" Nhạc Tư Nhẫn! Anh biết không? Anh bây giờ trông rất gợi tình đó. " Diệp Bạc Anh thì thầm vào tai hắn, giọng nói của cô ma mị mà quyến rũ.
Nhạc Tư Nhẫn hoàn toàn bị những lời nói gợi tình đấy là cho hoàn toàn sụp đổ.
Diệp Bạc Anh là người chơi có kinh nghiệm đứng trước mặt hắn cô hoàn toán sụp đổ bởi sự dịu dàng, và đáng yêu này.
" Ngoan quá! "
" A Nhẫn! Anh muốn gì nào? "
" Ưm! Hah … Muốn vào trong em! "
Đứng trước biểu cảm của hắn cô không kìm được tính trêu chọc liền dùng tay vuốt thằng nhỏ của hắn.
" Bây giờ chưa được! Chờ thêm mươi, mười lăm phút nữa được không? " Diệp Bạc Anh hôn lên trán rồi lên mặt cuối cùng là đến môi để an ủi hắn.
" Không muốn! "
Diệp Bạc Anh lấy tay che lại nụ cười gian xảo của cô. " Gọi tên em đi! Hay cầu xin em cùng được! "
" Diệp Bạc Anh! Mau để anh cho vào trong em đi. "
" Ngoan lắm! Của anh đây! " cô cởi dây trói trên đầu hắn cùng với thằng nhỏ.
Hắn như một con thú hoang xổng chuồng lao đến chỗ cô ghì cô xuống ghế, nhốt cô ở trong lồng ngực mình.
" Tiểu Anh! Em đêm nay tới số rồi! " Nhạc Tư Nhẫn vuốt ngược tóc lên những giọt mồ hôi theo đó rơi xuống.
Hắn điên cuồng đánh dấu chủ quyền lên người cô như một con hổ đói săn được con mồi và giờ là lúc chúng đánh chén thành quả mà mình săn được.
Hắn không ngần ngại ra sức đánh mạnh vào cặp đào của cô.
" Aaa! " Diệp Bạc Anh giật nảy mình khi bị hắn phát một nhát mạnh vào mông làm một vùng đỏ ửng trên làn da trắng như sứ của mình.
Chiếc dây đai buộc áo choàng cũng bị hân tận dụng làm dây bịt mắt.
Diệp Bạc Anh lắc đầu kháng cự.
Nhạc Tư Nhẫn cười khẽ nói vào tai cô " Bé thỏ trắng hư hỏng yên nào, chơi kích thích một xíu nhé! ‘’
Diệp Bạc Anh không ngờ có ngày mình lại bị chơi lại như thế này. Bề ngoài trông hắn ta lịch sử, trưởng thành bao nhiêu bên trong lại đổ đốn như thế.
Hắn nhìn cô từ trên cao xuống thưởng thức cảnh đẹp mắt do chính mình tạo ra.
Diệp Bạc Anh uốn éo dưới thân hắn, Nhạc Tư Nhẫn nở nụ cười xấu xa. Hắn thâm nhập vào trong cô một cách mạnh bạo.
‘’ Ư! A! Aaaa! Ư ‘’ thị giác bị bịt lại càng khiến những giác quan khác trở nên nhạy cảm. Cô cảm nhận được từng cú thúc mạnh của hắn.
Hắn kéo tay cô ngồi dậy càng khiến thằng nhỏ của hắn vào sâu hơn. Hơi thở của cô càng trở nên gấp gáp hơn. Diệp Bạc Anh gục đầu lên vai hắn hơi thở phả vào ngực hắn.
" Thỏ hoang hư hỏng! Em tự nhấp đi! " Nhạc Tư Nhẫn tét vào mông cô vài cái.
" A! Ưm! Aa! " Diệp Bạc Anh vịn vào vai hắn bắt đầu tự nhấp nhưng căn bản là cô gần như không còn sức nữa rồi.
" Cùng… ra đi! " hắn khẽ nói vào tai cô.
" Em … Sắp ra rồi! "
Phập!
Nhạc Tư Nhẫn đột ngột kéo hông cô xuống. Hắn ngẩng đầu lên yến hầu khẽ lên xuống vài cái cùng tiếng rên đầy thỏa mãn.
" A! Ư! "
Hắn đầy cô xuống tiếp tục nhấp!
Diệp Bạc Anh đẩy hắn ra " Em mới ra mà! " cô hốt hoảng khi hắn vẫn còn cứng.
" Thêm một lần nữa thôi! " Nhạc Tư Nhẫn vùi mặt vào ngực cô làm nũng
" Một lần nữa thôi đó! " Diệp Bạc Anh xoa xoa đầu hắn.
Nhưng cô không biết rằng nó sẽ làm cô hối hận.
Nhạc Tư Nhẫn nghe được đáp án mình mong muốn liền lập tức ngồi dậy tiếp tục nhấp nhưng đã nhẹ nhàng hơn. Hắn ngập lấy đầu ti cô ra sức mút thi thoảng còn cắn.
" A! Ưm! " đừng mút nữa khó chịu quá, cô đẩy mặt hắn ra khỏi ngực mình.
Nhạc Tư Nhẫn cười tháo bịt mắt cô ra. Diệp Bạc Anh nheo mắt lại khi nhìn thấy ánh sáng đèn phải mất một lúc cô mới mở được mắt.
Hắn vuốt dọc sống lưng cô làm cô giật nảy mình tăng độ nhảy cảm lên gấp đôi. Diệp Bạc Anh nhìn hắn bằng đôi mắt mơ màng ngấn lệ. Lâu lắm rồi mới có người cho cô đạt đến khoái cảm theo cách này.
Nhạc Tư Nhẫn lật người cô lại thúc mạnh cô hơn trước. Hắn còn vuốt bụng cô thi thoảng còn ấn bụng cô nữa.
Làm từ phía sau càng vào sâu hơn khiến cô run lên vì sướng.
" Ư! Aaaa! Ư! "
" A …Nhẫn! Chập thôi … được… không? Em sắp ra rồi. " Diệp Bạc Anh thở dốc.
" Ra đi! " Nhạc Tư Nhẫn lại càng thúc cô mạnh hơn.
Nhạc Tư Nhẫn kéo người cô lên. Diệp Bạc Anh quay đầu lại tiếp đón nụ hôn của hắn.
Nhạc Tư Nhẫn đưa lưỡi của mình vào trong khoang miệng cô khám phá từng ngóc ngách.
" Ha! Hộc " tiếng thở dốc vang vọng khắp phòng cùng âm thanh ướt át.
Nhạc Tư Nhẫn siết chặt eo cô lại dòng **** **** ấm nóng chảy vào trong người cô.
Diệp Bạc Anh rên lên vài tiếng " Ưm! A! ".
Nhạc Tư Nhẫn bế lên đem cô vào gường tiếp tục làm việc còn dang dở cho đến tận gần sáng mới tha cho cô.