• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm ngày hai mươi tháng năm, trong tiểu viện của Cung Trác Lương, ngoài cửa đứa nhỏ trung khí mười phần khóc nỉ non đánh thức hai người đang ngủ say trên giường, Kiều Ứng Trạch nhắm mắt lại đẩy đẩy Cung Trác Lương nằm trên người mình, sau đó lấy tay che lỗ tai lại, xoay người tiếp tục ngủ.

Không phải Kiều Ứng Trạch không muốn giúp Cung Trác Lương chiếu cố đứa nhỏ, thật sự là y có đi cũng vô dụng, Cung Cẩn Hiền tiểu yếu ớt kia lúc uy sữa ăn no rồi thay tã xong vẫn còn khóc, trên cơ bản ngoài Cung Trác Lương ra thì không ai dỗ được…… Hơn nữa tối hôm qua bọn họ quả thật là lăn qua lăn lại có chút lâu, trên người y thật rất mệt.

“Diệp Nhi, ôm vào đây đi.”

Cung Trác Lương ôm lấy Kiều Ứng Trạch cọ a cọ không muốn đứng lên, nhưng thật sự là không lay chuyển được tiểu gia hỏa kia, chỉ có thể ai oán khoanh chân ngồi trên giường, Cung Trác Lương lấy áo ngủ trên đầu giường che đi thân thể xích lão của mình, sau đó vuốt vuốt tóc, vén một bên màn giường lên.

Bởi vì có ‘phó thác’ của Cung Trác Nghiên, cho nên Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch lui tới cũng không cần kiêng dè gì, luôn luôn làm khách lưu lại ngủ cùng nhau, cũng không có ai sẽ nhiều lời, huống chi hôm nay là ngày Kiều Ứng Hiên cùng Lư Tử Kiện quay về Bạc thành, Kiều Ứng Trạch cũng có lí do ở lại bên này, bởi vì Cung Trác Lương tính toán đem bọn họ ở lại nhà mình.

“Phụ thân! Tiểu phụ thân!”

Cửa vừa mở ra, tiếng của Kiều Mẫn Ngôn nãi thanh nãi tức truyền vào trước, một thân tiểu khố đỏ thẫm hoa văn ngân bạc mặc trên người nó, vải lót bên treong càng làm thêm cho nó trở nên tươi ngon mọng nước, bộ dáng nhỏ nhắn kia kêu một cái làm người ta vui vẻ.

Kiều Mẫn Ngôn giãy giụa trong lòng ngực Nhược Lam, hướng về hai người trên giường mà vươn đôi tay nhỏ bé, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn cười thấy răng không thấy mắt, sau khi được Cung Trác Lương ôm lấy thả lên giường, liền nằm úp sấp đưa lưng về phía hắn nằm nghiêng trên cánh tay Kiều Ứng Trạch, nghiêng đầu ba ba nhìn Kiều Ứng Trạch….. Thời điểm tiểu phụ thân của nó không có ở bên, đều là nó cùng phụ thân ngủ, cho nên tiểu hài nhi đã muốn dưỡng thành thói quen, thích dựa vào trên người phụ thân nó.

“Tiểu gia hỏa kia lại quấy người đi.”

Bị đứa con ghé vào trên người mình, Kiều Ứng Trạch nằm không yên nhưng cũng không muốn ngồi dậy, tiếp nhận áo ngủ Cung Trác Lương đưa tới mặc vào, lại đem chăn vòng quanh hông, Kiều Ứng Trạch ôm Kiều Mẫn Ngôn ngồi ở phía sau, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nó.

“Thiếu gia, tiểu thiếu gia đã uống sữa, chúng ta ai ôm nó đều khóc.”

Diệp Nhi cùng Nhược Lam đi vào đem Cung Cẩn Hiền trong lòng ngực đưa cho Cung Trác Lương, nhẹ nhàng thở ra rồi cao lui đi ra ngoài, hai tiểu tổ tông này nga, thật đúng là làm cho các nàng đau đầu.

“Tiểu bại hoại, ta thật sự là nợ ngươi.”

Cung Trác Lương ôm Cung Cẩn Hiền chuyển đến ngồi bên cạnh Kiều Ứng Trạch, sau đó thuần thục dỗ nó, mà không biết là có phải cảm thấy nhịp tim của hắn an toàn hay không, tiểu tử kia đem khuôn mặt nhỏ nhắn dán tại ngực Cung Trác Lương rất nhanh liền dừng khóc, mở ánh mắt to tròn nhìn Cung Trác Lương, cái miệng nhỏ nhắn mân a mân yên tĩnh trở lại.

“Ánh mắt cùng miệng của nó đều rất giống ngươi.”

Để cho Kiều Mẫn Ngôn ngồi trong lòng ngực mình, Kiều Ứng Trạch dùng ngón trỏ chọc chọc bàn tay nhỏ bé của Cung Cẩn Hiền đưa tới, quả nhiên bị tiểu tử kia theo phản xạ chộp lấy, không có lực đạo gì cả, sau đó lại buông tay rụt trở về, nắm thành nắm tay nhỏ đưa vào miệng mình.

Bởi vì thời tiết đã nóng dần lên, cho nên Cung Cẩn Hiền hiện tại chỉ bao một cái thảm mỏng màu vàng nhạt, trên thân mặc tiểu khố màu xanh nước, lại kết hợp với gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, thật sự là thấy thế nào cũng chọc người yêu thương.

“Anh tuấn đi? Ngồi yên sao? Nếu không ngươi ngủ tiếp một hồi, ta dẫn hai bọn nó ra gian ngoài chơi.”

Cung Trác Lương nhíu mày, thấy Kiều Ứng Trạch lại thay đổi tư thế ngồi, biết trên người y còn mệt, liền chọc chọc hồng ngân trên cổ y, đó là do hắn mới lưu lại tối hôm qua.

“Vẫn là đều nổi lên đi, không biết nhị đệ bọn họ bao lâu sẽ tới, để ta ngủ trên tháp cũng được.”

Kiều Ứng Trạch hạ mắt thấy môi của người nào đó bắt đầu không an phận, đem Kiều Mẫn Ngôn ôm trong lòng quay lại đối mặt cùng hắn.

“Vậy được rồi, Tiểu Mẫn Ngôn, này là đệ đệ, gọi đệ đệ.”

Cùng Kiều Mẫn Ngôn mặt dán mặt, Cung Trác Lương vòng qua nó hôn Kiều Ứng Trạch một ngụm, lúc này mới ngồi thẳng thân thể tiếp tục dỗ Cung Cẩn Hiền, sau đó thấy Kiều Mẫn Ngôn đang nghiêng đầu nhìn tiểu tử kia, Cung Trác Lương đem Cung Cẩn Hiềnđể trước mặt nó, để cho hai tiểu hài tử có thể nằm cùng nhau.

“Đúng vậy Mẫn Ngôn, gọi đệ đệ.”

Kiều Ứng Trạch thấy thế cũng dỗ Kiều Mẫn Ngôn mở miệng, tiểu tử kia hiện tại đã muốn học xong vài âm từ đơn giản, hơn nữa vui với việc bắt chước, bất quá y lại xem nhẹ một việc khác, chính là răng của Kiều Mẫn Ngôn đang dài ra gần đây nó thích nhất là cắn các loại đồ vật để mài răng, cho nên tiểu gia hỏa kia sau khi ngọt ngào học gọi đệ đệ, nó liền một ngụm cắn tay nhỏ bé của Cung Cẩn Hiền đang đụng tới mặt nó…….

Im lặng trong nháy mắt, tiếng khóc trung khí mười phần lại vang lên, mà Kiều Mẫn Ngôn bị tiếng khóc của Cung Cẩn Hiền dọa sợ cũng đã mếu máo,khuôn mặt nhỏ nhắn uốn éo nhào vào lòng Kiều Ứng Trạch nước mắt lách tách rơi, làm hại hai phu phu đành phải một người ôm một đứa dỗ dành, một ngày của nãi ba lại bắt đầu……

XXXXXXXXXXXXXXXXXXXXXX

Bởi vì Cung Cẩn Hiền còn quá nhỏ không tiện mang ra ngoài đón khách, cho nên Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch liền không tự mình ra ngoài thành chờ, mà là phái gia nhân đi đón, đợi cho trời ngã về Tây, gia nhân bẩm báo hai người đi bái kiến cha mẹ Lư trước, muộn chút sẽ lại đây.

“Lư sư huynh cũng không dễ dàng.”

Nói đến chuyện tromg nhà Lư Tử Kiện, Cung Trác Lương vẫn là có chút cảm thán, nhân vật linh tuấn hiệp nghĩa như vậy, như thế nào lại gặp phải cha mẹ ngu muội thiển cận như vậy.

Trước kia cha mẹ nhà hắn không để ý đến ý nguyện của Lư Tử Kiện mà cầu thân nữ nhi của thượng quan, kết quả gặp phải  điêu phụ vô đức, cha mẹ của hắn lại sợ đắc tội thượng quan không cho hắn hưu thê, bức Lư Tử Kiện có nhà không thể về được.

Mà lúc Lư Tử Kiện đổ trung học võ trạng nguyên, được thái tử tuyển đến Đông cung làm hộ vệ, cha mẹ hắn lập tức lại kiêu ngạo lên, nửa điểm cũng không lo đến thanh danh của đứa con, thậm chí ngay cả thông báo Lư Tử Kiện một tiếng cũng không có, liền trực tiếp đem điêu phụ kia đuổi ra khỏi nhà, kết quả bị người ta cắn ngược lại thành người bạc tình vì cầu phú quý vứt bỏ vợ cả, hơn nữa Lư Tử Kiện xưa nay thích đùa giỡn mỹ nam, liền càng chứng thực tội danh của hắn, ảnh hưởng cũng không phải nhỏ, cuối cùng vẫn là Cung Trác Lương lấy ‘đồn đãi’ đối ‘đồn đãi’ đem tội ác của điêu phụ kia công bố với công chúng, mà trong nhà điêu phụ kai lại cố kỵ uy phong hiện giờ của Lư Tử Kiện, cho nên sự tình mới bình ổn lại, vì thế Lư Tử Kiện gởi không ít thư cảm tạ a.

“Mỗi nhà có một khó khăn riêng đi…..”

Đối với chuyện Lư gia, Kiều Ứng Trạch làm tiểu bối cũng không tiện nói cái gì, cũng may Lư Tử Kiện chính mình không chịu thua kém, con đường sau này, cuối cùng là có thể tự chính hắn làm chủ.

Hai người đợi một  hồi không lâu, Lư Tử Kiện và Kiều Ứng Hiên đã tới rồi, vì hai người đều đang mặc tang phục không thể giống trống khua chiên thay bọn họ đãi tiệc tẩy trần, cho nên chỉ ở trong viện của Cung Trác Lương bố trí một bàn rượu, bốn người ngồi vây quanh nâng cốc tâm sự, cũng thật thoải mái.

“Tuy nói rằng giữa bằng hữu không có nhiều khoảng cách, nhưng chén rượu này ta vẫn là phải chính thức kính Lương đệ, nếu không phải ngươi thay ca ca xuất đầu, chỉ sợ việc này càng nháo càng lớn, ca ca ta cũng không yên ổn đứng ở quan trường.”

Mặc dù là lúc đắc ý nhất đời người, nhưng Lư Tử Kiện lần này trở về cũng là một đường mặc y phục bình thường đơn giản, hắn là bày tỏ thành ý với vong thê của Kiều Ứng Trạch, đồng thời cũng là kính ý với tỷ tỷ đã mất của Cung Trác Lương.

Tuy bởi rằng nam nữ khác biệt, Lư Tử Kiện vẫn chưa găp qua vị nữ tử lần nào, nhưng đối với chuyện của nàng lại thập phần quen thuộc, dù sao Kiều Ứng Hiên đối với vị tẩu tử kia không phải là tôn sùng bình thường, cho nên Lư Tử Kiện đối nữ nhân này cũng là cực kì tán thưởng cùng tôn trọng.

“Lư đại ca khách khí, tiểu đệ cũng muốn kính Lư đại ca, chúc mừng người đỗ trung bảng nhãn.”

Cung Trác Lương hào phóng cùng Lư Tử Kiện cạn một chén, sau đó lại thay hai người rót đầy chén rượu, lại đáp lễ Lư Tử Kiện một ly, rồi sau đó Lư Tử Kiện cùng Kiều Ứng Trạch cũng mời rượu nhau, trong lúc nhất thời không khí của ba người rất là thân cận, mà lúc này Kiều Ứng Hiên Cung ngồi đối diện Trác Lương  lại có vẻ trầm mặc, ánh mắt phức tạp thường thường đảo qua tuấn nhan của Cung Trác Lương.

Cung Trác Lương bên kia đang hưng trí bừng bừng nghe Lư Tử Kiện nói về sự phấn khích khi đỗ cuộc thi võ, bên này Kiều Ứng Trạch cũng chú ý tới khác thường của đệ đệ mình, thấy ánh mắt hắn thỉnh thoảng dán lên người Cung Trác Lương, Kiều Ứng Trạch nhấp mím môi, dùng chiếc đũa của mình thay Cung Trác Lương gắp đồ ăn, thấy hắn thập phần tự nhiên ăn, lúc này mới hơi cong khóe miệng một cái, đem tầm mắt chuyển đến trên mặt Kiều Ứng Hiên.

“Nhị đệ, tình huống tổ mẫu bên kia hiện như thế nào?”

Không bất ngờ nhìn thấy đôi mắt ảm đạm của đối phương, Kiều Ứng Trạch mặc dù có chút không đành lòng nhìn bộ dáng cúi đầu mất mác của hắn, nhưng càng không hy vọng hắn lại có ảo tưởng gì với Cung Trác Lương, thân phận trước kia có thể hạn chế không xen vào cái gì, nhưng bắt đầu từ bây giờ, Kiều Ứng Trạch cũng là có thể quang minh chính đại đóng dấu quyền sở hữu đối với tiểu tức phụ nhà mình.

“Nga……. Hưng thành mặc dù nhỏ chút, nhưng hoàn cảnh không tồi, tổ mẫu các nàng ở cũng coi như thư thái, phụ thân bên kia cũng không ăn nhiều khổ, đã phái người qua chuẩn bị, ca ca yên tâm.”

Vì câu hỏi của huynh trưởng mà lấy lại tinh thần, Kiều Ứng Hiên nhấp mím môi ngầm bực mình bản thân không buông được, rõ ràng đã sớm nghĩ thông suốt, như thế nào vừa nghe thấy tẩu tử đem Lương đệ giao cho ca ca, trong lòng mình còn không tiếp thu được.

“Tử nhi ở kinh thành có thích ứng? Đệ muội có mang trong mình không thể mệt nhọc được, ngươi lần này trở về, Tử nhi ở bên người ngươi có ổn thỏa?”

Kiều Ứng Trạch biết hai vợ chồng đệ đệ đã dời ra khỏi Dương gia sống riêng, tuy rằng không cần nhìn sắc mặt người nhà của nhạc phụ, nhưng đệ muội dù sao cũng đang có mang, Kiều Ứng Tử lại còn nhỏ, chưa chắc có thể chiếu cố được chu toàn a.

“Tử nhi ở bên kia ta vốn định trước hết mời tiên sinh dạy nó, nhưng Cung đại ca nói có thể mang nó đến tộc học của Cung gia, bá mẫu Cung gia cũng thực thích Tử nhi, thêm nữa Mạt nhi thân thể không tốt lắm, cho nên ta lần này trước khi trở về liền phó thác Tử nhi cho Cung đại ca chiếu cố.”

Nhớ tới Kiều Ứng Trạch thực dính lấy mình, trên mặt Kiều Ứng Hiên liền lộ vẻ tươi cười, nhưng lại nghĩ tới vợ mình khám được là có song thai, Kiều Ứng Hiên không khỏi có chút lo lắng cho thân thể của nàng.

Tuy rằng vì chuyện của Kiều gia và Dương gia, hai vợ chồng bọn họ vốn không tính là  có tình cảm thâm hậu lại bất hòa rất nhiều, nhưng dù sao cũng là thê tử mình cưới hỏi đàng hoàng, Kiều Ứng Hiên vẫn rất xem trọng nàng, chẳng qua đối với nhạc phụ cùng những người đó…..

“Nghe nói tộc học của Cung gia là một vị tiến sĩ đã về hưu của Cung gia làm tiên sinh, học vấn nhất định là rất tốt, đối tương lai của Tử nhi rất có ích.”

Kiều Ứng Trạch thấy đệ đệ có vẻ không có nhiều tự tại, nghĩ sơ cũng biết là có liên quan đến nhạc phụ hắn, nghe nói Dương gia cũng có một tộc học, nhưng Kiều Ứng Hiên lại bỏ gần tìm xa đem đệ đệ đưa đến nhà thông gia học, có lẽ vẫn là Dương gia chậm trễ Kiều Ứng Tử, bằng không lấy tính cách Kiều Ứng Hiên, se không làm cho bọn họ mất hết mặt mũi như vậy.

“Ai, nói nửa ngày, các tiểu chất của ta đâu? Như thế nào không ôm ra cho các thúc thúc nhìn xem?”

Bên kia Lư Tử Kiện thấy không khí của huynh đệ bọn họ có chút trầm trọng, mắt vừa động cố ý cười ha ha chuyển đề tài muốn gặp mấy đứa nhỏ, đem tất cả lực chú ý đều hấp dẫn lại đây.

“Các ngươi tới đúng lúc đang ngủ, hiện tại chắc cũng sắp tỉnh.”

Kiều Ứng Trạch cũng không muốn tiếp tục nói đến đề tài là Kiều Ứng Hiên không vui, nghe vậy phân phó nha hoàn đứng bên cạnh một tiếng, để cho các nàng đi xem các tiểu thiếu gia tỉnh chưa, để cho Nhược Lam các nàng ôm lại đây.

“Lương đệ tiểu tử ngươi a, lúc này mới bao nhiêu tuổi, nhi tử đều đã trăm ngày, vốn chỉ nói ngươi là một người vị, lại không nghĩ rằng lại có bản lĩnh như thế, ca ca bội phục a.”

Lư Tử Kiện mới đứng đắn không được bao lâu, lại lộ ra bản tính vô lại, híp mắt không có hảo ý ngắm về phía giữa hai chân của Cung Trác Lương, giống như muốn chọc thủng nhìn xuyên vào bên trong, tuy rằng lấy khuôn mặt tuấn tú đó bày ra bộ dáng nay cũng không khó xem, nhưng thật sự là thiếu đánh mà.

Kỳ thật Lư Tử Kiện đã sớm nhìn ra giữa Kiều Ứng Trạch và Cung Trác Lương có ý tứ, chỉ bất quá hắn chưa bao giờ để ý chuyện thị phi mà thôi, dù sao vô luận nam nữ, ai có thể không thích có người thân cận, chẳng qua là nhìn ngươi tâm chính hay bất chính, tự hạn chế hay không hạn chế mà thôi, cho nên hiện tại vấn đề hắn chân chính cảm thấy hứng thú là, hai người này đã ở chung một chỗ, như vậy ai là người thượng ai a?

Dù sao thấy thế nào, hai người này cũng không như là sẽ phục tùng người a, Kiều Ứng Trạch không nói, nhân vật thanh cao tuấn nhã như vậy, mà Cung Trác Lương thì thôi, giống như đường ca của hắn, đều là người ngoài tròn trong vuông, lắm chủ ý.

“Tiện huynh, đường ca ta cố ý gửi thư dặn dò tiểu đệ, vì thanh danh của tiện huynh mà lo lắng, lần này quay về Bạc thành, này ca ca đệ đệ, chính là không cho phép ngươi làm bậy, dù sao đường ca cũng là người tiến cử ngươi trước mặt thái tử điện hạ, cũng không muốn bị ‘quơ chung một nắm’.”

Cung Trác Lương không thèm để ý Lư Tử Kiện loạn nhìn, gợi lên một bên khóe miệng cùng hắn cười cười, lúc đầu nhận được thư của Cung Trác Tường, hắn cùng Kiều Ứng Trạch cũng không hiểu, cảm thấy được Cung Trác Tường đưa ra lí do như vậy thực là gượng ép, Cung Trác Lương lúc ấy cảm thấy giữa hai người bọn họ có ‘JQ’, mà hiện tại vừa thấy biểu tình căm giận nghẹn khuất của Lư Tử Kiện, chỉ biết tám phần là người này ăn thiệt thòi trên tay Cung Trác Tường.

Chẳng lẽ Lư Tử Kiện ăn gan hùm mật gấu trêu chọc Cung Trác Tường? Cung Trác Lương ở trong lòng vô lương tâm mạo hiểm tò mò suy đoán, cảm giác không thể a, lúc vừa mới quen biết Lư Tử Kiện thấy Cung Trác Tường là chuồn đi vô cùng nhanh, cực kì thành thật, hiện giờ đây là biến cố gì?

“Khụ khụ….. lão tử đi gặp ai cùng hắn có quan hệ cái mao (lông).”

Nương theo động tác uống rượu, Lư Tử Kiện dùng thanh âm chỉ mình có thể nghe nói thầm, trong lòng hận chết đi được, thầm nghĩ tên Cung Trác Tường kia ăn nhầm thuốc gì, lúc ở Đông cung mỗi ngày đều cho mình cái sắc mặt không tốt, chính mình trở về Bạc thành còn muốn gây rắc rối, nghẹn nghẹn, lão tử không còn kiên nhẫn với ngươi rồi đó, trở về tốt nhất đánh một trận, trạng nguyên lang văn võ song toàn rất giỏi nga, lão tử cũng thật được đề tên võ bảng nhãn!

Chỉ chốc lát, Kiều Mẫn Ngôn cùng Cung Cẩn Hiền đều còn đang ngủ được ôm lấy, phân biệt từng đứa để vào lòng Kiều Ứng Trạch cùng Cung Trác Lương, Lư Tử Kiện cùng Kiều Ứng Hiên vội vàng vây lại xem, chọc chọc cái này sờ sờ cái kia, đều thật yêu thương.

“Thật có thể nhìn ra là nhi tử ruột của ngươi, bộ dáng nhỏ này lớn lên, về sau không biết có bao nhiêu người vì nó mà tranh đấu, ha ha……..”

Lư Tử Kiện sờ sờ tay nhỏ bé của Cung Cẩn Hiền, nhìn Cung Trác Lương kêu một tiếng đến không có hảo ý, khi dễ Cung Trác Lương thật sẽ không ra tay đánh hắn, liền cố ý chọc giận hắn, kết quả bị Cung Trác Lương không khách khí đạp một cước, hắn cũng không giận, còn ôm chân cười to.

“Quả thật rất giống, mắt to, mắt to!”

Kiều Ứng Hiên trước qua ôm Kiều Mẫn Ngôn, cũng đi theo qua nhìn, sau đó lại so sánh cùng Cung Trác Lương, thật sự càng xem càng thấy được đứa nhỏ này rất chọc người yêu thương, hình như là bị tiếng cười của Lư Tử Kiện đánh thức, mí mắt tiểu tử kia giật giật, chậm rãi mở mắt ra.

“Thật khó có được, bị choc tỉnh cư nhiên không khóc, xem ra thật hợp ý với các ngươi, thế nào a làm hai vị thúc thúc, lễ gặp mặt của con ta đâu?”

Cung Trác Lương chuẩn bị đi dỗ đứa nhỏ, tiểu tử kia lại siêu cấp nể mặt mà không khóc lên, còn chuyển tầm mắt qua xem bên kia Lư Tử Kiện phát ra tiếng cười, cư nhiên lại nhu thuận đáng yêu như vậy.

“Đương nhiên không phải chỉ có tiểu chất tử, còn có đại điệt tử, đây chính là ca ca cầu riêng của trụ trì Tường An Tự trong kinh khai sáng.”

Lư Tử Kiện nói xong, ngoan ngoãn dâng lên một  một đôi kim tỏa hoa văn kỳ lân thú khảm ngọc tinh xảo, vừa thấy đã biết là thứ tốt, Cung Trác Lương cũng không khách khí nhận lấy, để cho Lư Tử Kiện tự tay đeo vào trên cổ của hai người con trai.

“Ta biết các cháu không thiếu thứ quý giá gì, liền tìm tòi một chút món đồ chơi cho trẻ nhỏ của phương Bắc, ca ca cùng Lương đệ đừng ghét bỏ, chờ về sau đệ đệ lĩnh bổng lộc, lại cho các chất nhi lễ vật bồi bổ thân thể.”

Kiều Ứng Hiên sờ sờ cổ ngượng ngùng cười cười, mặc dù trước khi rời kinh vợ hắn để cho hắn mua đồ vật này nọ tốt hơn, còn lấy chút đồ vật quý giá cho hắn làm lễ vật, nhưng Kiều Ứng Hiên cảm thấy chính mình hiện tại đều là dựa vào ca ca nuôi, thật không nên vì mặt mũi mà tiêu tiền phung phí, càng không mặt mũi dùng tiền riêng của vợ làm lễ vật, cho nên liền tự mình chọn vài món đồ chơi cho trẻ nhỏ mang đến.

Không tốn bao nhiêu tiền, nhưng đều là chân tâm của hắn, Kiều Ứng Hiên tin tưởng ca ca của mình cùng Lương đệ không phải người ham danh lợi như vậy.

“Ngươi có thể biết lễ có chừng mực như vậy, ca ca so với thu được lễ vật gì đều vui vẻ hơn.”

Kiều Ứng Trạch vỗ vỗ bả vai đệ đệ, trong mắt tràn đầy ý cười, có thể thấy rõ tình trạng của mình hiện tại, không phù hoa trọng sĩ diện, Kiều Ứng Hiên như vậy làm cho y thực yên tâm.

Bốn người thẳng cho đến đêm dài mới tàn tiệc, Cung Trác Lương thấy Kiều Ứng Trạch lộ vẻ mệt mỏi, liền để cho y  về phòng nghỉ ngơi trước, chính mình đứng dậy đưa Lư Tử Kiện cùng Kiều Ứng Hiên đến phòng khách, lúc Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Hiên nói ngủ ngon muốn đi, lại bị Kiều Ứng Hiên có chút chần chờ gọi lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK