Lúc nhìn thấy dòng chữ này, trực giác mách bảo Cố Lam rằng có điều gì đó không đúng. Cô lập tức lấy điện thoại di động ra để nhập địa chỉ của khách sạn Cửu Châu.
Bản đồ nhanh chóng vạch ra mấy lộ trình. Lúc trông thấy thời gian ước tính ngắn nhất là “2 giờ 30 phút”, trái tim của Cố Lam chợt đập nhanh hẳn lên.
Giản Ngôn: “Bây giờ đã là bốn giờ mười lăm phút chiều rồi. Trước sáu giờ tối đấy nhé, chị đợi cô đó.”
Thế này thì làm sao cô tới nơi kịp giờ được chứ!
Cố Lam trở nên suy sụp. Nhưng cô biết tính khí của Giản Ngôn.
Vì vậy, cô hoàn toàn không hề nhắc nhở hay là phản bác gì cả. Chỉ có điều, ngay tại khoảnh khắc chiếc xe đưa đón vừa mới dừng lại và mở cửa ra, Cố Lam đã vịn chặt chiếc mũ cói của mình rồi lao ra ngoài như một mũi tên đứt dây chỉ trong nháy mắt!
Nếu bỏ ra mười phút để thay quần áo và làm tóc thì Cố Lam nhất định sẽ đến khách sạn Cửu Châu trước sáu giờ năm mươi phút. Bây giờ đã là bốn giờ mười lăm phút rồi, mà thời gian lái xe ít nhất là hai tiếng rưỡi, điều này cũng có nghĩa là nếu cô bắt taxi thì thời gian tới nơi sớm nhất cũng đã là sáu giờ bốn mươi lăm phút rồi.
Vì vậy, đi taxi không phải là một lựa chọn sáng suốt. Phương án nhanh nhất là tránh tình trạng tắc đường.
Đầu tiên, cô phải bắt taxi đến tàu điện ngầm tuyến số 9 rồi đổi xe hai lần, sau đó lại đi tắt qua một con đường nhỏ...
Cầm điện thoại di động trong tay, Cố Lam vừa chạy vừa lập kế hoạch lộ trình, đồng thời trong đầu cũng tràn ngập những từ khóa quan trọng nhất.
Cổng số 6, khách sạn Cửu Châu, tuyến số 9...
Cổng số 6, tuyến số 9, khách sạn Cửu Châu...
Cổng số 6... Cổng số 6... Cổng số 9!
Ma đưa lối quỷ dẫn đường khiến những con số trong đầu cô lộn xộn tùng phèo cả lên. Cô chạy như bay dọc theo bảng chỉ dẫn ở cổng số 9, lúc sắp đến cổng thì chợt nhìn thấy một người đàn ông ở phía xa.
Giữa tiết trời nóng bức hơn 30 độ C, anh lại mặc áo sơ mi trắng và quần âu, chiếc áo vest khoác ngoài được vắt ngay ngắn trên cánh tay trái. Chỉ cần nhìn từ phía sau, người ta cũng có thể nhận ra một loại phong độ vừa tao nhã vừa hài hòa.
Anh cầm điện thoại di động bằng tay trái, tay phải cầm một cốc cà phê, còn trên tai thì đeo tai nghe Bluetooth. Anh đang quay đầu nhìn về hướng khác như thể đang nói chuyện với ai đó.
Cách người đàn ông không xa là một chiếc vali màu đen.
Chỉ cần một cái liếc mắt, Cố Lam đã nhận ra nó ngay tức khắc: Đó là chiếc vali mà Giản Ngôn đã gửi cho cô.
Chuẩn cơm mẹ nấu rồi. Chính là nó!
Nếu kéo vali rồi nhảy lên chiếc taxi bên cạnh thì cô có thể khẩn cấp rời khỏi đây với tốc độ nhanh nhất.
Vì không còn nhiều thì giờ nên Cố Lam phải tranh thủ từng phút từng giây để chạy đua với thời gian.
Chỉ cần từng phân đoạn đều không vướng mắc hay phát sinh vấn đề nào thì cô có thể có mặt ở khách sạn Cửu Châu trước năm giờ năm mươi phút!
Sau đó, Cố Lam có thể kiếm được mười nghìn nhân dân tệ cơ đấy!
Trong khoảnh khắc đó, số dư tài khoản không ngừng lóe lên trong đầu cô. Cố Lam bèn ngẩng đầu lên để nhìn vào chữ số “9” trên cánh cổng số 9 ở phía trước, sau đó tăng tốc lao ra ngoài!
Cô có thể xử đẹp chuyện này mà!
******
Khi Cố Lam chạy như điên về phía lối ra ở sân bay, Tần Tu Nhiên vừa mới dừng lại ở ven đường.
Anh vừa trải qua hơn mười tiếng di chuyển trên chuyến bay băng qua đại dương để trở về từ nước Mỹ nên cơn đau đầu quá đỗi khiến đầu anh như muốn nổ tung.
Để xốc lại tinh thần, anh đã mua một cốc cà phê. Lúc này, Tần Tu Nhiên đang mặc một bộ đồ vest màu xám nhạt, một tay cầm cốc cà phê còn một tay xoa bóp trán. Bên trong tai nghe là giọng nói đầy phấn khích của người bạn thân chí cốt tên là Thẩm Phỉ, đại loại là từ nửa tiếng trước, anh ấy đã nói với anh rằng xe sắp tới nơi rồi.
“Tôi vốn tưởng rằng cậu không có hứng thú với việc phân chia gia sản cơ đấy. Không ngờ cậu lại quay về đây!”
Sự kích động của Thẩm Phỉ dâng trào dữ dội đến mức anh ấy hoàn toàn không thể khống chế được bản thân nữa: “Cậu đã đi Mỹ mười lăm năm rồi á. Tôi còn cho rằng cậu sẽ không bao giờ quay lại đây nữa cơ!”
“Thời cơ vẫn chưa tới.” Giọng điệu của Tần Tu Nhiên thản nhiên.
Thẩm Phỉ vừa bật cười vừa hỏi vặn: “Cái gì gọi là thời tới hay chưa hả? Dì ấy bảo cậu trở về đúng không?”
Tần Tu Nhiên im lặng trong chốc lát, cuối cùng đổi chủ đề sang chuyện khác bằng cách trả lời nửa vời: “Quả thật bà ấy cũng muốn tôi về.”
“Tình hình trong nhà cậu như thế, liệu dì ấy có ổn không nhỉ?” Thẩm Phỉ oán giận: “Từ khi ả hồ ly tinh Tưởng Như kia bước chân vào nhà cậu, mẹ cậu chưa bao giờ cảm thấy thoải mái cả. Ly hôn thì sẽ khiến họ được lợi. Nhưng không ly hôn thì lại thấy bực mình. Cậu lại chẳng ở bên cạnh dì ấy. Hết chuyện này đến chuyện khác ập tới dồn dập nhưng không có chuyện nào vui vẻ cả.”
Thẩm Phỉ lải nhải cằn nhằn rồi lại tán gẫu vu vơ: “Nhưng mà cậu đã về thì tốt rồi. Gần đây dì ấy vui vẻ lắm đấy nhé. Mẹ cậu đã nhờ người giới thiệu người yêu cho cậu ở khắp mọi nơi, vậy nên mẹ và chị tôi cũng đã chuẩn bị cho cậu mấy chục cô luôn rồi. Cậu cứ chờ để xem mắt đi.”
Tần Tu Nhiên vừa nghe vậy đã cảm thấy nhức đầu ngay. Trước đó, mẹ anh cũng luôn thúc giục con trai kết hôn một cách dữ dội nhưng anh vẫn còn ở nước ngoài xa xôi, những lúc không vui anh chỉ cần nói một chữ “bận” rồi trực tiếp cúp máy thôi. Mẹ của Tần Tu Nhiên cũng bó tay với con trai mình. Nhưng bây giờ anh đã trở lại rồi, e là không thể thiếu chuyện xem mắt được.
Tần Tu Nhiên cảm thấy hơi bất đắc dĩ: “Lần này trở về, mục đích của tôi không phải là xem mắt đâu.”
“Tôi biết mà.” Thẩm Phỉ kéo dài giọng nói: “Cậu trở về để trả thù và tranh đoạt tài sản với đứa em trai muốn vớ bở của mình chứ gì. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cậu cũng đã hơn ba mươi tuổi đầu rồi, tại sao ngay cả bạn gái cũng không có thế hả? Không phải là cậu thích đàn ông đấy chứ?”
“Hãy mua thêm hai cân hạt dưa đi, cậu có thể đứng ở đầu thôn lâu hơn một chút nữa đấy.”
Tần Tu Nhiên lên tiếng châm chọc. Thẩm Phỉ nhận ra anh đang không vui nên đã ho nhẹ một tiếng rồi chuyển chủ đề: “Tất cả mọi người đều đã biết rằng ca phẫu thuật lần này của ông cụ nhà cậu đã thất bại rồi. Lúc đầu, bọn họ đều nghĩ rằng người kế thừa công ty chắc chắn sẽ là Tần Bác Văn. Nhưng chẳng ai ngờ ông nội của cậu lại gọi cậu trở về vào phút chót, muốn cho cậu một cơ hội…”
“Không phải ông ấy cho tôi cơ hội đâu.” Tần Tu Nhiên ngắt lời anh ấy.
Thẩm Phỉ khó hiểu: “Hả?”
“Tôi đã đạt được thỏa thuận hợp tác với Đức Thị để cùng chia sẻ công nghệ rồi.”
Câu nói này làm Thẩm Phỉ cảm thấy kinh ngạc.
Tần Thị bắt đầu lập nghiệp từ ngành công nghiệp năng lượng, mà năng lượng địa nhiệt vẫn luôn là mục tiêu trọng tâm của Tần Kiến Thanh. Tuy nhiên, chi phí khai thác năng lượng địa nhiệt cực kỳ đắt đỏ. Tần Kiến Thanh vẫn luôn hy vọng được hợp tác với Đức Thị - công ty phát triển ngành năng lượng địa nhiệt hàng đầu thế giới hiện nay - để cắt giảm chi phí khai thác địa nhiệt bằng cách học hỏi những công nghệ tiên tiến của họ, từ đó thúc đẩy toàn bộ chuỗi sản nghiệp của mình. Nhưng công ty Đức Thị vẫn luôn giữ bí mật về công nghệ cốt lõi, trong khi việc nghiên cứu và phát triển công nghệ của Tần Thị vẫn chưa có một chút tiến triển mang tính đột phá nào cả. Điều này dẫn đến việc Tần Thị vẫn không thể đẩy mạnh và phát triển ngành công nghiệp năng lượng địa nhiệt - đây cũng chính là niềm tiếc nuối lớn nhất trong lòng Tần Kiến Thanh.
Nếu Tần Tu Nhiên có thể mang công nghệ then cốt của Đức Thị về đây thì đối với Tần Kiến Thanh mà nói, đây được xem là một công trạng lớn lao và giúp ông cụ “có chết cũng chẳng còn gì nuối tiếc”.
“Vậy nghĩa là thực ra ông nội đã gọi cậu về á?”
Sau khi Thẩm Phỉ phản ứng lại, Tần Tu Nhiên mới đáp: “Ừm.”
Thẩm Phỉ hít một hơi thật sâu.
Những người quen biết với nhà họ Tần đều biết rõ tình hình của gia đình họ.
Năm đó, Tần Giang Hà - ba của Tần Tu Nhiên - đã đem lòng yêu một cô gái có xuất thân bình thường trong những năm tháng còn trẻ tuổi, tên bà ta là Tưởng Như. Họ yêu nhau đậm sâu đến mức khó mà rời xa. Sau đó, người phụ nữ này đã bị nhà họ Tần dùng tiền tống cổ rồi biến mất trong vài năm. Trong giai đoạn nhà họ Tần lâm vào hoàn cảnh khó khăn và cần tài chính, Tần Giang Hà đã bàn chuyện cưới xin với nhà họ Hạ rồi kết hôn với mẹ của Tần Tu Nhiên là Hạ Di. Lúc đầu mọi thứ vẫn bình an vô sự. Nhưng không ai ngờ rằng Tưởng Như lại quay về khi Tần Tu Nhiên được mười tuổi!
Củi khô bắt lửa, bùng cháy mãnh liệt. Cuối cùng, Tần Giang Hà lại bí mật thu xếp cho Tưởng Như sống ở bên ngoài rồi sinh ra một đứa con trai ngoài giá thú tên là Tần Bác Văn.
Tần Bác Văn đã được họ che giấu suốt năm năm trời.
Khi Tần Tu Nhiên lên mười lăm tuổi, bác cả của anh đã gặp tai nạn xe cộ khiến cả nhà đều qua đời. Thế là Tần Kiến Thanh chỉ còn lại một đứa con trai duy nhất là Tần Giang Hà.
Tần Giang Hà trở nên cứng rắn và ngông nghênh hơn. Sau khi lo liệu tang lễ cho anh trai của mình xong xuôi, ông ta lập tức dẫn Tưởng Như và Tần Bác Văn về nhà.
Khi đó, nhà họ Tần đã rơi vào tình trạng hỗn loạn ầm ĩ tới mức long trời lở đất. Cuối cùng, Tưởng Như và Tần Bác Văn vẫn bước chân vào nhà họ, còn Tần Giang Hà lại đưa Tần Tu Nhiên đến Hoa Kỳ và ly hôn với Hạ Di. Nhưng với điều kiện là Hạ Di phải nhận được số cổ phần công ty tương ứng với số tiền mà nhà mẹ ruột của bà ấy đã cho nhà họ Tần trước đó.
Tất cả mọi người đều có thể nhận ra: Tần Giang Hà vội vàng đưa Tần Tu Nhiên ra ngoài để lót đường cho Tần Bác Văn. Ông ta sợ rằng ông cụ nhà mình sẽ có tình cảm quá sâu nặng với đứa cháu trai cả. Nếu như Tần Kiến Thanh bỏ qua ông ta rồi trực tiếp giao tài sản của mình cho Tần Tu Nhiên thì Tần Bác Văn thực sự sẽ không vơ vét được thứ gì cả.
Mà Tần Tu Nhiên cũng hết sức hợp tác với Tần Giang Hà. Trong suốt mười lăm năm qua, anh đã tự mở rộng cơ nghiệp của mình ở Hoa Kỳ, tự thành lập doanh nghiệp của riêng mình, hơn nữa còn phát triển cực kỳ mạnh mẽ.
Lúc trước, cuộc phẫu thuật cắt bỏ tế bào ung thư trong não Tần Kiến Thanh đã thất bại nên ông cụ không thể sống quá một năm nữa. Thế là Tần Giang Hà lại bắt tay vào việc kế thừa gia sản. Đúng lúc này, Tần Kiến Thanh lại đích thân gọi Tần Tu Nhiên trở về, hầu như chỉ còn thiếu việc khắc lên mặt anh mấy chữ to tướng là “người thừa kế của nhà họ Tần”.
Đối với Tần Giang Hà mà nói, hành động này còn có sức đả kích nặng nề hơn cả việc trực tiếp tước bỏ tư cách thừa kế của ông ta vào năm đó.
Suy cho cùng thì sau mười lăm năm ấp ủ giấc mộng đẹp đẽ, Tần Giang Hà cũng đã cống hiến ngần ấy năm cho Tần Thị, vậy mà tới thời khắc mấu chốt cuối cùng, ông ta lại phát hiện ra mình đang làm mướn không công cho người khác. Cho dù là ai cũng không thể chịu nổi việc này.
“Vậy “thời cơ” mà cậu nhắc tới chính là chờ đợi điều này à?”
Thẩm Phỉ tiếp lời. Anh ấy cảm thấy mình đang nắm giữ một bí mật động trời nào đó: “Cậu đã ở lại Hoa Kỳ nhiều năm như vậy mà chả chịu quay về. Không phải vì cậu không suy tính so đo mà là cậu muốn quay lại vào thời khắc cuối cùng để cho bọn họ một đòn trí mạng, khiến ba cậu và Tần Bác Văn hoàn toàn sụp đổ hả?”
“Nếu không thì sao nào?” Tần Tu Nhiên cười khẩy: “Cậu cho rằng tôi lương thiện đến vậy à? Tôi sẽ chắp tay dâng hết sản nghiệp của gia đình cho người khác ư?”
“Đáng sợ thật đấy.” Thẩm Phỉ không thể không lẩm bẩm khi hiểu ra toàn bộ sự tình: “Khủng khiếp quá đi mất. Cậu thực sự giống như kiểu chủ tịch mà bạn gái cũ của tôi luôn nghĩ tới á. Kiểu người đùa bỡn đối thủ trong lòng bàn tay đấy.”
Nghe vậy, Tần Tu Nhiên bèn lẳng lặng cong khóe môi: “Tôi sẽ xem như cậu đang khen ngợi tôi.”
“Nhưng cậu vẫn phải cẩn thận một chút đấy nhé.” Thẩm Phỉ không đùa giỡn nữa mà lại trở nên nghiêm túc: “Đứa em trai kia của cậu không phải là hạng người tốt lành gì cả. Chẳng biết nó sẽ làm ra chuyện gì đâu. Tôi sắp tới nơi rồi, cậu hãy đọc kỹ hợp đồng đi, đừng để người ta cướp mất đấy nhé.”
“Nó thì dám làm gì chứ?” Thấy Thẩm Phỉ lo lắng, Tần Tu Nhiên bèn bật cười: “Trong xã hội thượng tôn pháp luật, lại còn ở giữa thanh thiên bạch nhật thế này thì làm sao nó dám cướp đồ của tôi được?”
Nói xong, Tần Tu Nhiên bèn nhấp một ngụm cà phê, vừa mỉm cười vừa quay đầu lại rồi cụp mắt nhìn về nơi đặt vali bên cạnh với vẻ thong thả và tự đắc.
Nhưng vừa mới ngoảnh lại, anh đã giật mình ngơ ngác ngay tắp lự.
Những gì anh thấy là một mặt đất trống rỗng, chiếc vali đã biến mất không còn tăm hơi.
Tần Tu Nhiên bèn ngẩng đầu nhìn lên theo bản năng. Anh lập tức phát hiện một “người đàn ông” ăn mặc tùy tiện, đội một chiếc mũ cói cỡ lớn. Đối phương đang kéo vali của anh và chạy như điên về phía taxi!
Tần Tu Nhiên vừa cầm ly cà phê vừa bàng hoàng chứng kiến cảnh tượng này.
Người kia hành động bài bản như thể đã luyện tập vô số lần rồi. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, đối phương đã kéo vali của anh rồi bắt xe taxi một cách liền mạch và lưu loát, nhấc vali lên để nhét vào trong rồi đóng cửa rời đi với vẻ hiên ngang!
Đầu bên kia điện thoại di động truyền đến âm thanh của đèn xi nhan. Thẩm Phỉ chợt hỏi: “Cuối cùng tôi cũng bị kẹt ở cầu vượt này rồi. Tôi sẽ đến cổng sân bay ngay thôi, cậu đang ở cổng số 9 phải không nhỉ?”
Tần Tu Nhiên chẳng nói nên lời. Anh chỉ biết ngẩn người và nhìn chằm chằm vào những gì đang xảy ra.
Thẩm Phỉ thấy anh im lặng suốt một lúc lâu nên mới hỏi lại: “A lô? Tu Nhiên này? Sao cậu không nói năng gì hết vậy? Đang làm gì thế?”
“Tôi bị cướp đồ rồi.”
Tần Tu Nhiên đột nhiên lên tiếng khiến Thẩm Phỉ ngỡ ngàng: “Cái gì cơ?”
“Tôi nói là…” Cuối cùng Tần Tu Nhiên cũng bình tĩnh lại để nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.
Anh nhìn theo hướng chiếc xe taxi đang lao đi, trong mắt chứa đựng sắc thái khá lạnh lùng: “Tôi vừa bị một tên đàn ông đội mũ cói cướp đồ ở cổng sân bay.”