“Mau đọc tin nhắn WeChat tôi gửi cậu đi.”
Thẩm Phỉ cúp máy, Tần Tu Nhiên mở di động lên đã nhìn thấy Thẩm Phỉ gửi tới một bài báo tự truyền thông, tiêu đề chính là “Chấn động! Người thừa kế tập đoàn Tần Thị vì yêu mà ngã lầu!”
Tần Tu Nhiên mờ mịt nhìn tiêu đề này, sau khi nhấn mở, đầu tiền là một tấm ảnh chân dung anh chụp cho một tạp chí tài chính và kinh tế nào đó.
Xuống dưới là một tấm ảnh anh đứng ở bên ngoài cục nóng máy điều hòa không khí nhà Cố Lam.
Góc độ này rõ ràng là do một người hàng xóm ở cách đó không xa chụp, ánh trăng rất sáng, có thể nhìn rõ ngũ quan mặt mũi của anh.
Sau đó chính là một tấm ảnh ngã lầu đã được che.
Chỉ với ba tấm ảnh này đã cho tác giả đầy đủ không gian để phát huy, mấy nghìn chữ lưu loát, cứ như thể lắp camera dưới gầm giường nhà anh, miêu tả cặn kẽ quá trình anh “hư hư thực thực” vụng trộm với vợ người ta, sau đó người chồng trở về, anh lại bị ép phải đứng trên cục nóng máy điều hòa bên ngoài lan can, cuối cùng không cẩn thận ngã xuống như thế nào.
Câu chuyện hoang đường, tình tiết ly kỳ, đúng là khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Tần Tu Nhiên ngơ ra một lúc, sau đó mau chóng đứng dậy, đẩy cửa phòng ra đánh thức Cố Lam: “Cố Lam, tỉnh dậy đi!”
“Ầy, anh phiền quá đấy.”
Cố Lam từ trong chăn ló đầu ra: “Muốn ăn mì thì tự đi mà nấu!”
“Cô biết tấm ảnh này là tình huống gì không?”
Tần Tu Nhiên giơ tấm hình anh đứng trên cục nóng máy điều hòa không khí ở bên ngoài lên, nhìn chằm chằm vào Cố Lam: “Đây là người trong khu chung cư các cô đăng lên đấy.”
Cố Lam hơi sửng sốt, sau đó vội vàng bò dậy, mở nhóm chat chủ sở hữu căn hộ chung cư ra đã thấy hơn nghìn tin nhắn.
Bắt đầu từ tối hôm qua, ảnh của Tần Tu Nhiên đã được đăng lên nhóm, ban đầu có người hỏi: “Đây là tình huống gì?”
Có người đùa giỡn nói: “Có phải yêu đương vụng trộm xong bị bắt không?”
Phát triển đến phía sau bắt đầu có người suy đoán lung tung.
Đến lúc rạng sáng, trong nhóm lại có người gửi lên một tấm ảnh ngã lầu, còn mang biểu cảm hoảng hốt nói: “Bên ngoài có người nói anh ta ngã lầu, có thật không? Vì sao tôi không nghe thấy tiếng xe cảnh sát?”
Yêu lão Ngưu: “Không đúng, buổi tối xe cảnh sát đã tới rồi!”
Cỏ bên bờ sông xanh mướt: “Tôi cũng nghe thấy tiếng chuông báo động của xe cảnh sát!”
Tiểu Bạch Bạch: “Đừng có nói nhảm nữa, tôi đã tới hiện trường xem thử, không có vết máu.”
Yêu lão Ngưu: “Biết đâu đã xử lý rồi thì sao?”
Tiểu Bạch Bạch: “Làm sao có thể xử lý nhanh như vậy?”
Cỏ bên bờ sông xanh mướt: “Vậy tấm ảnh này phải giải thích như thế nào?”
Tiểu Bạch Bạch: “Vợ chồng hai người đừng bắt nạt người ta như thế.”
Ngưu phu nhân: “@Tiểu Bạch Bạch, cô làm rõ ai là vợ ai là chồng rồi nói tiếp được không?”
Tiểu Bạch Bạch: “??? Lần trước rõ ràng tôi nhìn thấy hai người bọn họ nắm tay cùng đi với nhau. @Yêu lão Ngưu @Cỏ bên bờ sông xanh mướt.”
Ngưu phu nhân: “???”
Một người đàn ông không ngang ngược: “Trâu già yêu cỏ non.”
Ngưu phu nhân: “Đệch!”
Trong nháy mắt trong nhóm chat chửi nhau, lại thêm hơn trăm tin nhắn nữa.
Nhưng nhìn đến đây, Cố Lam đã phần nào hiểu được đại khái vì sao tin đồn nhảm lại sinh ra rồi.
Cô nuốt nước bọt, trong lòng chột dạ, cô cũng không biết hàng xóm của mình hãm hại Tần Tu Nhiên, chuyện này cô phải chịu trách nhiệm sao?
Nhìn vẻ mặt khó coi của cô, dường như là có manh mối gì, Tần Tu Nhiên kéo cô dậy: “Mau điều tra tin tức cho tốt, làm rõ rốt cuộc có bao nhiêu tin đồn nhảm, tình hình truyền bá thế nào rồi.”
“À.” Cố Lam vội vàng bò dậy: “Bây giờ tôi sẽ làm rõ chuyện này.”
Làm một streamer thương mại điện tử, mức độ quen thuộc của cô đối với mạng lưới Internet có thể nói là cực cao, hàng năm dạo chơi ở tuyến đầu ăn dưa, Cố Lam nhanh chóng tìm kiếm tất cả thông tin liên quan từ nhiều phương tiện truyền thông địa phương, video ngắn, vòng bạn bè, và thậm chí cả các ứng dụng đồ ăn ngon.
Khi cô đang hăng say chiến đấu, Tần Tu Nhiên đã chuyển điện thoại di động sang chế độ máy bay, mượn điện thoại chơi game của Cố Lam, bắt đầu tìm kiếm tên mình.
Tin đồn này rất bất lợi, cũng rất xui xẻo đối với anh.
Anh sẽ không tùy tiện đối phó với trận chiến quan hệ công chúng này dưới tình huống chưa có bất kỳ sự chuẩn bị nào.
Khi hai người đang cố gắng tìm ra nguồn gốc của tin đồn, dưới tòa nhà của Cố Lam, một nhóm vệ sĩ đã bao vây chặt chẽ khu chung cư kiểu cũ của Cố Lam.
Ở giữa đám vệ sĩ là một người phụ nữ giàu có mặc sườn xám ngồi xe lăn, mặt bà ấy không có biểu cảm gì nhìn cánh cửa sắt màu xanh lục trước mặt, lạnh lùng nói: “Còn chưa liên lạc được với cậu chủ à?”
“Cậu chủ còn chưa nghe điện thoại.”
Vương Cương hạ giọng, Hạ Di nhướng mày, Vương Cương vội vàng nói: “Nhưng căn cứ theo những bức ảnh được truyền ra, nơi cậu chủ xuất hiện lần cuối cùng chính là chỗ này, nếu bà chủ cho phép, chúng tôi có thể leo lên.”
“Còn ngại chưa đủ mất mặt hay sao?”
Hạ Di nghiêng đầu nhìn về phía Vương Cương: “Tiếp tục gọi điện thoại cho tôi, tìm một cư dân khác sống trong tòa nhà này, mở cửa ra.”
Bà ấy vừa dứt lời, một người phụ nữ trung niên từ phía sau Hạ Di kêu lên: “Mấy người làm gì vậy?”
Nghe thấy âm thanh, tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên mặc áo hoa ngắn tay đứng cách đó không xa, tay trái ôm một đống rau, tay phải ôm một con gà, đang kinh ngạc nhìn bọn họ.
Bà trông đã ngoài năm mươi, so với Hạ Di được bảo dưỡng tốt, khuôn mặt của người phụ nữ này có nhiều nếp nhăn, rõ ràng đã trải qua nhiều thăng trầm.
Bà rất cao, nhìn qua rất đ ẫy đà, trên vòng eo tròn trịa mượt mà đeo một chiếc túi xách, con gà trống trên tay đang kêu lên “cục cục cục tác” gắng sức vùng vẫy, rất phù hợp với nơi này, chắc hẳn chính là cư dân ở đây.
Thấy tất cả mọi người nhìn sang, người phụ nữ lùi lại một bước, hơi căng thẳng: “Cái đó, tôi chỉ là đi ngang qua, nếu các người muốn báo thù, tôi nhất định sẽ không báo cảnh sát.”
“Bà là người sống ở nơi này?”
Vương Cương lập tức nhạy bén lên tiếng, người phụ nữ nuốt nước miếng: “Tôi có thể không sống ở đây nữa.”
Điều đó có nghĩa là bà sống ở đây.
Vương Cương liếc nhìn Hạ Di, Hạ Di ho nhẹ một tiếng, ôn hòa nói: “Chị gái này, chị không cần lo lắng, tôi tới tìm con trai tôi.”
“Con trai của cô...” Người phụ nữ không quá tin tưởng nhìn sang khu chung cư lụp xụp đổ nát: “Sống ở đây?”
“Nó không sống ở đây.” Hạ Di giữ nguyên nụ cười: “Nhưng bạn gái của nó có thể sống ở đây.”
“Cô tới can ngăn người trẻ tuổi ở cùng nhau sao?”
Người phụ nữ nhíu mày, giống như nhìn thấy kẻ thù giai cấp, Hạ Di vội vàng giải thích: “À không, sẽ không, tôi ủng hộ con tôi hẹn hò yêu đương.”
Nói đến đây, Hạ Di thở dài: “Nó đã ba mươi tuổi rồi, nếu còn không yêu đương nữa, tôi sợ rằng cả đời này nó cũng không lấy được vợ.”
“Tôi hiểu tâm trạng này.” Người phụ nữ gật đầu, giống như tìm được sự đồng cảm từ trên người Hạ Di: “Con gái tôi cũng vậy, nó cũng gần ba mươi rồi, còn chưa lấy chồng, tôi lo cả đời này cũng không ai thèm lấy nó.”
“Không phải sao? Còn trẻ không tìm được, sau này đâu dễ tìm như thế? Thằng con trai của tôi tính tình không tốt, điều kiện cũng chẳng ra sao, làm sao dễ dàng tìm được đối tượng như vậy chứ?”
“Cô cũng đừng suy nghĩ quá nhiều.” Người phụ nữ thở dài: “Nhà các cô dù sao cũng giàu có, dù sao cũng có thể tìm được, như nhà của tôi ấy à, đúng là một lời khó nói hết.”
Vừa nói, người phụ nữ dường như nhớ tới chuyện gì: “À, có phải cô định đi lên không?”
“Đúng vậy.”
Hạ Di nghe vậy, biết cơ hội đã tới, bà ấy vội vàng nói: “Chị cũng đi lên à?”
“Đúng vậy, gần đây tôi và con gái có mâu thuẫn, hôm nay không phải cuối tuần sao, tôi tới hầm con gà cho con bé.”
Vừa nói, người phụ nữ vừa gọi Hạ Di: “Đi, để tôi đưa cô lên.”
“Cảm ơn.”
Hạ Di lễ phép cảm ơn bà ta, được Vương Cương đỡ, tao nhã đứng dậy, đi đến bên cạnh người phụ nữ: “Làm phiền chị dẫn đường.”
Người phụ nữ ngây ngẩn nhìn bà ấy, một lúc sau mới nhíu mày: “Cô khỏe mạnh như thế tại sao lại muốn ngồi xe lăn?”
Hạ Di hơi sửng sốt, một lúc sau mới kịp phản ứng lại, thành thật trả lời: “Bởi vì tôi không thích đi bộ.”
Nghe thấy câu trả lời này, người phụ nữ thở dài, trong mắt mang theo mấy phần chua xót.
Bà túm lấy con gà nhấc lên, giữa tiếng con gà phẫn nộ kêu to, bà đẩy cửa ra, thở dài nói: “Nhìn là biết cô là bà chủ nhà giàu chưa từng chịu khổ gì, đúng là khiến người ta ghen tị.”
“Là do chân tay tôi không được tốt lắm.” Hạ Di nghe thấy lời này không khỏi có chút xúc động, nhưng nể mặt chuyện bà mở cửa cho bà ấy, Hạ Di vẫn lễ phép nói chuyện: “Xin hỏi quý tính của chị?”
“À, tôi tên là Dương Dung.”
Người phụ nữ đáp, lại không nhịn được cười: “Nhà cô nhất định rất có văn hóa, hỏi tên người ta cũng hỏi đến văn vẻ nho nhã, cô tên là gì?”
“Hạ Di.” Hạ Di lễ phép trả lời, đi theo sau Dương Dung.
Cầu thang kiểu cũ nhỏ hẹp, hai người căn bản không thể đi song song với nhau, chỉ có thể một trước một sau leo lên.
Con gà của Dương Dung vỗ cánh lông bay đầy trời, Hạ Di không nhịn được lùi về phía sau một chút.
Dương Dung thấy động tác này, không nhịn được bĩu môi, tò mò hỏi: “Làm sao con trai cô lại quen được bạn gái sống ở nơi này? Nhìn nhà cô có vẻ rất giàu có mà?”
“Tôi cũng không biết.” Hạ Di liếc nhìn biển số nhà mà Vương Cương đưa tới, thản nhiên đáp: “Thật ra tôi cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, chỉ nghe nói tối qua con trai tôi hình như trèo qua cửa sổ nhà ai đó.”
Vừa nói, Hạ Di vừa cau mày, không nhịn được khiển trách một câu: “Thật chẳng ra làm sao.”
“Hành vi này đúng là rất bi3n thái.” Dương Dung nghe thấy thế lập tức trở nên căng thẳng: “Nếu một người đàn ông trèo qua cửa sổ của con gái tôi như thế, tôi chắc chắn sẽ không để cậu ta đi! Cậu ta phải cưới nó.”
“Chị nói đúng.” Hạ Di gật đầu, đạt được nhất trí về điểm này với Dương Dung: “Nó phải chịu trách nhiệm với con gái nhà người ta.”
“Cũng may con trai cô không trèo qua cửa sổ của con gái tôi.” Dương Dung thở dài: “Làm con dâu của một gia đình giàu có như nhà cô thật không dễ dàng gì.”
“Cũng may.” Hạ Di mỉm cười: “Cửa sổ mà nó trèo không phải cửa sổ nhà con gái chị.”
Hai người đều vui vẻ, một hiệp kết thúc, ai nấy đều âm thầm trợn trắng mắt.
Vất vả lắm mới leo lên được tầng năm, Dương Dung khoát tay với Hạ Di: “Tôi đi tìm con gái của tôi trước, cô cứ bận việc của mình đi.”
“Đi thong thả.”
Hạ Di vẫy tay với Dương Dung.
Dương Dung quay đầu đi vài bước, ngay sau đó lại nghe thấy sau lưng truyền tới tiếng bước chân, bà nhạy bén quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Di đi theo sau lưng mình.
Hai người im lặng một lát, có hơi lúng túng, Dương Dung dẫn đầu phát huy năng lực xã giao, vẫy tay nói: “Tôi đi nhé.”
“Ừ.” Hạ Di cười: “Chị đi thong thả.”
Dương Dung đi về phía trước, đi được mấy bước, lại nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân như hình với bóng, bà không khỏi cảm thấy có gì đó không ổn.
Bà chạy bước nhỏ về phía trước mấy bước, đột nhiên dừng lại trước cửa phòng Cố Lam, quay đầu nhìn về phía Hạ Di, trợn to hai mắt: “Đứng lại!”
Hạ Di dẫn theo đám người Vương Cương đứng yên tại chỗ, nhìn Dương Dung, lại nhìn số nhà, rồi nhìn địa chỉ trong tay, trên mặt có chút kinh ngạc.
Dương Dung nhấc con gà lên chỉ về phía Hạ Di, uy nghiêm nói: “Cô đi đâu đấy?”
Hạ Di nhìn Dương Dung, sau khi im lặng một lúc lâu, bà ấy nặn ra một nụ cười: “Xin chào, thật trùng hợp, chị thông gia.”