Tần Kiến Thanh không lên tiếng, ông ấy bình tĩnh nhìn chằm chằm vào ống tiêm trong tay Tần Giang Hà.
Giọng nói của Tần Giang Hà tràn ngập không đành lòng: “Ba à, có hàng vạn cách để tra tấn một người, điều đáng sợ nhất của con người chưa bao giờ là cái chết, con nghĩ ba đã hiểu ý con rồi.”
“Cho nên, mày đang đe dọa ba đấy phỏng?”
Tần Kiến Thanh bình tĩnh hỏi ngược lại. Tần Giang Hà nghẹn ngào: “Con chỉ muốn ba cho con một cơ hội mà thôi. Từ hồi nhỏ ba lúc nào cũng chê con ngu ngốc, chưa bao giờ cho con một cơ hội. Từ nhỏ ba dẫn anh cả vào nam ra bắc, con nói con cũng muốn đi theo nhưng ba sẽ chỉ kêu con lo học hành đi.”
“Bởi vì học hành là lối thoát duy nhất của mày!” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Nhưng ba chưa bao giờ cho con thử một con đường khác, sao ba biết học hành là lối thoát duy nhất của con?!” Tần Giang Hà khàn giọng: “Ba quá tự phụ! Ngay từ đầu ba đã gắn nhãn cho tất cả mọi người, yêu cầu người khác phải bước đi trên con đường do ba đặt sẵn! Đúng thế, ba đã thắng rất nhiều lần, nếu như ba cho con cá cược một lần thì sao ba biết con không thể giành phần thắng?”
“Giang Hà.” Giọng Tần Kiến Thanh hơi trầm xuống: “Đã ngồi vào bàn cá cược thì phải có tiền đặt cược. Mày đã sẵn sàng để thua cuộc chưa?”
Tần Giang Hà sững sờ. Trong mắt Tần Kiến Thanh là cảm xúc không đành lòng mà ông cụ đã cố gắng kìm nén.
Ông ấy rất ít khi thể hiện cảm xúc chân thật, đây là con đường sinh tồn mà ông từng học được nhưng đối mặt với cậu con trai do chính tay ông ấy nuôi lớn, cuối cùng ông vẫn bộc lộ cảm xúc thật của mình: “Không phải ba không cho mày cơ hội để đặt cược nhưng mà người ta đã đặt cược thì phải chấp nhận thua cuộc. Anh trai mày biết rõ đạo lý này, nó chịu chấp nhận thua cuộc, Tu Nhiên cũng chịu chấp nhận thua cuộc, còn mày mỗi lần chơi cờ hay chơi bài, lúc nào thua mày cũng giở trò xỏ lá b@ que. Mày có dám chắc là mày có thể đặt cược cả cuộc đời mày không? Đã bước chân vào ván cược cuộc đời thì không thể đổi ý, nếu đổi ý thì phải tự gánh chịu hậu quả. Tựa như mày đi đến ngày hôm nay tức là đang chịu trách nhiệm cho những lỗi lầm trong quá khứ của mày. Mày không thể trốn tránh khỏi những lỗi lầm, đã thua thì phải trả tiền đặt cược, mày có chắc là muốn cá cược với ba không?”
Tần Giang Hà không lên tiếng. Ông ta siết chặt nắm tay nhìn chằm chằm vào Tần Kiến Thanh, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Con cược.”
Nói đoạn, ông ta đưa điện thoại cho Tần Kiến Thanh: “Con cược với ba lần này, nhà họ Tần và Cố Lam, Tần Tu Nhiên sẽ chọn nhà họ Tần. Nếu con thua, con sẽ chịu trách nhiệm cho toàn bộ lỗi lầm của mình.”
“Tất cả?” Tần Kiến Thanh nhấn mạnh.
Bàn tay của Tần Giang Hà hơi run rẩy: “Tất cả.”
Tần Kiến Thanh thở dài. Ông cụ cụp mi mắt, sau đó nhận lấy di động: “Được.”
Nói rồi, ông nhanh chóng nhập mật khẩu, gọi điện cho chú Phúc.
“Ông chủ.” Chú Phúc nhanh chóng bắt máy, vội vàng lên tiếng: “Ông chủ đang ở đâu? Ông vẫn khỏe chứ?”
“Chú Phúc, tìm luật sư viết lại một bản di chúc khác, nội dung trong di chúc là bắt Tu Nhiên phải lựa chọn giữa nhà họ Tần và kết hôn với Cố Lam. Nếu thằng bé chọn kết hôn với Cố Lam đồng nghĩa với việc nó hoàn toàn từ bỏ quyền kế thừa của nhà họ Tần, nhà họ Tần sẽ giao cho cha nó kế thừa, đồng thời cha nó cũng sẽ có toàn bộ quyền quyết định phân phối tài sản của Tần thị, nó sẽ vĩnh viễn thua cha nó, vĩnh viễn không thể trả thù cha nó.”
“Ông chủ?” Chú Phúc vô cùng khiếp sợ: “Đây là suy nghĩ thật lòng của ông chủ ư?”
“Có phải suy nghĩ thật lòng của tôi hay không…” Vẻ mặt Tần Kiến Thanh rất bình tĩnh: “Ông không rõ à?”
Chủ tớ hai người đã làm bạn với nhau nhiều năm, chú Phúc vừa thấy ánh mắt của Tần Kiến Thanh thì lập tức hiểu ý của ông cụ: “Đây là thử thách của ông chủ dành cho cậu chủ sao?”
“Đồng thời là ván cược giữa tôi và Giang Hà.” Tần Kiến Thanh nói rõ ràng, sau đó ra lệnh: “Ông kêu Tần Tu Nhiên lựa chọn đáp án, sau đó báo lại cho tôi.”
“Vâng.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sau khi cúp điện thoại của chú Phúc, Tần Kiến Thanh quay sang nhìn Tần Giang Hà: “Từ giờ trở đi, hai chúng ta không được ra ngoài, không được liên lạc với người bên ngoài.”
Tần Giang Hà sửng sốt, một lát sau, ông ta lộ ra vẻ mặt chần chừ.
Tần Kiến Thanh cười trào phúng: “Mới đó mà mày đã bắt đầu không dám cược tiếp rồi hả?”
“Không phải.” Tần Giang Hà khó xử nói: “Ba có thể truyền dịch dinh dưỡng nhưng con thì vẫn phải ăn cơm chứ.”
Câu nói này khiến Tần Kiến Thanh ngây người, Tần Giang Hà thắc mắc: “Ba không thấy đói hả?”
Tần Kiến Thanh im lặng. Một lát sau, cuối cùng ông ấy thỏa hiệp: “Ba muốn ăn cháo.”
“Vâng.” Tần Giang Hà lập tức đứng dậy.
Tần Kiến Thanh lạnh giọng nhắc nhở sau lưng ông ta: “Cháo do ông Chu nấu.”
Ông Chu là đầu bếp riêng đi theo Tần Kiến Thanh cả đời. Bóng lưng Tần Giang Hà cứng đờ, thấy ông ta không trả lời, Tần Kiến Thanh thở dài: “Muốn ăn cháo mà cũng không được, thế thì chi bằng không cá cược…”
“Ba nghỉ ngơi đi.” Tần Giang Hà quay đầu lại, vội thề thốt: “Con sẽ khiêng ông Chu đến bệnh viện ngay bây giờ.”
Dứt lời, Tần Giang Hà hấp ta hấp tấp chạy ra ngoài phòng bệnh. Tưởng Như và Tần Bác Văn quấn băng gạc trên đầu đã chờ ngoài cửa từ lâu. Thấy Tần Giang Hà, bà ta vội vàng nghênh đón: “Sao rồi? Ba nói thế nào?”
“Ba nói muốn uống cháo do ông Chu nấu.” Tần Giang Hà vội trả lời: “Em mau kêu người đi bắt ông Chu đến đây, không thì ba bảo là không cá cược với anh nữa.”
“Cho nên ba chịu cá cược với anh rồi hả?” Tưởng Như đã sớm luyện được skill tìm thấy điểm mấu chốt trong những lời nói viển vông vô căn cứ của Tần Giang Hà.
Tần Giang Hà gật đầu: “Chính xác. Lần này anh phải đặt cược một trận ra trò với ba. Ba anh đã kêu chú Phúc mang theo bản di chúc mới mà luật sư viết lại đi tìm Tần Tu Nhiên, chỉ cần Tần Tu Nhiên chọn kế thừa nhà họ Tần thì nhà họ Tần sẽ lập tức thuộc về anh.”
Nói đoạn, Tần Giang Hà nâng tay lên, một tay khoác lên vai Tưởng Như, một tay khoác lên vai Tần Bác Văn.
“Vợ, Bác Văn, anh chưa bao giờ liều mạng vì mẹ con em bao giờ, lần này anh sẽ làm một người chồng tốt, người cha tốt, chỉ cần Tần Tu Nhiên đòi nhà họ Tần thì nhà họ Tần sẽ là giang sơn mà anh chiếm được cho mẹ con em! Anh sẽ lập tức cho vợ 25% cổ phần trước tiên.” Nói rồi, Tần Giang Hà quay đầu nhìn về phía Tần Bác Văn: “Tương lai, tất cả mọi thứ của ba đều sẽ thuộc về con!”
“Ba…” Đôi mắt Tần Bác Văn đỏ hoe, vô cùng cảm động: “Con yêu ba.”
“Con trai…” Tần Giang Hà nâng tay vuốt tóc Tần Bác Văn: “Ba không nuôi con tốn công vô ích, con và mẹ con là người mà ba yêu thương nhất…”
Còn chưa dứt lời thì Tưởng Như đã giơ tay lên đẩy tay Tần Giang Hà ra, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Tần Giang Hà sửng sốt. Tần Bác Văn nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Tần Giang Hà, lại quay đầu nhìn bóng lưng bước đi dứt khoát của Tưởng Như, cao giọng kêu lên: “Mẹ, mẹ đi đâu vậy?!”
“Mẹ đi bắt lão Vương!” Tưởng Như lớn tiếng trả lời.
Tần Giang Hà và Tần Bác Văn đều ngây người. Chốc lát sau, Tần Giang Hà thắc mắc: “Lão Vương là ai thế?”
“Để con đi hỏi mẹ.” Tần Bác Văn giơ tay ra dấu “bình tĩnh” với Tần Giang Hà, sau đó nói lời an ủi: “Ba cũng mệt rồi, ba đi ăn cơm trước đi, để con đuổi theo mẹ.”
Dứt lời, Tần Bác Văn xoay người đuổi theo Tưởng Như ra ngoài.
Tưởng Như vừa bước đi vừa lấy di động ra rồi mệnh lệnh người ở đầu dây bên kia: “Đúng, Cố Lam, kêu người lập tức đến chỗ công ty, nhà ở… tất cả những nơi cô ta có khả năng xuất hiện để canh chừng, sau đó bắt cóc cô ta đến biệt thự trên đồi.”
“Đúng thế, làm nhanh lên, phải thật nhanh.”
…
Tưởng Như vừa nói vừa bước ra bệnh viện. Xe hơi đã sớm đỗ trước cổng bệnh viện. Thấy Tưởng Như cứ gọi điện thoại liên tục, bây giờ lại sắp ngồi vào xe hơi, Tần Bác Văn nhanh chóng chặn đường Tưởng Như: “Mẹ, mẹ định đi đâu vậy?”
“Đi bắt Cố Lam.” Tưởng Như quay đầu lại, lạnh giọng nói: “Đầu óc ba con không tỉnh táo, Tần Tu Nhiên đã có sự nghiệp riêng ở nước Mỹ rồi, đối với cậu ta mà nói tài sản của nhà họ Tần có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Quan trọng nhất là với tính cách của cậu ta thì chắc chắn cuối cùng cậu ta sẽ chọn Cố Lam, cậu ta không giống ba con.”
“Thì?” Nghe đến đây, Tần Bác Văn vẫn không hiểu: “Chuyện này liên quan gì tới Cố Lam?”
Thấy Tần Bác Văn vẫn chưa hiểu, Tưởng Như nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cảm thấy dường như mình lại quay về thời điểm thằng nhóc này học tiểu học, mỗi ngày bà ta phải dạy nó làm bài tập về nhà đến nỗi gần như nổi điên.
Nhưng dù sao cũng là người dày dặn kinh nghiệm, hơn nữa đang trong lúc nguy cấp nên bà ta nhanh chóng ổn định cảm xúc, ngẩng đầu nhìn con trai mỉm cười: “Chuyện này con đừng nhúng tay vào, mẹ có kế hoạch riêng.”
Dứt lời, Tưởng Như muốn chui vào xe, Tần Bác Văn lại giữ bà ta: “Khoan đã mẹ ơi, mẹ đi bắt cóc Cố Lam, vậy còn ông Chu nấu cháo cho ông nội thì sao? Còn cần bắt ông ta không?”
“Bắt chứ.” Tưởng Như đặt tay lên vai anh ta: “Chuyện này mẹ giao cho con, mau đi đi.”
“Vậy còn lão Vương thì sao?”
“Bắt luôn.” Tưởng Như cố kìm nén ý nghĩ đập bể đầu chó của con trai mình, mỉm cười trả lời: “Đừng chậm trễ thời gian nữa, mẹ đi đây.”
Nói xong, Tưởng Như lại muốn chui vào xe, ngay sau đó tiếp tục bị Tần Bác Văn kéo lại.
“Còn chuyện gì nữa?” Tưởng Như cảm thấy tình yêu mà mình dành cho con trai đã sắp đạt đến giới hạn cuối cùng.
Tần Bác Văn lo lắng nhìn bà ta: “Mẹ à, con cảm thấy Cố Lam có vẻ hung hãn. Ông Chu chỉ là một lão già, hay là mẹ đi bắt ông Chu đi, chuyện nguy hiểm cứ để con làm!”
“Không cần, Cố Lam là phụ nữ, chuyện của phụ nữ thì hãy để phụ nữ tự giải quyết với nhau.” Tưởng Như vỗ vai Tần Bác Văn: “Ông Chu quan trọng hơn nhiều, tính cả lão Vương nữa, bất kể số lượng hay độ khó đều cao hơn Cố Lam nhiều. Chuyện quan trọng phải để con làm, con trai cố lên, mẹ tin con.”
“Mẹ!” Tần Bác Văn gật đầu: “Con sẽ không làm mẹ thất vọng!”
“Ừ.”
Ánh mắt Tưởng Như tràn đầy hiền lành: “Mẹ tin tưởng con.”
Nói đoạn, Tưởng Như vẫy tay chào tạm biệt: “Bái bai.”
Lần này cuối cùng Tần Bác Văn không kéo tay bà ta lại, Tưởng Như được yên thân ngồi vào trong xe đúng như mong muốn. Sau khi xe bắt đầu lăn bánh, bà ta rốt cuộc không thể kìm nén được nữa, lồ ng ngực cứ phập phồng liên tục, uống mấy ngụm nước rồi phẫn nộ nói: “Năm đó mình nên đẻ hai đứa!”
Tuy nhiên sau khi suy nghĩ lại, bà ta bỗng cảm thấy không đúng cho lắm: “Mẹ kiếp, vốn không nên đẻ con cho Tần Giang Hà!”
Chỉ số thông minh của cha mẹ cũng sẽ di truyền cho đời con.
Nhưng vì sao lại không di truyền trí thông minh của bà ta cho thằng con nhỉ?
Tưởng Như càng nghĩ càng tức, không lâu sau di động của bà ta đổ chuông: “Thưa phu nhân, chúng tôi đã tìm thấy vị trí của mục tiêu, cô ta đang ở trong công ty.”
“Tốt.” Tưởng Như bình tĩnh lên tiếng: “Bắt cô ta mang đến đó cho tôi.”
“Nhưng mà…” Người ở đầu dây bên kia hơi ngập ngừng: “Cô ta đang ở trong công ty, mà trong công ty có rất nhiều người…”
“Thế thì dụ cô ta ra ngoài!” Tưởng Như ra lệnh ngay lập tức: “Sau đó đánh ngất xỉu khiêng về.”
“Vâng!”
Tưởng Như cúp điện thoại, sau đó quay đầu nhìn về phía trước: “Quay xe, đến công ty của Cố Lam.”
Cố Lam đang ở trong công ty, vừa kết thúc buổi live stream của mình. Bỗng di động của cô đổ chuông.
“A lô, chào cô, có phải cô Cố đấy không ạ?” Giọng nói hơi sốt ruột của đối phương truyền ra từ ống nghe điện thoại: “Tôi là nhân viên giao hàng, cô có một kiện hàng đã đến nơi, tôi không tìm thấy địa điểm của cô, cô có thể xuống lầu nhận hàng được không ạ?”
Nghe vậy, Cố Lam không khỏi im lặng.
Vì sao cô cứ gặp phải mấy tên nhân viên giao hàng lười nhác như thế này nhỉ? Rõ ràng công ty của cô có thang máy, rõ ràng là địa chỉ công khai minh bạch cỡ này, chỉ vì không muốn khiêng đồ mà cứ dụ cô xuống lầu lấy hàng, tiết kiệm công sức cho họ.
Hồi trước cô đã từng dính bẫy chịu thiệt thòi mấy lần rồi, cô sẽ không bao giờ dễ dàng tha thứ cho hành vi lười biếng của đám nhân viên giao hàng này nữa đâu!
“Anh bận lắm hả?” Cố Lam lạnh lùng hỏi.
Nhân viên giao hàng sững sờ, hơi khẩn trương: “Ừ thì… tôi…”
“Không bận thì mang hàng lên đâu cho tôi! Công ty chúng tôi không có thang máy hả? Tôi trả thiếu tiền giao hàng cho anh hả? Dựa vào đâu mà anh không chịu mang hàng lên cho tôi, cứ phải bắt tôi xuống tận nơi lấy hàng? À, đúng là tôi hơi khỏe một chút, vóc người tôi cao to một chút, nhưng đó không phải là lý do để các anh lười biếng không chịu giao hàng tận nơi!”
Nhân viên giao hàng: “…”
“Đưa đến tận nơi cho tôi!” Cố Lam tức giận quát lên: “Không thì tôi sẽ khiếu nại anh đến cùng!”
Nói xong, Cố Lam lập tức cúp máy, cả người sảng khoái.
Nhóm người ngồi trong xe van trân trối nhìn cuộc điện thoại đã bị cúp máy, sau đó đưa mắt nhìn nhau.
Một lát sau, một gã đàn ông trong bọn đề nghị: “Hay là… đóng giả làm cảnh sát thử lại lần nữa xem sao?”
Ý kiến này nhận được sự tán thành nhất trí của mọi người.
Không lâu sau, Cố Lam lại nhận được một cuộc điện thoại.
“A lô, chào cô, chúng tôi là đội cảnh sát hình sự của đồn cảnh sát Nam Thành.” Đối phương nói bằng tiếng phổ thông pha lẫn với giọng địa phương cực kỳ rõ rệt, giọng điệu rất nghiêm túc: “Cô bị nghi ngờ liên quan tới một vụ án hình sự nên phải đến đồn cảnh sát để tiếp nhận điều tra. Để tránh gây khủng hoảng không cần thiết cho quần chúng nhân dân, chúng tôi hy vọng cô hãy tự xuống lầu, chúng tôi sẽ đón cô dưới lầu.”
Cố Lam không nói một lời, nhận thấy di động của mình rung lên.
Cô nhìn lướt qua màn hình, đó là thông báo có một tin nhắn mới chưa đọc.
“Tôi có ba điều cần thiết phải nói với các anh.”
Giọng của Cố Lam rất nặng nề, khiến đối phương không khỏi căng thẳng: “Chuyện gì?”
“Thứ nhất, công ty chúng tôi dùng cửa sổ sát đất nên có thể thấy rõ khung cảnh bên đường, bây giờ tôi đang trong giờ làm việc, nếu tôi về sớm thì ông chủ của tôi sẽ đuổi theo tôi ngay lập tức, cả công ty đều sẽ chứng kiến cảnh tôi ngồi vào xe cảnh sát. Cho nên dù tôi tự xuống lầu đi theo các anh ngồi vào xe cảnh sát thì vẫn sẽ gây ra sự khủng hoảng không nhỏ đối với mọi người.”
“Ớ…”
“Thứ hai, giọng địa phương của anh rõ quá, lần sau nhớ tập nói tiếng phổ thông cho tốt đã nhé.”
“Thưa cô, phiền cô đừng chỉ trích đặc điểm nhận dạng của tôi! Giọng địa phương của tôi là niềm kiêu hãnh của quê hương tôi, tôi…”
“Thứ ba.” Cố Lam ngắt lời anh ta, nhấn mạnh bằng giọng điệu tiếc nuối: “Lúc nãy khi các anh gọi điện thoại cho tôi…”
“Sao cơ?”
“Trung tâm phòng chống lừa đảo quốc gia mới gửi tin nhắn cho tôi.”
Nghe vậy, cả xe van đều im phăng phắc.
Cố Lam cười trào phúng: “Hừ, đồ lừa đảo.”