Lãnh diệm toàn khi tuyết
Dư hương sạ nhập y
Xuân phong thả mạc định
Xuy hướng ngọc giai phi
(Tả Dịch lê hoa - Khâu Vi)
Tôi ít khi có hứng thú thơ văn, nhưng trong ký ức năm trăm năm về trước, lại vô tình nghe tiếng một nam tử ngâm thơ. Đêm ấy, Dao Trì bốn bề tĩnh lặng, lê trắng rụng đầy. Nam tử áo tím nhạt đó đưa tay ngắt đoá lê thanh nhã, từng vần thơ như lay động lòng người.
Mà tôi đã thoát khỏi lốt hoa, tình cờ bị hớp hồn, đứng ngẩn ngơ giữa vườn.
Ánh trăng bàng bạc nghiêng ngả trên đôi vai người ấy, mơ hồ làm cho người ta say.
Sau này, tôi mới biết bài thơ ấy tên ‘Tả Dịch lê hoa’ của Khâu Vi. Từ đó, tôi đâm ra có ấn tượng sâu sắc, mỗi khi nghe thấy người lạ đang ngâm bài thơ này, trong lòng lại trào dâng những dư vị khó tả. Dẫu sao, sau khi vừa mở mắt, nam tử thanh nhã ấy cũng là con người đầu tiên mà tôi nhìn thấy ở chốn nhân gian này. Không phải một ai khác.
Đáng tiếc, năm tháng trôi qua phí hoài tuổi thanh xuân, khi ấy, tôi lại còn quá trẻ người non dạ để hiểu ra một điều, như vậy… cũng là một loại duyên.
Chỉ là cơ duyên ấy đã biến mất ngay từ lần đầu tiên tôi vô tình gặp được. Sau này khi nhớ lại, cũng không còn cách nào tìm nữa.
Đêm khuya canh ba, tôi đột nhiên đau bụng quằn quại.
Nhớ không lầm, chiều nay tôi chỉ mới ăn hết hai quả trứng ngỗng, hai chén cơm nho nhỏ, thêm một quả táo xanh. Lẽ ra ăn thêm một quả nữa, nào ngờ con cáo ngang bướng của Cục Tuyết tranh giành với tôi. Hì hì, tôi cười dịu dàng nhường nó, còn chu đáo hỏi thêm: “Nè cáo nhỏ, có cần ta nôn ra quả táo vừa ăn xong, để nhường cho mày không?”.
Cục Tuyết đang uống trà, nói: “Không cần thiết. Đằng nào sau này nó cũng thải ra thôi”.
Hay cho một câu nhẹ nhàng thâm thuý, vậy nên giờ tôi bị Tào Tháo đuổi.
Nguyệt Lão nghèo rớt quả không sai, phòng tiên đồng không có nhà tiêu, tôi phải thắp một cây đèn dầu mò ra điện chính. Cửa vừa mở, tôi giật thót người, gã Thừa Ức đang ngủ gật trước thềm. Ban ngày khó khăn lắm mới tránh mặt được gã, đêm lại đụng độ ư?
Tôi hẩy chân xem thử, không có phản ứng mới rón rén bước qua.
Đúng lúc tôi ngứa mũi hắt hơi, gã đột nhiên tỉnh giấc.
“Tịnh Yên! Muội định đi đâu thế?”.
Tôi còn chưa trả lời, gã đã đứng phắt dậy, hai tay ôm eo tôi: “Ban ngày, muội thường xuyên đi vắng. Ban đêm, ta phải đợi trước cửa phòng muội mới mong được gặp mặt”.
Tôi ngọ nguậy hông, ý bảo gã buông tay, tôi đang vội, vội lắm, gã càng ôm chặt hơn. Tôi chun mũi, phun một câu thật nhanh: “Vậy sao vậy sao, tôi đang vội, ta nói chuyện sau nhé!”.
“Muội lấy lý do à? Muội còn chưa trả lời ta, sao cứ theo tên cao tám thước ấy thế?”.
Ầm, ‘tên cao tám thước’ hình như ám chỉ tới Cục Tuyết thì phải? Tôi lớ ngớ ra mặt, gã nói tiếp: “Ta biết hắn dung mạo anh tuấn, phong tình vạn chủng, muội đương nhiên động tâm”.
Tôi chẳng bận tâm ‘động tâm’ là thứ nhăng nhít gì, nhưng theo những lời Thừa Ức nói thì nó thực sự nhăng nhít.
“Muội đi tìm hắn à? Nói cho ta biết đi, ta và hắn muội chọn ai?”.
Tìm cái đầu ngươi, chọn cái đầu ngươi ấy.
“Không ai cả”, tôi tiện tay làm phép, Thừa Ức liền ngủ say như chết. Giải quyết nhanh gọn nhẹ, đạp gã nằm gọn sang một bên, tôi chạy như ma đuổi ra điện chính. Nãy giờ để gã lảm nhảm những điều nghe chẳng thuận tai như vậy, tôi thầm nể độ nhẫn nại cao cường của bản thân, đúng là cao cường quá!
“Phủ Nguyệt Lão quản nhân duyên không sai. Ngay cả tiên đồng cũng có tình”.
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, cái giọng trầm trầm xen lẫn lãnh đạm ấy, thêm cả một chút âm sắc thanh trong ấy, còn ai ngoài Cục Tuyết này đây. Rõ ràng, tên hồ ly này có thú vui nghe lén những chuyện mờ ám của người trong thiên hạ, không biết lúc nhỏ được dạy dỗ như nào.
Hắn ngồi dưới gốc lê, suối tóc xoã dài trên vai, tay cầm một ấm trà tinh xảo: “Tại hạ có chẳng may phá đám màn liếc mắt đưa tình của hai người rồi không?”.
Thật là hiểu lầm tai hại mà! Tôi co giò, xua tay cười: “Không phải thế. Tôi đang bận công chuyện, xong việc sẽ giải thích với ngài”.
Còn chẳng kịp nhìn xem sắc mặt Cục Tuyết trông như nào, ắt hẳn tức cười chăng?
Giải quyết xong công chuyện, tâm tình nhẹ nhõm hẳn, tôi thư thái quay trở về nơi cũ, chỉ thấy ghế đá quanh vườn đã trống trơn. Liếc nhìn cả vườn lê im lìm, tôi nghĩ thầm, về ngủ tiếp cho khoẻ.
Xui xẻo là gì? Xui xẻo là một đêm gặp toàn những chuyện ngớ ngẩn, chỉ vì cái bụng không biết điều mà ra.
Lúc tôi dừng bước, Thừa Ức đang đi đi lại lại giữa sân. Tôi còn hốt hoảng tưởng gã tỉnh dậy, định giáng thêm chú nữa. Cảm tạ trời Phật, thì ra trúng phép rồi vẫn có thể mộng du.
Nhìn trời sắp tỏ, tôi đóng cửa, an nhiên ngủ ngon lành.
***
Giấc ngủ của tôi kéo dài đến giờ Mão, bình minh đã đỏ hồng phía đông.
May thay, Thừa Ức vẫn ngủ lăn lông lốc bên hiên, tôi càng mừng.
Đêm qua về phòng, lồng ngực tôi tự nhiên đau ê ẩm không dứt. Sau khi cởi xiêm y, ánh sáng ban mai từ ngoài hiên chiếu thẳng lên gương đồng, trên ngực tôi có một vết băng nhỏ rất cẩn thận.
Tôi há hốc mồm, không hiểu thương tích này từ đâu, lại còn băng bó tử tế đến như vậy? Tính tình tôi được đám sóc trong phủ bình phẩm thuộc dạng khá ôn hoà, ngoại trừ tổ kiến lửa tự tìm tôi để đốt, chắc chắn tôi chẳng bao giờ gây sự chém giết với một ai. Nếu ai đó muốn lấy mạng của tôi, thì sao nó lại được băng bó đàng hoàng đến thế này?
Tôi hít một hơi dài, thay xiêm y rồi đến điện chính.
Nguyệt Lão không lên điện, đám thỏ nói lão đã rời phủ từ rất sớm.
Vết thương ở ngực lại nhói. Tôi vận khí hộ thể, cảm giác đau mới giảm nhẹ đi chút. Lục bếp tìm được một bó cỏ chữa thương, tạm thời yên tâm nửa ngày nữa sẽ không cảm nhận gì.
Lâu lâu Nguyệt Lão đi vắng, hôm nay tôi nhất định phải làm một chuyến du mây mới thoả lòng.
Bắt quyết gọi mây, tôi toan bay đến đảo Bồng Lai. Không ngờ nội thương nhỏ cũng khiến linh lực bị suy giảm, hốc mắt tôi hoa lên, suýt chút nữa đã ngã khỏi đám mây. Đúng lúc ấy, một bàn tay man mát giữ tấm lưng tôi lại: “Cô sao thế? Nếu đã vội thì nên cẩn thận chứ?”.
Cục Tuyết đứng trên một đám tường vân khác, gương mặt anh tuấn khẽ đăm chiêu.
“Ôi chao, thái tử à? Hôm nay sáng sớm tinh mơ nhỉ, ngài định đi đâu thế?”.
Cục Tuyết muốn ghé qua phủ Ti Mệnh Tinh Quân để bói vài lá quẻ. Tôi thấy trò này khá thú vị, bèn nói: “Hay cho tôi đi cùng ngài đi? Tôi cũng muốn xem thử bản thân mình thế nào”.
Trái với dự đoán của tôi, Cục Tuyết gật đầu tắp lự, kéo tôi đi xềnh xệch, bay một mạch đến phủ Ti Mệnh Tinh Quân.
“Bị ma nhập sao?”, tôi cười khổ trong lòng.
Khổ nỗi, đi với một kẻ tướng mạo phi phàm trên Thiên giới, cũng chẳng sung sướng gì cho cam. Tôi nhận về bao ánh nhìn sắc lẹm, kẻ xuýt xoa, kẻ hậm hực, vài tiên tử đang cưỡi mây tử tế cũng giả bộ nghiêng ngả, ma xui quỷ khiến thế nào khiến các nàng ngã thật. Nghe tiếng họ la oai oái sau lưng, tôi lắc đầu, hỏi con người vô tư lự bên mình: “Hầy, thái tử thấy ngã mà không đỡ họ sao?”.
Cục Tuyết than thở, trong lời nói thấy có lý vô cùng: “Một tiên tử ta có thể dìu đỡ, nhưng mà cô nhìn xem. Bọn họ bảo nhau ngã, thì ta sẽ biết đỡ kiểu gì? Vậy nên cho ngã cả thể đi”.
Lại nói: “Trách bọn họ giả bộ hơi lố quá”.
Tôi trỏ tay đếm, một, hai, ba,… năm tiên tử cùng ngã, liền híp mắt cười toe: “Phải phải! Cho ngã hết cả đi”.
Hắn nghe thế lướt mây nhanh hơn, lại chẳng hay tôi đã ngồi cổ vũ: “Hết cỡ nhé! Tôi bám chắc mây rồi”.
Được một lúc…
“Sao ngài điều khiển mây bay y như rùa bò thế?”.
“Nhìn xem. Sắp đến rồi, phải coi chừng đâm đầu vào cung điện”.
Bây giờ, tôi căn bản mới biết, nếu không may lao vào đỉnh cung điện, thì việc di chuyển nhanh quá sẽ dễ bị tiên nhân khác xô vào. Thảo nào, Nguyệt Lão mấy lần say rượu cưỡi mây về, mặt mũi đều tím bầm thảm hại.
Phủ Ti Mệnh Tinh Quân mới đổi một màu hồng sến súa, nếu hoa mỹ mà nói thì nó ‘khá ấn tượng’, còn nói thẳng thừng ra thì ‘ghê chết được’. Tôi bắt đầu nghi ngờ khiếu thẩm mĩ của vị tinh quân này, hình như còn là một nam nhân, xem ra thần tiên trên trời càng ngày càng khác người.
Cục Tuyết hỏi một câu thăm dò: “Thấy sao?”.
Thầm hiểu ý hắn, tôi vân vê lọn tóc, gật gù: “Chắc là một con người rất, rất rất yêu đời rồi”.
Cục Tuyết liền bật cười.
Mẹ ơi, sao không ai nói cho tôi biết, Ti Mệnh Tinh Quân lại là một nữ nhân sến súa sến sẩm chứ?
Vào phủ chính, ba tiên ti lễ phép tiếp chúng tôi.
Khuôn viên phủ đều trồng hoa mai vàng rực rỡ, tôi nhẹ nhàng nhón chân, xiêm y lả lướt lướt qua những cành mai kiêu kỳ. Còn chưa kịp dừng bước, đã nghe tiếng khinh mạn vang lên: “Ngoại trừ Thiên Đế và các vị Thiên Quân, Ti Mệnh ta đừng mơ tiếp nam nhân!”.
Tôi bặm môi, sao bây giờ mới biết đến một nơi tuyệt vời như thế này.
“Thái tử là nam hay là nữ?”.
Cục Tuyết chép miệng, trố mắt nhìn tôi nói: “Đã mất công đến tận đây rồi. Đừng lo, ở đây đâu ai là nam nhân?”.
Bị tiếng trò chuyện thu hút, Ti Mệnh Tinh Quân ngẩng đầu lên, khuôn mặt gườm gườm đột nhiên đổi sắc: “A, cô nương xinh đẹp kia, lại đây nào! Cả ngài nữa, lại hết đây”. Tôi cười gượng trong đầu, thay đổi thái độ nhanh thật đấy.
Vừa an toạ, Ti Mệnh ghé sát mặt tôi, vuốt ve khắp gò má: “Nha đầu ngươi làn da mịn màng quá, thật khiến ta muốn chạm vào nha! Nữ nhân xuân thì thật là đẹp! Ta rất có hứng tiếp những thiếu nữ trẻ trung như ngươi đó. Ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi? Ở đâu trên Thiên giới? Chức vụ gì?”.
Một câu hỏi dài lê thê. Tôi rùng mình: “Ti Mệnh Tinh Quân, tiểu tiên và thái tử Thanh Khâu đến đây, muốn xin ngài thử bói cho một quẻ”.
“Muốn bói sao? Tiểu cô nương xinh đẹp, đưa tay của ngươi đây”.
Ti Mệnh Tinh Quân vội vàng mở lòng bàn tay tôi, kéo sát về phía mình, chẳng mấy để tâm Cục Tuyết trưng ánh mắt ‘người muốn xem là ta’. Tôi bất ngờ ú ớ.
“Ti Mệnh Tinh Quân, nhầm…”.
Chữ “rồi” chưa tuôn khỏi, ngón cái Ti Mệnh đã điểm vào đường chỉ tay tôi. Một kim quang loé sáng lấp lánh, quả cầu trong suốt dần hiện lên viễn cảnh mơ hồ.
“Sao lâu vậy?”, đợi thời gian trôi qua, tôi tự hỏi.
“Hừm… để xem…”.
“Ti Mệnh Tinh Quân, có khi nào quả cầu này hỏng không?”.
“Vớ vẩn! Hỏng sao được, đồ xịn đấy!”. Ti Mệnh nâng quả cầu trên tay, gõ gõ “Ngươi và thái tử Thanh Khâu đợi ở đây, ta đi xem làm sao”.
Không biết đợi bao lâu, hai tiên ti mới chạy ra ái ngại nói: “Thái tử và vị tiên hữu đây, thật xin lỗi để hai người đợi suốt một canh giờ. Ti Mệnh Tinh Quân sai tiểu tiên tiễn khách, nói Tiên Mệnh cầu của ngài đã hỏng rồi”.
Ti Mệnh thật vui tính, mất một canh giờ mới kết luận nó hỏng. Tôi cảm thông an ủi: “Xin tiên nga chuyển lời tới ngài giúp tôi. Đừng buồn, quả cầu đó rất sáng, không sửa được vẫn có thể soi gương”.
Cục Tuyết không ý kiến gì cả, xoay người xin cáo từ.
“Tiểu nha đầu xinh đẹp, ngươi ở phủ nào vậy? Đợi ta sửa lại Tiên Mệnh cầu, truyền âm gọi cho ngươi đến nhé! Lúc ấy, nhất định sẽ coi mệnh cho ngươi! Nhớ đừng quên ta nhé”.
Tôi rời phủ, vứt lại ba chữ “phủ Nguyệt Lão”. Ti Mệnh Tinh Quân liền mắc cỡ che mặt: “Thật đáng yêu! Phủ Nguyệt Lão có cô nương đáng yêu đến thế sao? Rảnh rỗi ta sẽ ghé ngươi chơi”.
Không thể tưởng tượng nổi, tôi ớn lạnh sống lưng…
Cục Tuyết thì bình thản: “Bà ta sẽ đến tìm thật đấy, có vẻ rất thích cô”.
Đùa sao, đã thế tôi càng phải rời phủ! Cục Tuyết, có thương xót thì thu nhận người đi.
Ti Mệnh Tinh Quân vậy ra là một người đồng tính, rất căm hận nam nhân. Hèn chi vớ được tôi đi cùng, Cục Tuyết mừng húm thế.
“Cho hỏi, giờ ngài định đi đâu?”.
“Ta làm xong việc rồi”. Cục Tuyết mạnh tay phất cây quạt một cái, “Cô nương, chẳng phải cô cũng muốn ghé nơi nào hay sao?”.
Tôi cười: “Bồng Lai. Đi đảo Bồng Lai cùng tôi đi”.
“Không được. Ở đó vắng vẻ quá.” Cục Tuyết lắc đầu, xòe quạt vẻ ngẫm nghĩ.
“Lâu lâu ngài không muốn một mình một giang sơn thật sao? Như thế, mới có thể thư thái tâm hồn được”.
Đảo Bồng Lai lơ lửng giữa biển Bột Hải, đằng vân một canh giờ tới nơi.
Cả hai lách mây chúc xuống, tôi mở mắt nhìn chốn non sơn khói phủ sau hàng mi cong cong. Cục Tuyết cưỡi mây xuyên qua kết giới ngũ sắc, ráng trời đủ màu huyền ảo, cả một rừng hoa thắm sắc đang đơm bông rực rỡ.
“Đẹp tuyệt”, tôi sung sướng dang hai tay đón gió, ngắm nhìn khung cảnh đàn hạc rong ruổi theo nhau phía chân trời.
“Đến nơi rồi, bây giờ cô muốn đi đâu?”.
“Đó đó! Ngài thấy không?”.
Tôi trỏ núi Bồng Lai cao chót vót, Cục Tuyết liền gật đầu.
Đảo Bồng Lai trước kia có khá nhiều tiên nhân cư ngụ, nay phồn hoa tan dần, chỉ còn mang dáng dấp của một nơi vắng vẻ. Tôi ấn tượng nhất trước quang cảnh thác nước chảy dựng đứng, đổ từ trên đỉnh Bồng Lai xuống, tựa như tơ lụa cung nga trên Dao Trì, bên dưới thác nước là một dòng sông màu xanh ngọc nên thơ. Giá như tôi có tài hội họa thì thật tốt biết bao.
Ngồi dưới gốc tùng trên đỉnh núi, được một lúc, chiếc bụng đói meo của tôi kêu ‘ọc ọc’.
Cục Tuyết hỏi: “Đã thấy đói rồi à?”.
Tôi gật gật, hai mắt sáng long lanh.
“Tu vi cao, ăn càng ít. Ta bây giờ chưa đói, chỉ có mình cô thôi”.
Nghe Cục Tuyết nói vậy, gương mặt tôi xị lại.
Thấy tôi u sầu không thành tiếng, hắn nhất thời thở dài: “Vậy đi kiếm thức ăn”, tôi mới nhanh chóng lấy lại dáng vẻ rạng rỡ lúc ban đầu.
Bắt quyết gọi mây đến, Cục Tuyết ngẩng đầu nhìn trời xanh vời vợi, nơi có đàn chim hạc trắng muốt đang sải cánh trên bầu trời bay lượn. Gió thổi vạt áo hắn bay bay.
“Này cô nương, có muốn đổi gió không?”.
Tôi còn chưa hiểu gì, chỉ thấy hắn xoè lòng bàn tay ra, trên tay đặt vài quả Kế Bách đỏ tươi, ngay tức thì, một con chim bạch hạc lớn tách đàn bay đến.
Chàng trai trẻ xoa đầu con chim hạc, dời tầm mắt về tôi: “Còn nhìn gì? Đi thôi”.
***
Không tệ. Lần đầu tiên tôi được cưỡi một con chim hạc cỡ lớn, êm hơn đằng vân nhiều! Bộ lông trắng muốt này, coi chừng mượt hơn cả nhung nữa, sờ cũng thật là thích.
Phía sau tai tôi có tiếng người nhỏ giọng: “Bám chắc bạch hạc nhé”.
Chưa kịp thời phản ứng, bạch hạc đột nhiên hạ độ cao, sải cánh, lao thẳng xuống dưới song song thác nước đổ. Gió thổi tung tóc mái táp vào mặt lạnh toát, tôi hít vào thở ra. Tuyệt, quá mức tuyệt vời rồi. Nhưng mà, ngay trước mắt chúng tôi bây giờ là thượng lưu.
Tôi gào lên, trong gió không còn nghe rõ tiếng: “Tôi bảo, con chim hạc này đáng tin cậy không đấy?”.
“Ai biết. Ta đâu tin động vật”.
“Vút”, hạc tiên cưỡi có khác. Bạch hạc tăng tốc bay vọt lên không trung, lướt qua màn nước đang tạo bọt trắng xoá, cột nước bắn tung tóe. Tôi ngửi thấy mùi hương hoa dại ven bờ, dưới sông, từng đàn cá chép đỏ đang quẫy nước tung tăng, gió mang hương đồng nội, đúng là chốn tiên cảnh non bồng.
Tầm mắt của tôi nhanh chóng đứng hình trên gương mặt Cục Tuyết.
Sườn mặt Cục Tuyết thanh tú như thu sơn, ẩn sâu trong đáy mắt, thoáng vẽ nên một ý cười dịu dàng. Tôi nhìn thấy cả rừng hoa tuyệt mỹ đang lay động trong đôi mắt phượng dài. Nhân gian rộng như vậy, đúng là một quang cảnh mỹ lệ hiếm có.
Chỉ tiếc là, trên đảo Bồng Lai lại không có hoa lê…
Bạch hạc hạ cánh xuống khu rừng nằm rìa bên thác nước. Tôi hái hai quả táo, một quả nhường lại cho Cục Tuyết: “Thái tử ăn thử đi”.
“Tiểu Hạc Hạc, mày đói sao? Ăn đi nhé, táo chín rồi ngon lắm”.
Tôi ném cho nó vài mẩu táo, Cục Tuyết hé miệng, ngạc nhiên hỏi: “Cô gọi là gì cơ? Tên Tiểu Hạc Hạc à?”.
“Nghe đáng yêu vậy mà, ngài thấy lạ lùng sao?”.
Cục Tuyết vẫn tỉnh bơ gặm táo, một tay chống lưng, ngả người về đằng sau: “Tàm tạm, tuy rằng đúng là có hơi xúc phạm chút”.
“Không xứng? Còn muốn tên mình phải to tát hơn à? Thế thì chúng ta gọi nó là Đại Hạc Hạc đi”.
Miếng táo trong miệng Cục Tuyết có vẻ hơi khó ăn.
Ăn xong thì làm gì? Người xưa dạy, đương nhiên là phải ngủ.
Nhìn Cục Tuyết cho hạc ăn trưa, tôi ngáp lên ngáp xuống, cuối cùng ngủ quên trên tảng đá lúc nào không hay. Giấc ngủ đến bên tôi hết sức êm ái, lại dễ chịu vô cùng.
“Êm quá…”. Trong cơn mơ ùa về, tôi ôm lấy chiếc gối ấm áp ngủ mê say, mới hay bản thân mình đang ngả vào bờ vai Cục Tuyết.
Hắn cũng an tĩnh ngủ, dáng điệu hiếm thấy này đã hoạ lên một bức tranh hoàn mỹ. Chắc ngủ còn sâu lắm, tôi dậy vội làm gì?
“Đã làm gối ôm cho tôi thì làm cho trót đấy”. Tôi nói nhỏ, lại dựa đầu ngủ tiếp. Vừa tính ngủ, đã thấy bả vai kia cử động, người bên cạnh chầm chậm mở mắt: “Cô định ngủ thêm ư?”.
“Không phải, tôi cố tình đánh thức ngài thôi”.
Tôi tảng lờ đứng dậy, còn chưa tỉnh ngủ hết, đột nhiên mặt đất dưới chân vội rung chuyển mãnh liệt. Bản thân chẳng chút phòng bị nào, tôi đâm ra lúng túng, kéo theo cả người bên cạnh cũng lúng túng theo tôi. Phút chốc, hai người chúng tôi ngã lăn thành một đống.
Tôi ê ẩm, ngửa cổ nhìn lên bầu trời đang trở nên cao dần, đất dưới chân chuyển dời. Cục Tuyết vội kéo tay tôi nhảy lên lưng bạch hạc: “Không xong rồi, phải mau rời khỏi đây!”.
Chim hạc sải cánh rộng lướt gió, tiến tới sát kết giới thì bị chặn lại. Kết giới toả sáng lấp lánh, muôn vạn kim quang từ trên đỉnh liên tục tản ra khắp hòn đảo. Tôi đưa tay chạm thử, Cục Tuyết liền ngăn cản: “Chúng ta chậm hơn rồi”.
Thì ra đảo Bồng Lai đang từ từ lặn xuống đáy biển, tôi lại chưa từng nghe đến cơ chế kì lạ này. Bồng Lai Bồng Lai ơi, bộ ngươi đùa ta sao?
Xoáy nước cuồn cuộn như ác long, rít lên những tiếng hí thật dài, phút chốc đã nhấn chìm hòn đảo cô độc trong biển nước. Tôi lắc đầu nhìn Cục Tuyết: “Nhưng mà… nói thật với thái tử, tôi chưa từng ở dưới nước như mấy vị Long Vương”.
Hắn thoáng sửng sốt, cho chim hạc bay về đỉnh Bồng Lai.
“Đừng sợ, bây giờ ta giúp cô”.
Nếu không có bàn tay này của hắn, chắc chắn, một yêu hoa quen thở trên cạn như tôi đã mất mạng từ lâu. Trong lúc đảo Bồng Lai chìm dần, mảng tối bao phủ khắp nơi, Cục Tuyết độ linh, biến ra một màn thủy tiên khí hộ thể cho tôi.
Lần đầu ở dưới nước biển sâu như vậy, thời gian lại lâu nữa, tôi còn chưa yên tâm: “Thái tử chắc rằng tôi sẽ không sao chứ? Lỡ như, tôi mất mạng thì sao?”.
Cục Tuyết ngập ngừng: “… Cô thích hóa kiếp mình vậy à?”.
Tôi vung tay, cơ hồ muốn diễn giải: “Thái tử không hiểu à? Đấy là một giả thiết. Thứ gì trên đời này mà chẳng có giả thiết, bộ không phải vậy sao”.
Cục Tuyết tiếp nhận, chờ lý giải của tôi: “Như vậy, giả thiết của cô là…?”.
“Giả thiết của tôi là, thực ra, giả thiết nào cũng có thể xảy ra. Mà giả thiết nào cũng có thể không bao giờ xảy ra. Trong một giả thiết mới, đôi khi giả thiết không thực sự tồn tại, giả thiết ấy chỉ có thể biến thành hiện thực khi điều kiện không phải sự vô nghĩa. Giả thiết khiến chúng ta dè chừng, mà càng dè chừng thì người ta lại càng không tin giả thiết ấy sẽ có thể xảy ra. Tin tôi đi, tôi và thái tử đang rơi vào trường hợp cuối đấy, giả thiết ấy khó có thể xảy ra, nên là trong số chúng ta, chẳng ai dè chừng cả”.
Hắn khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Ta hiểu. Thế có nghĩa, giả thiết của cô là…”.
Tôi day đầu: “Giả thiết của tôi là trăm phần thiết thực, tuy chưa có cơ sở, nhưng cũng chưa chắc không biến thành sự thực”.
Cục Tuyết lại tiếp tục gật đầu: “Hợp lý, giả thuyết ấy của cô nghĩa là…”.
Tôi mệt mỏi: “Trời đất, ngài không hiểu thật sao? Lý lẽ của tôi là ở trong giả thiết ấy, hai chúng ta thực sự không an toàn. Còn nữa…”.
Cục Tuyết ngắt lời tôi: “Ta hiểu mà. Vậy suy cho cùng, lý lẽ của cô là…”.
Tôi hoàn toàn bất lực: “…”.
Ngồi im lặng một lúc, ước chừng thời gian trôi qua được kha khá, tôi nhìn ánh sáng mát dịu tỏa ra của viên dạ minh châu, trong lòng thắc mắc sao đảo Bồng Lai lại có thể chìm được?
“Tại vì chúng ta ngủ lâu thôi”. Cục Tuyết thở dài, gõ mạnh tay lên trán: “Bản thân ta quên rằng, hiện nay đảo Bồng Lai chịu quy luật chi phối riêng biệt của Thiên Đế, đến giờ Thân sẽ tự có kết giới tăng cường, bao bọc cả hòn đảo lặn xuống đáy Bột Hải. Có lẽ, Thiên tộc muốn bảo vệ một trong những nơi bỏ hoang cuối cùng của Thiên giới”.
Đã đến giờ Thân rồi? Hèn chi sắp trôi qua một ngày, ngực tôi hơi đau tức, cho thấy cỏ trị thương sắp sửa hết tác dụng.
“Vậy thái tử nói xem, bao giờ nó nổi lên?”.
“Tất nhiên là qua đêm. Sáng sớm giờ Mão, tất cả sẽ nổi lên”.
Ầm. Chấp nhận kẹt lại thôi.
“Dưới nước chẳng có gì vui đâu. Nếu cô đói thì kiếm gì để ăn, sau đó nghỉ ngơi đi”.
Tôi xị mặt, gật đầu một cái.
- -----------------------