“Trí Thành, ông đừng làm tôi sợ, đừng nóng giận đừng nóng giận, Hinh Nhi sợ ông tức giận nên mới giúp con nhóc thúi kia lừa ông…”
“Ba, ba đừng tức giận, con sẽ giải quyết chuyện này, ba chú ý sức khỏe.:” mẹ con Lục Tịnh Hinh một trước một sau đỡ ba Lục ngồi xuống sofa thuận khí giúp ông ta.
Ninh Trạch Hi nhìn xong nội dung bài báo rồi lại nhìn Lục Mạn, Lục Mạn cảm thấy ánh mắt của anh ta nhìn mình có hơi kỳ quái liền giật tờ báo muốn xem trên đó viết gì.
Ảnh chụp là thật sự, chỉ là vấn đề góc độ, làm người ta thoạt nhìn hai người tương đối thân mật, trên thực tế, đúng là thân mật thật. Lục mạn liếc mắt một cái liền nhìn ra đây là ở quân lan cửa, lúc ấy Lục Mạn nhìn một cái liền nhận ra đây là cửa Quân Lan, lúc ấy Tư Nam Ngọc đang nắm tay cô đi vào bên trong, từ góc độ chụp ảnh nhìn qua giống như Lục Mạn dụ dỗ người đàn ông bên cạnh.
Không phải sự thật, Lục Mạn sẽ không bao giờ thừa nhận, giống như cô không thừa nhận mình đẩy Lục Tịnh Hinh vậy, Chỉ thấy, Lục Mạn đi tới trước mặt ba Lục, nắm tờ báo, bình tĩnh nói: "Đây là bịa đặt, con không làm, là bọn họ..." Bắt gió bắt bóng (không căn cứ).
“Bốp!” Lại một tiếng bạt tai vang lên, cái tát mạnh mẽ hơn hai lần trước rơi trên má phải Lục Mạn, cũng cắt thêm một vết thương sâu trong lòng cô…
“Ảnh chụp đều đăng ra, làm sao không có quan hệ gì, thanh danh Lục gia đã bị mày hại không còn gì, sao tao lại có đứa con gái như mày cơ chứ? Cút ra khỏi Lục gia, mày không bao giờ là con gái của Lục gia nữa."
Ba Lục dùng một tay che ngực, tay còn lại chỉ ra cửa ý bảo Lục Mạn cút. Nước mắt rưng rưng không chịu rớt cuối cùng vào giây phút này cũng như nước tràn bờ đê, trong lòng Lục Mạn lạnh lẽo…
Vì sao lúc này mới hiểu rõ thì ra trong lòng ba chỉ có danh dự của Lục gia, căn bản không cần cô phải giải thích có thật hay không… Ở trong cái này nhà, từ trước đến giờ cô luôn là người ngoài, còn chẳng bằng Ninh Trạch Hi. Cô luôn một mình một ngựa, đơn thương độc mã tác chiến, còn buồn cười hơn là ôm tình thân để trong lòng.
“A... Ha ha...” Lục Mạn cười lạnh ra tiếng, tuyệt vọng cùng bi thương, ở trong phòng khách hỗn loạn lại có vẻ phá lệ âm trầm.
“Mày còn có mặt mũi mà cười, mày xem mày chọc ba màytức giận thành cái dạng gì, chính mình làm ra loại chuyện này, không cảm thấy mất mặt sao?” mẹ Lục giốngnhư cảm thấy chưa đủ, tiếp tục lãnh trào.
"Đúng đấy chị, nhanh nhận sai với ba đi, chuyện báo chí thì mọi người sẽ nghĩ cách giải quyết." Lục Tịnh Hinh nhìn Lục Mạn tuyệt vọng liền cảm thấy sảng khoái, cô ta chính là muốn xem cô ta (Lục Mạn) mất đi toàn bộ! Trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt lại không lộ một ra sơ hở.
Ninh Trạch Hi ở bên cạnh nhìn một màn, không nhịn được nhíu mày, không biết vì sao, anh ta không muốn tin đây là sự thật nhưng "sự thật" cứ bày ra trước mắt, huống hồ ngày hôm qua anh ta còn tận mắt nhìn thấy Tư Nam Ngọc dẫn Lục Mạn rời đi, người trên hình người khác nhìn không ra nhưng anh ta lại nhận ra bộ tây trang trên người người kia, đúng là bộ tây trang trên người Tư Nam Ngọc ngày hôm qua! Ninh Trạch Hi nhìn Lục Mạn, cô ta thật sự giống báo chí nói sao?
Lục Mạn lẻ loi đứng ở giữa phòng khách giống như con thú nhỏ bị người bỏ quên. Mái tóc xõa xuống mặt che đi hai gò má sưng đỏ, còn có mấy sợi tóc bị nước mắt thấm ướt, dính lộn xộn trên mặt, cả người Lục Mạn chật vật hơn cả bữa tiệc đính hôn ngày hôm qua.
Lục Mạn đắm chìm trong thế giới của chính mình, không cảm nhận được thế giới bên ngoài, liền ở hôm nay, thế giới của cô bị hai bạt tai này đánh đến sụp đổ, một cái, đánh chết tình yêu của cô, một cái, đánh tan chút thân tình của cô, cuối cùng, cô chỉ còn hai bàn tay trắng...