• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì Cố Lam đi quá nhanh cho nên đến khi Tần Tu Nhiên kịp phản ứng lại thì căn phòng đã không còn người nào cả.

Tần Tu Nhiên bất giác đưa tay lên xoa xoa lồ ng ngực, thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, anh chợt nhớ ra rằng phải nhanh chóng thông báo cho Thẩm Phỉ biết để anh ấy mau mau chạy trốn. 

Nhưng khi anh với tay để lấy điện thoại thì mới phát hiện ra rằng Cố Lam thế mà lại lấy điện thoại của anh đi mất rồi. 

Lúc này, cô cũng thông minh đấy.

Tần Tu Nhiên nhắm mắt lại rồi hít một hơi thật sâu, sau đó anh lập tức đứng dậy và lao ra ngoài cửa đuổi theo cô.

Anh chạy thẳng một mạch xuống tầng dưới, chộp lấy một món đồ rồi lập tức gọi điện thoại cho Vương Cương. Vương Cương bắt máy trong trạng thái ngơ ngác: “Hello?”

“Vương Cương.” Tần Tu Nhiên vừa nói vừa thở hổn hển: “Anh lập tức xuống dưới lầu đón tôi nhanh lên, tôi phải đuổi theo Cố Lam. Nhanh lên!!”

Vương Cương nghe thấy thế thì không dám hỏi gì nhiều mà chỉ vội vàng trả lời: “Vâng.”

Nói xong, Vương Cương lập tức quay đầu xe rồi chạy trở về.

Trong lúc Tần Tu Nhiên đang đợi Vương Cương thì Cố Lam và Giản Ngôn đã nói chuyện xong, cô tăng tốc chiếc xe máy điện của mình.

Lái xe trong làn gió đêm lành lạnh, cô chợt nhớ lại khoảng thời gian khi còn học đại học, lần đầu tiên khởi nghiệp cô đã mượn tiền của Giản Ngôn, Giản Ngôn tỏ vẻ lười nhác không quan tâm đ ến nhưng vừa mới quay đi thì cô ấy lại cho cô vay số tiền để khởi nghiệp kia. 

Sau đó, quần áo mà cô thiết kế ra cũng chẳng bán nổi một bộ nào, thế là Giản Ngôn nói với cô rằng bản thân cô ấy cũng muốn khởi nghiệp. Sau đó, cô ấy đã mua lại hết toàn bộ quần áo của cô hơn nữa còn cho cô làm quản lý. 

Trên chặng đường này, cả hai người họ không ngừng cố gắng chăm chỉ làm việc và cũng đã bị thua lỗ rất nhiều nhưng Giản Ngôn vẫn luôn sát cánh ở bên cạnh Cố Lam. Bình thường hay nói đùa cô ấy là sếp của cô nhưng cô biết rằng sẽ chẳng có một người sếp nào cứ mãi đầu tư và thuê một nhân viên luôn luôn thất bại như thế cả.

Từ trước đến nay đều là Giản Ngôn gánh cô, lần này, cô cũng rất muốn bản thân có thể làm gì đó cho Giản Ngôn.

Cô lái chiếc xe máy điện với tốc độ nhanh nhất có thể, chẳng hề sợ chết cứ thế lao thẳng về phía trước.

Còn Giản Ngôn sau khi nhận được thông báo và cúp máy thì đã ngẩn người một lúc rồi sau đó mới hoàn hồn lại. Cô ấy lao ra khỏi phòng, nhìn thấy mẹ đang ngồi xem tivi trong phòng khách dưới tầng thì lớn tiếng hỏi: “Mẹ, gần đây mẹ có nhận được sợi dây chuyền kim cương nào không?”

“Có.” Mẹ của Giản Ngôn vui vẻ nói: “Mẹ rất thích nó. Hôm đó, vốn dĩ mẹ đang định đặt thì không ngờ đã bị người khác đặt trước, hóa ra là để tặng con. Khi nào con mới hẹn hò với đứa con trai nhà họ Thẩm kia thế? Mẹ đã cất nó vào phòng thay đồ cho con...”

Lời còn chưa dứt, Giản Ngôn đã lao nhanh vào phòng thay đồ và mở tủ trang sức ra. Sau khi kiểm tra hết một lượt thì cô ấy phát hiện ra một chiếc hộp lạ chưa được mở ra bao giờ.

Cô ấy mở chiếc hộp kia ra, nhìn thấy một tờ giấy ghi chú ở bên trong.

“Đá quý tặng người đẹp, không cần cảm ơn.”

Ký tên là Thẩm Phỉ, Giản Ngôn hít một hơi thật sâu, cầm mũ bảo hiểm và gậy đánh bóng chày đi một mạch xuống tầng dưới, lái xe thẳng đến tòa nhà Thẩm Thị. 

Từ nhà của cô ấy đến tòa nhà của Thẩm Thị khá gần. Giản Ngôn đỗ xe ở bên đường, cầm mũ bảo hiểm và gậy đánh bóng chày rồi sải bước đi vào trong tòa nhà. Vừa mới bước vào cô ấy đã bắt gặp Thẩm Phỉ đang vừa cúi đầu nhìn điện thoại vừa bước ra ngoài. 

Giản Ngôn giấu cây gậy đánh bóng chày sau lưng, đứng gọi từ xa: “Tổng giám đốc Thẩm.”

Sau khi nghe thấy tiếng gọi, Thẩm Phỉ ngẩng đầu lên. Thấy đó là Giản Ngôn nên không hề đề phòng chút nào, mỉm cười rồi nói: “Ô, tổng giám đốc Giản, sao cô lại ở đây thế này?”

Nói xong, anh ấy quan sát Giản Ngôn từ đầu đến chân một lượt rồi tò mò hỏi: “Cô cầm gậy đánh bóng chày và mũ bảo hiểm theo làm gì thế?”

“À.” Giản Ngôn mỉm cười nói: “Tôi đã nhận được đá quý mà lần trước anh tặng cho tôi rồi, bây giờ tôi đến đây tặng lại anh quà đáp lễ.”

“Đến bây giờ cô mới nhận được à?” Thẩm Phỉ không để tâm cho lắm: “Thế nào? Có đẹp không?”

“Đẹp.” Giản Ngôn gật đầu: “Cực kỳ đẹp luôn.”

Thẩm Phỉ cất điện thoại vào trong túi áo, nghiêng đầu nhìn Giản Ngôn: “Thế thì tổng giám đốc Giản định tặng lại tôi quà đáp lễ gì đây?”

“Tôi tặng anh chiếc mũ bảo hiểm này trước.”

Giản Ngôn đưa tay đội mũ bảo hiểm lên đầu của Thẩm Phỉ.

Thẩm Phỉ nhíu mày, cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng Giản Ngôn đã chủ động đưa tay ra nên anh ấy vẫn cúi đầu xuống lịch sự nhường phụ nữ như thường lệ: “Sao cô lại nghĩ đến việc tặng mũ bảo hiểm cho tôi thế? Có ngụ ý gì à?”

“Đúng vậy.” Giản Ngôn giúp anh ấy chỉnh mũ bảo hiểm, cài dây đai lại, sau đó lui về phía sau mấy bước: “Tôi chúc anh bình an!”

Vừa dứt lời, cô ấy lập tức hung dữ vung gậy lên đánh một cái thật mạnh!

“Mua đá quý của ông nội nhà anh à, bà đây đã cho anh mua thứ rác rưởi đó sao!?”

Khi Cố Lam lái chiếc xe máy điện đến nơi thì đã là hơn hai mươi phút sau.

Cô vừa mới đi đến cửa của toà nhà Thẩm Thị thì chợt nghe thấy tiếng xe cứu thương. Xe của Tần Tu Nhiên cũng đã theo sát phía sau cô, anh thò đầu ra bên ngoài và hét lớn: “Cố Lam, em bình tĩnh đã!”

Cố Lam hoàn toàn không đếm xỉa gì tới Tần Tu Nhiên, cô dốc hết sức lực chạy thục mạng.

Khi cả hai người đến gần tòa nhà Thẩm Thị thì phát hiện giao lộ đã bị cảnh sát và bảo vệ vây xung quanh. Một nhân viên bảo vệ đứng ở giao lộ và làm tư thế ra hiệu “dừng lại” từ xa với Cố Lam.

Cố Lam đỗ chiếc xe máy điện ở bãi đỗ xe dành riêng cho xe cơ giới ở phía bên cạnh. Sau đó cô hung hăng xông tới, tức giận nói: “Các anh chặn đường làm gì thế? Tôi tìm tổng giám đốc Thẩm của các anh có việc!”

“Xin chào, hôm khác hai người hẵng tới.”

Lúc nhân viên bảo vệ đang nói thì Tần Tu Nhiên và Vương Cương cũng đã dừng xe lại rồi nhanh chóng xuống xe và chạy một mạch đến phía sau lưng Cố Lam. Hai người họ vừa mới đứng lại đã nghe thấy tiếng nhân viên bảo vệ thở dài: “Tổng giám đốc Thẩm của chúng tôi bị đánh.”

Nói xong, nhân viên bảo vệ chỉ tay vào chiếc xe cứu thương đang hú còi ‘ò e ò e’ ing ỏi vừa chạy vút đi: “Tổng giám đốc Thẩm được đẩy lên xe cứu thương rồi, hôm nay hai người không gặp được đâu.”

Cố Lam và Tần Tu Nhiên kinh ngạc nhìn theo chiếc xe cấp cứu lao nhanh như tên bắn kia, sau đó lại nghe thấy một trận ồn ào ầm ĩ, tiếng quát của Giản Ngôn truyền tới: “Đừng có kéo tôi! Tôi tự mình đi được!”

Nghe thấy giọng nói này, Cố Lam quay đầu lại nhìn thì thấy Giản Ngôn đang bị còng tay, có cảnh sát đứng cả bên trái lẫn bên phải đang kéo cô ấy đi ra từ cửa chính.

Cố Lam vừa thấy cảnh này, lập tức đẩy nhân viên bảo vệ ra rồi trực tiếp xông vào bên trong.

Nhân viên bảo vệ trợn mắt: “Cô!”

Cậu ta còn chưa nói xong thì Tần Tu Nhiên lại tiếp tục đẩy cậu ta ra rồi đuổi theo Cố Lam.

Nhân viên bảo vệ lúc này mới phản ứng lại, cậu ta lấy dùi cui ra đang định đuổi theo thì bị Vương Cương giữ lại, cưỡng chế quay nhân viên bảo vệ lại đối mặt với mình: “Người anh em, nhìn tôi đi, nhìn vào mắt tôi này.”

Nhân viên bảo vệ ngơ ngác nhìn Vương Cương đang chậm rãi tháo kính râm xuống. Vương Cương nhìn cậu ta chằm chằm: “Cậu nhận ra tôi là ai chưa?”

“Anh là ai?”

“Tôi là hậu duệ đời thứ ba mươi hai của núi Long Hổ.” Vẻ mặt của Vương Cương cực kỳ nghiêm túc nói: “Ấn đường của cậu có màu đen, sẽ gặp phải tai hoạ, bây giờ chính là thời khắc để cậu thay đổi số mệnh của mình, cậu phải nghe lời tôi, tuyệt đối không được đuổi theo!” 

Nhân viên bảo vệ kinh ngạc nhìn vào mắt của Vương Cương dưới cặp kính râm. Cậu ta ngẩn người một lúc sau đó mới sực tỉnh: “Thời nào rồi mà anh còn chơi trò mê tín dị đoan này thế, ông đây tin tà thuật của anh mới lạ!”

Nói xong, nhân viên bảo vệ lấy bộ đàm ra, cậu ta còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Vương Cương ghì lại. Vương Cương dùng thân hình vạm vỡ của mình giữ chặt cậu nhân viên bảo vệ gầy yếu trong lồ ng ngực, nói to: “Không được đi! Thật đó, hãy nghe tôi khuyên một câu thôi! Cậu đừng có đi!”

Vương Cương giữ chặt nhân viên bảo vệ, còn Cố Lam thì dẫn theo Tần Tu Nhiên chạy thục mạng đến trước mặt Giản Ngôn - người lúc này đang bị cưỡng chế ngồi lên xe cảnh sát: “Tổng giám đốc Giản!”

“Cô là ai?”

Viên cảnh sát cảnh giác nhìn Cố Lam. Cô Lam vội vàng nói: “Anh cảnh sát ơi, tôi là đồng phạm, tôi tới đây để hỏi một xíu về tình hình gây án.”

Lời nói này khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đó ai nấy đều sững sờ, duy chỉ có Giản Ngôn là hiểu được ý của cô. Cô ấy nắm lấy tay Cố Lam và nói với tốc độ cực nhanh: “Chị đã đánh Thẩm Phỉ và gửi trả trang sức lại cho anh ta rồi, chị cũng đã đòi lại tiền rồi. Cô đừng có lo lắng quá, anh ta chắc chắn chỉ bị thương nhẹ mà thôi. Chị chỉ cần bồi thường tiền và ngồi ở đồn cảnh sát một lúc là sẽ về ngay. Chị giao công ty cho cô quản lý, nhất định không được để công ty bị thu mua.”

“Tổng giám đốc Giản!”

Cố Lam vội vàng kéo cô ấy: “Chuyện này chị cứ để cho em làm là được mà!”

“Cô đùa à.” Giản Ngôn nói một cách đầy mỉa mai: “Chị là sếp của cô. Loại chuyện tốt này mà đòi đến lượt cô làm ư? Thôi được rồi, hai ngày nữa chị về.”

Nói xong, Giản Ngôn chủ động kéo viên cảnh sát hẵng còn đang ngơ ngác đi về phía xe cảnh sát, vẫy tay với Cố Lam và Tần Tu Nhiên: “Chị đi đây, nhất định không được để công ty bị thu mua đó nha.”

Xe cứu thương đã rời đi, Giản Ngôn cũng đã ngồi lên xe cảnh sát và rời khỏi đó.

Rất nhanh sau đó, những người tập trung trước cửa tập đoàn Thẩm Thị đều đã tản đi, giờ đây chỉ còn sót lại Cố Lam và Tần Tu Nhiên.

Hai người đứng sững sờ nhìn theo xe cứu thương và xe cảnh sát đã đi xa. Một lúc sau, giọng nói của Vương Cương vang lên: “Tổng giám đốc Thẩm còn sống không?”

Tần Tu Nhiên cực kỳ sợ hãi, anh quay đầu lại, nhìn thấy nhân viên bảo vệ quần áo xộc xệch và Vương Cương đang cùng nhau nhìn dòng xe cộ phía xa xa. Nhân viên bảo vệ thở dài rồi nói bằng tiếng địa phương: “Bị cô gái kia cầm gậy bóng chày đánh đến mức chạy loạn xạ cả lên. May mà tổng giám đốc Thẩm của chúng tôi thông minh, đã đội mũ bảo hiểm nếu không thì chết chắc rồi.”

Nghe tới gậy đánh bóng chày, Tần Tu Nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi, liếc nhìn cây gậy đánh bóng chày mà Cố Lam vẫn đang cầm trong tay. Anh không nhịn được tự hỏi, công ty của họ có phải đang huấn luyện khoá đòi nợ chuyên nghiệp hay không mà sao từ trên xuống dưới ai nấy đều có một phong cách giống nhau thế này.

May mà anh đã trả tiền, nếu không thì có phải anh cũng sẽ thành Thẩm Phỉ tiếp theo luôn không?

Công ty này có bối cảnh như thế nào vậy? Tại sao cứ có cảm giác như kiểu mọi người ai nấy cũng giống như anh hùng Lương Sơn Bạc, không có chút ý thức gì về xã hội pháp trị vậy.

Nghĩ đến đây, Tần Tu Nhiên không nhịn được lùi sang bên cạnh một bước.

Cố Lam nghe thấy tiếng động thì lập tức quay đầu nhìn về phía Tần Tu Nhiên. Tần Tu Nhiên, Vương Cương lẫn nhân viên bảo vệ cùng nhau lui về phía sau một bước. 

Vương Cương cảm thấy rất khó hiểu, nhìn nhân viên bảo vệ rồi hỏi: “Sao cậu lại lùi xuống?”

Tần Tu Nhiên sợ Cố Lam, Vương Cương là vệ sĩ của anh cho nên anh ấy cũng sợ Cố Lam, chứ nhân viên bảo vệ này sợ cái gì thế?

Nhân viên bảo vệ nuốt nước bọt, chỉ vào cây gậy đánh bóng chày trong tay Cố Lam: “Cô ấy có hung khí kìa.”

Cố Lam nghe thấy thế, cuối cùng cũng nhận ra rằng có vẻ như bản thân hơi nóng vội quá mức. 

Cô cầm cây gậy đánh bóng chày trong tay, cảm thấy hơi chán nản, cảm giác như lần này lại không thể giúp được gì cho Giản Ngôn cả.

Nhìn thấy thái độ này của Tần Tu Nhiên thì cuộc hôn nhân khó hiểu kia đáng nhẽ nên bị thổi bay đi, thôi vậy, dù sao thì cô cũng chẳng thèm quan tâm đ ến nữa. Mấy ngày hôm nay, lúc nào muốn ra khỏi nhà với diện tích một nghìn mét vuông kia thì cô cũng phải chạy đến mệt bở hơi tai, cô chịu đựng đủ rồi.

Cô vẫy vẫy tay chào tạm biệt Tần Tu Nhiên: “Tiền sắp về rồi, đi thôi. Tổng giám đốc Tần, tôi còn phải chuẩn bị để không cho người ta thu mua công ty, vậy nên tôi đi trước đây.”

Tần Tu Nhiên ngẩn người, nhìn Cố Lam cầm gậy đánh bóng chày rời đi.

Ánh đèn kéo dài bóng của cô trên mặt đất, có vẻ như cô hơi suy sụp.

Nhưng so với lúc trước, Cố Lam như vậy lại khiến cho anh có cảm giác chân thực hơn, gần gũi hơn và sinh động hơn. Dường như người luôn luôn mỉm cười kia cuối cùng cũng đã tháo được chiếc mặt nạ ra, để lộ một bộ mặt sinh động muôn vẻ và cả ngũ quan thanh tú của mình. 

Dường như anh chưa từng thấy người nào như thế cả.

Cả người tuy vô cùng tầm thường nhưng lại đầy lòng can đảm và dũng khí.

Tần Tu Nhiên đang ngơ ngác đứng ở nơi đó nhìn theo cô, chợt nghe Vương Cương nhắc nhở: "Ờm, cậu chủ.” 

Tần Tu Nhiên quay đầu nhìn về phía Vương Cương, nghe Vương Cương do dự nói: “Mật khẩu là do cô Cố đặt, cô ấy đi rồi, chúng ta sẽ không về được.”

Nghe thấy thế, lúc này Tần Tu Nhiên mới sực nhớ ra.

Hiện tại tất cả mọi thứ trong căn nhà đó đều do một tay Cố Lam chuẩn bị. Cô muốn đi cũng phải bàn giao cho anh đã chứ? Căn nhà đó vẫn còn đang đứng tên cô, một đống tiền như thế, thật sự coi nhà anh là máy in tiền sao?

Còn nữa, bàn chuyện thu mua công ty mà cũng cần phải chuẩn bị ư?

Quay về đàm phán cùng với anh là xong mà?!

Nghĩ tới đây, Tần Tu Nhiên vội vàng gọi cô lại: "Cố Lam!"

Cố Lam cầm gậy đánh bóng chày, cảm thấy khó hiểu mà quay đầu lại: "Có chuyện gì thế?”

Tần Tu Nhiên nuốt nước bọt, lấy hết can đảm nói: "Mật khẩu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK