• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Khang An đưa mắt ra hiệu cho Nhạc Tư Nhẫn đi theo mình đến nơi khác.

" Bố để Tiểu Anh ở lại đây một mình có được không? " Nhạc Tư Nhẫn hơi do dự khi rời đi

Diệp Khang An đẩy mạnh Nhạc Tư Nhẫn thẳng thừng trả lời " Nó còn bé đâu mọi chuyện cứ để nó lo. Nó là con ai cơ chứ ba cái tiệc này nó phải biết rõ chứ ".

Hai người rời đi mọi người bắt đầu đổ xô vào cô nịnh bợ đủ mọi thứ. Diệp Bạc Anh chỉ biết cười trừ. Khó khăn lắm cô mới trốn ra được một góc riêng.

Khang Hoàng Nhi thấy thế liền đi theo Diệp Bạc Anh.

Cô đứng ngoài bam công hút thuốc. Bẩm sinh trời cho cô tai thính hơn người nên ở khá xa cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân.

" Khang tiểu thư! Có gì muốn nói với tôi sao? Mà đứng thập thò ở đó vậy? " Diệp Bạc Anh ngả khói tản ra che đi khuôn mặt cô lúc này.

Khang Hoàng Nhi thấy không trốn được liền đi ra chào hỏi " Diệp tiểu thư đây còn điếu thuốc không? "

Diệp Bạc Anh trả lời dứt khoát " Không có "

Khang Hoàng Nhi cười trừ lòng thầm chửi cô con đ* " Vậy sao? Diệp tiểu thư hài lòng về bữa tiệc này không? "

" Không " Diệp Bạc Anh chẳng thèm nể nang thẳng thừng đáp lại.

Khang Hoàng Nhi thấy vậy liền vào chữa " Đây là lần đầu tôi tổ chức tiệc có gì thiếu sót mong Diệp tiểu thư bỏ qua "

" Bỏ qua? " Diệp Bạc Anh đi đến đặt tay lên vai cô ta gạt tàn thuốc còn nóng làm bỏng vai cô ta.

Khang Hoàng Nhi hoảng sợ lùi lại miệng lắp bắt " Cô... Cô làm gì đấy? Có tin tôi hét lên không? "

Diệp Bạc Anh cười khinh thường đi lướt qua cô ta " Quả nhiên là Khang tiểu thư học rộng nhưng lại có tầm nhìn hạn hẹp tâm tư thì đen tối. Cô tưởng ăn thịt được tôi dễ vậy sao? Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga".

Khang Hoàng Nhi tức run người nhưng chỉ biết nghiến răng chịu đựng. Hôm nay cô ta không những không giết được họ trái lại còn bị sỉ nhục.

Trước khi rời đi Diệp Bạc Anh khuyên Khang Hoàng Nhi " Nếu cô đủ thông minh tôi hy vọng cô không đi vào con đường không có lối thoát. Cuộc sống này do cô tự chọn "

Khang Hoàng Nhi căn bản không nghe lọt còn đang chử thầm cô là con khốn.

...****************...

Sau khi rời khỏi bữa tiệc Nhạc Tư Nhẫn cùng Diệp Khang An đến quán bar cách đó khá xa. Hai người vừa nói chuyện vừa uống rượu.

" Tư Nhẫn! Cậu đây là thực lòng với con gái tôi sao? " ánh mắt dò xét của Diệp Khang An quả thực rất đáng sợ.

Nhạc Tư Nhẫn đổ mồ hôi lạnh gật đầu lia lịa.

Không ngờ một người lãnh đạo cao cao tại thượng như Nhạc tổng đây lại có dáng vẻ như vậy thật muốn cho người khác xem mà.

" Con bé từ nhỏ không có tình thương của mẹ. Sống với một người khô cằn như ta nên ít nhiều nó cũng bị ảnh hưởng và từ nhỏ nó được sống trong môi trường khốc liệt nên nó không biết cách yêu thương người khác đúng cách đâu. Vậy nên Nhạc Tư Nhẫn hãy thau ta dạy nó. ".Diệp Khang An nhìn vào ly rượu ánh mắt trầm tư.

Nhạc Tư Nhẫn cảm thấy đau nhói khi biết được sự thật anh thầm hứa rằng sẽ yêu thương cô thật nhiều. " Bố vợ không cần lo con sẽ thay bố yêu thương cô ấy "

" Biết vậy thì tốt ". Diệp Khang An cười

Nhưng chẳng được bao nhiêu Nhạc Tư Nhẫn đã xay mèm đến mức không biết trời đất là gì nữa Diệp Khang An lắc đầu gọi điện cho con gái " Con à đến đem thằng chồng của con về đi. Ông già này còn có chuyện "

" Bố cho con địa chỉ đi, con qua liền " Diệp Bạc Anh lái xe rời khỏi bữa tiệc.

Lúc cô đến bố cô đã rời đi. Khó khăn lắm cô mới dìu anh được mà lôi anh rời khỏi quán bar.

Diệp Bạc Anh không khỏi than thầm đã không uống được thì đừng cố bộ dạng của Nhạc Tư Nhẫn bây giờ thật thê thảm.

Sau khi về nhà cô dìu anh vào phòng ngủ cởi giày và áo cho anh đang cởi dở thì bị anh nắm lấy cổ tay kéo cô vào lòng ôm ngủ dù có đẩy thế nào Nhạc Tư Nhẫn vẫn quyết không buông tay.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK