Ăn xong ai về phòng nấy lúc nãy trong căn phòng chỉ có hai người bầu không khí vô cùng ngượng ngùng.
" Hay tôi ngủ ở sofa nhé, anh ngủ trên gường!" Diệp Bạc Anh ôm chăn gối ra sofa
" Không sao đâu! Em ngủ ở gường đi "
Hai người cứ thế giằng co với nhau về chỗ ngủ đột nhiên Diệp Bạc Anh nghe thấy tiếng nói chuyện của bà Nhạc ở bên ngoài nói với ông Nhạc. Nhạc Tư Nhẫn lúc này cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của họ. Hắn kéo tay cô đẩy cô lên gường.
Bị kéo đột ngột cô giật mình hét lên!
A!
Bốn mắt nhìn nhau gường như cô đã hiểu ý hắn, ngoan ngoãn phối hợp. Nhạc Tư Nhẫn động người tiếng gường kêu cọt kẹt làm người ngoài nghe vào đỏ mặt thấy có tiếng động bà Nhạc hài lòng rời đi xác định không có người ở ngoài nữa hắn mới đứng lên không khỏi thở dài một tiếng.
Diệp Bạc Anh ngồi dậy thầm than thở. Thấy gương mặt như đang thầm chửi rủa của ai kia Nhạc Tư Nhẫn không chịu được liền quay người ôm cô ép cô cùng ngủ trên gường.
Cô vùng vẫy cố đẩy ra mấy lần nhưng bất thành. Khi thấy hơi thở đều đều ở phía sau cô cũng không động nữa đành để yên cho Nhạc Tư Nhẫn ôm cô và cô cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Thấy cô không kháng cự nữa Nhạc Tư Nhẫn từ từ mở mắt nhìn người trong lòng đang ngủ sau anh khẽ cười chỉnh lại tóc trên gương mặt đang lòa xòa trên mặt giúp cô.
Sáng hôm sau, Diệp Bạc Anh đang ngủ bị tiếng cửa phòng làm cho giật mình tỉnh giấc. Cô mơ màng nhìn theo hướng phát ra âm thanh.
Rầm!
Một nữ giúp việc hùng hổ đi vào!
Diệp Bạc Anh không ngờ là Nhạc gia lại có cách tiếp đãi khách như thế này. Cô đứng dậy vừa mới bước xuống gường đã bị trượt chân ngã. Lúc với tay không cẩn thận làm rơi ảnh để bàn khiến nó vỡ thành nhiều mảnh một trong số mảnh đó đã đâm vào tay cô.
Diệp Bạc Anh nhăn mặt lại nhìn nữ giúp việc vừa mới bước vào. Ả ta kênh kiệu căn bản không coi cô là gì.
Nhưng ả đâu biết rằng ả đã động phải một con sói. Diệp Bạc Anh im lặng phủi tay đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh thay lời cảnh cáo. Nhưng ả không thấy sợ mà còn cảm thấy thích thú dương dương tự đắc bước ra khỏi phòng.
Cô thay một chiếc váy màu xanh dương trông rất nhã nhặn và lịch sự xuống tầng ăn sáng.
Triệu quản gia thấy phu nhân đi xuống liền cung kính chào thấy phu nhân đang ngó nghiêng xung quanh tìm người ông liền lên tiếng " Phu nhân, hai vị gia chủ đã ra ngoài từ sớm rồi, còn thiếu gia có việc phải đi gấp dặn dò tôi chuẩn bị bữa sáng và nếu phu nhân muốn làm gì thì tùy ý "
" Cảm ơn ông!" Diệp Bạc Anh vừa nói vừa đi vào phòng bếp. Thức ăn được bê lên khiến cho Triệu quản gia tái xanh mặt. Ông khẽ liếc mắt nhìn phu nhân đang ngồi gương mặt không chút biểu cảm nên ông chẳng biết cô đang nghĩ gì nữa.
Triệu quản gia tức run người với đám giúp việc " phu nhân, để xảy ra sai sót như này là lỗi của tôi. Mong phu nhân thông cảm cho."
Diệp Bạc Anh cười như không cười quay đầu nhìn Triệu quản gia " Ông Triệu có thể cho cháu xin một điếu thuốc không? "
Nghe được câu hỏi này dù không mang tính đe dọa nhưng ông cứ cảm thấy có đầy sát khí bao quanh lấy mình vậy.
Triệu quản gia nhanh chóng đem đến cho cô một bao thuốc lá cùng bật lửa cung kính đưa cho phu nhân.
Nhận bao thuốc lá cùng bật lửa cô lấy trong đó một điều châm lửa rồi hút, đôi mắt phượng khép hờ, cô nghiêng đầu bảo Triệu quản gia " Ông Triệu giúp tôi gọi toàn bộ người làm ra đây!"