Thể loại: Huyền huyễn, cổ đại, thần tiên, ngược tâm
Nhân vật chính: Tịnh Yên x Di Phong x Thanh Nghi (nữ tưng tửng vui tính, nam ôn nhu dịu dàng, si tình)
Các địa danh và các loại sinh vật có tham khảo qua trong tập tư liệu cổ Sơn Hải Kinh, số ít còn lại là dựa trên trí tưởng tượng, sáng tạo của tác giả.
Giới thiệu
Tương tư, tương tư, biết nào dứt
Nan giải lòng ta, chẳng đặng đừng.
Tiêu Tương sông chảy không ngừng
Người đi cách biệt, đứt từng ruột gan...
- -------------------
Nàng - vô ưu, cứng cỏi như đoá hoa lê trắng. Còn chàng - công tử thanh tao, dịu dàng tựa như nhánh trúc xanh…
Đây là một câu chuyện tình có ngọt ngào, có bi thương.
Đau đớn đến thế, lại không thể ngừng yêu. Cuối cùng trong đoạn duyên sinh này, ai mới là kẻ thua cuộc? Ai mới là kẻ vấn vương?
“Nàng là khói, còn ta là gió. Tịnh Yên và Di Phong… khói và gió, vĩnh viễn không chia lìa, được không?”.
Nếu được quay trở về quá khứ, chắc chắn năm đó, nàng sẽ không bao giờ bất chấp mà theo đuổi chàng nữa.
Nếu được quay trở về quá khứ, nàng chỉ muốn vĩnh viễn làm hoa lê trắng mọc chốn Dao Trì. Không yêu hận, cũng chẳng nhớ thương.
Là trời đất vốn dĩ không dung tha nàng…
………
“Là ai từng hứa, cả đời yêu ta dù trầm luân khổ ải?
Là ai từng nói, là thần hay ma, cũng không rời bỏ ta?”.
………
Thì ra, tháng năm xưa cũ ấy, từng quen biết với chàng, nàng là nữ nhân may mắn nhất thiên hạ, cũng là nữ tử cô độc nhất nhân gian…
Đôi lời của tác giả dặn dò:
+ Ý nghĩa nhan đề truyện: ‘Tiêu Tương’ là tên một dòng sông, cũng là tên một ngọn núi tiên ở tiên cảnh Thanh Khâu, nơi ở của nam chính, linh hồn của câu chuyện. Trong thời cổ, ‘Tiêu Tương’ còn là cụm từ ám chỉ sự ly biệt.
Từ ‘cô tịch’ chắc tác giả không cần giải thích nữa.
+ Về tuyến nhân vật:
Nữ chính Tịnh Yên - nàng là mẫu người khá tưng tửng tùy hứng, dám nghĩ dám làm, có ân báo ân, có oán báo oán, đôi khi còn giả ngơ khiến người ta điêu đứng. Nàng cũng không phải một mỹ nhân vẹn toàn, khuynh quốc khuynh thành, khiến ai nấy khi gặp đều nhất kiến chung tình.
Cho nên, nếu bạn muốn đọc một câu chuyện có nữ chính / nam chính thập toàn thập mỹ, bàn tay vàng, được nhiều nhân vật phụ theo đuổi, thì ‘Tiêu Tương cô tịch’ có lẽ không phù hợp. Bởi nữ chính xinh xắn thanh tú, nhưng thiên hạ rộng lớn, trên đời còn có rất nhiều người đẹp hơn.
Tịnh Yên là một cô nương trọng ân nghĩa và sống rất biết mình, biết người. Là tiên đồng giúp việc duy nhất của Nguyệt Lão, do hoàn cảnh nên tính cách có phần tự lập, có thể tự lo cho bản thân, tuy pháp lực không phải dạng quá cao cường nhưng tuyệt đối không ưa dựa dẫm vào nam chính. Nàng ấy có thể không phải là nữ cường ngạo nghễ, nhưng bánh bèo thì tuyệt nhiên không hề.
Giữa một rừng tiên nữ giỏi cầm kì thi họa, Tịnh Yên chinh phục cảm tình của nam chính nhờ vẻ đẹp thuần khiết như sương mai, suy nghĩ lạc quan, đầy tưng tửng. Nàng thích nhõng nhẽo chàng, thích phá chàng, nhưng những lúc không có chàng ở bên, nàng vẫn đủ mạnh mẽ, đủ kiên cường để đương đầu với mọi bão tố phong ba.
Khi nàng yếu đuối, chàng sẽ là người mạnh mẽ để cho nàng dựa vào, ngược lại, khi chàng có những lúc yếu lòng, nàng sẽ trở thành một cô nương kiên cường, giúp chàng xoa dịu những vết thương.
Tư duy của nữ chính rất ba chấm, nếu không muốn nói là vô sỉ, phi nhân loại, vì vậy chống chỉ định với những độc giả thích hình tượng nữ chính lạnh lùng, nghiêm túc, hoặc nữ chính dịu dàng mềm yếu, công dung ngôn hạnh như các cô tiểu thư khuê các 😂
+ Nam chính trong truyện có thể khiến mọi người cân nhắc, lại day dứt, không sao hiểu nổi đâu mới là con người thật của chàng. Giữa chốn thần tiên này, chàng là ngọn gió xuân ấm áp, cũng vừa là cơn mưa bụi tản mác mơ hồ. Ở chàng toát lên vẻ gần gũi, ôn hoà, đôi khi lại xa vời rất khó để nắm bắt. Tuy nhiên, sau tất cả mọi chuyện, chàng hoàn toàn xứng đáng.
Thật ra hình tượng của nam chính cũng không còn xa lạ. Xuyên suốt trong câu chuyện, tác giả đã xây dựng Di Phong mang dáng vẻ những nam phụ thường thấy: nho nhã và dịu dàng.
Hai tiếng ‘nam phụ’ có lẽ không ít lần khiến chúng ta ngậm ngùi. Với những độc giả đã trót yêu nam phụ, ắt hẳn trong lòng chỉ mong ngóng có ngày họ trở thành nam chính. Ngay cả Di Phong cũng suýt thành nam phụ trong cuộc đời Tịnh Yên.
Nam chính vươn lên từ hai bàn tay trắng, từ một thần tiên vô dụng, tiên thuật kém cỏi, trở thành thái tử của Thanh Khâu Hồ tộc.
(Chống chỉ định nếu bạn thích mẫu nam lạnh lùng, chiếm hữu, hoặc không chấp nhận nam chính có quá khứ kém cỏi).
Hành trình về sau của Tịnh Yên rất dài, chính trong một kiếp nhân sinh đằng đẵng đó, nàng đã cùng Di Phong trải qua bao hỉ nộ ái ố, ngộ ra bao chân lý cát bụi của đời người. Đôi khi, mỗi người chúng ta buộc lòng phải chấp nhận đánh đổi, đôi khi, có những thứ tốt đẹp nhất vĩnh viễn không thể quay trở lại…
+ Nam chính có thừa sự dịu dàng, tuy nhiên, đôi khi vẫn thích đi cà khịa người khác. Cặp đôi chính mạnh mẽ nhưng không quá cường đại, những lúc đánh nhau với kẻ thù, vẫn có lúc cả hai thua tan tác như thường:))
+ Truyện không có nam phụ chung tình, cũng không có nữ phụ độc ác. Mỗi nhân vật từ chính đến phụ đều có một số phận riêng biệt, đều sống một kiếp người bi ai. Ngoài ra, nam nữ chính không hề ngược lẫn nhau, cả hai bên nhau, cùng nhau đi qua nhiều gian khổ, chỉ là duyên phận trên đời kém ưu ái bọn họ.
+ Cốt truyện sẽ không đi theo một motif thông thường, bạn nghĩ thế này, thực tế sự việc nó lại theo hướng khác. Ví dụ như: văn án truyện có vẻ như ngược nữ, nhưng sự thật, câu chuyện này lại ngược nam nhiều hơn, nam chính mới là người hy sinh, che chở cho nữ chính.
+ Truyện không ngược dữ dội mà lại khá nhẹ nhàng, man mác buồn, giống như một cơn mưa bụi giữa đất trời Tiêu Tương, đưa con người chìm trong giấc mộng sâu. Tính cách của Tịnh Yên cũng lạc quan, tưng tửng, nên bầu không khí trong truyện khá dễ chịu.
+ Về hoàn cảnh sáng tác cũng khá thi vị, tác giả nảy ra ý tưởng viết nên bộ truyện này, sau khi nghe hai ca khúc ‘Tinh hoa phù mộng’ - Winky Thi và ‘Họa yên vũ’ - Đàm Trinh. Tuy rằng nội dung truyện không liên quan gì cả, nhưng các bạn có thể tìm nghe thử để cùng nhau cảm nhận ^^
+ Sau cùng, khi đọc truyện sẽ thấy văn án này mang tính chất lừa tình! Nhớ chuẩn bị tâm lý lắt léo.