“Hạ Di, bà đừng quá đáng…”
“Thưa bà…” Cảnh sát tiến lên kéo Hạ Di lại. Nhưng người này chỉ mới nắm lấy cánh tay phải vừa đánh người của bà ấy thì tay trái của Hạ Di lại “chát, chát, chát, chát” – bốn cái tát liên tục!
Tần Giang Hà hoàn toàn bị Hạ Di đánh tới mức ngu người. Sắc mặt bà ấy lạnh lẽo như băng: “Còn mấy cái tát này là đánh cho tôi.”
Vì động tác của Hạ Di quá nhanh nên khi cảnh sát kéo bà ấy ra hẳn thì người phụ nữ này cũng đã đánh xong rồi.
“Bà à, đừng kích động nữa! Đừng tấn công nghi phạm mà!”
“Xin lỗi sĩ quan cảnh sát.” Hạ Di khẽ mỉm cười: “Tôi không khống chế được bàn tay của mình, sau này tôi sẽ không làm thế nữa đâu. Cảm ơn ngài. Xin hãy mau đưa ông ta đi đi, nếu không tôi vẫn còn muốn đánh người nữa đó.”
Nghe vậy, người cảnh sát cũng vô cùng căng thẳng nên vội vàng đưa Tần Giang Hà đi. Lúc ra khỏi cửa, cuối cùng ông ta cũng tỉnh táo lại, vừa thở hồng hộc vừa ngẩng đầu lên: “Bà… Tại sao bà đánh bằng tay trái mà lại đau điếng thế hả?”
“Đã nhiều năm như vậy rồi mà sao ông lại không biết nhỉ?” Vẻ mặt của Hạ Di ra chiều tiếc nuối: “Tôi thuận tay trái cơ mà.”
Tần Giang Hà sững sờ nhận ra: Từ quá khứ cho tới hiện tại, quả thực ông ta chưa bao giờ hiểu Hạ Di, dù chỉ là một chút.
Nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của ông ta, trong lòng Hạ Di chỉ cảm thấy chán ghét. Bà ấy quay đầu đi, vừa giơ tay vén tóc ra sau tai một cách tao nhã vừa quay đầu về phía Tần Kiến Thanh.
Tần Tu Nhiên và Cố Lam đã đến bệnh viện trước để kiểm tra cơ bản, sau đó lại tới đồn cảnh sát để lập biên bản. Khi tất cả mọi việc đã hoàn thành xong xuôi, cuối cùng họ mới vội vàng chạy đến bệnh viện.
Đám người Tần Giang Hà và Tưởng Như đã bị áp giải đến đồn cảnh sát để xử lý theo pháp luật rồi. Còn Tần Kiến Thanh cũng được Hạ Di đưa đến bệnh viện để chuẩn bị phẫu thuật.
Khi Cố Lam và Tần Tu Nhiên chạy đến bệnh viện, xung quanh Tần Kiến Thanh đều là luật sư và người nhà họ Tần. Ông cụ đang ký tên vào văn kiện trước sự chứng kiến đường đường chính chính của mọi người. Lúc Tần Tu Nhiên chạy vào, Tần Kiến Thanh chợt ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy hai người đứng trước cửa, ông cụ bèn mỉm cười, đóng tập văn kiện lại rồi quay đầu nói với chú Phúc: “Tất cả mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đấy cả rồi, mọi người hãy đi đi.”
Viền mắt của chú Phúc ửng đỏ, đè thấp giọng nói của mình: “Vâng.”
Nói xong, chú Phúc bèn đứng dậy để thương lượng với những người trong nhà họ Tần một lát rồi lại đưa mọi người rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Cố Lam và Tần Tu Nhiên. Hai người đứng đối diện với Tần Kiến Thanh. Ông cụ vừa nằm trên giường bệnh vừa nhìn bọn họ từ phía xa xa. Sau một lúc thật lâu, Tần Kiến Thanh mới vẫy tay với Cố Lam: “Cô Cố, lại đây đi. Ngồi bên cạnh ông nào.”
Cố Lam do dự nên nhìn thoáng qua chỗ Tần Tu Nhiên. Thấy anh gật đầu, cuối cùng cô mới tiến lên phía trước.
Tần Kiến Thanh vỗ vào cái ghế bên cạnh rồi nói một cách ôn hòa: “Cô Cố, ngồi đi.”
Cố Lam đáp lại rồi ngồi xuống. Tần Kiến Thanh nhìn Cố Lam trong chốc lát rồi mới mở lời: “Cô Cố à, cháu có định kết hôn với Tu Nhiên không?”
Cố Lam mím môi rồi gật đầu.
Tần Kiến Thanh nhìn cô chăm chú, sau đó chỉ hỏi là: “Bởi vì cháu thích thằng bé à?”
Cố Lam cảm thấy hơi ngượng ngùng. Cô quay đầu nhìn Tần Tu Nhiên một thoáng rồi mới xấu hổ trả lời: “Cái này… Cháu... Cháu cũng không tiện nói ra đâu ạ.”
“Tu Nhiên đã rời khỏi nhà từ khi nó còn nhỏ xíu.” Giọng điệu của Tần Kiến Thanh điềm tĩnh: “Đối với mỗi một người, trong thời kỳ thơ ấu thì gia đình của người đó chính là ba mẹ. Khi lớn lên, nếu người đó may mắn thì sẽ có bạn đời hoặc là con cái, còn nếu không đủ vận may thì một mình người đó cũng là một gia đình rồi. Trước đây, ông đã từng hy vọng rằng Tu Nhiên có thể lấy vợ, kết hôn và sinh con. Nhưng đến tận bây giờ, khi nhìn vào ba của nó, ông lại đột nhiên cảm thấy: Nếu hai người không hề yêu nhau mà lại ở bên nhau thì cũng chẳng phải là một gia đình gì cả. Không phải thằng bé chỉ cần tùy tiện tìm một ai đó để kết hôn thì đã là loại may mắn mà ông nghĩ.”
“Ông và bà nội của thằng bé có tình cảm hết sức sâu đậm. Ông từng cho rằng đó là vì bọn ông đã kết hôn. Nhưng khi nhìn vào Giang Hà và Hạ Di, ông mới hiểu ra rằng: Đó là vì ông và bà nội Tu Nhiên thích nhau. May mắn của bọn ông chính là gặp được người mình yêu thương, mà loại vận may này không hề liên quan đến hôn nhân. Chưa hẳn là một người không thể sống một mình suốt cả đời. Vậy nên ông mới muốn biết, có phải cháu và Tu Nhiên ở cạnh nhau vì thích đối phương hay không?”
Tần Kiến Thanh hỏi một cách chân thành. Cố Lam nhìn đối phương, thật lâu sau mới cười rộ lên: “Đúng là thế ạ.”
Nghe cô trả lời như vậy, trái tim của Tần Tu Nhiên chợt khẽ loạn nhịp. Anh nhìn bóng lưng của cô gái cách đó không xa, lại nghe cô kể: “Lúc đầu cháu chỉ thích vẻ ngoài đẹp trai và sự giàu có của anh ấy thôi. Sau này, cháu lại thích ở bên cạnh Tu Nhiên. Nhưng cháu vẫn luôn nghĩ rằng, thích chỉ là một loại ảo giác do hormone sinh ra mà thôi. Chuyện này không quan trọng chút nào. Việc hai người hợp nhau mới là yếu tố quan trọng nhất trong hôn nhân. Nhưng mà sau đó, cháu lại phát hiện: Mặc dù bọn cháu không hợp nhau nhưng cháu vẫn chẳng muốn rời xa anh ấy. Nếu rời khỏi Tu Nhiên, có thể cháu sẽ không thể tìm thấy một người đàn ông nào khác làm cháu động lòng như anh ấy, giúp cháu cảm thấy bản thân tốt đẹp đến thế, hơn nữa còn cho cháu cảm giác được yêu thương chân thành đến vậy.”
“Thế thì tốt quá rồi.” Tần Kiến Thanh gật gù rồi ngước nhìn về phía Tần Tu Nhiên: “Có cháu ở đây thì ông đã cảm thấy yên tâm rồi. Trước kia, ông vẫn luôn lo là Tu Nhiên sẽ mãi đắm chìm trong thù hận. Còn bây giờ, ông hoàn toàn không còn lo nghĩ chút nào nữa.”
Thoạt nhìn thì ông cụ đang nói câu này với Cố Lam nhưng Tần Tu Nhiên biết rằng: Tần Kiến Thanh đang nói với mình.
Tần Tu Nhiên bình tĩnh nhìn Tần Kiến Thanh. Anh hiểu nỗi ưu tư của ông cụ.
Mà một khi đã cảm nhận được sự lắng lo của ông nội, trong lòng Tần Tu Nhiên lại ấm áp như thể có một dòng nước ấm đang quanh quẩn trái tim mình. Thế là anh nhẹ nhàng lên tiếng: “Ông nội, thực ra cháu đã may mắn lắm rồi.”
Có thể Tần Tu Nhiên không có một người ba quá hoàn hảo nhưng anh lại có ông nội và mẹ. Vả lại, anh còn được sinh ra trong một gia đình đủ đầy nên chẳng phải lo chuyện cơm ăn áo mặc. Anh đã có nhiều may mắn lắm rồi. Bây giờ, ông trời lại còn cho Tần Tu Nhiên gặp Cố Lam - có thể nói đây chính là một điều thiên vị.
“Cháu đã trưởng thành rồi.” Tần Kiến Thanh nhìn anh: “Vậy cháu hãy giúp ông nội ký tất cả các loại giấy tờ liên quan đến ca phẫu thuật ngày hôm nay đi.”
Vì hiểu được ý nghĩa của câu nói này nên Tần Tu Nhiên cảm thấy viền mắt của mình hơi chua xót. Anh cố nén cơn xúc động đến mức đỏ mắt rồi gật đầu.
“Vâng.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đây là tập tài liệu cuối cùng có liên quan tới mạng sống của Tần Kiến Thanh.
Ông cụ giao chuyện sống chết của mình cho Tần Tu Nhiên – điều này cũng có nghĩa là Tần Kiến Thanh đã giao tất cả mọi thứ cho Tần Tu Nhiên sau khi mình qua đời.
Ngày hôm đó, Tần Kiến Thanh đã không thể rời khỏi phòng phẫu thuật.
Khi Tần Tu Nhiên ký tất cả các tài liệu liên quan, từ sự bình tĩnh ban đầu, ngón tay anh lại khẽ run rẩy. Cuối cùng, khi anh không thể nào đọc rõ những kí tự trên tài liệu được nữa, rốt cuộc Cố Lam mới lên tiếng. Cô cầm tay anh rồi bảo mọi người rời đi.
Trong khoảnh khắc trong phòng chỉ còn lại hai người họ, Tần Tu Nhiên mới đột nhiên quỳ xuống đất. Cố Lam vòng tay ôm lấy anh, nghe người đàn ông này gào khóc thành tiếng trong lồ ng ngực mình.
Mấy tháng sau, vụ án bắt cóc có dính líu tới đám người Tưởng Như, Giang Hà và Tần Bác Văn bắt đầu được thẩm tra.
Cả ba kẻ tình nghi đã phạm phải nhiều tội danh như là: Bắt cóc, tàng trữ súng ống trái phép và nhiều tội trạng mang tính chất tổ chức khác. Các tội danh bị gộp lại thành hình phạt chung. Họ bị kết án lần lượt là năm, mười và mười lăm năm tù.
Trong số đó, Tần Giang Hà còn bị lật lại một bản án cũ. Vì Hạ Di - người vợ cũ của ông ta - đã cung cấp bằng chứng xác minh rằng: Tần Giang Hà đã không cứu anh cả của mình là Tần Giang Thành khi người này gặp nạn, đồng thời cho rằng hành vi thiếu sót này của ông ta có thể cấu thành tội cố ý giết người.
Vụ án này đã làm dấy lên những cuộc thảo luận kịch liệt trong xã hội. Cuối cùng, tòa án đã phán quyết rằng: Tần Giang Hà phải chịu trách nhiệm nhất định về cái chết của Tần Giang Thành.
Sau đó, hơn nửa năm chờ đợi, cuối cùng chiếc nhẫn mà Tần Tu Nhiên đặt hàng cũng đã nằm trên ngón tay của Cố Lam.
Đêm tân hôn, hai người cùng nằm trên giường. Cố Lam mở mắt thật to để ngắm nhìn trần nhà trong phòng ngủ dành cho cô dâu chú rể do chính tay Tần Tu Nhiên bài trí.
Lần này, Tần Tu Nhiên đã tự tay lo liệu cho căn phòng tân hôn bằng cách tìm tới nhà thiết kế nổi tiếng trên thế giới. Ngoại trừ giữ lại cái màn chống muỗi có kiểu dáng bầu trời sao treo trên đỉnh rạp chiếu phim, anh đã loại bỏ hầu hết những món đồ mang phong cách khách sạn tình yêu mà cô từng dùng trước đây.
Bây giờ, căn phòng tân hôn của họ trở nên vô cùng hoành tráng và tràn ngập không khí thương trường, khiến Cố Lam có một loại ảo giác rằng: Họ đang kết hôn trong văn phòng làm việc vậy.
Cô nhìn trần nhà rồi nuốt nước bọt: “À thì… Bây giờ chúng ta nên làm gì nhỉ?”
“Ừm... Hôm nay... Chuyện sống thử đã kết thúc hẳn rồi đúng không?” Tần Tu Nhiên ngập ngừng một thoáng rồi quay đầu nhìn cô.
Cố Lam cảm nhận được ánh mắt của anh nên cũng quay đầu nhìn sang: “À… Đúng rồi…”
“Vậy chúng ta…” Tần Tu Nhiên bèn chống tay để nâng một nửa cơ thể lên cao. Anh nhìn Cố Lam đang đặt hai tay trước ngực mình và nằm ngay ngắn, hỏi một cách vô cùng thận trọng và dè dặt: “Làm chút chuyện mà vợ chồng nên làm nhé?”
Cố Lam nghiêm túc nhìn anh thật lâu, sau đó dứt khoát gật đầu. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Vâng.”
Sau khi kết thúc chuỗi ngày sống thử, hai người họ lại làm những chuyện mà vợ chồng nên làm.