Thẩm Phỉ lập tức trở nên cảnh giác nhưng Tần Tu Nhiên lại vô cùng bình tĩnh: “Là chiếc vali có chứa hợp đồng ấy mà.”
“Đậu má!”
Thẩm Phỉ tức giận hô lên: “Tôi sẽ tới ngay đây. Cậu đợi tôi nhé!”
Nhưng thực ra Tần Tu Nhiên chẳng buồn để tâm cho lắm. Anh trả lời rồi liếc nhìn biển số của chiếc taxi đang chạy đi xa. Sau khi nhanh chóng ghi nhớ biển số xe cẩn thận, anh bèn quay đầu lại rồi đi đến bên cạnh thùng rác.
Vừa giơ tay lên để ném cốc cà phê vào thùng rác cách đó không xa, sau lưng anh chợt truyền đến âm thanh thắng xe chói tai.
“Tu Nhiên ơi!”
Một thanh niên có nét mặt khá “non và xanh” thò đầu ra khỏi cửa kính hé mở một nửa, gấp gáp la toáng lên: “Chắc chắn là thằng ranh con Tần Bác Văn kia làm á. Gọi cảnh sát hay là đuổi theo nó đây?”
Tần Tu Nhiên không hề ừ hử như thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Anh bước tới bên cạnh chiếc xe Bentley màu trắng với vẻ tao nhã rồi mở cửa ra. Sau khi đã ngồi xuống ngay ngắn rồi thắt dây an toàn, anh mới lôi điện thoại di động từ trong túi áo ra, tiếp đó mở một tấm bản đồ có chấm đỏ đang di động rồi bình tĩnh nói: “Lái xe đi, chạy thẳng nhé.”
“Đây là cái gì thế?”
Thẩm Phỉ ngẩn tò te. Tần Tu Nhiên bèn ngoái đầu nhìn lại, trong đôi mắt chứa đựng ý tứ chế nhạo của một tay thợ săn đối với con mồi của mình, giải thích rằng: “Tôi đã gắn GPS trong văn bản hợp đồng rồi.”
Thẩm Phỉ sửng sốt. Còn Tần Tu Nhiên thì nhấc tay lên để gác bên mép cửa sổ một cách nhàn nhã. Anh chống tay lên đầu mình, ngữ điệu đầy thờ ơ: “Muốn đấu với tôi à? Anh ta còn ‘gà’ lắm.”
“Tôi hiểu rồi.” Thẩm Phỉ đã nhận ra vấn đề nên lập tức vui vẻ hẳn lên: “Chúng ta hãy bắt anh ta rồi áp giải người này tới trước mặt ông cụ nhà cậu đi. Chúng ta phải bắt giữ cả thủ phạm lẫn tang chứng, để xem thử Tần Bác Văn sẽ ngụy biện như thế nào!”
“Ừm.”
Giọng điệu của Tần Tu Nhiên có vẻ bình thản. Anh vừa nhìn chiếc xe taxi đang dần dần khuất dạng ở phía trước vừa hời hợt lên tiếng: “Cậu đuổi theo đi. Chỉ là một chiếc xe taxi thôi, không thể nào chạy quá nhanh được đâu.”
So với chiếc xe sang trọng của Thẩm Phỉ thì quả thực tính năng của chiếc taxi sử dụng năng lượng mới có giá thành không quá ba trăm nghìn nhân dân tệ chẳng hề xứng tầm. Tốc độ lăn bánh của nó chậm chạp như rùa, vả lại hạn mức tối đa cũng thấp lè tè nên Tần Tu Nhiên nghĩ rằng hai người họ sẽ dễ dàng đuổi kịp đối phương.
Song ngay sau đó, họ lại phát hiện ra: Tuy chiếc taxi không nhanh nhưng tài xế lại lẹ làng.
Trên đường sá ở thành phố, việc đua xe chưa bao giờ dựa vào tốc độ của xe cộ mà phải nhờ vào kỹ thuật của người lái. Chiếc taxi này vừa hòa vào dòng xe cộ thì đã lập tức phóng nhanh như một con chuột chạy loạn xạ khắp nơi. Với kỹ năng thành thạo của một anh hùng xa lộ, tài xế taxi nhanh chóng trở thành một sự tồn tại mà Thẩm Phỉ khó bì kịp.
Thấy chấm đỏ càng ngày càng xa, sắc mặt của Tần Tu Nhiên cũng càng lúc càng lạnh lẽo, còn Thẩm Phỉ thì hơi luống cuống: “Làm sao bây giờ?”
“Rẽ phải ở phía trước đi. Chúng ta đuổi theo bằng đường tắt.”
Tần Tu Nhiên nhìn lướt qua bản đồ như thể đang bị Sherlock Holmes nhập vào người, sau đó lên tiếng một cách hờ hững: “Sau khi băng qua ba cái ngã tư đường, chúng ta sẽ chặn đường anh ta.”
“Được thôi.”
Bắt gặp dáng vẻ bình tĩnh của Tần Tu Nhiên, Thẩm Phỉ lập tức tràn đầy tự tin. Anh ấy tạt xe sang phải, vòng qua đèn giao thông rồi phóng nhanh một mạch như tên bắn.
Toàn bộ Adrenaline* trong người Thẩm Phỉ đã bị k1ch thích tới mức tăng vọt bởi màn rượt đuổi bằng ô tô này. Anh ấy vô cùng phấn khích. Nhưng không lâu sau, biểu cảm của Tần Tu Nhiên lại thay đổi rồi.
*Adrenaline: Là một loại hormone được giải phóng ra khỏi tuyến thượng thận và phóng thích trực tiếp vào máu, phục vụ như các chất trung gian hóa học, đồng thời truyền tải xung thần kinh cho các cơ quan khác nhau. Loại hormone này có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú.
“Vòng lại đi!”
Tần Tu Nhiên đột nhiên lên tiếng khiến Thẩm Phỉ mông lung: “Hả?”
Anh bèn ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Thẩm Phỉ: “Anh ta thông minh hơn tôi nghĩ.”
“Sao vậy?” Trong lòng Thẩm Phỉ nhảy dựng lên. Anh ấy vừa xoay vô lăng vừa nôn nóng liếc nhìn Tần Tu Nhiên, còn anh thì nhìn về phía trước, rốt cuộc ánh mắt cũng trở nên nghiêm nghị: “Anh ta đã chuyển sang tàu điện ngầm rồi.”
Sử dụng xe taxi để đến tuyến tàu điện ngầm gần đây nhất, sau đó ngồi tàu điện ngầm để tránh tình trạng tắc đường, cuối cùng lại dùng xe đạp hoặc xe ôm công cộng ở khu vực lân cận để đi đường tắt. Đây là cách duy nhất để đến khách sạn Cửu Châu trước sáu giờ.
Nhưng cho dù vận dụng phương pháp này thì Cố Lam cũng phải tranh thủ giành giật từng phút từng giây.
Vậy nên cô đã trả tiền xe từ sớm rồi. Đến khi taxi vừa đến trạm tàu điện ngầm, Cố Lam đã lập tức kéo vali chạy bắ n ra ngoài.
Chiếc vali này nặng hơn cô tưởng tượng. Năm giờ cũng là lúc sắp tới giờ cao điểm vì tan sở, số lượng người sẽ đông đúc hơn. Cô phải đợi hai chuyến tàu mới có thể chen lên tàu điện ngầm. Nhưng sau khi cô đã chen lên tàu điện ngầm thì ưu điểm của chiếc vali này mới được phô bày ra. Nó chừa một chỗ trống cho Cố Lam giữa đám đông, giúp cô có một chỗ để nghỉ ngơi.
Cố Lam thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi lên trên vali, vừa dựa vào toa tàu điện ngầm vừa gửi tin nhắn cho Giản Ngôn.
Âm thanh nhắc nhở đóng cửa tàu điện ngầm vang lên. Cô còn chưa kịp soạn xong tin nhắn thì chợt nghe thấy tiếng thì thầm khe khẽ của một cô gái cách đó không xa: “Họ là người mẫu hả? Đẹp điên đảo luôn á.”
Nghe vậy, cô bèn ngẩng đầu lên theo bản năng, để rồi lập tức trông thấy rất nhiều người đang nhìn theo hai người đàn ông vừa lao ra khỏi thang cuốn bên ngoài tàu điện ngầm.
Giữa đám đông nghìn nghịt, hai người kia lại hết sức nổi bật. Bọn họ cao hơn hẳn những người xung quanh, vừa mặc đồ vest vừa mang giày da, ngoại hình tuấn tú như những người mẫu đến đây chụp ảnh. Trông hai người đàn ông không hề ăn khớp với biển người khắp trạm tàu điện ngầm.
Cố Lam kìm lòng không đậu nên cũng bị hai người họ thu hút. Cô ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào đối phương. Mà trong số họ, dường như người đàn ông cao lớn và đẹp trai hơn đã cảm nhận được ánh mắt nóng rực của cô, thế là người nọ quay đầu nhìn sang.
Xuyên qua cặp kính gọng vàng, bốn mắt đã va vào nhau. Đúng lúc đó, đối phương đột nhiên mở to mắt rồi lao về phía cửa tàu điện ngầm ở phía này!
Cố Lam sửng sốt trong thoáng chốc. Cô nhìn cửa tàu điện ngầm đóng lại, sau đó con tàu chầm chậm di chuyển. Khi anh chàng kia chạy tới sân ga thì chiếc tàu điện ngầm đã chạy ra ngoài rồi. Cố Lam vừa quay đầu lại đã trông thấy đối phương đang đuổi theo tàu điện ngầm như thể đang hô to câu gì đó với cô.
Tim cô đập nhanh hơn một chút, trong lòng bỗng dưng nảy sinh một loại suy nghĩ tự luyến vi diệu là “anh chàng đẹp trai này đang theo đuổi mình kìa”. Nhưng Cố Lam đã nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ này.
Nếu đối phương là một cô gái xinh đẹp thì cô còn có thể tự tin đôi chút.
Còn một người đàn ông á hả?
Trừ khi Cố Lam nợ tiền anh, nếu không thì làm gì có chuyện người ta sẽ chạy theo cô như vậy chứ.
Cố Lam cực kỳ khinh bỉ sự rung động của mình vào giây phút đó. Cô bèn quay đầu lại để gửi một câu cho Giản Ngôn: “Em đang ngồi trên tàu điện ngầm, một tiếng rưỡi nữa em sẽ tới nơi nhé.”
Gửi tin nhắn xong, Cố Lam bèn nghiêng đầu sang một bên. Cô vừa nhìn chính mình trong gương vừa cởi mũ cói, sau đó vuốt vuốt tóc mái trước gương rồi không khỏi cảm thán.
Đẹp quá. Đẹp hết nước chấm luôn.
Trong khi Cố Lam đang tự tán thưởng bản thân với vẻ hài lòng thì Tần Tu Nhiên - người đang theo đuổi cô – lại phải đối mặt với một cú sốc chấn động trong đời.
Anh và Thẩm Phỉ chưa bao giờ đi tàu điện ngầm trong đời mình.
Từ khi sinh ra, hai người họ đã là những con ấm nhà giàu ngậm thìa vàng. Lúc còn nhỏ, họ đã có tài xế đạt chuẩn, còn khi trưởng thành thì lại có vô số xe sang, hết chiếc này tới chiếc khác. Vậy nên trong chuyện ngồi tàu điện ngầm, bọn họ phải học hỏi từ việc mua vé.
May mà hai người họ cũng được xem là những người thông minh nhanh nhạy. Bọn họ đã học được cách mua vé vào nhà ga dựa vào việc tìm kiếm và đọc hướng dẫn. Vất vả lắm hai người mới đuổi kịp Cố Lam nhưng họ lại phải trơ mắt nhìn tàu điện ngầm chạy đi.
Không thể đuổi kịp mất rồi.
Nhưng họ còn có thể làm gì nữa chứ? Hai người đàn ông chỉ còn cách buộc phải cố gắng bằng cách: Bắt đầu chen lấn trong tàu điện ngầm vào giờ cao điểm để có thể nhanh chóng đuổi kịp tên trộm đội mũ cói ở trạm kế tiếp mà thôi.
Ngay khi nhìn vào đám đông chật ních đang chen chúc, hai người lập tức nhận ra: Đây là một trận chiến hết sức khốc liệt. Một chiếc tàu điện ngầm tuyệt đối không thể chứa được nhiều người như vậy. Do đó, họ đã quyết định sử dụng cả cơ thể cường tráng lẫn khí thế mạnh mẽ của mình để tranh giành chỗ đứng trong tàu điện ngầm.
Nhưng mà chẳng mấy chốc, bọn họ lại nhanh chóng phát hiện ra: Vào thời điểm này, cơ thể cường tráng và khí thế mạnh mẽ vốn chẳng có một tí ý nghĩa gì cả.
Hai người vừa mới lao vào trong đã bị một bà cụ ở phía sau “đè” vào tàu điện ngầm một cách bất đắc dĩ.
Hai người không hề có một chút kỹ xảo nào nên đã bị “ghim” ở khu vực chật chội nhất ở trung tâm. Cả hai bị đám đông chen lấn đến mức dồn lại một chỗ, giữa hai người không còn một kẽ hở nào.
Ban đầu Tần Tu Nhiên và Thẩm Phỉ còn cố gắng giãy giụa vì muốn dành cho mình một chút không gian riêng. Nhưng sau hai lần đổi xe liên tục để đi theo chấm đỏ kia và xô đẩy nhau trong đám đông, hầu như nó đã vắt kiệt toàn bộ thể diện cả đời này của họ. Cuối cùng, hai người cũng từ bỏ hành động phản kháng vô nghĩa này rồi đứng đờ đẫn trong toa xe, vừa nhìn ánh đèn lúc sáng lúc tối ngoài cửa sổ vừa bắt gặp hình ảnh bản thân trong gương với dáng vẻ mệt mỏi cùng cực.
Ánh mắt của Thẩm Phỉ trống rỗng, thì thào với vẻ chết lặng: “Đợi đến lúc bắt được tên kia thì tôi nhất định sẽ khiến anh ta ngủm củ tỏi luôn.”
Tần Tu Nhiên - người vẫn còn giữ được một chút bình tĩnh - giơ cao điện thoại di động lên để nhìn chằm chằm vào vị trí của chấm đỏ trên màn hình điện thoại bằng đôi mắt tràn đầy sát khí.
Khi tàu điện ngầm đến nhà ga, Tần Tu Nhiên thấy cái chấm đỏ kia lại di chuyển. Anh đã quen với việc chen lấn trong đám đông nên lại luồn lách về phía cửa chính, đồng thời hô lớn: “Phiền nhường đường một chút, tôi muốn xuống xe!”
Hai người họ lại xuôi theo dòng người như sóng triều để ra khỏi sân ga một lần nữa, sau đó chạy bước nhỏ về phía lối ra của tàu điện ngầm.
Lần này hai người vô cùng may mắn bởi vì vừa ra khỏi cửa tàu điện ngầm, họ đã lập tức nhìn thấy bóng lưng Cố Lam ở phía xa xa khi họ còn đang ở trên cầu vượt.
Cố Lam đang đi xe đạp, còn chiếc vali được đèo trên thanh ngang trước mặt cô thì sắp sửa rớt xuống đất.
Tốc độ của Cố Lam nhanh như chớp, đến mức cô chỉ ở trong tầm nhìn của hai người họ trong thoáng chốc rồi lại rẽ ngoặt biến mất.
Cô lướt qua chỉ trong chớp mắt như một cơn ảo mộng, trêu ghẹo người khác đến nỗi họ muốn dừng lại mà không được.
Thẩm Phỉ nhìn bóng lưng đối phương rồi ngơ ngác hỏi: “Anh ta lấy xe đạp từ đâu vậy nhỉ?”
“Ở đây này.”
Tần Tu Nhiên dẫn Thẩm Phỉ xuống cầu vượt rồi bình tĩnh chạy đến một hàng xe đạp công cộng. Anh lấy điện thoại di động ra rồi bắt đầu quét mã QR.
Nhưng ngay sau đó, Tần Tu Nhiên lại nhận ra: Mã QR này đã bị người khác làm hỏng mất rồi.
Anh dứt khoát bỏ qua rồi bắt đầu quét mã của chiếc xe đạp thứ hai. Nhưng vừa mới quét xong, anh lại phát hiện phần lốp của chiếc xe đạp này đã bị xì hơi rồi.
Khi chuẩn bị quét mã QR của chiếc xe thứ ba, Thẩm Phỉ đã giữ anh lại: “Tu Nhiên à, đừng lãng phí thời gian nữa!”
Tần Tu Nhiên quay đầu lại thì thấy Thẩm Phỉ đã buông mình ra rồi. Anh ấy đi về phía ông cụ đang trông coi chiếc xe ba gác bên cạnh. Ông cụ mặc chiếc áo choàng màu trắng, tay cầm một cái quạt hương bồ, đầu đội một chiếc nón lá và đang từ tốn quạt gió.
Trên chiếc xe ba gác có viết một dòng chữ “thu gom phế phẩm, chuyên chở hàng hóa và chuyển nhà” bằng mực đen trên tấm bìa cứng, bên dưới còn có cả số điện thoại nữa.
Thẩm Phỉ lấy điện thoại di động ra để thanh toán tiền, sau đó nhìn ông cụ: “Ông ơi, cháu trả ông hai trăm nhân dân tệ nhé. Xe này có chở người không ạ?”
Nghe vậy, sắc mặt của Tần Tu Nhiên biến sắc ngay tắp lự. Anh xoay người rời đi nhưng Thẩm Phỉ đã kéo anh lại: “Tu Nhiên à, con người phải nếm trải trái đắng và khổ sở thì mới thành công được đấy nhé! Ngay cả tàu điện ngầm chúng ta cũng đã đi rồi mà, cậu còn ngại ngồi xe ba gác làm gì?”
Tần Tu Nhiên không hề đáp lời.