"Ý của đại ca là..."
Đám cướp chần chừ, đại ca lạnh lùng nhìn vào tấm bảng hiệu của công ty Du Mặc Văn Hóa phía đối diện: "Trước hết cứ tìm một người trong công ty của bọn họ, bảo người quen lừa cô ta ra."
Nghe được đề nghị này, tất cả mọi người đều lộ ra ánh mắt đồng tình.
Nhân viên kỹ thuật tra từ máy tính ra tin tức của toàn bộ công nhân trong công ty Du Mặc Văn Hóa, mọi người xài lại chiêu trò cũ, bắt đầu gọi điện thoại cho đồng nghiệp của Cố Lam.
Chẳng bao lâu sau, bọn họ đã lừa được một đồng nghiệp tới. Người này hùng hùng hổ hổ đi xuống, đi đến con đường nhỏ ở vị trí đã chỉ định, vừa mở mồm ra mắng: "Sao đang yên lành lại chui vào cái xó này...", đã bị mấy anh trai cao to thẳng tay trùm đầu lôi đi, kéo vào xe tải van.
Đồng nghiệp A bước vào xe tải van, nhìn thấy nòng súng đang dí vào đầu mình, vội căng thẳng mở miệng: "Đây... Đây là súng thật sao?"
"Cô là đồng nghiệp của Cố Lam à?" Đại ca cầm đầu ngồi ở hàng ghế trước quay đầu lại, cất giọng cực kỳ lạnh lẽo.
Đồng nghiệp A nuốt nước bọt: "Làm... Làm sao vậy? Cô ấy chọc vào đại ca à?"
"Gọi điện thoại dụ cô ta ra đi." Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đại ca sai người ném điện thoại cho đồng nghiệp A, đồng nghiệp A cầm điện thoại lên, bàn tay run cầm cập: "Đại ca, anh... Anh làm vậy là muốn..."
"Bảo cô gọi thì cô cứ gọi đi, lảm nhảm gì mà lắm thế không biết!"
Đồng nghiệp A vội vã gật đầu, gọi điện thoại cho Cố Lam.
Cố Lam nhìn dãy số trên điện thoại di động, cảm thấy hơi đáng ngờ. Streamer này vẫn luôn có quan hệ cạnh tranh với cô, vì sao lại tự dưng gọi điện thoại cho cô chứ?
Cô bấm nghe điện thoại, nghi hoặc mở miệng hỏi: "A lô?"
"À thì, Cố Lam ơi," Đồng nghiệp A cất giọng hết sức kỳ quặc: “Cô có muốn... Xuống lầu không?"
"Vì sao tôi lại phải xuống lầu?" Cố Lam hết sức hoang mang.
Đồng nghiệp A xấu hổ cười cười liếc nhìn những họng súng của đám cướp chỉa lên xung quanh mình, vội vàng tìm lý do: "Xuống uống cốc cà phê được không?"
"Sao tự dưng cô lại muốn mời tôi uống cà phê?" Cố Lam cảnh giác: “Trước đây cô chưa bao giờ mời tôi xuống lầu uống cà phê, hay là cô..."
Vừa nghe cô tỏ thái độ nghi ngờ, trái tim mọi người đều treo lơ lửng ngang đầu, sau đó lại nghe Cố Lam ướm hỏi: "Muốn vay tiền tôi hả?"
Bọn cướp: "..."
Đồng nghiệp A: "..."
"Hơ, tôi đoán trúng rồi à?" Cố Lam thở dài: “Tiểu A, tôi vừa mới gả vào nhà giàu mà cô đã tìm đến tôi hỏi vay tiền rồi, làm tôi khó xử quá đi mất. Dù gì cũng là đồng nghiệp với nhau, thế này đi, tôi cho cô vay năm tệ, không cần trả lại đâu. Cà phê thì tôi không uống, vì còn phải làm việc nữa."
Nói dứt lời, Cố Lam đã cúp điện thoại.
Người ngồi trong xe tải van đưa mắt nhìn nhau, rồi mọi người cùng nhìn về phía đồng nghiệp A. Đồng nghiệp A cuống quýt xua tay: "Tôi thật sự không cố ý mà, tôi thật sự đã cố gắng hết sức để lừa cô ấy rồi! Nhưng mà cô ấy thật sự không thân thiết gì với tôi, hay là các anh tìm một người chơi thân với cô ấy đi?"
"Ai chơi thân với cô ta?" Bọn cướp tỏ ra hung hãn, đồng nghiệp A lập tức khai ngay.
"Thầy Ken, anh ấy là chuyên gia trang điểm, anh ấy chơi thân với Cố Lam!"
"Vậy cô gọi điện thoại đi," Đám cướp dí nòng súng vào đầu đồng nghiệp A: “Gọi hắn ta xuống đây!"
"Tôi..." Đồng nghiệp A khó xử: “Tôi cũng không quen thân với thầy Ken mà."
"Vậy trong số những người cô quen, có những ai quen biết cái thầy Ken gì đó?"
"Người bạn B của tôi…"
"Vậy cô mau mau..." Đọc Full Tại Truyenfull.vn
"Người bạn B của tôi quen người bạn C, lãnh đạo của C là D, bạn gái của D là E, E có người anh em tốt là F!" Đồng nghiệp A hít một hơi tuôn ra một tràng tên người, mãi mới chịu dừng lại nghỉ ngơi, hít thêm một hơi nữa rồi nói tiếp: “F quen biết với thầy Ken!"
Nghe cô ta nói vậy, cả đám im lặng một lát, rồi một tên cướp trong số đó hỏi: "Công ty các cô có mấy người hả?"
"Công ty chúng tôi nhỏ xíu hà." Đồng nghiệp A ngượng ngùng cười cười: “Chỉ có hơn hai mươi người thôi."
"Đại ca," Tên cướp vừa đưa ra câu hỏi quay đi, nhìn về phía đại ca cầm đầu: “Nếu bắt hết cái dây kia coi như bắt một nửa nhân viên trong công ty rồi, hay là chúng ta xông thẳng vào công ty, tóm cổ Cố Lam luôn cho xong?"
"Đừng rút dây động rừng." Đại ca chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Bây giờ mày vào đó là muốn đấu súng với nhân viên công ty bọn họ à?"
"Chúng tôi không có súng." Đồng nghiệp A vội vàng nhắc nhở.
Đại ca quay đầu sang, cảm thấy hơi khó hiểu: "Không phải chứ cô em xinh đẹp, cô giúp phe nào thế? Cô muốn tụi này xông vào công ty cô đến thế à?"
"Các anh trói tôi lại, vì sao lại không trói luôn bọn họ chứ?" Đồng nghiệp A cực kỳ phẫn nộ: “Nhất là Cố Lam, lần nào cũng giành giật mối làm ăn của tôi, lần này tôi muốn nhường cơ hội cho cô ta! Các anh xông vào cho tôi, đi mà cướp cô ta ấy!"
"Đây gọi là mâu thuẫn nội bộ đấy à?" Đại ca nghe một hồi cũng hiểu ra, gật gật đầu: “Cô yên tâm, tụi này sẽ vào."
Nói rồi, đại ca đưa điện thoại cho đồng nghiệp A: "Nào, gọi điện thoại cho B đi."
Đồng nghiệp A không dám chống cự, đành ấp úng gọi điện thoại cho B: "À thì, B ơi." Cô ngại ngùng mỉm cười: “Xuống đây uống cà phê không? Loại cà phê đắng nhất ấy."
Đồng nghiệp A ngày thường luôn thích uống đồ ngọt, cô ta định dùng sự khác thường này để cho B nhận ra câu chuyện có gì đó sai sai.
Nhưng B vừa nghe cô ta nói thế đã lập tức cười ha hả: "Tốt quá, cuối cùng cậu cũng uống được cà phê đắng rồi. Tớ sẽ xuống ngay đây, cho cậu nếm thử chút vị đắng! Chờ tớ nhé!"
Đồng nghiệp A: "..."
Cô ta rất muốn nói điều gì đó, nhưng nòng súng kề vào đầu khiến lệ nóng tràn bờ mi, chỉ có thể mắng thầm một tiếng…
Đồ ngốc.
"Trói lại đi, đừng để cô ta chạy đi báo cảnh sát."
Đại ca phái người trói gô đồng nghiệp A lại, đồng nghiệp A nước mắt rưng rưng nhìn đại ca, trong ánh mắt ngập tràn cầu khẩn.
Đại ca phất phất tay: "Bảo chúng nó phái một xe buýt cỡ nhỏ đến đây, rồi vứt cô ta lên xe."
"Xe buýt cỡ nhỏ?" Tên cướp đang lái xe nghe không hiểu cho lắm: “Xe của chúng ta không đủ lớn sao? Thừa chỗ chứa cô ta mà."
"Chứa người thì thừa chỗ, nhưng bây giờ chẳng phải chúng ta còn muốn bắt thầy Ken à?" Đại ca rất nóng nảy, vỗ lên khẩu súng: “Một nửa số người trong công ty bọn họ đấy! Cái xe tải van này chứa được chắc?"
Nhìn ra đại ca đã hơi phát cáu, đám cướp đưa mắt nhìn nhau, không ai dám nói gì nữa.
Đám người đợi một lát, B nhanh chóng đi xuống. Đến địa điểm chỉ định, cô ta bị kéo vào trong xe, dí súng vào đầu, bảo cô ta mau mau gọi điện thoại cho C.
Gọi điện thoại xong thì kéo thẳng lên chiếc xe buýt cỡ nhỏ đậu sau xe tải van rồi trói lại.
Sau một hồi thao tác, khi sắp đến giờ tan tầm, đám cướp mới tóm được Ken.
Ken bị một khẩu súng chỉ vào đầu, sợ đến run rẩy cả người. Đám cướp kia đã hơi mệt mỏi, đại ca uể oải mở miệng: "Gọi điện thoại cho Cố Lam, bảo cô ta xuống đây uống cà phê."
"Cô ấy không uống cà phê," Ken mặt mày đau khổ, trông như sắp khóc đến nơi: “Tôi có gọi cô ấy cũng không xuống đâu."
"Vậy mày nghĩ cách để gọi cô ta xuống đây đi! Nếu cô ta không xuống thì tao bắn chết mày!"
"Được rồi được rồi!" Ken vội vã gật đầu, cầm lấy điện thoại: “Vậy để tôi gọi cô ấy xuống!"
Nói rồi, Ken gọi điện thoại Cố Lam.
Cố Lam đã thu xếp hành lý xong xuôi, nhìn đồng hồ, sửa sang quần áo chỉ chờ xuất phát.
Chỉ cần đợi đến đúng 6 giờ, cô sẽ không phục vụ tư bản thêm một giây nào nữa!
Cô nhìn kim giây nhích từng bước một đến điểm cuối cùng, đúng vào khoảnh khắc sáu giờ tròn, cô xách hành lý lên, tông cửa xông ra: "Đi nào!"
Cô sải bước lao ra khỏi công ty, chỉ sợ gặp phải Giản Ngôn chuyên môn bắt cô tăng ca. Đợi đến khi an toàn chui vào thang máy rồi, cô mới nhận ra điện thoại di động của mình đang reo chuông.
Thấy tên Ken, cô hơi bất ngờ, bấm nghe điện thoại, cung kính mở miệng: "Thầy Ken đấy à? Có chuyện gì vậy?"
"Lam Lam..." Ken sụt sịt mũi, dường như rất bi thương: “Cô... có muốn cứu thế giới không?"
"Cứu thế giới á?" Cố Lam nghe không rõ: “Anh đang xem Siêu nhân điện quang đấy à?"
"Không phải.” Ken thấy Cố Lam không nghe ra điều mình ám chỉ, anh ta nhìn nòng súng tối đen như mực, dời mắt sang hướng khác, đau khổ mở miệng: “Tôi muốn nói cho cô nghe một tin tốt lành, trong ngõ nhỏ bên trái dưới tòa nhà của chúng ta hiện đang phát phiếu ưu đãi đó."
"Phiếu ưu đãi gì cơ?"
Cố Lam vừa nghe đến đây đã bắt đầu kích động, Ken đau khổ nhắm mắt: "Phiếu giảm giá một nửa cho toàn bộ chợ rau, chỉ còn lại hai phiếu, mỗi người được lĩnh một phiếu. Tôi đã lĩnh một phiếu rồi, phiếu cuối cùng tôi đã đặt sẵn cho cô, chỉ chờ cô đến lĩnh thôi."
"Tốt quá đi thầy Ken!" Giọng nói của Cố Lam tràn đầy cảm kích, cả đám nhẹ nhàng thở hắt ra, rốt cuộc cũng yên lòng.
Xem ra Cố Lam sắp đến đây thật rồi.
Ngay sau đó, chợt nghe Cố Lam nói: "Vậy để tôi bảo Phương Quyên xuống đó lấy phiếu giảm giá, bây giờ tôi không đi chợ mua đồ ăn, anh đưa phiếu cho cô ấy đi!"
Ken đờ người ra, cả đám rơi vào im lặng. Cả đám cướp siết chặt nắm tay, nghe Cố Lam vui vẻ nói: "Vậy đi nha, tôi gọi điện thoại cho Phương Quyên, anh ở đó giữ chỗ nhé thầy Ken!"
Nói xong, Cố Lam liền cúp điện thoại.
Ken ngơ ngác nhìn điện thoại di động, sau đó vội vàng xua tay: "Tôi đã cố gắng rồi, tôi thật sự đã cố gắng lừa cô ấy, tôi tuyệt đối không để lộ manh mối gì, chuyện này thật sự là ngoài ý muốn!"
"Bắn chết mợ nó đi!"
Đại ca nhắm mắt lại, đưa tay lên đỡ trán, cáu kỉnh mở miệng: "Lôi cả đám chúng nó ra..."
Lời còn chưa dứt, một tên cướp vẫn dùng ống nhòm quan sát cửa công ty của Cố Lam kinh ngạc la lên: "Ra rồi! Cô ta bước ra rồi kìa!"
Đại ca giật mình ngẩng đầu: "Sao cô ta lại bước ra?!"
"Chắc là,” Ken khe khẽ mở miệng nhắc nhở: “Tan làm đó..."
"Bịt mỏ nó lại cho tao!" Đại ca quay đầu lại gầm nhẹ, sau đó lập tức mở cửa xe ra, khí thế hùng hồn: “Hai đứa nữa, đi theo tao!"
"Đại ca có muốn mang thêm vài người nữa không?"
Tên cướp vừa đánh ngất Ken thật thà hỏi, đại ca cười nhạt một tiếng: "Một con đàn bà, một mình tao thừa sức đối phó, mang theo hai người đã là nể mặt cô ta lắm rồi."
Nói xong, đại ca lập tức lao về phía Cố Lam.
Những tên cướp ở lại trong xe tải van siết chặt nắm tay: "Đại ca oai phong!"
Vừa dứt lời, bọn họ đã phải trơ mắt chứng kiến đại ca tiến lên định dùng bao tải trùm đầu Cố Lam, lập tức bị Cố Lam nhạy bén phát hiện ra, xoay người tung cước, hung hãn đá bay đại ca!
Cố Lam khiếp sợ nhìn đại ca đầu trọc bị cô đá bay, va vào thùng rác, còn chưa kịp hỏi nhiều đã thấy hai gã đàn ông đều mặc áo sơ mi màu đen đồng loạt lao về phía cô.
Cô hít sâu một hơi, xoay người bỏ chạy, nhưng đối phương đã tóm được cổ tay cô mất rồi. Cố Lam bắt đầu dốc sức dùng tất cả các miếng võ, tay đấm chân đá, một tay chọt lỗ mũi người bên trái, một tay móc mắt người bên phải. Thấy đại ca đầu trọc lại đứng dậy một lần nữa, cô tung người nhảy lên, hung hăng đá về phía đại ca!
Đại ca ăn một cú đá ngay ngực, làm hắn phun ra một búng máu, ngã quỵ xuống đất đánh “bịch” một tiếng, đầu đập xuống nền đường ngay tại chỗ.
Cho đến lúc này, bọn cướp mới kịp phản ứng lại, sợ hãi kêu lên thành tiếng: "Cứu viện! Mau mau cứu viện! Mau đi cứu đại ca!"
Ngay lập tức, cả đám cướp trong xe tải van ùn ùn kéo ra. Cố Lam đá trái cào phải, định làm cho bọn họ biết khó mà lui. Nhưng mới giãy dụa một lát, cô đã cảm nhận được có nòng súng đang dí vào đầu mình.
Cảm nhận được cái lạnh của nòng súng, Cố Lam lập tức cứng đờ người lại.
Bọn cướp lạnh lùng mở miệng: "Cô Cố, đi một chuyến chứ?"
Cố Lam giơ hai tay lên, mỉm cười ngượng ngùng: "À thì... cũng được."
Nói rồi, đám cướp xách cổ Cố Lam lên chạy về phía xe tải van, ném cô vào trong xe rồi lái xe phóng đi như bay.
Cố Lam vừa bước lên xe đã bị dí súng vào đầu, dùng còng số 8 xích hết tay chân lại, dùng miếng vải đen che kín hai mắt.
Cố Lam nuốt nước miếng, cảnh tượng này khá là hoành tráng, hoành tráng hơn nhiều so với lần trước Tần Tu Nhiên đi bắt cô.
Nhưng đã có kinh nghiệm với Tần Tu Nhiên, cô tràn đầy tin tưởng đối với xã hội pháp chế, nuốt nuốt nước miếng, bắt đầu thử tìm cách nói chuyện với đám cướp kia: "À thì, mấy đại ca ơi, các anh là người ở đâu thế?"
"Tôi khuyên cô bớt lắm lời đi."
Một tên cướp hiểm ác mở miệng: "Còn nói nữa chúng tôi sẽ bắn cô."
"Không thể nào.” Cố Lam suy nghĩ rành mạch rồi, bèn thở dài: “Nếu các anh thật sự dám bắn tôi thì ban nãy đã bắn rồi. Nếu các anh muốn bắt tôi thì nhất định là có ý đồ khác. Có phải các anh biết tôi sắp trở thành vợ nhà giàu nên muốn bắt cóc đòi tiền chuộc không?"
Bọn cướp không ai đáp lời cô, Cố Lam bắt đầu buông lời thành khẩn: "Các anh không nên làm thế, các anh phải biết thật ra đàn ông thay vợ như thay áo ấy mà. Các anh không nên bắt tôi, mà lẽ ra nên đi bắt con trai nhà giàu thì hơn. Ví dụ như cậu em chồng tương lai của tôi, Tần Bác Văn, các anh đã nghe tên anh ấy bao giờ chưa?"
Bọn cướp: "..."
"Nếu các anh gai mắt Tần Bác Văn thì có thể bắt chồng chưa cưới của tôi cũng được mà. Hay là các anh thả cho tôi về, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ấy, các anh bắt anh ấy, chúng ta hợp tác với nhau rồi ăn chia mỗi bên một nửa là được."
"Cô nói ra những câu…” Một tên cướp nói giọng địa phương lắp bắp mở miệng: “Thật không thể tưởng tượng nổi."
Cố Lam sửng sốt, sau đó nhận ra giọng hắn: "Anh là tên lừa đảo kia sao?"
Không ngờ được Cố Lam lại thông minh nhạy bén đến vậy, bọn cướp lập tức bảo nhau im mồm.
Cố Lam lúc này đã hiểu ra: "Thì ra các anh vẫn luôn nghĩ cách lừa tôi ra ngoài, người giao hàng kia cũng là giả à? Các anh chuẩn bị kĩ rồi mới đến! Các anh thông minh lắm! Các anh thông minh như thế, trẻ trung như thế thì làm công việc gì mà chẳng được, sao lại phải làm mấy cái chuyện vi phạm pháp luật này chứ? Các anh phải biết vi phạm pháp luật là một con đường không có chiều về, các anh bắt tôi, cho dù lấy được tiền chuộc thì chắc chắn cũng phải lưu vong khắp nơi, hoặc là ngồi tù. Ăn không ngon mặc không đẹp, tội gì phải thế chứ? Vất vả lắm mới về quê xây được một ngôi nhà kiểu tây cỡ nhỏ, ngoảnh đi ngoảnh lại đã bị quốc gia phá tanh bành, chẳng phải là đau xót lắm sao? Xã hội ngày nay chỉ cần đôi bàn tay là kiếm ăn được rồi, các anh xin vào một nhà máy, làm chân bảo vệ, lĩnh lương tháng ổn định, có cuộc sống bình thường, còn được đóng bảo hiểm dưỡng lão, bảo hiểm y tế, bảo hiểm tai nạn, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm sinh sản và được hỗ trợ tiền nhà ở, chẳng tốt hơn cuộc sống đi trên mũi dao ngày ngày đổ máu này à? Các anh..."
"Câm miệng!" Bọn cướp kích động mở miệng: “Mày còn nói nữa là tao khâu luôn cái mỏ mày lại bây giờ!"
Lần này Cố Lam lập tức câm miệng.
Cô cảm thấy bọn họ thật sự dám khâu mỏ mình lại.
Thấy Cố Lam im lặng, đám cướp đưa tay lên vuốt vuốt lồ ng ngực mình.
Cũng còn may, suýt nữa đã bị cô thuyết phục rồi.
Mà nói chứ, đi làm nhà máy cũng không tệ lắm đâu.
Mọi người ai nấy đều ôm tâm sự riêng, dọc đường đi chìm trong im lặng. Cố Lam cảm nhận được xe đi qua bảy tám khúc quanh, hình như đang đưa cô lên một ngọn núi.
Một lát sau, cô bị người ta kéo xuống xe, đưa đến một nơi. Đối phương đẩy cô vào trong, cất giọng lạnh lùng: "Ngoan ngoãn mà ở lại đây đi!"
Nói xong, chợt nghe cửa đóng đánh "rầm" một tiếng, cả phòng lập tức im phăng phắc…
Chỉ còn lại tiếng hít thở của rất nhiều người.
Một lát sau, Cố Lam cẩn thận dè dặt mở miệng: "Hello? Có ai ở đây không?”
"Cố Lam?" Giọng nói của Ken vang lên.
Cố Lam vừa vui mừng vừa kinh ngạc: "Thầy Ken?! Anh ở đây à?!"
"Tôi ở đây, tất cả mọi người đều ở đây hết." Ken thở dài, anh nói xong thì Cố Lam bắt đầu nghe thấy những người ở đây lần lượt báo tên mình.
"Tôi là A."
"Tôi là B."
"Tôi là C."
...
Báo tên tuổi hết một vòng, Cố Lam đầy vẻ khiếp sợ: "Sao mọi người tụ tập hết ở đây vậy?"
Nói rồi, trong đầu Cố Lam nảy ra một ý tưởng không được bình thường cho lắm: "Công ty chúng ta tập trung mấy người này lại để làm team building đấy à?!"