• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Tu Nhiên không nói gì, trực giác nói cho anh biết, biểu hiện của anh không tốt lắm, không thể làm Cố Lam hài lòng.

Anh trầm ngâm suy nghĩ, sau đó trầm giọng nói: "Cho anh thêm một cơ hội thể hiện đi."

"Để em." Cố Lam hạ giọng, nói: "Anh thật sự không biết thịt gà đâu."

"Anh thật sự có thể mà."

Thấy Tần Tu Nhiên khăng khăng đòi làm, Cố Lam chần chờ một lát rồi quyết định không tranh luận chuyện gà qué với anh nữa.

Cô lùi lại một bước, gật đầu nói: "Thế em đi bắt gà cho anh."

Nói xong, Tần Tu Nhiên còn chưa kịp nói gì cô đã cầm cái cô đi nhanh chóng bắt được hai con gà.

Tần Tu Nhiên bị động tác nhanh nhẹn của cô dọa sợ. Anh vốn muốn giúp một tay nhưng lúc nhìn thấy dáng vẻ hung hãn của con gà kia thì đành từ bỏ. Anh gật đầu nói: "Vậy em dẫn đường đi, anh không biết nhà em thịt gà ở đâu."

Nhà Cố Lam không lớn, hoàn toàn không cần cô phải dẫn đường, cùng lắm là giơ tay chỉ cũng có thể nhìn thấy toàn bộ.

Nhưng vì lo lắng cho Tần Tu Nhiên nên Cố Lam vẫn cầm con gà đi lấy dao phay, sau đó dẫn anh mở cửa sân sinh hoạt ngoài sân thượng ra.

Sân sinh hoạt nhà Cố Lam là khu vực xây dựng trái phép lúc trước, còn lớn hơn cả sân thượng chính nhà bọn họ, có rất nhiều đồ lặt vặt chất trong đó.

Cố Lam bảo Tần Tu Nhiên đóng cửa lại rồi đi đến cạnh cái ao, một tay thành thạo đè con gà lại còn tay kia lập tức cắt cổ gà.

"Đợi đã." Tần Tu Nhiên nắm chặt cổ tay Cố Lam đang cầm dao phay, ánh mắt kiên định, nói: "Để anh."

"Mẹ em không biết ai thịt đâu."Cố Lam biết Tần Tu Nhiên muốn biểu hiện, cô khẽ nói: "Cứ nói anh thịt là được mà."

"Không được!" Tần Tu Nhiên lập tức từ chối: "Anh không thể nói dối như vậy được."

"Anh..."

"Còn nữa." Tần Tu Nhiên nhìn cái đầu gà, ngữ khí hơi tiếc nuối: "Anh chưa thịt gà bao giờ."

Chuyện này làm cho anh cảm thấy rất xấu hổ với con gà, chết tiệt!

Con gà bị Cố Lam đ è xuống cảm thấy không bình thường, đôi mắt nhỏ như hạt đậu của nó quay sang nhìn chằm chằm Tần Tu Nhiên. Tần Tu Nhiên thấy vậy cũng trừng mắt nhìn nó.

Cố Lam cũng để ý thấy bầu không khí giữa một người một gà này không bình thường lắm, cô ngẫm nghĩ một lát, rồi nói: "Được rồi, vậy anh nhìn động tác của em mà làm, một tay cầm chặt đầu nó thế này."

Tần Tu Nhiên nghe theo lời Cố Lam giơ tay đè lên đầu gà, cảm giác lông lông trong lòng bàn tay khiến Tần Tu Nhiên khẽ run lên, trong lòng có một nỗi sợ hãi không tên chỉ muốn nhả tay ra ngay lập tức. Nhưng anh vẫn giả bộ bình tĩnh nghe Cố Lam chỉ đạo giẫm một chân lên chân gà.

Con gà thấy anh rõ ràng là người mới vào nghề, ngay lúc chân anh đạp tới nó lập tức giãy giụa tránh ra, khiến Tần Tu Nhiên sợ đến mức quỳ rạp xuống đất, toàn bộ trọng lượng cơ thể đè hết lên người con gà. Anh phải vận dụng toàn bộ kỹ năng bắt gà đã học được mới cứng rắn khuất phục được con gà.

Sau khi chế phục được con gà hung dữ, trong lòng Tần Tu Nhiên sinh ra một cảm giác thành tựu. Anh ngẩng đầu nhìn Cố Lam, nhẹ nhàng nói: "Em đi nghỉ đi, chuyện này cứ để anh làm."

Cố Lam nhìn Tần Tu Nhiên đè cả người lên người con gà, chần chừ nói: "Hay em cứ ở đây nhìn xem sao?"

"Em ở đây thì sao anh chứng minh là anh thịt gà được?"

Tần Tu Nhiên đã không nhịn được mà bại lộ ý đồ của mình: "Mau ngồi xuống đi! Anh muốn giữ thể diện!"

"Được rồi."

Cố Lam rất bất đắc dĩ, nhìn con gà đã bị nghiền nát, cô không khỏi nói thêm vài câu: "Tí nữa anh dùng con dao cắt cổ gà nhớ phải cắt đúng động mạch, sau đó lộn ngược đầu xuống cho máu chảy ra, đợi đến lúc nó không cử động nữa là được."

"Không thành vấn đề!" Sự chú ý của Tần Tu Nhiên đều đặt hết lên người con gà, anh đang rất nóng lòng trả thù nó, miệng lập tức đồng ý: "Em cứ yên tâm."

Nhìn Tần Tu Nhiên nhấc dao lên, Cố Lam xoay người đi ra ngoài phòng khách chào hỏi các cô chú đến chơi.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Tần Tu Nhiên siết chặt cổ con gà, đe doạ: "Mau kêu vài tiếng ra hiệu mày còn sống đi, là tao thịt mà đấy, biết chưa?"

Gà trống thà chết cũng không nhìn anh, một lát sau, Tần Tu Nhiên cười gằn: "Tao không tin mày không kêu."

Nói rồi, anh kề con dao phay lên cổ con gà trống rồi nhẹ nhàng cắt xuống một đường.

Gà trống sợ hết hồn lập tức sợ hãi kêu lên "cục cục cục".

Tần Tu Nhiên cũng sợ hết hồn suýt nữa thì đánh rơi cả con dao phay xuống đất.

Anh chưa từng thịt vật sống nên không biết thì ra mũi dao lại có xúc cảm rõ ràng như vậy.

Cái cảm giác này khiến anh hoàn toàn không thể ra tay được, bàn tay cầm dao phay của anh khẽ run rẩy, chỉ cảm giác con gà trong tay anh đang giãy giụa kịch liệt.

Thịt gà cũng là một việc cần kỹ thuật, anh thật sự không làm được!

Nhưng nếu chỉ một con gà cũng không thịt được liệu Dương Dung có cảm thấy anh quá vô dụng không?

Nghĩ đến đây, tâm trí anh đã kiên định lên rất nhiều.

"Xin lỗi." Nhìn con gà trong tay, Tần Tu Nhiên lạnh giọng nói: "Kiếp sau đừng làm gà nữa."

Nói rồi, ánh mắt Tần Tu Nhiên trở nên lạnh lẽo, anh kéo dài cổ con gà ra rồi nhanh tay giơ dao phay lên cắt mạnh một phát!

Máu tươi bắn tung tóe lên mặt Tần Tu Nhiên.

Anh đứng dậy, bàn tay run rẩy cầm dao phay xoay người đi về phía cửa sân thượng.

Anh phải nói tin tốt này cho Cố Lam, anh đã thịt được gà rồi.

Nhưng chưa đi được hai bước anh đã nghe sau lưng có tiếng động.

Anh nghi hoặc quay đầu lại, chỉ thấy một con gà không đầu đứng sừng sững ở đó, dường như đang lạnh lạnh lùng nhìn anh.

Tần Tu Nhiên sửng sốt, nội dung chủ nghĩa duy vật không ngừng quay cuồng trong đầu anh, nhưng khi con gà vừa bước vài bước về phía anh thì anh không thể khống chế được bản thân và hét toáng lên: "Cứu mạng!"

Vừa nghe thấy tiếng kêu "Cứu mạng" này, Cố Lam lập tức đứng dậy bước ba bước thành hai vọt ra cửa, vừa mở toang cửa ra đã thấy Tần Tu Nhiên máu me đầy mặt vọt tới.

Cố Lam vội vàng ôm lấy Tần Tu Nhiên, các cô chú trong nhà cũng chạy ra. Sau đó, mọi người nhìn thấy một con gà không đầu đang quay cuồng trên mặt đất, máu tươi tung toé khắp nơi như hiện trường vụ án, Tần Tu Nhiên thì hét to: "Chạy mau!"

Nói rồi kéo Cố Lam chạy thật nhanh.

"Bình tĩnh đi." Sau khi nhìn rõ tình hình, mọi người cùng nhau kéo anh lại, Cố Lam thì vội giải thích: "Đó là hồi quang phản chiếu! Anh nhìn xem."

Cô vừa nói xong thì chú Vương cũng nhào tới nhấc con gà đến cạnh vòi nước dốc ngược nó lên để xối hết máu đi.

Một lúc sau con gà đã bất động.

Tần Tu Nhiên ngơ ngác nhìn con gà bất động nằm trên đất, hoàn toàn không phản ứng kịp.

Tại sao? Tại sao nó không có đầu mà vẫn di chuyển được?

Lẽ nào đây chính là phản xạ có điều kiện của thần kinh thực vật sau khi chết sao?

Tần Tu Nhiên dùng lý thuyết khoa học mình biết để xây dựng bức tường tâm lý cho mình, Cố Lam bên cạnh nhìn anh ngẩn ngơ đứng đó, biết anh bị doạ sợ nên cô vội vàng đỡ người vào nhà: "Không sao đâu, đầu gà không quan trọng lắm, chém đứt rồi vẫn có thể nhúc nhích được. Anh uống nước đi." Cố Lam rót nước đưa cho anh, Tần Tu Nhiên cầm lấy uống một hớp. Cố Lam tiếp tục động viên: "Uống cho đỡ sợ."

Tần Tu Nhiên ngồi một lúc lâu mới từ từ bình tĩnh lại.

Sau khi tìm ra lý do tại sao con gà lại đứng dậy được, lúc này anh mới ý thức được vừa nãy mình đã làm gì.

Vừa nãy anh đã hô cứu mạng!

Anh lại hô cứu mạng với Cố Lam ngay trước mặt mọi người!

Nhìn mọi người xung quanh một lượt, Tần Tu Nhiên thấy ai cũng đang nhìn anh, ánh mắt biểu thị nỗi lo lắng "Người đàn ông này không được".

Ngay cả Dương Dung cũng cầm dao phay đứng hóng hớt.

"Tu Nhiên." Dương Dung lo lắng hỏi: "Cháu vẫn ổn chứ?"

"Cháu không sao ạ." Tần Tu Nhiên căng thẳng nắm chặt cái chén, cố gắng cứu vãn hình tượng của bản thân: "Dì, vừa nãy là tại bất ngờ quá, cháu..."

"Tu Nhiên." Cố Lam không nhìn nổi nữa, cô đè lại vai anh, thâm thuý nói: "Con người đều nên làm những chuyện mình am hiểu."

Anh kiếm tiền là được rồi.

Câu sau Cố Lam không nói nhưng nhìn ánh mắt kiên định của cô Tần Tu Nhiên cũng hiểu được.

Anh hít sâu một hơi, gật đầu: "Cháu xin lỗi dì, lại gây phiền toái cho mọi người rồi."

"Không sao, không sao." Dì Trương vội vàng làm dịu bầu không khí: "Vừa nhìn đã biết tổng giám đốc Tần không phải người biết thịt gà, để dì, để dì ra giúp ông Dương cho."

"Tôi cũng đi." Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chú Vương nói xong, mọi người cùng nhau xuống bếp, người thịt gà người mổ cá, còn ai không có việc gì làm thì đi quét nhà, trong phòng lập tức náo nhiệt lên.

Nhìn mọi người đang bận rộn, Tần Tu Nhiên ngồi trên sa lông hơi suy sụp.

Cố Lam vỗ vỗ vai anh, an ủi: "Đừng nghĩ nhiều, lát nữa chúng ta đi chơi bóng, đánh bóng xong thì sẽ vui ngay thôi."

"Ừ."

Tần Tu Nhiên không nói nhiều nhưng anh vẫn đang nghĩ về nó.

Anh không cho phép bản thân thất bại, ngã chỗ nào thì phải đứng lên chỗ đó.

Cố Lam nói đúng, anh không thạo thịt gà nhưng rất thạo kiếm tiền!

Anh nhất định phải để hai chuyện này hoà nhau, kiếm lại thể diện cho mình!

Ngẫm nghĩ một lát, Tần Tu Nhiên lấy điện thoại ra nhắn tin cho Đào Nhiên.

"Chuyện mua đồ thế nào rồi?"

Đào Nhiên: "Thiếu gia yên tâm, đang chọn mua rồi ạ, một tiếng nữa sẽ đến nơi."

Nhìn thấy hai chữ "chọn mua", trong đầu Tần Tu Nhiên chợt hiện lên ba dấu "???", nhưng nghĩ tới trước đây Đào Nhiên từng làm người mua sắm cho công ty nên không để ý nữa.

Có lẽ là quen miệng thôi.

Anh yên tâm cất điện thoại đi, bắt đầu ra nhập đội ngũ quét tước vệ sinh, nhưng mọi người không cho anh cơ hội. Sau giai đoạn lúng túng tranh đoạt việc nhà, cuối cùng Dương Dung cũng ra nhờ mọi người giúp dọn bàn ăn. Bọn họ xếp bàn ăn và bàn chơi mạt chược lại với nhau ròi vui vẻ ngồi xuống ăn cơm.

Chú Vương làm người đại diện ở đây, đầu tiên chú ấy rót cho Tần Tu Nhiên chén rượu, nói: "Nào, tổng giám đốc Tần..."

"Chú Vương." Tần Tu Nhiên đứng lên, giơ hai tay nhận lấy chén rượu, vội vàng ngắt lời chú Vương: "Chú đừng khách khí, cứ gọi cháu Tiểu Tần là được."

"Ai da." Chú Vương cười xấu hổ: "Quen rồi, lúc trước làm thư ký trong công ty nhìn thấy những ông chủ là lại sợ mắc lỗi, chà!" Chú Vương ngồi xuống rồi cạn một chén với Tần Tu Nhiên, ngẫm nghĩ thế nào, ông ấy bắt đầu tìm hiểu tình hình của Tần Tu Nhiên: "Chú nghe nói nhà Tiểu Trần mở công ty, kinh doanh cái gì vậy?"

"Cái gì cũng làm ạ." Tần Tu Nhiên cân nhắc nói: "Nhà cháu bắt đầu từ kinh doanh năng lượng, sau đó chuyển sang đầu tư, cái gì cũng đầu tư một ít."

"Đầu tư hay lắm!" Dì Trương lập tức tiếp lời: "Dì nghe nói cái cậu xem mắt với Lam Lam lần trước cũng làm đầu tư, thu nhập hàng năm đến hơn triệu tệ. Tiểu Tần, một năm cháu kiếm được bao nhiêu?"

"Ờm..." Tần Tu Nhiên hơi bối rối, anh vừa chần chừ đã nghe dì Trương thao thao bất tuyệt nói. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

"Nhà ở Nam Thành đắt lắm, phải nỗ lực nhiều lên mà tranh thủ mua cái nhà bốn phòng hơn trăm mét vuông, một lần là được, miễn sau lại đổi nhà, phiền phức. Cháu là con một sao? Cháu có muốn sinh đứa thứ hai không? Cháu..."

"Dì Trương."

Cố Lam thấy dì Trương nói liên tục thì vội vàng gắp miếng thịt để vào bát bà ấy: "Mau ăn đi, đừng hỏi nữa."

"Ôi ôi, còn chưa kết hôn đã bênh người ta rồi." Dì Trương nhìn ra Cố Lam đang giúp đỡ Tần Tu Nhiên thì vừa ăn thịt vừa bất mãn nói: "Dì Trương cũng chỉ muốn tốt cho cháu thôi, không có nhà..."

"Nhà là chuyện nhỏ."

Thấy Cố Lam lúng túng, Tần Tu Nhiên giả vờ thờ ơ nói, mọi người trên bàn nghi hoặc nhìn anh. Tần Tu Nhiên khẽ mỉm cười, nói tiếp: "Cháu đã mua một căn ngàn mét vuông làm quà cho Lam Lam, do cô ấy đứng tên, là tài sản trước hôn nhân của Lam Lam. Nếu cô ấy không thích, cháu có thể đổi sang biệt thự hoặc trang viên, tuỳ ý cô ấy."

Nghe vậy, tất cả mọi người đều kinh hãi trừng to mắt.

Cố Lam không ngờ Tần Tu Nhiên lại đột nhiên khoe khoang tài phú, cô vội vàng bảo anh câm miệng.

Nhưng cái đoạn cao trào "Nương nương chỉ cần liếc mắt một cái", thái giám liền biết "Quỳ xuống đất chỉ cây dâu mắng cây hoè, tự tát mình hai cái cho người khác xem, sau đó đánh cho đối phương hai cái tát" đã không xảy ra.

Đối mặt với Cố Lam không ngừng nháy mắt, Tần Tu Nhiên suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy,... 

Đây có lẽ là một sự khích lệ.

Nếu không sao Cố Lam lại kích động như vậy chứ?

Thế là anh tiếp tục cho Cố Lam "mặt mũi", cố gắng để mọi người cảm nhận được sự chân thành, tình yêu và thực lực cá nhân hùng hậu của anh cho mọi người thấy.

"Cháu còn định mua cho Lam Lam một cái xe thể thao. Lam Lam thích màu vàng, cháu sẽ làm cho cô ấy một chiếc siêu xa được chế tạo riêng bằng vàng 24K nguyên chất, trên cửa xe sẽ viết tên Lam Lam. À, cháu còn muốn mua thêm cái MPV nữa, vậy thì Lam Lam và dì đi lại sẽ thoải mái hơn."

"Ừm..." Dương Dung muốn nói gì đó.

Nhưng Tần Tu Nhiên lại giơ tay ra hiệu cho bà dừng lại, dường như đã đoán được bà đang nghĩ gì: "Đừng lo lắng, cháu sẽ làm tài xế cho Lam Lam, không để cô ấy phải lái MPV đâu."

"Không phải." Cố Lam không thể nhịn được nữa, cô gạt cho Tần Tu Nhiên đ ĩa ray: "Mẹ em muốn bảo anh ngậm miệng, mau ăn đi, đồ ăn sắp nguội rồi."

"À, đúng đúng, mau ăn đi." Dương Dung lập tức phụ hoạ theo Cố Lam, ý muốn Tần Tu Nhiên câm miệng.

Tần Tu Nhiên cảm giác được bầu không khí quái dị trên bàn ăn, anh thông minh lựa chọn nghe lời, không nói thêm câu nào nữa.

Ăn cơm xong, anh đứng lên chủ động muốn đi rửa bát, Cố Lam không để anh làm một mình mà theo sát sau lưng.

Hai người đi xuống bếp rửa bát, còn lại mấy người lớn trên nhà hai mặt nhìn nhau, chú Vương phất tay: "Tiểu Dương, chị đi theo đi."

Dương Dung thở dài, nhận lệnh đứng dậy đi theo chú Vương một nhóm bạn bè ra ngoài.

Căn phòng trống trải chỉ còn Cố Lam và Tần Tu Nhiên, Cố Lam dẫn anh đi rửa bát, mặc dù Tần Tu Nhiên chưa rửa bát bao giờ cũng vẫn dùng trí thông minh giúp Cố Lam.

Lần rửa đầu tiên, Tần Tu Nhiên phụ trách xả nước, giữa âm thanh bát đũa leng keng, Tần Tu Nhiên lén lút nhìn ra ngoài, khẽ nói: "Anh... biểu hiện vẫn được chứ?"

"Được, không thành vấn đề."

Cố Lam không đành lòng nhìn anh căng thẳng như vậy nên chủ động cổ vũ: "Mọi người đều cảm thấy anh rất tốt."

"Thế thì tốt." Tần Tu Nhiên thở phào nhẹ nhõm, anh đột nhiên nhớ đến một chuyện: "À, đúng rồi, em có muốn cái siêu xe bằng vàng 24K không?"

"Không!" Cố Lam lập tức từ chối: "Có tiền không có chỗ tiêu thì nung cái xe kia thành gạch vàng đi. Em không cần siêu xa, em thích xe đạp."

Tần Tu Nhiên hơi thất vọng, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều. Cố Lam thích cái gì thì cho cái đấy, không thích xe thể thao thì anh đưa gạch vàng vậy.

Không biết Đào Nhiên có mua gạch vàng không...

Tần Tu Nhiên trầm tư suy nghĩ, vừa rửa bát xong thì điện thoại di động rung lên.

Đào Nhiên: "Cậu chủ, tôi đến dưới lầu rồi."

Tần Tu Nhiên lập tức nhắn lại: "Mang quà lên đây đi."

Đào Nhiên: "Vâng thưa cậu chủ."

Tần Tu Nhiên mỉm cười nhìn tin nhắn của Đào Nhiên rồi cất điện thoại đi.

Cố Lam vừa quay đầu đã nhìn thấy nụ cười tươi tỉnh trên mặt Tần Tu Nhiên thì tò mò hỏi: "Sao anh lại cười kỳ quái thế?"

"Không có gì." Tần Tu Nhiên vội vàng quay đầu lại, dịu dàng nói: "Chỉ là muốn cho em một niềm vui bất ngờ thôi."

Trong lòng Cố Lam "Ầm" một tiếng, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng kêu của Dương Dung bên ngoài.

"Lam... Lam Lam! Xảy ra chuyện rồi!"

Vừa nghe vậy, Cố Lam lao vụt ra bên ngoài mở toang cửa ra, chỉ thấy ngoài hành lang chiêng trống vang trời, pháo hoa nổ tung toé.

Đào Nhiên cầm một cái cờ thưởng đi đầu, sau lưng là đội danh dự khua chiêng gõ trống và một đám người khiêng quà đang chen chúc ngoài hành lang.

Nhóm ông bà kinh hãi nhìn Đào Nhiên bước từ xa tới gần, sau đó, cao giọng hỏi: "Xin hỏi vị nào là cô Dương Dung?"

Tất cả mọi người đồng thời ngoảnh sang nhìn Dương Dung, Dương Dung vội vàng xua xua tay: "Không, không phải tôi."

Đào Nhiên liếc nhìn Dương Dung đang nói thì thấy Cố Lam kinh ngạc đúng bên cạnh, thế là lập tức chắc chắn đây chính là mẹ vợ tương lai của cậu chủ.

Anh ta cầm cờ thưởng đi tới đưa cho Dương Dung, trịnh trọng nói: "Cô Dương Dung, đây là quà ra mắt cậu chủ nhà chúng tôi tặng ngài, dưới lầu còn có một xe tải nữa, hoan nghênh ngài đi kiểm tra."

"Cậu... Cậu chủnhà cậu là ai?" Dương Dung run run hỏi.

Đào Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tần Tu Nhiên đang trợn mắt nhìn tất cả, anh ta nở nụ cười kiêu ngạo.

"Cậu chủ."

Tất cả mọi người lập tức nhìn lại, trong mắt Tần Tu Nhiên tràn đầy ý cự tuyệt "Đừng nói chuyện, đừng gọi tôi!", nhưng có lẽ Đào Nhiên hoàn toàn không bận tâm đ ến tâm trạng của anh, thậm chí còn tranh công: "Đã đưa quà đến rồi ạ."

Nói xong, Đào Nhiên đỡ Dương Dương đang cứng đờ người xoay người lại để cho Tần Tu Nhiên  nhìn rõ chữ trên tấm cờ hiệu.

"Mẹ vợ tốt nhất, lưu danh thiên cổ."

Nhìn ánh mắt chỉ toàn "Khen tôi đi, khen tôi đi" của Đào Nhiên, Tần Tu Nhiên nuốt nước bọt.

Chú Vương đứng cạnh không khỏi lẩm bẩm: "Tiểu Dương, tôi bảo chị gọi điện cho bệnh viện mà chị không nghe, bệnh nặng đến mức lẩm cẩm rồi à? Lại còn thuê đám diễn viên quần chúng này nữa, thế này phải tốn bao nhiêu tiền đây... Tôi đã bảo rồi, Lam Lam làm gì may mắn đến mức tìm được tổng giám đốc cơ chứ! Quá hồ đồ rồi! Tổng giám đốc thì có gì hay đâu? Khu tập thể xưởng dệt số ba chúng ta không làm loại chuyện bán nữ cầu vinh này!"

"Tổng giám đốc Tần!" Nói rồi, chú Vương tức giận xoay người lại nhìn Tần Tu Nhiên, cao giọng nói: "Hôn sự này, lão Vương tôi là người đầu tiên phản đối!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK