• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiền Võ ngày mười lăm tháng ba năm bốn, lại đến ngày đoàn tụ của Kiều gia do các trưởng bối quy định, khác với thường ngày chỉ có một bữa ăn phong phú, hôm nay Đông phủ chính là vô cùng náo nhiệt bận rộn, bởi vì một nhà Đại lão gia của Tây phủ cuối tháng sẽ rời khỏi kinh thành, cho nên lúc này chính là ngày đoàn tụ cuối cùng trong năm, tất cả mọi người đều đặc biệt coi trọng.

Vì quy củ từ trước tới giờ của Hàn lâm viện, nhóm Hàn lâm mới ở kinh một năm sau đó đều phải ra ngoài đi trải nghiệm một năm, sau đó lại quay về Hàn lâm viện tiếp tục nhiệm vụ, dựa vào đánh giá thành tích, hoặc ở lại kinh hoặc thả ra ngoài, năm đó Cung Trác Tường là theo quy củ này mà làm việc, Kiều Ứng Trạch đương nhiên cũng không ngoại lệ, chỉ là so với nhóm Hàn lâm khác chỉ mang theo tùy tùng, thậm chí nghèo khó đến chỉ mang theo gã sai vặt thì có chút bất đồng. Kiều Ứng Trạch lần này rời nhà cũng là một nhà bốn người đều đi cùng…….

“Lương nhi a, hai đứa trẻ còn nhỏ như vậy, muốn bọn nó đi ra ngoài cùng các người một năm, có phải bọn nó rất khổ không? Nếu ngươi yên tâm, đem bọn nó để lại bên người tổ mẫu, cũng sẽ không để cho bọn nó chịu ủy khuất.”

Lão phu nhân ngồi trên tháp tay trái ôm Kiều Mẫn Ngôn, tay phải ôm Cung Cẩn Hiền, thật sự là để cho bọn họ đi đều luyến tiếc, tôn nhi là bất đắc dĩ, phải làm theo quy củ của triều đình, nhưng để cho bọn nhỏ cùng đi chịu khổ, cũng có chút không cần thiết, chỉ là chuyện này là do Cung Trác Lương quyết định, lão phu nhân cũng không thể thẳng thắn phản đối.

Hiện giờ tuy nói Kiều Ứng Trạch là quan viên, nhưng lão phu nhân biết người làm chủ chân chính trong nhà bọn họ, kỳ thật là cháu dâu nam này, mà nàng hiện tại đối với thái độ của Cung Trác Lương, cũng không bất giác đối đãi như là cháu trai……

“Lương nhi tất nhiên là tin tưởng tổ mẫu, chỉ là cảm thấy cơ hội khó có được, muốn mang hai đứa nó ra ngoài làm quen, nam hài tử mà, không thể quá nuông chiều.”

Đem tách trà trong tay để lên bàn, Cung Trác Lương thần thái cung kính trả lời lão phu nhân, khuôn mặt tuấn tú đã hoàn toàn bày ra ý cười ôn nhã.

Tuy nói trên danh nghĩa Cung Trác Lương là một người vợ, nhưng giữa tháng hai năm nay, hắn đã là Cung gia lão gia —— cũng nhờ sự chủ trì của phụ thân hiện tại của hắn, được quang minh chính đại làm lễ cập quan, được tên chữ, hơn nữa, hắn hiện giờ đã cao hơn Kiều Ứng Trạch hai tấc, khuôn mặt Kiều Ứng Trạch lại non mịn không thấy già, lúc đứng chung một chỗ thật khó mà nói ai lớn hơn ai đâu.

“Đúng vậy tổ mẫu, tôn nhi lần này chỉ cần đi tìm hiểu nội quy của các địa phương, cũng không có gì vất vả, càng giống như là đi du ngoạn, mang theo hai đứa nó, ta cũng tự mình dạy bài học cho bọn nó.”

Biết lão phu nhân luyến tiếc đứa nhỏ, Kiều Ứng Trạch cũng khuyên hai câu, kỳ thật nói đọc sách gì đó đều là lấy cớ, quan trọng nhất là y cũng luyến tiếc bọn nhỏ, thật sự phải đem mấy đứa nhỏ bỏ lại kinh thành một năm không gặp, Kiều Ứng Trạch sợ là chính mình sẽ chịu không được.

“Điều này cũng đúng…… nhi tử của trạng nguyên lang, không ở bên cạnh  thật đúng là sợ người chế giễu, chỉ là đi theo dọc đường mệt nhọc, đã an bài tốt chưa?”

Nghe Kiều Ứng Trạch nói không vất vả, trong lòng lão phu nhân nhẹ nhàng một chút, lại nghe y nói đến bài học của bọn nhỏ, trong giọng nói không khỏi mang theo hương vị tự hào, ba năm mới có một trạng nguyên lang, đây là cháu ngoan do tự tay nàng nuôi lớn.

“Tổ mẫu cứ yên tâm, Ứng Trạch đi nơi nào đều có chi nhánh của hiệu sách, bọn họ sẽ an bài hết tất cả, mà ăn, mặc, ở, đi lại dọc đường đều đã kêu người chuẩn bị tốt, nhất định sẽ không làm khổ bọn họ.”

Cung Trác Lương nói bọn họ, tất nhiên chính là một lớn hai nhỏ trong nhà, hắn thân thể khỏe mạnh, loại ‘lữ hành đường dài’ này không có ảnh hưởng gì, nhưng ba người một người so với một người càng chiều chuộng hơn, Cung Trác Lương cũng không dám quoa loa tùy ý, mục tiêu một năm này của hắn a, chính là để Kiều Ứng Trạch ra ngoài đi bộ một vòng cũng không bị sụt cân.

“Lương nhi làm việc tổ mẫu yên tâm, các tiểu tâm can a, hôm nay sao lại im lặng như thế?”

Lão phu nhân thấy bọn họ an bài tốt rồi, thì cũng không nói gì thêm nữa, cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ đang thành thật dựa vào ngực mình, thấy bọn nó nước mắt lưng tròng nhìn mình, lão phu nhân không khỏi đau lòng ôm bọn nó dỗ dành.

“Lão tổ mẫu, Mẫn Ngôn luyến tiếc ngài…….”

Kiều Mẫn Ngôn đã sáu tuổi khuôn mặt vẫn trắng nõn vù vù thịt như trước, mày rậm mắt to lại thích cười, hiện giờ thật là danh xứng với thực là một dương quang tiểu mỹ nam tử, chỉ là lúc này trên mặt nó không có tươi cười đáng yêu như xưa, người cũng dính vào lòng lão tổ mẫu của nó không muốn rời.

Tuy rằng có thể cùng các phụ thân ra ngoài du ngoạn Kiều Mẫn Ngôn thật cao hứng, nhưng vừa nghĩ tới sẽ rất lâu không được nhìn thấy lão tổ mẫu yêu thương bọn nó, nhị thúc, tam thúc, Cung gia tổ mẫu, đại bá phụ, đại bá mẫu, Lư bá phụ vân vân còn có đường huynh đệ tỷ muội, nó cảm thấy rất luyến tiếc a, bất quá nó luyến tiếc nhất vẫn là phụ thân cùng nhị đệ, tuyệt đối không muốn rời khỏi bọn họ đâu, cho nên chủ có thể xin lỗi lão tổ mẫu bọn họ!

“Lão tổ mẫu, Hiền nhi cũng luyến tiếc ngài.”

Không đáng yêu giống Kiều Mẫn Ngôn, bộ dáng Cung Cẩn Hiền như trước đáng yêu xinh đẹp hơn nữ hài tử rất nhiều, tuy rằng bản tính nó cũng không phải thực thích thân cận người bên ngoài, nhưng vì dỗ cho ca ca cao hứng, nó cũng học theo Kiều Mẫn Ngôn kề cận lão phu nhân.

Đối với các người thân thương yêu nó, Cung Cẩn Hiền cũng sẽ có chút luyến tiếc, nhưng ở trong lòng của nó, cao hứng nhất vẫn là có thể cùng các phụ thân rời khỏi kinh thành, như vậy phụ thân sẽ không vì làm việc ban ngày không thấy mặt, lực chú ý của ca ca cũng sẽ không bị người bên ngoài chia bớt đi!

“Xem bộ dáng này thực chọc người yêu thương mà.”

Lão phu nhân bị hai tiểu tử kia nói ngon nói ngọt dỗ cho vui vẻ, để cho nha hoàn mang giày mới đến cho bọn nó, cũng tự tay mang cho tụi nó, thấy lớn nhỏ đều vừa chân, lúc này mới đem bọn nó ôm vào lòng một lần nữa, mà lúc này, Kiều Ứng Hiên tan ca trực cũng mang Kiều Mẫn Nhân cùng Kiều Y Nguyệt về tới, về phần Kiều Mẫn Nghĩa vì hai ngày nay có chút nóng, liền ở lại trong phòng không cùng đến.

“Nhị đệ chúc mừng ngươi, đệ muội lại có hỉ, ngươi nên chăm sóc nàng nhiều chút.”

Đợi Kiều Ứng Hiên chào hỏi lão phu nhân xong, Kiều Ứng Trạch cười chúc mừng hắn một câu, lúc bọn họ vừa mới đến chợt nghe lão phu nhân nói, Dương Doanh Mạt được chẩn đoán có thai là có thai hơn hai tháng, chính là lần trước sinh con ảnh hưởng đến thân thể, bộ dáng mang thai lần này tựa hồ không quá ổn, hiện giờ cả nhà đều phá lệ chăm sóc thân thể nàng kỹ lưỡng, hôm nay vẫn ở trong phòng nghỉ ngơi không làm gì.

“Cảm ơn đại ca, đệ đệ hiểu được.”

Kiều Ứng Hiên nghe vậy vội cười đáp lại, chỉ là lúc xoay người ngồi xuống nụ cười trên mặt lại nhiễm một tia xấu hổ bất đắc dĩ, chỉ là có chút tâm sự người trong nhà hắn cũng không thể nói…… Ngày hôm qua mời đại phu chẩn đoán xác thực, người nọ hiện tại chắc là cũng đã biết đi.

“………”

Dư quang nhìn đến thần sắc không được tự nhiên của Kiều Ứng Hiên, Cung Trác Lương nhớ tới lúc sáng sủa ung dung của hắn trước kia, trong lòng ẩn ẩn có chút phỏng đoán, hắn biết quan hệ của hai vợ chồng Kiều Ứng Hiên luôn luôn bình thản, cũng giống như các nam nam nữ nữ cưới nhau do sắp đặt, giữa vợ chồng chính là lợi ích của hai bên gia tộc, căn bản là không có tình yêu, cho nên Kiều Ứng Hiên có thể kiên trì lời thề không cưới vợ bé của mình như vậy, Cung Trác Lương bội phục hắn rất nhiều, cũng thật sự đáng tiếc thay cho Kiều Ứng Hiên…… Chỉ hy vọng hắn lúc này đây, có thể gặp được người thật lòng đối với hắn.

Kiều Ứng Hiên mới vừa ngồi xuống chỗ của mình, Kiều Ứng Tử mang theo đệ đệ Kiều Ứng Nhiên đã trở lại, ngay sau đó chính là một nhà Kiều Viện Âm theo vào.

Mọi người lại náo nhiệt chào nhau một phen, lại mời bọn Kiều phu nhân đi ra, lúc này mới ngăn một tấm bình phong đem thức ăn lên chính thức khai tiệc, trong đó các nam nhân cùng Kiều Ứng Tử một nửa nam nhân ngồi ở gian ngoài, trong phòng còn lại là lão phu nhân, Kiều Viện Âm mang theo một đám nhóc con vây quanh một bàn.

Lúc chính thức ăn cơm không thể nói chuyện, lão phu nhân ngồi trên chủ vị để bọn nha hoàn hầu hạ chậm rãi ăn cơm, ánh mắt đảo qua vài đứa nhỏ trên bàn ăn, trong lòng không khỏi có chút cảm thán.

Thứ tôn nhỏ nhất tạm thời không nhắc đến, từ Kiều Y Nguyệt cùng Kiều Mẫn Nhân hai cháu cố được đưa đến bên người nàng để dạy dỗ, nàng thật đúng là tốn không ít tâm tư để dạy dỗ quy củ cho bọn nhỏ, hai hài tử quả thật không chịu thua kém, còn nhỏ tuổi đã có thể đem những gì nàng dạy mà lĩnh ngộ được thất thất bát bát, làm cho nàng thập phần an ủi tuổi già, nhưng rất nhiều chuyện đều là không so được với không biết, hiện giờ vài đứa nhỏ như vậy tụ lại với nhau, hai tỷ đệ Kiều Y Nguyệt thật không bằng Cung Cẩn Hiền.

Động tác quy củ giống nhau, Cung Cẩn Hiền cùng là tuổi nhỏ nhưng động tác thập phần thuần thục tự nhiên, giống như từ trong xương cốt liền lộ ra khí phái sang trọng quý phái, mà hai tỷ đệ Kiều Y Nguyệt, còn nhiều vẫn là vẻ gò bó không tự nhiên, lão phu nhân biết Cug Cẩn Hiền thường xuyên học quy củ ở trước mặt Cung phu nhân Cung gia, liền nghĩ vị phu nhân kia quả thật là danh bất hư truyền…..

Sau khi ăn xong, đợi bọn nha hoàn dọn bình phòng, một ần nữa đổi sang trà, lão phu nhân để cho bọn nhỏ ngồi trên tháp cùng chơi. Các người lớn tụ lại một chỗ nói chuyện, cũng gọi Kiều Viện Âm đã mang thai hơn sáu tháng đến ngồi bên cạnh mình, quan tâm và câu thân thể của nàng.

Sau khi cưới Kiều Viện Âm trượng phu vẫn chưa cưới vợ bé, nàng tuy đã mang thai con trai trưởng, nhưng là không đành lòng dưới gối trượng phu tịch mịch, lúc này mới thuận lợi có cái thai thứ hai, thật đúng là làm nàng thư thái rất nhiều, lão phu nhân cũng thực cao hứng thay nàng.

Nhóm người lớn bên kia cười nói vui vẻ với nhau, không khí của các bánh bao bên này cũng có chút không vui vẻ, lúc này sáu cái bánh bao đang ngồi với nhau, tuy rằng ngồi cận kề với nhau, nhưng nhìn kỹ lại có thể phát hiện là chia làm hai nhóm một nhóm ba đứa.

Trong đó Kiều Ứng Nhiên làm tiểu thúc tuy rằng bối phận cao, nhưng dù sao cũng mới sáu tuổi, bình thường lại quen nghe lời Kiều Y Nguyệt, lúc này đang cùng Kiều Mẫn Nhân một trái một phải ngồi bên cạnh Kiều Y Nguyệt, yên lặng chơi đồ chơi ở một bên.  Mà ở bên cạnh bọn họ, Kiều Mẫn Ngôn, Cung Cẩn Hiền đang đem tiểu Trương Lộ bốn tuổi đặt ở giữa bọn họ, một người hống đệ đệ chơi một người tiếp tục chơi đệ đệ……

“Lộ Lộ, nhanh cười với nhị ca một cái.”

Thấy Trương Lộ đang cúi đầu vẻ mặt tò mò nhìn Kiều Mẫn Ngôn chơi ngựa gỗ, Cung Cẩn Hiền ôm nó giống như một cục thịt, cười ngọt ngào nghiêng đầu hôn một cái lên mặt nó, nó thật sự rất thích gương mặt nhỏ nhỏ của Lộ đệ đệ a.

“Hắc hắc…..”

Trương Lộ hiển nhiên là đã bị hôn thành thói quen, cũng cười lại, nghe vậy ngẩng đầu hướng về phía Cung Cẩn Hiền cong lên khóe miệng hắc hắc hai tiếng, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền cho nó xem, liền nhân cơ hội hôn lại nhịn ca của nó.

“Lộ Lộ, các ca ca phải đi xa nhà, phải một thời gian ngắn không gặp được Lộ Lộ, mấy món đồ chơi này là cho Lộ Lộ, Lộ Lộ phải nhớ các ca ca a.”

Kiều Mẫn Ngôn cười ha hả nhìn hai người bọn họ, ngoắc nha hoàn bên cạnh lấy qua một cái bố bao bỏ bên người Lộ Lộ.

Đối với tiểu đệ đệ vừa nhu thuận vừa đáng yêu, hắn cùng nhị ca ca đều là thật tâm yêu thích, cho nên hai huynh đệ bọn họ có cái gì tốt, đều nhớ rõ giữ lại một phần cho nó.

“Một thời gian ngắn là bao lâu? Có năm ngày sao?”

Trương Lộ nhìn nhìn mấy món  đồ chơi lại không đụng vào, mà là một tay ôm cánh tay Cung Cẩn Hiền sát lại bên người nó, một tay cầm tay Kiều Mẫn Ngôn không buông tay, năm ngày không thấy các ca ca, Trương Lộ ngẫm lại đã cảm thấy khó chịu.

“Phải một năm, so với năm ngày lâu hơn rất nhiều……..”

Kiều Mẫn Ngôn đối với khái niệm thời gian đã rất rõ ràng, tất nhiên là biết một năm rất lâu, nhưng hắn còn chưa nói xong, đã bị Cung Cẩn Hiền kéo ống tay áo, hắn liền theo quán tính dừng lại, để cho Cung Cẩn Hiền đi trả lời.

“Lộ Lộ ngoan, sẽ không lâu, Lộ Lộ đợi đến lúc mặc áo bông lại cởi ra, các ca ca sẽ trở lại.”

Thấy Trương Lộ cong khóe miệng nhỏ nhắn vẻ mặt mất hứng, Cung Cẩn Hiền vội sờ sờ đầu của an ủi, trong lòng cũng ê ẩm, thật muốn đem Lộ đệ đệ đi cùng, nhưng Cung Cẩn Hiền tưởng tượng mình luyến tiếc rời khỏi các phụ thân như vậy, Lộ đệ đệ khẳng định cũng không muốn rời khỏi cha mẹ của mình, nó cũng không nói gì đến việc dẫn Trương Lộ đi theo.

“Nga……..”

Trương Lộ vừa nghe nghĩ thầm mình về nhà sẽ đem áo bông mặc vào, sau đó ngày mai cỡi ra, có thể nhìn thấy các ca ca, này chuyển buồn thành vui, vô cùng cao hứng để cho Kiều Mẫn Ngôn dạy chơi đồ chơi, đùa nghịch đồ chơi mới.

“Dì, dì, chúng ta sau khi đi, sẽ mang lễ vật cho Lộ đệ đệ, ngươi nên nói với Lộ đệ đệ về chúng ta, không thể để cho nó quên chúng ta a.”

Cung Cẩn Hiền thấy Trương Lộ lại cao hứng, ánh mắt vòng vo chuyển đứng dậy chậm rãi đến ngồi bên cạnh Kiều Viện Âm, ôm cổ nàng ghé vào lỗ tai nàng, nhỏ giọng dặn dò.

Nó nhớ rõ tiểu phụ thân nói tiểu hài tử hay quên, nhưng hai huynh đệ bọn họ rời đi một năm, rồi khi trở về Lộ đệ đệ củng không nhớ rõ bọn họ.

“Dì nhớ rõ, cũng sẽ không để cho Tiểu Lộ quên các ca ca của nó a.”

Lỗ tai bị Cung Cẩn Hiền thở ra nhiệt khí có chút ngứa, Kiều Viện Âm nhịn không được dùng khăn che miệng nhẹ nhàng nở nụ cười, sau đó sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Cung Cẩn Hiền, trong lòng cảm khái thật sự là nhanh quá.

“Sẽ không, dì yên tâm đi!”

Được Kiều Viện Âm hứa hẹn, trong lòng Cung Cẩn Hiền nhớ rõ, quay đầu nhìn thấy ba người Kiều Y Nguyệt bọn họ tiến đến bên người Kiều Mẫn Ngôn, nó vội chạy chậm trở về bổ nhào vào trong lòng Kiều Mẫn Ngôn, ôm lấy cánh tay hắn đề phòng mà nhìn về phía Kiều Y Nguyệt.

Tuy nói tiểu hài tử không mang thù, nhưng chung quy đối với đường muội muốn ‘đoạt ca ca’, Cung Cẩn Hiền thật đúng là như thế nào cũng đều không thích nổi!

“Hừ………”

Kiều Y Nguyệt vốn đang nói cười vui vẻ cùng Kiều Mẫn Ngôn, vừa thấy Cung Cẩn Hiền trở lại lại mang vẻ mặt chán ghét nhìn mình, khuôn mặt nhỏ nhắn  không khỏi cũng nghiêm lại, nhưng nghĩ tổ mẫu muốn mình cùng nhị ca này hảo hảo ở chung, nàng liền chu cái miệng nhỏ nhắn buồn không lên tiếng mà chơi đồ chơi của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra thần sắc ủy khuất. Thầm nghĩ nếu không thấy đệ đệ ta thích các ngươi, ta mới không thèm đi qua bên các ngươi đâu.

Đại ca ca còn đỡ chút, nhị ca ca này, làm sao có bộ dáng của người làm ca ca a, mỗi lần thấy chúng ta không cho chút hòa nhã, nhưng bộ dạng lại đẹp hơn ta……. Tóm lại nhị ca đáng ghét nhất!

“Tỷ………”

Kiều Mẫn Nhân vốn đang ngượng ngùng cùng Trương Lộ chơi đồ chơi, thấy tỷ tỷ mình lại cùng nhị ca dỗi nhau, do dự một chút liền buông đồ chơi ngồi lại bên cạnh Kiều Y Nguyệt, xem như an ủi nàng.

“Hiền nhi………..”

Kiều Mẫn Ngôn thấy thế sờ sờ lưng Cung Cẩn Hiền trấn an nó, để cho nha hoàn cầm hai bao đồ chơi khác lại đây, ý bảo nó đi qua gọi đại muội muội, dù sao cũng là ở nhà người ta.

“Đại muội muội, những thứ này là tặng ngươi cùng tam đệ.”

Trong lòng Cung Cẩn Hiền không muốn, nhưng là biết không thể không có lễ nghĩa, liền đem một cái tay nải để bên người Kiều Y Nguyệt, cười cười xem như chủ động cầu hòa, sau đó lại đem tay nải khác đưa cho Kiều Ứng Nhiên, bối phận của người ta là thúc thúc a, đồ vật đương nhiên là đưa riêng.

“Cám ơn đại ca ca…… nhị ca ca.”

Kiều Y Nguyệt trừng mắt nhìn bao đồ chơi, sau đó cười tủm tỉm cảm ơn Kiều Mẫn Ngôn, nhân tiện cũng liếc mắt nhìn Cung Cẩn Hiền một cái, thu hồi ý cười quay lại tiếp tục chơi cùng đệ đệ.

Mà đại khái cũng chính là từ ngày này, Cung Cẩn Hiền cùng Kiều Y Nguyệt triển khai ‘nội chiến’ dài mười năm, làm cho sức chiến đấu liên tiếp tăng lên, ngẫu nhiên nhất trí lúc đối ngoại cơ hồ không người có thể địch lại, đây là nói sau, tạm thời lướt qua không đề cập tới……….

Đêm đó, đợi người một nhà tự giải tán, Kiều Ứng Hiên trở lại thư phòng đã thăng cấp thành phòng ngủ của hắn, tâm tư lo lắng có chút mệt mỏi, có lòng muốn đi xem người nọ, nhưng lại cảm thấy đã trễ thế này đi qua quá thất lễ, làm cho người ta nhìn thấy rất gây chú ý, nhưng nếu không đi, trong lòng hắn thật sự không yên lòng.

Từ lúc trao đổi ngọc ở Trung thân vương phủ, một năm tuy nói hai người chỉ có thể âm thầm lui tới, thời gian ở cùng một chỗ không nhiều lắm, lại đều thích cảm giác tri kỷ như vậy, cho nên vẫn chưa bước đến bước cuối cùng, nhưng tâm ý lẫn nhau cũng là đều hiểu được, hơn nữa tuy rằng người nọ nói sẽ không ảnh hưởng đến trong nhà lẫn nhau, nhưng hiện giờ lấy chữ hiếu không chỉ không đề cập đến chuyện cưới phi, ngược lại ngay cả người hầu hạ bên cạnh cũng thưa thớt, điều này làm cho trong lòng Kiều Ứng Hiên thật cảm động cũng lại cực áy náy……. (PH: Việt sub lại nè, ý anh Hiên là người nọ vì ảnh mà không cưới vợ sinh con không có người hầu hạ cho người nọ và mẹ của người nọ á.)

“Người tới, chuẩn bị chiếc xe ngựa, gia phải ra ngoài một chuyến.”

Kiều Ứng Hiên ngồi trên ghế dựa nửa ngày trong lòng đều không yên ổn, cuối cùng vẫn quyết định đi qua vương phủ xem Tư Thiệu, người nọ nếu thật sự sinh khí, chính mình cũng chạy nhanh tới dỗ dành, cùng lắm là chịu phạt là được.

Kiều Ứng Hiên bên này mới gõ cửa hông theo thói quen, chỉ thấy cánh cửa không tiếng động mở ra, lộ ra gương mặt tiểu thái giám mười phần u ám, nhưng lại dọa sợ Kiều Ứng Hiên.

“Gia của ta, ngài cuối cùng cũng tới.”

Tiểu thái giám kia ý bảo người phía sau mình đi bẩm báo vương gia, sau đó chính mình cũng dẫn Kiều Ứng Hiên đi vào bên trong, chỉ là vẻ mặt đã khôi phục thần thái bình thường, hơn nữa nửa chữ củng không chịu nói cùng Kiều Ứng Hiên, làm hại Kiều Ứng Hiên muốn biết chút tin tức từ hắn đành sờ sờ mũi ngậm miệng lại, lo lắng đề phòng đi theo vào trong sân của Tư Thiệu.

Mà lúc này đây, Kiều Ứng Hiên không có bị dẫn đến thư phòng của Tư Thiệu, mà là trực tiếp quẹo đến phòng ngủ, cước bộ Kiều Ứng Hiên dừng lại một chút, vẫn là nghĩa vô phản cố mà đi theo vào, liền thấy người nọ đang ngồi trên tháp ở gian ngoài uống trà, ánh mắt nhìn về phía mình trước sau như một đều thực ôn hòa, Kiều Ứng Hiên không khỏi buông lỏng tâm.

“Ứng Hiên đến đây a, các ngươi đều lui xuống đi.”

Trên mặt Tư Thiệu hiện lên ý cười thân thiết, phất phất tay ý bảo hai thái giám tâm phúc hầu hạ trong phòng đi xuống, sau đó đứng dậy đi tới bên cạnh Kiều Ứng Hiên.

Mà hai thái giám kia lên tiếng trả lời cáo lui, ra khỏi cửa nhưng không khỏi nhìn nhau cười khổ, thầm nghĩ trong thư phòng chủ tử ngài một sàn nhà đều là mảnh vỡ, bọn nha hoàn còn chưa quét xong a.

“Cái kia…… ngươi có biết ha?”

Kiều Ứng Hiên có chút không yên mà đứng ở đó, thấy Tư Thiệu đi đến trước mặt mình, thì thào hỏi một câu.

“Ân……..”

Đem Kiều Ứng Hiên xoay người lưng dán vào lòng ngực mình, Tư Thiệu đem cằm đặt trên vai của hắn nhẹ nhàng lên tiếng, mi mắt rũ xuống che đi suy nghĩ trong đáy mắt của mình.

“Thực xin lỗi, ta………..”

Tư Thiệu phản ứng im lặng như vậy làm cho trong lòng Kiều Ứng Hiên càng thêm không nỡ, nhưng bị hắn ôm như vậy, Kiều Ứng Hiên lại không có cách nào nhìn thấy vẻ mặt của hắn, trong lúc nhất thời càng không biết tả lời thế nào.

“Các ngươi là vợ chồng.”

Tư Thiệu thản nhiên lên tiếng, tỏ vẻ có thể hiểu được, nhưng là chưa nói không trách tội.

Vì thân phận địa vị của hai ngươi bọn họ, muốn thoải mái kết giao như người bên ngoài là không thể được, Tư Thiệu lại không muốn bởi vì thân phận hoàng tộc của mình, mà để cho người bên ngoài dội nước bẩn Kiều Ứng Hiên, cho nên dễ dàng tha thứ hắn có gia đình che dấu cũng là đương nhiên.

Kỳ thật Tư Thiệu biết Kiều Ứng Hiên hiện giờ một tháng ngủ trong phòng vợ hắn không hơn ba đêm, nhưng như vậy mà còn có thể làm ra đứa nhỏ, này thật đúng là làm cho đường đường là Trung thân vương mãnh liệt ghen tỵ, hơn nửa là bên trong chưa ghn=en tỵ cực kỳ phức tạp.

Lại nói tiếp chính Tư Thiệu lúc còn trẻ cũng bị tiên hoàng ban hôn, bất quá nàng kia chưa xuất giá đã chết non, tiên hoàng vì trấn an tình tự của gia tộc quan viên kia, hai năm không chỉ hôn cho Tư Thiệu, sau đó tiên hoàng bệnh nặng tiếp tục chậm trễ, thẳng đến khi hoàng đế kế vị, Tư Thiệu lại thủ hiếu, cho nên mới kéo dài tới hơn hai mươi mà chưa lập phi, rồi sau đó hắn lại coi trọng Kiều Ứng Hiên………..

“Hôm nay ngươi chạy đến đây, vậy chớ đi.”

Phát hiện ra lo sợ của Kiều Ứng Hiên, trong lòng Tư Thiệu yên lặng thở dài, thấp giọng nói bên tai Kiều Ứng Hiên một câu.

“Ân………..”

Lỗ tai truyền đến xúc cảm ôn nhu làm cho trên người Kiều Ứng Hiên run lên, chỉ cảm thấy nơi tiếp xúc của hai người đều nổi lên từng trận khô nóng, cuối cùng hướng về phía bụng dưới của mình, Kiều Ứng Hiên không khỏi nuốt nước miếng, âm thanh khàn khàn đáp ứng.

“Qua một hồi ta muốn ra thôn trang ngoại thành ở mấy ngày, vừa lúc trải qua ngày nghỉ cùng ngươi, cùng nhau đi thôi.”

Tay trái nhẹ nhàng xoa hầu kết trượt cao thấp của Kiều Ứng Hiên, khóe miệng Tư Thiệu hơi hơi giơ lên, thanh âm không khỏi càng thêm từ tính.

“Được……….”

Đợi Tư Thiệu nói xong, Kiều Ứng Hiên quay người lại ôm lấy thắt lưng của hắn, đã không chịu nổi chủ động hôn lên, để cho thân thể kề sát trực tiếp nói cho lẫn nhau biết khát vọng của mình.

Bởi vì Kiều Ứng Hiên chủ động mà hơi hơi mở to mắt, Tư Thiệu ở lúc đầu kinh ngạc sau đó, liền mỉm cười đỡ lấy Kiều Ứng Hiên hôn đáp lại………

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK