• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong mắt Lục Tịnh Hinh lóe lên sự điên cuồng, Lục Mạn đã chạy lên lầu, lúc đi ngang nhau, Lục Tịnh Hy nhíu mày. 

“A!”

Trong nháy mắt, tiếng thét chói tai cắt ngang qua phòng khách, mọi người theo bản năng nhìn về phía tiếng thét, sau đó nhìn thấy Lục Tịnh Ninh chật vật từ trên lầu lăn xuống, đầu chảy máu. Mà ở trên lầu, Lục Mạn dại ra nhìn xuống dưới.

“Hinh Nhi!”

“Hinh Nhi!” Ba mẹ Lục thất kinh, nhanh chóng chạy tới, muốn đỡ Lục Tịnh Hinh Lên

Nhìn thấy máu, Lúc này Ninh Trạch Hi mới phản ứng lại, nhỏ giọng gọi "Hinh Nhi" sau đó chạy như bay tới, gạt tay mẹ Lục, cẩn thận đỡ Lục Hinh Nhi, lo lắng nhìn miệng vết thương trên đầu cô ta.

“Trạch Hi, em đau quá...” Lục Tịnh Hinh nhẹ giọng khóc lóc kể lể.

"Đau chỗ nào? Anh lập tức gọi xe cứu thương." Lúc này trong lòng Ninh Trạch Hi tràn đầy áy náy, Hinh Nhi mới là vị hôn thê của mình sao mình lại nghĩ tới người đàn bà khác đây?

"Trạch Hi, em...có bị hủy dung hay không?" Lục Tinh Hinh là thật sự ngã từ trên lầu xuống, tuy lúc lăn xuống đã cố gắng tránh bị thương trên mặt nhưng vì vãn hồi lòng Ninh Trạch Hi, cô ta vẫn hạ ngoan tâm ngã đụng đầu vào cầu thang. 

"Em yên tâm đi, anh sẽ mời bác sĩ tốt nhất tới, em sẽ không sao hết."

Lục Mạn còn chưa phản ứng có chuyện gì xảy ra, Lục Tịnh Hinh đứng trên cầu thang không phải cô không thấy, chỉ là lòng đã đau không chịu nổi chẳng có lòng đi để ý tới người khác, chỉ muốn tìm một nơi không có ai lẳng lặng chữa trị vết thương. Nhưng vừa đi ngang qua cô ta thì nghe thấy tiếng thét chói tai, sau đó Lục Tịnh Hinh nằm dưới chân cầu thang, trên trán đều là máu.

Chỉ cần nghĩ một chút thôi Lục Mạn liền biết Lục Tịnh Hinh có ý đồ gì nhưng Lục Mạn cô không phải người ngu ngốc, dù Lục Tịnh Hinh có ý thù địch cô, có ý hãm hại cô nhưng liên quan đến mạng người, mọi ân oán đều bỏ sang một bên. 

Lục Mạn chạy xuống lầu, muốn xem miệng vết thương của Lục Tịnh Hinh như thế nào lại bị mẹ Lục đẩy ra: "Không cần mày giả vờ có lòng tốt, cách Hinh Nhi xa một chút." sau đó đau lòng nhìn Lục Tịnh Hinh.

Lục Tịnh Hinh liếc nhìn Lục Mạn, tròng mắt đào một vòng. 

"Chị, dù vì Trạch Hi mà chị hận em nhưng Trạch Hi không yêu chị mà." Lục Tịnh Hinh rơi nước mắt, từng chữ "lên án" Lục Mạn không thể không làm cô bội phục, cho dù biết Lục Tịnh Hinh có thủ đoạn nhưng không thể không khen ngợi kĩ thuật diễn của cô ta, không hổ là đại minh tinh. Người ngồi dưới đất, trán còn chảy máu, cũng không phải giả vờ ngã, vết thương cũng không giả, cô ta cũng đủ tàn nhẫn, dám dùng tiền đồ của bản thân lấy lợi thế, phải biết rằng, nế gương mặt của cô ta bị hủy, vậy thì cô ta sẽ chẳng còn gì.

Nhưng mà chẳng liên quan gì tới cô, nhìn Lục Tịnh Hinh còn có thể "nghiêm túc" ở đây diễn kịch, có lẽ không sao đâu.

"Xem ra không có việc gì rồi, một khi đã như vậy tôi..." 

"Bốp..." Khóe miệng Lục Tịnh Hinh nhếch lên. 

Ninh Trạch Hi vạn phần chua xót, dù anh ta đoán được là Lục Mạn đẩy người, nhưng chính tai nghe thấy Lục Mạn thừa nhận, trong lòng không nhịn được tê rần. Ngay vừa nãy anh ta còn khó chịu vì người đàn bà này, nhưng cô ta đang làm cái gì? Xoay người một cái liền đẩy Hinh Nhi xuống lầu, quả nhiên đây mới là bản tính thật của cô ta sao? Phóng đãng, ác độc, buồn cười nhất chính là mình thế mà không nỡ buông tay cô ta, rõ ràng Hinh Nhi mới là vị hôn thê của mình cơ mà.

Một cái tát tát Lục Mạn phát ngốc, một tay che má, ánh mắt tràn đầy không tin tưởng. Ninh Trạch Hi đánh cô sao? Ninh Trạch Hi đánh cô vì Lục Tịnh Hinh?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK