“Tôi là Đại tiểu thư Lục gia – Lục Mạn, tôi không thể vào?” Dưới trời nắng chan chan, mái tóc Lục Mạn thấm ướt mồ hôi, môi tái nhợt, vô cùng chật vật, nhưng trong mắt cô vẫn lóe lên tia sáng kiên quyết, khiến người khác không cảm thấy khinh thường vẻ chật vật.
“Xin lỗi, vị tiểu thư này, tiệc đính hôn đã bắt đầu, toàn bộ khách mời đã đến đông đủ, bây giờ cô không thể đi vào.” Nhân viên giữ cửa rất tận tụy với công việc, nói.
Lục Mạn đứng thẳng trước nhân viên ngăn cô lại, không chịu lui nhường, hai tay siết chặt, không để người khác phát hiện giờ phút này thân thể cô đang run rẩy.
“Cô nói là…” Lục Mạn chậm rãi tiến lên: “Tiệc đính hôn đã bắt đầu?”
“Đúng vậy,… A!” Không đợi nhân viên kịp phản ứng, Lục Mạn đạp mạnh một cái, vội lắc mình chạy vào trong, hai nhân viên giữ cửa bên ngoài thấy bất thường, lập tức đuổi theo, để lại người xui xẻo đau đến gập cả người ở sau.
“Đứng lại, không được chạy!”
Lục Mạn căn bản không để ý giọng nói phía sau, chạy vào trong, hôm nay rất nhiều người tới Long Đình, bên ngoài cũng nhiều người bận rộn, Lục Mạn né trái né phải trong đám người, cũng mặc kệ mình có đụng đổ cái mâm hay đụng ngã người nào hay không, chạy thẳng vào tiệc đính hôn.
Lục Mạn vừa chạy vừa nói thầm trong lòng: A Trạch, chờ em!
“Hoan nghênh các vị đến tham gia tiệc đính hôn của con gái và Trạch Hi trong lúc bận rộn, Lục mỗ cảm kích khôn cùng. Con gái Lục Tịnh Hinh đa tài đa nghệ từ nhỏ, hôm nay lại được bạn bè ở đây giúp đỡ, có sự nghiệp trong giới. Còn Trạch Hi…”
Cha Lục trên sân khấu nói lời hay ý đẹp, những người nghe bên dưới ngoài mặt cũng vui tươi hớn hở phụ họa. Hiện trường có không ít ký giả truyền thông, máu chụp hình chụp nhất cử nhất động đôi tân nhân. Trong ống kính, Lục Tịnh Hinh mặc trang phục lộng lẫy càng thêm kiều diễm hôn ngày thường, gương mặt trắng nõn không lộ vẻ yểu điệu như bạch ngọc, mi mắt ung dung như tranh vẽ, tròng mắt cong híp như bồ đào, tựa như dòng suối trong vắt bị ánh nắng xuyên thấu, chuyên chú và ôn nhu đều làm chói mắt đàn ông.
“Tôi hy vọng…” Trên sân khấu, cha Lục vẫn tiếp tục: “Dưới sự làm chứng của mọi người, Trạch Hi và Hinh nhi trao…”
“Khoan đã!”
Một tiếng kêu bất chợt ngắt lời cha Lục, cha Lục nhìn thấy người, sắc mặt lập tức đen như đáy nồi.
Mọi người nhìn lại theo tiếng kêu, các ký giả lại nghe tiếng mà động, nhanh chóng đổi hướng máy chụp hình, chụp không ngừng!
Có người gây chuyện trong tiệc đính hôn của Tổng giám đốc Tinh Quang cùng nữ thần quốc dân, tin lớn nha!
Mọi người trong đại sảnh ngờ vực bàn luận, tiếng chụp hình rắc rắc xen lẫn, nhất thời hỗn loạn.
Lục Mạn biết hôm nay sẽ có rất nhiều người tới, lại không nghĩ rằng có nhiều người như vậy, còn có nhiều ký giả, thấy mọi người đều tập trung nhìn về phía mình, nhiều máy chụp hình chụp cô, đôi môi khô nứt của Lục Mạn khẽ nhấp, vẻ mặt luống cuống, không nhịn được lui về sau, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông ăn mặc tinh tế trước mặt, nhất thời dừng bước chân đang lui về sau.
Lục Mạn nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, siết chặt hai tay lần nữa, lúc mở mắt, chút do dự và sợ hãi trong mắt biến mất hoàn toàn, thay vào đó là kiên định và quyết tâm, tuy cả người chật vật không thôi, nhưng lại thu hút ánh mắt người khác.
Ngay khi Lục Mạn kiên định tiến tới Ninh Trạch Hi, cha Lục mới phản ứng kịp, vội thấp giọng bảo người dẫn Lục Mạn đi, ông tuyệt đối không cho phép Lục Mạn phá hỏng kế hoạch của ông, tuyệt đối không cho phép xuất hiện ngôn luận bất lợi cho Lục thị!
Lục Mạn mới đi mấy bước, cảm giác có người sau lưng đi lên kéo mình, thân thể linh hoạt tránh được cánh tay muốn bắt cô của bảo vệ, bảo vệ không ngờ mình bắt hụt, lúc đứng vững lại, Lục Mạn đã đi tới trước mặt Ninh Trạch Hi.
Lục Mạn cũng không nhiều lời, nắm tay trái Ninh Trạch Hi, dứt khoát: “Đi cùng em!”