Cung Trác Lương dù sao cũng là nam tử, về sau cũng sẽ có bằng hữu giao tế, cũng không thể dùng quy củ của nữ tử trói buộc hắn.
“Ta biết ngươi tin ta, ta cũng giống vậy tin ngươi, nhưng trong lòng nên khó chịu vẫn là khó chịu, nên nhớ thương vẫn là sẽ nhớ thương, này nếu thay đổi ngươi cùng người khác ngủ trong một phòng, ta sợ là sẽ trực tiếp để cho người lấy bao tải bao tên kia lại, đánh cho một trận sau đó trực tiếp ném ra ngoại thành.”
Cung Trác Lương thấy Kiều Ứng Trạch nói như vậy, cũng không lại lăn lộn kêu la, một tay chống đầu nghiêng người đạt trên người y, một tay nắm tay y đặt ở trước ngực thưởng thức.
“A…… Được rồi, ý tứ của ngươi ta hiểu được, bất quá chỉ là chuyện vài ngày, ta coi như ngươi về nhà mẹ đẻ, dù sao kia cũng coi như là ca ca ngươi.”
Mở ra năm ngón tay cùng ngón tay của Cung Trác Lương đan vào nhau, Kiều Ứng Trạch hàm chứa ý cười nhìn hắn, nói xong còn chủ động hôn lên khóe môi hắn.
“Tướng công, lời này vẫn là có chút chua…..”
Nửa câu sau bị Kiều Ứng Trạch dùng môi ngăn ở trong miệng, Cung Trác Lương câu lên khóe miệng, đè cả người lên trên người Kiều Ứng Trạch, hai tay ôm mặt của y hôn thật sâu, thẳng đến khi hai người đều có chút thở hồng hộc, Cung Trác Lương lại lưu lại ở bên sườn cổ của y vài dấu hôn, lúc này mới vẫn chưa hết ý mà lôi kéo y cùng ngồi dậy.
Hai người lại ngồi cùng một chỗ nói chuyện, đợi môi Cung Trác Lương khôi phục màu hồng bình thường, hắn mới chậm rì rì đi về tiểu trạch bên kia, trong lòng hy vọng Cung Trác Tường đã chờ không kiên nhẫn mà đi ngủ trước.
Bất quá hiển nhiên, Cung Trác Lương này một cái hy vọng không thành sự thật, trên thực tế khi hắn vào chủ ốc, liền phát hiện Cung Trác Tường đang mặc áo ngủ thanh thản dựa vào tháp xem tạp chí, mà trên tháp tự nhiên không có đệm giường mà hắn đã phân phó.
Khóe mắt Cung Trác Lương giật giật, tình huống…… Có chút không ổn a.