• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi mắt đen như mực của Tư Nam Ngọc không cách nào che giấu được cơn giận mà buột miệng: "Lục Mạn, cặn bã như vậy mà em còn muốn che chở sao? Em còn có lòng tự trọng hay không hả?"

Lục Mạn nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông trước mặt, dù cả người anh tràn ngập lửa giận nhưng lại khiến cho cô cảm thấy vô cùng an tâm.

Từ lúc anh mở miệng nói câu nói đầu tiên, Lục Mạn đã bị anh hấp dẫn rồi, chỉ là cơ thể mệt mỏi không chịu được, ngay động một ngón tay cũng không muốn. Cô cảm nhận được anh đến gần, cảm nhận được hơi thở của anh bủa tới, cuối cùng anh đi tới trước mặt cô, dù toàn thân anh băng giá nhưng Lục Mạn cảm nhận được sự an toàn. Anh vẫn giống như ngày hôm qua, như thiên thần từ trên trời hạ xuống, xua hết tổn thương ập trên người cô.

Tư Nam Ngọc, vì sao mỗi lần như thế anh lại có thể xuất hiện trùng hợp lúc tôi chật vật nhất đây?

Lúc lâu sau, Lục Mạn mới mở miệng tiếp tục nói: “Không cần đánh anh ta, tôi đã đánh lại rồi, anh ta không nợ tôi cái gì nữa...”

Lời nói của cô làm cho sắc mặt thâm trầm của Tư Nam Ngọc mới tốt lên một chút, nhìn kĩ mới phát hiện bên má Ninh Trạch Hi đúng là có dấu tay nhàn nhạt. Thu hồi nắm đấm, Tư Nam Ngọc xoay người nhìn Lục Mạn, hiện tại trông cô khá hơn lúc nãy một chút, ít nhất ánh mắt cũng có chút thần thái hơn rồi, có lẽ là tìm lại được thứ gì đó. 

"Anh ta đánh em mấy bạt tai?"

Lục Mạn bị vấn đề cuả Tư Nam Ngọc làm cho hồ đồ rồi, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Một cái." 

Không khí xung quanh Tư Nam Ngọc nháy mắt lại hạ xuống, sắc mặt ba Lục biến đổi, chân cẳng mềm nhũn, ngã ngồi trên sô pha.

Quả nhiên giây tiếp theo, âm thanhlạnh băng lại vang lên lần nữa: “Còn có, ai đánh cô ấy, lăn ra đây!”

Trên sô pha, cả người ba Lục chấn động, hận không thể lập tức biến mất tại chỗ, lại bị khí thế của Tư Nam Ngọc làm cho kinh sợ, vừa động lại không thể động. Phòng khách, lại lần nữa lâm vào quỷ dị yên tĩnh.

“Tư...”

“Em câm miệng!”

Lục Mạn còn chưa kêu hết tên nháy mắt lại nuốt trở lại cổ họng, cảm thấy hiện tại Tư Nam Ngọc rất nguy hiểm.

“Tư thiếu, người đàn bà bên anh căn bản không đáng để anh bảo vệ đâu, anh có biết tối hôm qua chị ta cả đêm không về nhà, hôm nay còn bị đưa lên báo ôm ôm ấp ấp với người đàn ông khác, vô cùng thân mật." Lục Tịnh Hinh vốn bị dọa sợ không dám nói lời nào nhưng nhìn người đàn bà Lục Mạn cho dù đến bước này rồi mà còn có người đàn ông ra tay bảo vệ cô ta, người đàn ông kia lại còn là Tư Nam Ngọc, lòng đố kị xong lên đầu não, còn chưa kịp phản ứng lại thì lời nói lại bay ra khỏi miệng.

Lục Tịnh Hinh nói xong liền có chút hối hận, không biết cô ta lấy dũng khí ở đâu ra ở dưới uy áp khủng bố thế này mà dám nói ra những lời này? Nhưng khi cô ta dùng ánh mắt kinh hoảng nhìn Tư Nam Ngọc lại phát hiện đối phương lập tức thu lại khí thế, như cười như không nhìn cô ta, nghĩ tới có lẽ Tư Nam Ngọc nghe lọt lời cô ta nháy mắt liền cảm thấy tự tin hơn hẳn.

Lục Tịnh Hinh ổn định tinh thần, lần nữa mở miệng, âm thanh càng thêm trấn định hơn vừa rồi: “Tư thiếu, vừa nãy tôi nói đều là thật sự, Lục Mạn không chỉ có cử chỉ phóng đãng, tâm tư ngoan độc, anh xem miệng vết thương trên trán tôi đây, chính là cô ta đẩy tôi từ trên lầu đẩy xuống dưới.”

“Tôi không có...” Lục Mạn phản bác, cô không làm thì sẽ không nhận, nhất là ở trước mặt Tư Nam Ngọc, không biết vì sao cô không muốn Tư Nam Ngọc cho rằng cô là cô gái hư hỏng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK