Trợ lý Lưu: “...Vâng.”
Tư Nam Ngọc nói xong cầm tây trang phía sau ghế rồi ra ngoài, để lại trợ lý Lưu khóc không ra nước mắt ở đằng sau...
Một chiếc Lamborghini màu bạc chạy như bay vụt qua đám cảnh sát giao thông, một anh chàng cảnh sát giao thông mặt mũi hà hâu đang chuẩn bị cưỡi "Bảo tọa" đuổi theo chiếc xe vợt quá tốc độ lại bị đồng nghiệp giữ lại: “Mới tới hay sao, không phát hiện đó là xe của ai đã dám đuổi theo, không cần bát cơm nữa à!”
Bên trong xe, Tư Nam Ngọc không biết nhạc đệm phía sau, xe lướt nhanh không làm giảm bớt tức giận trong lòng anh, mà còn làm cho sự tức giận của anh càng ngày càng nghiêm trọng. Nghĩ đến lời nói báo chí viết, còn có mấy lời nói châm chọc, mỉa mai của người khác, Tư Nam Ngọc không nhịn được muốn giết người, cô gái nhỏ của anh ngay cả anh còn không nỡ mắng, từ lúc nào đến lượt đám chó mèo tới dạy dỗ cô chứ? Trong lòng vừa tức lại vừa lo lắng, cô nhóc ngốc nghếch kia nghĩ không ra sẽ không luẩn quẩn trong lòng đấy chứ... nhớ tới Lục Mạn, không khí trong xe của Tư Nam Ngọc lạnh thêm mấy phần…
Quả nhiên, vừa đến cửa liền nghe thấy cô gái nhỏ nhà anh một thân chật vật đứng giữa phòng khách, đầu tóc tán loạn che khuất mặt, nhìn không ra biểu tình nhưng Tư Nam Ngọc có thể cảm giác được trên người cô nồng đậm bi thương, giống như kiên trì trong lòng đột nhiên sụp đổ.
Tư Nam Ngọc nhanh chóng đi tới, lúc nãy không nhìn thấy mặt Lục Mạn thì thôi, hiện tại thấy rõ, vốn dĩ anh đã áp chế cơn giận trong nháy mắt bùng nổ, như muốn thiêu đốt cả cơ thể vậy.
Má phải của Lục Mạn chịu hai bạt tai, lúc này sưng đỏ không chịu nổi, đôi mắt nâu sáng ngời lúc này trống rỗng vô hồn, trống rỗng giống như có thứ gì tàn lụi trong mắt. Nước mắt rơi lán loạn trên mặt, từ đôi mắt sưng đỏ chảy xuống, không một tiếng động.
“Ai làm?” Âm thanh của anh trầm thấp, lạnh băng, dấu diếm thật lớn nguy hiểm.
Mẹ Lục đã bị dọa sợ từ lâu, cảm nhận được nhiệt độ trong phòng lạnh xuống, bà ta chỉ không thể nhanh chóng thoát đi.
Lục Tịnh Hinh cũng bị dọa sợ, cô ta chưa bao giờ trải qua khí thế khủng bố như vậy, khuôn mặt nhỏ có chút tái nhợt, cô ta cố gắng cưỡng chế bản thân trấn định.
Đối mặt với người cường đại như vậy, ba Lục cũng không biết làm sao, vừa nghe giọng điệu nguy hiểm của Tư Nam Ngọc, vốn còn muốn chào hỏi một tiếng lúc này liền ngậm miệng, cũng không dám trả lời.
“Là tôi đánh.” ở một góc khác trong phòng khách, âm thanh bình tĩnh của Ninh Trạch Hi truyền đến.
Tư Nam Ngọc theo tiếng nói nhìn qua, hai cặp mắt giao đấu trong không trung, nơi những người khác không thấy đã đấu với nhau kịch liệt, nảy lửa.
"Là anh sao?" Nháy mắt âm thanh của Tư Nam Ngọc Bình tĩnh lại nhưng không làm cho người ta cảm thấy có thể thở phào nhẹ nhõm mà ẩn dưới sự bình tĩnh là sóng to gió lớn.
Ninh Trạch Hi không sợ ánh mắt của Tư Nam Ngọc, sau đó anh ta tiến lên kéo gần khoảng cách với Tư Nam Ngọc, anh ta thấp hơn Tư Nam Ngọc một chút, đứng gần nhau cho nên Ninh Trạch Hi không thể không ngẩng đầu nhìn Tư Nam Ngọc.
"Trước kia tôi cảm thấy đàn ông đánh đàn bà là không có nhân cách." Tư Nam Ngọc thay đổi tư thế chắn Lục Mạn sau lưng mình, sau đó đối mặt với Ninh Trạch Hi: "Hiện tại tôi mới biết, như vậy quả thật là cặn bã." Nói xong muốn vung nắm đấm về phía Ninh Trạch Hi.
“Đừng!” âm thanh khàn khàn từ sau lưng truyền đến nhưng lại có thể thành công ngăn cản Tư Nam Ngọc đang vung nắm đấm.