Ở chỗ mọi người không thấy, Lục Tịnh Hinh làm ánh mắt thị uy với Lục Mạn, giống như cười nhạo Lục Mạn không biết tự lượng sức mình.
Không phải Lục Mạn không thấy ánh mắt của Lục Tịnh Hinh, cô biết Lục Tịnh Hinh cố ý, trò bịp như vậy không biết đùa giỡn bao nhiêu lần, nhưng cô không quan tâm. Qua nhiều năm, cô chỉ quan tâm A Trạch và manga. A Trạch quên mất quá khứ, cô không quản, A Trạch thích ai, cô biết rõ! A Trạch của cô không thể đính hôn với người khác trong trường hợp không biết gì, điều này đối với cô hay đối với A Trạch đều không công bằng!
Ninh Trạch Hi lấy điện thoại trong túi ra, thấp giọng phân phó mấy câu, mới thoáng buông Lục Tịnh Hinh ra, đưa lưng về phía Lục Mạn, trầm giọng nói: “Tôi đã thông báo người khác, hoặc là tự đi, hoặc là người của tôi lôi cô ra, tôi hy vọng đến cuối cùng mọi người không cần làm quá khó coi!”
Lục Mạn cho rằng, dù là người mất trí nhớ, cảm giác cũng sẽ không mất đi, nên cô mới có dũng khí chạy tới tiệc đính hôn, cô không muốn sau này anh ta khôi phục trí nhớ sẽ oán trách cô.
“A Trạch, trước kia anh không có như vậy, anh không nhớ chuyện trước kia mà đã quyết định chuyện cả đời của anh như thế là không có trách nhiệm với bản thân!” Cũng không có trách nhiệm với em! Lục Mạn thầm bổ sung trong lòng.
“Tôi không nhớ chuyện trước kia, nhưng tôi nhớ người tôi yêu là ai, trước kia, hiện tại, sau này, người tôi cần phải chịu trách nhiệm chỉ có thể là Hinh nhi!”
“Anh không nhớ gì hết, làm sao anh biết người anh yêu là cô ta!” Lục Mạn không để ý gì mà hét lớn.
“Đương nhiên anh ấy biết!” Người nói là Lục Tịnh Hinh: “Người Trạch Hi yêu là em, chúng em là thanh mai trúc mã, vốn nên ở bên nhau, nếu không phải chị chen ngang, chúng em đã sớm đính hôn!”
“Chị…” Giọng Lục Tịnh Hinh đột nhiên mềm nhũn: “Cầu xin chị, buông tay đi, em và Trạch Hi yêu nhau thật lòng, em… Em không thể từ bỏ Trạch Hi… Hu!”
Ninh Trạch Hi nghe giọng ủy khuất của Hinh nhi, trong lòng áy náy, lập tức kéo Lục Tịnh Hinh qua ôm eo, cúi người ngậm đôi môi mềm mại kia.
Các ký giả điên cuồng, tiệc đính hôn hôm nay quá kích thích, Ninh tổng bá đạo cường thế ôm hôn, thiếu nữ cướp chồng ảm đạm bi thương…
Lục Mạn ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, ánh mắt không còn tiêu cự, bên tai không nghe được âm thanh gì, chỉ đứng lẻ loi.
Có lẽ là một phút, hay là hai phút, tóm lại không biết qua bao lâu, bên tai lại truyền tới giọng nói lạnh băng nhưng quen thuộc đó.
“Cô thấy chưa? Người tôi yêu, là Hinh nhi!”
Giọt máu tươi nhỏ xuống từ kẽ tay trắng bệch của Lục Mạn, hòa vào thảm màu đỏ, bị che giấu…
“Còn cô, bây giờ, đối với cô, tôi chỉ có chán ghét…”
Trong nháy mắt, tim tựa như đã ngưng đập, không khí tựa như sắp bị rút sạch, mỗi lần hít thở, cổ họng đều khô khốc đến đau đớn…
“… Xin cô, cút khỏi tầm mắt tôi!”
Tim bỗng nhiên co rút, sắc mặt Lục Mạn lập tức trắng bệch, ban đầu cho rằng sự máu lạnh của cha Lục mẹ Lục khiến cô khó chịu, lời sỉ vả của Lục Tịnh Hinh khiến cô bất lực.