Lục Tinh Hinh vừa nghe, hai mắt trợn ngược ngất đi, mẹ Lục ở bên cạnh nôn nóng gọi cô ta tỉnh lại.
Ninh Trạch Hi giận tái cả mặt, căm tức nhìn Tư Nam Ngọc như muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy.
Tư Nam Ngọc cười lạnh, không muốn phí thời gian với đám rác rưởi này, vết thương trên mặt Lục Mạn còn chưa xử lý đâu, nhớ tới gương mặt Lục Mạn, không khí xung quanh Tư Nam Ngọc lạnh xuống mấy độ.
“Lục gia, tốt lắm, tôi nhớ kỹ!”
Nói xong, anh mang theo Lục Mạn đang dựa vào lòng mình, quay đầu đi ra ngoài.
Thấy Tư Nam Ngọc ra cửa, mẹ Lục khóc toáng lên gọi tên Lục Tinh Hinh, Ninh Trạch Hi đứng bên cạnh nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, ánh mắt lóe lên ánh sáng không hiểu được.
Mà hiện tại, ba Lục đứng đó không nghe lọt thứ gì, trong đầu chỉ nhớ kĩ một câu cuối cùng của Tư Nam Ngọc, trong lòng lạnh lẽo: Lục gia muốn xong rồi…
Rời khỏi Nhã Uyển, Lục Mạn mới rời khỏi ôm ấp của Tư Nam Ngọc, nhìn anh: “Vì sao anh lại nói như vậy hả? Anh biết rõ giữa chúng ta chẳng có gì, vì sao không giải thích rõ ràng chứ.”
Tư Nam Ngọc giận quá hóa cười: “Em vừa ra liền hỏi tôi vấn đề này? Em cảm thấy trên đời này có ai có thể khiến tôi phải đứng ra giải thích đây?”
Lục Mạn không nói, chỉ lẳng lặng nhìn Tư Nam Ngọc.
“Được rồi, vậy tôi hỏi em trước, vì sao xảy ra chuyện không nói cho tôi? Tôi nói gì em quên mất sao? Nếu hôm nay tôi không tới, có phải em để bọn họ bắt nạt đến chết hay không?”
Lục Mạn cúi đầu, một lúc lâu sau mới lí nhí nói: “Có phải anh muốn đối phó với Lục gia hay không?...”
“Bắt nạt người của tôi còn muốn toàn thân mà lui? Hôm nay Lục gia đánh em một cái tát tôi để cho Lục thị kéo một tầng da!” Tư Nam Ngọc không cần suy nghĩ mà trả lời.
Trong lòng Lục Mạn đột nhiên cảm thấy ấm áp, lúc cô cho rằng thế giới của mình đã hoàn toàn sụp đổ thì người đàn ông cô vừa quen một ngày lại thay cô tạo nên một bầu trời mới…
“Lần này có thể bỏ qua cho Lục gia không? Tôi…”
“Đầu óc em có phải bị đánh choáng váng hay không hả?” Tư Nam Ngọc không chút khách khí mà quát, ánh mắt nhìn Lục Mạn như nhìn tên ngốc vậy.
Lục Mạn cũng không phải cầu tình thay Lục gia, chuyện hôm nay làm cho cô thấy rõ nhiều điều, người Lục gia không đáng để cô phải trả giá cảm tình. Chỉ là...
“Tốt xấu gì Lục gia cũng nuôi dưỡng tôi như vậy nhiều năm, hôm nay một cái tát này xem như tôi trả lại cho bọn họ, sau này tôi sẽ không nợ Lục gia cái gì nữa.”
Từ trước đến nay Lục Mạn là người ân oán phân minh, trước kia cô còn hy vọng chút tình thân xa vờ, từ nay về sau cô sẽ không còn chờ mong nữa, một cái tát này xem như chặt đứt quan hệ giữa cô và Lục gia.
Tư Nam Ngọc trầm mặc, cô gái này sao cứ làm cho người ta đau lòng vậy chứ. Bị bắt nạt đến nước này rồi còn nhớ thương chút tình thân cũ.
“Tốt nhất em nên cầu nguyện Lục gia sẽ không rơi vào tay tôi lần nữa.”
Lục Mạn vừa nghe liền biết Tư Nam Ngọc đồng ý rồi, cô ngẩng đầu cười tươi rói nhìn anh.
Nụ cười này của cô ở trên khuôn mặt sưng đỏ khiến cho bản thân vốn chật vật giờ chẳng thấy đâu, thoạt nhìn như ánh mặt trời phá tan mây đen lóe sáng chọc mù mắt người.
Tư Nam Ngọc hung dữ nói xong liền thấy nụ cười này, trái tim đột nhiên đập loạn lên, ánh mắt không tự nhiên nhìn về hướng khác.