Tính đến nay Cung Trác Lương đã muốn vào thế giới này một năm rưỡi, một đại nam nhân phải ngụy trang la lị cả ngày cùng đám nữ nhân lục đục với nhau, thôi miên chính mình là đang diễn ‘cung tâm kế’, Cung Trác Lương cảm thấy được chính mình không thật sự BT đã là phi thường không tồi.
(PH: BT này là nguyên văn nha, có nghĩa là biến thái đó.)
Mà Kiều Ứng Trạch đối với hắn, giống như là ốc đảo trong sa mạc, cũng có thể nói là cọng rơm cứu mạng duy nhất, nói là hắn bị Kiều Ứng Trạch cảm động cũng tốt, nói là lâu ngày sinh tình cũng tốt, dù sao Cung Trác Lương cảm thấy được trên cái thế giới này không có nam nhân nào đáng quý giá hơn so với Kiều Ứng Trạch, cũng chính vì quá quý trọng, rất nhiều chuyện phiền lòng Cung Trác Lương ngược lại không thể nói cùng Kiều Ứng Trạch, nói ví dụ như hắn chán ghét giả nữ nhân, chán ghét nội trạch, chán ghét mặt trời mọc mà cuộc sống cứ bình thản đến chán nản!
Cho nên Cung Trác Lương cần sự nghiệp của mình, cần có được bằng hữu, huynh đệ, tri kỷ, thậm chí là đối thủ, kia hết thảy có thể kích phát nhiệt tình cùng tâm huyết của hắn, hắn thật sự là nghẹn lâu lắm!
Mà Bình Tích, chính là người thứ nhất mà Cung Trác Lương muốn kết giao bằng hữu, bất quá không nghĩ tới chính là mình còn chưa dò xét được bí mật của hắn đã bị hắn nhìn thấu thân phận.
“Cám ơn, Bình Tích là như thế nào phát hiện ra chứ?”
Cung Trác Lương suy nghĩ bay loạn, trên mặt cũng là tươi cười thoải mái, lập tức cũng không lại kiêng dè cái cái gì, thân mình lệch một phát liền ngã vào trong lòng ngực của Kiều Ứng Trạch cười đến có chút vô lại nhìn Bình Tích, mà Kiều Ứng Trạch nhìn thấy phản ứng của hắn, tự nhiên nắm lấy bờ vai của hắn, trên mặt cũng khôi phục thần sắc bình thường.
Đương nhiên, Cung Trác Lương là không dám thực đem sức nặng đè lên người Kiều Ứng Trạch, tuy rằng hắn nhìn gầy, kỳ thật xương cốt rất cứng rắn, mà thân mình tiểu tướng công nhà hắn không chịu nổi a…….
“Thanh âm, tuy ta là xướng tiểu sinh, nhưng bạn tốt……. Cùng diễn cũng là luôn diễn hoa đán, cũng rất hay giả nữ nhân, cho nên khi ta mới gặp ngươi, đơn giản cảm thấy khác thường, bất quá thiếu phu nhân không cần lo lắng, sơ hở chỗ này người bình thường không phát hiện được.”
Đem phản ứng của hai người thu hết lại vào mắt, tâm Bình Tích cũng thoáng thả lỏng hơn, cười thầm chính mình hẳn là thật sự ở trong ‘cái lồng’ này lâu rồi, lại chỉ có thể có thể đối mặt với Thạch Khang tảng đá dầu muối không hấp thu kia, cho nên đối với công phu tu luyện mặt ngoài trước kia đã sụt lùi đến tận bước này, ngay cả một chút tâm sự đều không giấu được, như vậy bày tỏ buôn bán tốt, làm sao có thể thủ tín với người ni?
“Thì ra là thế…….”
Cung Trác Lương gật gật đầu hiểu rõ, hiểu được Bình Tích cùng hắn cũng giống nhau, đều là chuyên gia về phương diện này.
Đang lúc ba người không biết tiếp tục đề tài như thế nào, Kiều Mẫn Ngôn trong lòng Bình Tích lại đột nhiên mếu máo, nước tiểu trẻ con toàn bộ rơi trên quần áo Bình Tích, tiếp theo giống như tiếng mèo kêu khóc hai tiếng, sau đó như là không cảm thấy có cái gì không thoải mái, liền nháy nháy mắt yên tĩnh lại, Bình Tích bị nháo loạn tay chân luống cuống, Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch thấy thế cũng không nhịn được nở nụ cười, không khí nguyên bản có chút nhưng trệ lập tức khôi phục thoải mái như trước.
“Này tiểu bại hoại.”
Kiều Ứng Trạch tiếp nhận đứa nhỏ thay nó lau người, sau đó dùng khăn gói lại cẩn thận, mà Cung Trác Lương thấy bộ dáng Bình Tích một thân chật vật, nhịn cười để hắn nhanh nhanh đi tắm rửa thay quần áo, bọn hắn đến đây đã lâu cũng nên trở về.
“Tuy nói chúng ta ra ở riêng cơ hội gặp mặt ngày càng ít, nhưng những ngày lễ tết chúng ta thường trở về thỉnh an trưởng bối, ngươi nên chuẩn bị rượu ngon chờ chúng ta a.”
Biết lập trường thân phận hiện tại của Bình Tích không thể nói ra được, rất nhiều chuyện không thể làm, cho nên lúc trước khi xuống lầu, Cung Trác Lương nhìn mỹ thiếu niên đang đứng im lặng kia, vẫn là chủ động phát ra tin tức đại biểu của thân cận, sau đó liền cùng Kiều Ứng Trạch mang theo mọi người rời khỏi tiểu viện.
Thạch Khang yên lặng tiêu sái đi ở phía sau mọi người, nhịn không được quay đầu lại nhìn về phía lầu hai một mạt thân ảnh gầy ốm đứng trước cửa sổ, thấy ánh mắt hắn vẫn truy tìm ở trên người thiếu phu nhân, nửa điểm cũng không nhìn đến mình, mà thiếu phu nhân bọn họ sau khi chuyển ra khỏi viện, hắn cũng không chút nào để ý tới chính mình xoay người rời khỏi bên cửa sổ, nắm tay Thạch Khang nắm thật chặt, mặt lạnh lùng nghiêm túc theo cước bộ mọi người rời đi, bộ dáng áp suất thấp làm cho Kiều Minh đi ở phía trước hắn không hiểu ra sau.
XXXXXXXXXXXXXXXXXX
Lại ứng phó thân bằng hữu của Kiều gia, thẳng đến mặt trời ngã về tây Cung Trác Lương bọn họ mới trở về nhà mình, để cho bà vú ôm tiểu tử mệt mỏi cả ngày trở về phòng nghỉ ngơi, Cung Trác Lương cùng Kiều Ứng Trạch lúc này mới rảnh rỗi nghiên cứu vấn đề của Bình Tích.
“Nếu hắn là nam thiếp tầm thường, hiện tại lại không được phụ thân sủng ái, chúng ta chính là bẩm báo tổ mẫu thả hắn ra ngoài cũng có thể, nhưng hắn là người Hoài Trữ vương đưa đến, chúng ta ngay cả có lòng cũng không có năng lực giúp hắn cái gì, Hoài Trữ vương xưa nay phóng đãng bất thường, cũng không phải là dễ chọc.
Kiều Ứng Trạch đoán dụng ý của Bình Tích, cảm thấy khả năng lớn nhất chính là muốn bọn họ trả tự do cho hắn……
Kỳ thật bản thân Kiều Ứng Trạch cũng không muốn dùng tâm tiểu nhân để phỏng đoán hắn, nhưng việc này liên quan đến an nguy của Cung Trác Lương, bọn họ với Bình Tích lại bất quá chỉ là gặp gỡ vài lần, thật sự không dám phớt lờ.
“Ta ngược lại cảm thấy Bình Tích không phải muốn lấy việc này áp chế chúng ta, nếu không hắn có điều kiện gì hôm nay cũng đã nói thẳng, hơn nữa Nhược Lam cũng nói, thái độ của Thạch Khang đối với Bình Tích quả thật có mờ ám, nhân phẩm của Thạch Khang chúng ta đều nhìn thấy, có lẽ……. Bình Tích thật không có ác ý.”
Bản thân Cung Trác Lương cũng không phải là dễ dàng tin tưởng người khác, nhưng đối với Bình Tích, ấn tượng của hắn thật sự tốt lắm, chung quy cảm thấy được trên người người nọ có một cỗ hương vị gần bùn mà không nhiễm.
“Ta không phải là vì xuất thân của hắn mà có thành kiến, chính là theo ta được biết, Hoài Trữ vương phủ chính là nơi tiếp nhận những người xấu xa dơ bẩn, hắn lại từng là người mà Hoài Trữ vương cưng chiều, thật khó nói bản tính như thế nào…… Ta là vì ngươi khó có được bằng hữu để nói chuyện, hắn lại thủ lễ biết chừng mực, liền không cùng ngươi nói tỉ mỉ quá, nhưng hôm nay chuyện như vậy, vẫn là phải cẩn thận chút.”
Kiều Ứng Trạch vẫn luôn được nuôi trong nhà, tính tình bản thân lại là lãnh đạm khong7 để ý đến chuyện gì, nhưng dù có như vậy y cũng nghe nói rất nhiều chuyện hoang dâm của Hoài Trữ vương phủ, mà trừ bỏ Bình Tích cùng An Tích song Tích kia vẫn là người ngoài bị vương gia độc chiếm, gia phó tỳ nữ còn lại tất cả đều cùng kỹ nữ không khác gì, cho nên ngay cả y ấn tượng đối với Bình Tích tốt lắm, nhưng cũng là không dám dễ dàng tin tưởng.
“Nếu hắn thật sự là có ý đồ, hôm nay cũng nên nhân cơ hội nói, hắn đã tỏ vẻ không có gì, chúng ta cũng nên yên lặng theo dõi diễn biến đi, hy vọng là chúng ta lòng tiểu nhân…..”
Cung Trác Lương nhiều ít cũng có thể tưởng tượng ra hoàn cảnh sống trước kia của Bình Tích, ở hiện đại internet nhanh và tiện ích, hắn có bộ phim nào mà chưa từng xem qua a, cho nên càng cảm thấy Bình Tích phát ra khí chất khó có được.
Hai người đang thương lượng, bỗng nhiên Nhược Lam báo lại nói thư phòng bên kia phát hiện ra vài thứ, Kiều Minh thỉnh bọn họ đi qua nhìn xem, hai người bọn họ nghi hoặc nhìn nhau, Kiều Ứng Trạch thay Cung Trác Lương sửa sang lại một chút ‘trang bị’ liền cùng đi.
Lúc đầu khi bọn họ an nhàn chuyển qua nhà mới, Kiều Ứng Trạch liền phân phó đem thư phòng nối liền với phòng trong đổi thành phòng làm việc của Cung Trác Lương, mà hôm nay lúc bọn họ xây dựng lại, phát hiện phía dưới ngăn tủ buồng trong cư nhiên có đường hầm, cũng không biết là thông đến đâu, bọn họ lúc này mới hai người Kiều Ứng Trạch lại đây, xem là tìm cửa ra hay là trực tiếp phá hủy.
“Kiều Minh, tìm người dò xét cửa ra, nhìn xem là thông đến đâu.”
Cung Trác Lương nghe vậy nhãn tình sáng lên, trong lòng đột nhiên có cái ý tưởng, lén phân phó Kiều Minh một phen sau đó để cho hắn đi làm việc, hắn lôi kéo Kiều Ứng Trạch về nhà, ý niệm trong đầu càng ngày càng mãnh liệt.
Đã sớm biết một ít nhà quan to quý nhân có thói quen đào mật thất chạy trốn, Cung Trác Lương cũng từng có tưởng tượng qua chuyện này, mà Kiều phủ phỏng chừng cũng có đường hầm như vậy, chẳng qua các trưởng bối chưa từng đề cập qua thôi, mà Cung Trác Lương bọn họ tự nhiên không thể vô duyên vô cớ để cho người ta đào mật đạo thông ra ngoài, chỉ chọc người hoài nghi mà thôi.
Hơn nữa Kiều phủ nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, trộm đào cái gì cũng đều là vô nghĩa, cho nên ý tưởng này chậm rãi phai nhạt sau đó bị vứt ra sau đầu, mà hôm nay vừa nhìn thấy mật đạo này, Cung Trác Lương nhớ tới chuyện cũ, tâm tư cũng lập tức sôi nổi lên.
Đợi trở về phòng dùng qua cơm chiều, Cung Trác Lương liền có chút không kiên nhẫn vứt bỏ bộ dáng nữ nhân, sớm cùng Kiều Ứng Trạch cùng nhau tắm rửa xong, sau đó chỉ mặc áo lót khoác một chiếc áo ngủ liền lười biếng nằm trên tháp, tiếp tục tưởng tượng đến tính khả thi của kế hoạch của chính mình.
“Lúc này mới vừa dọn ra ở riêng, thật nhiều chuyện còn chưa an bài thỏa đáng….. Sớm chút đi?”
Cầm khăn bố đi đến ngồi xuống bên người Cung Trác Lương, Kiều Ứng Trạch đi qua lấy đầu của hắn gối lên chân của mình, sau đó dùng khăn bố bao lấy tóc hắn nhẹ nhàng chà lau, xoa xoa, liền đổi thành lấy ngón tay thay Cung Trác Lương mát xa da đầu.
Hôm nay vừa thấy trình độ Cung Trác Lương để ý mật đạo kia, trong lòng Kiều Ứng Trạch liền đoán được trong đầu hắn tính toán làm cái gì, tuy rằng từ ngày phân ra tới nay, Kiều Ứng Trạch còn có Cung Trác Lương lúc ra khỏi nhà, chuẩn bị tâm lí lấy thân phận nam tử đi đối mặt với thế giới này, cũng thật tới ngày này rồi, nhìn thấy bộ dáng Cung Trác Lương khẩn cấp muốn rời khỏi, trong lòng y vẫn là sẽ có chút buồn trĩu nặng, sợ Cung Trác Lương gặp thế giới phồn hoa náo nhiệt bên ngoài, sẽ lại không chịu nỗi cùng y một nam nhân bình thường không có gì thú vị.
“Vốn dĩ kế hoạch của ta phải đợi thêm hai tháng nữa, dù sao trong phủ nhiều người, người đến người qua một mình ta đóng hai vai vẫn là không ổn lắm, nhưng hiện tại có mật đạo này sẽ khác đi, thông qua mật đạo đi tìm một tòa nhà thích hợp mà mua, xem như là chỗ ở của tiểu cửu gia (em vợ), như vậy trong ngày thường ta đi mật đạo, không cần ở trong phủ người trước kẻ sau, cũng sẽ không chọc người hoài nghi.”
Cung Trác Lương nhắm mắt lại hưởng thụ mát xa của Kiều Ứng Trạch, trong lòng nghĩ đều là chính mình sau khi ra ngoài phải như thế nào như thế nào, hưng phấn vô cùng, liền không có chú ý tới Kiều Ứng Trạch ẩn ẩn có chút mất mác.
“Kia cũng không thể tùy tiện hành động, chung quy cần lắng chu toàn mới được.”
Kiều Ứng Trạch nhìn thấy bộ dáng Cung Trác Lương híp mắt hưởng thụ, trên mặt không khỏi hơi hơi lộ ra chút ý cười, nhưng lập tức lại có chút miễn cưỡng mím môi, trong giọng nói nhưng là không có hiện ra hương vị mất hứng.
“Yên tâm đi, ta tự nhiên sẽ lên kế hoạch chu đáu cẩn thận mới hành động, tướng công, không bằng suy nghĩ xem qua trận này chúng ta đi đâu du ngoạn đi, đầu tiên nhất định là đi dạo phố, ở Bạc thành ta đều không có ‘làm đến nơi đến chốn’ mà đi dạo trên đường đâu, còn muốn đi ăn các loại ăn vặt, vẫn là trước nên đi qua hiệu sách xem xem, nghe thấy bọn họ chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, cũng muốn biết đem hiệu sách của ta biến thành cái dạng gì……..”
Cung Trác Lương thật sự là cảm thấy được chính mình có loại cảm giác hưng phấn như sắp được ra tù, nếu không phải ngày hôm qua mới vừa đem Kiều Ứng Trạch lăng qua lăn lại xong, hiện tại hắn thật sự muốn đè y xuống hung hăng làm một hồi!
Kỳ thật Cung Trác Lương muốn tận tình cưỡi ngựa săn bắn một phen, nhưng vừa nghĩ tới tướng công nhà mình yếu ớt cần chú ý, hắn vẫn là sáng suốt lựa chọn ngậm miệng không đề cập tới……..
“Ân……. Tốt…… Có thể……”
Không muốn cản trở hưng trí của Cung Trác Lương, Kiều Ứng Trạch tiếp tục dùng lực đạo vừa phải mát xa da đầu cho hắn, sau đó ở thời điểm thích hợp ứng đáp lời của hắn, khóe miệng tươi cười như cũ vẫn ôn nhu cưng chiều say đắm, chỉ là trong đôi mắt rũ xuống kia, không có người phát hiện một mảnh chua xót.
Ngay tại lúc Cung Trác Lương thoải mái sắp đi vào giấc ngủ, Nhược Lam bẩm báo Kiều Minh đã trở lại, Cung Trác Lương xoát một cái liền mở mắt ra, tình thần phấn chấn ngồi dậy, để cho Nhược Lam đưa Kiều Minh tiến vào.
Mà tầm mắt Kiều Ứng Trạch vòng vo chuyển ở nơi cổ áo hơi hơi mở rộng của hắn, vẫn là nhịn không được thân thủ thay hắn kéo kín lại mới yên tâm.
Kiều Minh tiến vào gần thì nhìn bộ dáng không trang điểm của Cung Trác Lương đến ngẩng người, sau đó lập tức thu lại tinh thần đem tin tức tìm hiểu được kể lại bẩm báo lên, chính là trong lòng khó tránh khỏi nghĩ thầm, hóa trang của nữ nhân và vân vân cũng quá lợi hại đi!
“Nói như vậy, thông đạo này là vị lão đại kia vì hẹn hò với quả phụ mà tạo ra?”
Nghe xong Kiều Minh thăm dò bát quái, Cung Trác Lương có chút buồn cười truy vấn một tiếng, nghĩ thầm nguyên chủ của tòa nhà này thật đúng là già không nên nết a, năm sáu mươi tuổi, bao một quả phụ hai mươi mấy tuổi xinh đẹp làm ngoại thất, còn làm mật đạo hẹn hò……. Thật đúng là hữu tình a hữu tình a.
“Đúng vậy, nghe nói quả phụ kia mấy năm trước bệnh mất, mật đạo đã bị bỏ hoang, hiện tại toà nhà kia đã muốn thay đổi chủ, gia cảnh thật bình thường, tòa nhà kia phỏng chừng bảy, tám mươi lượng có thể mua được.”
Kiều Minh đi phía trước Cung Trác Lương theo phân phó của hắn đã hỏi thăm giá cả của tòa nhà thông đến mật đạo, bởi vì tòa nhà kia cách nơi này hai con phố, cho nên ở giữa nhà cửa cũng không nhiều, chỉ có năm sáu tiểu viện, giá cũng không phải rất cao.
“Không cần cái kia, căn nhà cách phủ của chúng gần nhất như thế nào?”
Cung Trác Lương tính toán trong lòng, cách khá xa chính mình còn phải một mình mua nha hoàn gia nhân trong nhà, ngụy trang thành bộ dáng có người ở, bằng không làm sao có thể giấu diếm người ngoài, mà như vậy chính mình ra vào sẽ không có gì bí mật đáng nói, cho nên dứt khoát chọn tòa nhà cách nhà mình gần nhất, còn có thể lấy cớ tùy ý ra vào hai phủ, sau đó lấy lí do sáng tác cần yên tĩnh, chỉ dùng nha hoàn trong nhà làm ‘công việc theo giờ’ đi quét tước dọn dẹp, thời gian còn lại không được tùy tiện đi vào, như vậy sẽ không sợ để lộ bí mật.
“Căn nhà gần nhất chính là cửa hông ngõ nhỏ đối diện của phủ của chúng ta, cũng là nhà nhỏ, bất quá nghe nói gia cảnh giàu có, phòng ở cũng thật tinh xảo, sợ là hơn hai trăm mới có thể mua được.”
Kiều Minh làm việc thật thông minh, quả nhiên là một đường các tòa nhà thích hợp xung quanh đều thăm hỏi tốt lắm, cho nên lúc này ứng đối thập phần rõ ràng.
“Chọn nhà này.”
Cung Trác Lương vừa lòng giải quyết dứt khoát, để cho Kiều Minh mau chống đem việc này xử lí tốt rồi cho hắn lui xuống, sau đó quay đầu đem Kiều Ứng Trạch đè xuống bàn gặm một chút, chỉ là lần này hắn làm cho chính mình cao hứng, lại không phát hiện Kiều Ứng Trạch đúng lúc giấu đi chút ưu sầu mà dung túng hắn.
Ba tháng sau, tiểu cữu gia Kiều gia Tây phủ, vị chánh chủ của hiệu sách Lương Trạch, tác giả Cung Trác Lương lưu hành thoại bản, sau khi du ngoạn một năm rưỡi bên ngoài. Về tới quê hương Bạc thành tạm trú, sẽ ở lại cách vách của Kiều gia Tây phủ.
Giải thích nhiều như vậy, kỳ thật người chân chính biết việc này cũng chỉ có vài vị quản lí của hiệu sách Lương Trạch cùng mọi người ở Kiều gia Tây phủ mà thôi, mà nhà mới của vị tiểu cữu gia cũng đều là tỷ phu của hắn một mình ôm lấy mọi việc, ngay cả nha hoàn hầu hạ cũng là từ Tây phủ ra, đơn giãn là tiểu cữu gia thích yên tĩnh, cho nên nha hoàn tôi tớ cũng vẫn là ở tại Tây phủ, ăn mặc ở của tiểu cữu gia cũng là từ chủ tử Tây phủ cấp theo mức quy định, cửa nhà chính thậm chí là cả nhà bếp của hắn đều khóa…..
Đương nhiên, bởi vì có hiệu sách Lương Trạch cùng danh khí của hắn tồn tại, cho nên không ai sẽ đem hắn cho là bám víu thân thích nhà cao cửa rộng, chỉ biết cho là quan hệ thân cận. Tỷ như, vị tiểu cữu gia này sau khi gặp tỷ tỷ cùng tỷ phu của mình, hứng thú bừng bừng hẹn tỷ phu hắn hôm sau đi ra ngoài dạo phố.