- ------------------------
Mỗi ngày bình đạm lại trôi qua, phủ Nguyệt Lão vẫn tĩnh lặng như thường.
Nguyệt Lão rưng rưng như thể tôi vừa xa nơi này tới cả vạn vạn năm. Chưa thoả lòng, lão còn quá khích ôm Cục Tuyết, lải nhải hỏi chuyện hắn: “Sau những bốn nghìn năm, thái tử mới rời Thanh Khâu ở lại phủ đệ của ta, lỡ như ngài có vấn đề gì, ta biết phải ăn nói sao với Nhữ Hạ Đế Quân? Hơn nữa, Thanh Khâu và thiên cung bấy lâu có quan hệ thân tình”.
“Cảm tạ tiên lão, tại hạ thực sự không sao cả”. Cục Tuyết liếc nhanh tôi, tôi cũng nhìn lại hắn, nam nhân trước mặt tôi vẫn một thân áo choàng xám nhã nhặn. Lướt qua người tôi, hắn nói rất nhỏ: “Hôm nay mệt rồi, cô mau về nghỉ đi”.
Cục Tuyết vừa đi khuất, Nguyệt Lão túm tay tôi, cuống quýt hỏi: “Sao, sao rồi? Ngươi và Vân Phi, có, có tiến triển gì chưa? Ái chà, hai người làm những gì mà thấy mệt như thế?”.
Tiến triển? Nguyệt Lão càng ngày càng quá quắt, chỉ nói ra những điều nghe vô bổ, tôi nhíu mày: “Tiến triển là thế nào?”.
Lão hít hà rồi nói: “Thì là ngươi và Vân Phi ngồi sát vào nhau này, nhìn nhau thật đắm đuối, cả hai nắm tay nhau, ôm nhau, trao nhau nhiều nụ hôn ngọt ngào. Hừm… còn gì nữa không nhỉ?”.
Mỗi biểu hiện lão vừa liệt kê ra, tôi đếm bằng một đầu ngón tay, ít nhất đã năm ngón, cả hai chẳng có hành động nào giống cả. Thực ra, cũng có vài lần đi, nhưng đấy không phải là thân mật giống như một đôi tình nhân trong lời của Nguyệt Lão. Vậy dễ kết luận quá rồi: “Chưa có tiến triển gì”.
Nguyệt Lão thất vọng tràn trề, cứ tưởng tôi sẽ tranh thủ được cơ hội hiếm có, lão vỗ vai tôi động viên một tràng dài, nghe loạn óc vô cùng. Quá quắt hơn cả, còn hẹn tôi giờ Thân buổi chiều đợi ở cây Cầu Duyên.
“Quan trọng sao, hắn chỉ là một con cáo bảy ngàn tuổi thôi mà”, tôi lại lôi câu này.
Chưa để tôi tận hưởng chút bình yên hiếm hoi, Nguyệt Lão chuyển hướng bình phẩm đến gã Thừa Ức ngớ ngẩn kia. Cái gì mà ngày qua ngày ngồi nghiêm túc đợi tôi trước hiên, lão nói, ngươi mau về phòng đi, e rằng mấy cây hoa trong vườn đã bị gã cắt hết để trả đũa ngươi rồi.
Chết cha, tôi quên mất phép thuật đó không thể giữ được lâu.
Nguyệt Lão lặc lè nhớ lại: “Ngươi còn hỏi được à? Thừa Ức nghĩ ngươi thích hoa lê như thế, gã cắt hết thì ngươi sẽ xót của mà về!”.
Tôi chạy như bay về tiểu viện phía đông phủ Nguyệt Lão.
Thừa Ức đang ngồi chồm chỗm giữa sân, cổ họng tôi thông suốt, không biết nên chửi gã hay không. Thừa Ức nắm tay tôi như muốn bóp vụn thành từng mảnh: “Tịnh Yên, sao giờ muội mới về? Muội đúng là đã đi với hắn”.
Khổ lắm, tôi và Cục Tuyết chẳng có gì đặc biệt, với Thừa Ức cũng không thể bình thường hơn người bình thường nữa, tại sao lại suy diễn lắm thế? “Thừa Ức, huynh đang ở đây làm gì vậy? Không chịu về tiểu viện, chẳng lẽ huynh định làm vú nuôi canh chừng tôi hay sao?”.
“Đúng vậy, Nguyệt Bà cho phép ta ở đây vì muội”.
Tôi nhún vai, không nén nổi cảm giác muốn uýnh lộn trong lòng.
“Hôm nay ta cần phải bày tỏ! Tịnh Yên, ta… thật ra ta thích muội. Muội, là muội cũng thích ta phải không? Chúng ta đã ở chung phủ Nguyệt Lão từ nhỏ, cùng sống ở bên nhau, tên thái tử kia sao có thể cướp muội nhanh như thế!”.
Từng lời của y giống như một cơn lốc thổi bay mọi ngõ ngách bên trong đầu của tôi. Khoan đã, có gì không hay rồi!
“Ý huynh là, huynh cho rằng tôi cũng có tình cảm với huynh?”.
Thừa Ức tròn mắt, thật thà nói: “Không phải sao? Lần nào Nguyệt Lão và Nguyệt Bà giận nhau, muội cũng bảo thích huynh”.
Vai tôi bị Thừa Ức nắm mạnh, y lắc đầu, nhịn không nổi lớn tiếng: “Muội bảo xem, ta và muội là cảm giác thế nào? Cảm giác giữa muội và hắn lẽ nào còn hơn hẳn ta sao? Từ khi hắn vào phủ, muội ngày ngày xuất hiện kề bên hắn, muội có biết ta luôn nhìn theo bóng hình của muội không? Tên thái tử đó không phải người yêu muội, cũng không phải người mà muội có thể yêu, hai người hai thân phận cách biệt, ngoại trừ mình ta ra, chẳng ai phù hợp bên muội cả. Muội không hiểu hay sao?”.
“Tịnh Yên, thật ra muội thích ta hơn hắn, phải không?”.
Tôi cảm thấy nhức đầu.
“Muội mau trả lời đi, phải không?”.
Đau đầu quá. Tên Thừa Ức này sao lại ngây thơ vậy, dễ tin người như thế. Chẳng qua, biết bao nhiêu lần Nguyệt Lão và Nguyệt Bà giận nhau, tôi đều bất đắc dĩ mà đứng ra giảng hòa. Cứ mỗi lần như vậy, Nguyệt Lão lại sai tôi lần sang điện Nguyệt Bà, tìm cách nói những lời ngon ngọt giúp lão. Vì vậy, tôi phải già mồm nịnh nọt tên Thừa Ức - người hầu của Nguyệt Bà. Giờ ngẫm đi ngẫm lại, những lời nói tỏ tình của tôi với Thừa Ức, tuy chỉ là giả vờ, nhưng cũng đủ khiến người ta nổi hết cả da gà.
Ngẫm nghĩ đủ thông suốt, tôi quyết định từ chối, nhưng phải nói như nào để gã này không thấy lòng tổn thương…
“Thích huynh? Thật xin lỗi, nhưng mà chỉ là ngộ nhận từ phía của huynh thôi. Huynh về đi, yêu đương bây giờ không quan trọng bằng việc nằm ngủ một giấc thật ngon đâu. Tôi thấy huynh cũng đã sắp gục rồi”.
“Bình sinh tôi thích nhất hoa lê trắng, nguyên hình của tôi cũng là cây hoa lê. Huynh cứ phá hoại đi, chỉ sợ lúc ấy, người phải làm phân bón không ai khác ngoài huynh”.
Gã không biết bảo sao, mãi sau đành lắp bắp xin lỗi: “Tịnh Yên. Coi như ta chưa nói gì quá đáng cả, muội bỏ qua đi nhé? Bây giờ ta phải về, ngày mai ta tìm muội được không?”.
Thừa Ức xưa nay thường ương bướng bảo thủ, dù không tin nổi gã, tôi vẫn gật đầu, đóng cửa ngủ một giấc. Trước khi nằm nghỉ, không quên đặt quả trứng trong chiếc hộp sưởi ấm hay dùng.
***
Lần đầu trót ngủ say quá giấc, tôi vội vàng nhảy xuống giường lúc giữa trưa.
Nguyệt Lão cùng Cục Tuyết đang dùng bữa trưa ở điện chính, thì ra, bữa ăn này do chính một tay Thừa Ức dọn. Nguyệt Lão nói, đằng nào lão cũng nợ tiền lương, tháng này dù tôi chăm chỉ hay làm kẻ lười biếng, kết quả vẫn cứ là nợ thôi.
“Dẫu sao tôi cũng sắp rời phủ rồi. Lúc ấy, lão nhất định phải trả bằng hết lương ba tháng cho tôi”.
“Tiểu Tịnh Yên bé bỏng! Ngươi vẫn muốn đi sao? Suốt hai trăm năm, lão tiên đã đối đãi ngươi tệ bao giờ, hức… Ngoại trừ nợ lương của ngươi chín mươi bảy lần, nhờ ngươi dọn đống tơ hồng mất hai năm, sai ngươi nấu nước Nhân Duyên Thuỷ bị bỏng da mười một lần,… lão tiên đối xử không tốt với ngươi chỗ nào?”.
Tôi gật gù, coi như lão tử tế. Cục Tuyết gắp miếng cá Hoạt vào bát, nói: “Nguyệt Hạ Lão Nhân, cũng không thể trách cứ tiên đồng được. Chi bằng, ngài thử đãi ngộ cao hơn đi”.
Nguyệt Lão dụ dỗ sẽ trả tôi sáu tháng lương. Tôi thấy còn ít quá, từ chối lão: “Không được”. Lão cắn răng tăng dần, vẫn nhận lại cái lắc đầu nguầy nguậy của tôi.
Sau ba lần tăng giá, trả tôi lương ba năm. Không sai, ba năm!
Nhưng tôi vẫn muốn dò xem thái độ lão thế nào: “Èo, tôi đã bảo không được mà. Không được là không được”.
“Vậy năm sau, lão tiên trả lương ngươi bằng số tiền năm năm!”. Nguyệt Lão vừa méo xẹo phun ra câu đó, Cục Tuyết ngồi bên liền vỗ tay ‘bốp bốp’.
Tôi vô cùng vui vẻ, từ tốn mỉm cười: “Đã bảo với lão rồi, tôi không thể không suy nghĩ lại được”.
Tôi sắp được ăn bánh hoa quế, quả đào tiên và mua xiêm y đã đời rồi! Nếu người đó là Cục Tuyết, cuộc sống của tôi còn sáng sủa hơn nữa. Theo hắn sẽ được ăn thứ quả tên Kế Bách thoả thích, còn được về Thanh Khâu thơ mộng, nghĩ đến đấy tôi đã thèm rỏ dãi.
Quả Kế Bách là lương thảo mọc duy nhất ở trên đỉnh Mẫn Sơn hẻo lánh, trước đây sinh trưởng ra rất nhiều, nhưng sau đợt nhân giới hạn hán mấy năm liền, bây giờ chỉ còn lại vài cây mọc bên nền ngọc Dư Phù.
Sau khi hứa trả lương tôi năm năm, Nguyệt Lão tiếc đứt ruột, tu rượu tâm sự cùng Cục Tuyết. Tôi nghe được khá nhiều chuyện hay ho, từ vấn đề nhỏ con cho đến chuyện đại sự. Nhỏ con như sau Dao Trì tiên hội, Thiên Đế tổng kết có mười cây hoa bị vặt trụi hết bông, đào tiên của Tây Vương Mẫu bị rụng mất hai quả. Tiên nhân xưa nay không bỏ được thói xấu, Thiên Đế cũng biết giữ thể diện, thôi thì nhắm mắt mà cho qua.
Chuyện rùm beng hơn chút, chính là Hằng Nga và Chức Nữ lại tiếp tục cãi nhau, đám thỏ cung Quảng Hằng vượt sông Ngân Hà xông vào phủ Chức Nữ, hai nàng tiên tử va chạm nhau một trận om sòm.
Tôi chỉ nghe vui vui, bởi quan hệ giữa phủ Nguyệt Lão và cung Quảng Hằng cũng chẳng hoà nhã gì cho lắm. Âu cũng vì lần nọ Nguyệt Lão buông lời trêu ghẹo Hằng Nga trên cung trăng, trêu ghẹo rất quá đáng, lại thêm vụ ngày xưa tôi ăn nhiều thịt thỏ.
Ngẫm lại, Chức Nữ và Hằng Nga xem ra còn đấu đá dài dài.
Cuối cùng, chuyện đại sự chắc chắn phải để dành, tôi suýt cười sặc sụa bởi nó quá hài hước.
Chẳng là Tam hoàng tử trên Thiên giới cùng một tiểu tiên quan kết thành đôi đoạn tụ, chẳng hay, có ngày Tam hoàng tử lại bị muội muội của tiên quan đó hớp hồn, sống chết ruồng rẫy tiểu tiên quan. Hại y khóc lóc khổ sở trước Vinh Hiển cung của Tam hoàng tử mấy ngày trời, vô tình trở thành trò cười khắp Thiên giới rộng lớn.
“Ừm. Tam hoàng tử là biểu đệ của ta, tuy nhiên, cũng lâu rồi hai người chưa gặp lại”.
“Phải, ngài nhắc lão tiên mới nhớ đấy. Chẳng phải thuở niên thiếu, y từng có một thời qua lại Thanh Khâu suốt, còn bám riết lấy thái tử hay sao? Hừm, hay lão tiên nhớ nhầm nhỉ?”.
Cục Tuyết thư thái nói: “Nguyệt Hạ Lão Nhân đúng là đã nhớ nhầm. Chuyện thơ ấu mấy ngàn năm về trước, thật ra khá lâu rồi. Phải là bám riết vị nhị đệ của ta mới đúng”.
“A đấy! Lão tiên quả nhiên lẩn thẩn rồi. Nhị hoàng tử ở Thanh Khâu bây giờ vẫn khoẻ chứ? Nghe nói, nhị đệ của ngài giờ rất có tư chất. Một ngàn năm nay, ta chưa từng có cơ duyên hội ngộ, sau lần Đế Quân vời lão tiên đến Thanh Khâu cầu duyên”. Nguyệt Lão cảm thán, “Ha ha, quả là hai huynh đệ song toàn, so với thái tử không thua kém chút nào”.
Chuyện Cục Tuyết còn có một hoàng đệ ruột thịt, bản thân tôi cũng chẳng quá ngạc nhiên. Chẳng phải các hoàng tử sẽ đấu trí với nhau để giành giật ngôi vị kế thừa, chuyện ấy quá quen thuộc hay sao? Mặc kệ, cái tôi quan tâm là Cục Tuyết sẽ ở lại Thiên giới hai năm. Mà không nơi nào ngoài phủ Nguyệt Lão cả.
Hắn nói Cửu Trùng Thiên tuy nguy nga, tráng lệ, nhưng lại thiếu đi sự thoải mái, vì vậy khi rảnh rỗi sẽ chỉ ghé qua thăm Thiên Hậu vài ngày. Tôi thấy khá tiếc nuối, thiên cung bao người khao khát được bước vào, vậy mà hắn dửng dưng không màng.
Nguyệt Lão thì vui vẻ như được dịp hồi xuân. Tôi thầm nghĩ, cứ bám đuôi Cục Tuyết hai năm trời, biết đâu sẽ xơi được ‘đùi gà’.
Tôi có não, đương nhiên hiểu giữa Nguyệt Lão và Cục Tuyết, nên chọn cục xương hay cục thịt.
Vì sao chỉ có mình Nguyệt Lão chịu thu nhận tôi ư? Bởi vì tôi chỉ là tiểu yêu không tiên cốt, Thiên giới khắp nơi đều coi thường. Thực ra, vẫn còn một lý do dớ dẩn nữa.
Năm trăm năm trước tôi thoát lốt hoa, chính lão già Nguyệt Lão say rượu, ói vào người tôi một bãi giữa Dao Trì, còn nhận lầm tôi là tiên đồng cũ của lão. Tôi cùng lão đứng cãi tay đôi, đúng lúc Nguyên Bổn Chân Quân lững thững đi qua. Vị chân quân già nua nổi tiếng xem tướng số rất chuẩn, đại loại đã nói một câu gì đó rất hoa mỹ, kết luận tôi làm sai.
“Ông nói gì vậy? Kẻ nôn vào người tôi là lão ta kia mà?”.
“Ngươi là tiên đồng của Nguyệt Hạ Lão Nhân, đứng cãi nhau với tiên thượng còn ra trò thể thống gì nữa? Hơn nữa, nhìn lướt qua nhân diện của ngươi, đã thấy tính cách ngươi chày cối, vô sỉ vô lại rồi”.
Vô lý, tôi thấy ông ta nên dẹp nghề xem tướng số thì hơn. Tôi vung tay loạn xạ, kêu mình không phải tiên đồng của Nguyệt Lão, Nguyên Bổn Chân Quân chỉ hừ lạnh một tiếng: “Trên người mặc trang phục tiên đồng rành rành, còn dám già mồm sao?”.
Bà nó, bộ xiêm y tôi vừa vơ được là của một tiên đồng.
Tôi than thân trách phận, không mặc gì thì không bị hiểu nhầm, nghĩ gì hành động nấy.
Hai lão kia sững sờ.
Một bước rời người đi, Nguyên Bổn Chân Quân mặt đỏ tía tai, tức giận cho rằng tôi vô lễ. Chân quân cùng Nguyệt Lão thở dốc trói tôi lại: “Sao ngươi dám, sao ngươi dám?!”.
Mãi sau này, tôi mới biết hành động ấy không phải, ngàn lần không phải. Thở dài, sao lúc đó không móc mắt hai lão già cho rồi, rõ ràng cố ý cười nhạo tôi đã mặc xiêm y còn quấn vải bên trong.
Thế là tôi bất đắc dĩ trở thành tiên đồng bên Nguyệt Lão. Sau vụ ấy, tôi vô tình mang tiếng xấu ‘tiểu yêu hoa vô sỉ’, người xưa tin câu ‘ngưu tầm ngưu, mã tầm mã’, làm gì có tiên nhân nào chịu nhận tôi làm công ngoài Nguyệt Lão cơ chứ?
Suy cho cùng, chính lão già nát rượu này hại tôi.
Vừa hồi tưởng, tôi vừa nhón miếng cam để ăn cho vui miệng. Con cáo Tiểu Thất đòi tranh cùng, tôi bóc vỏ cam nâng lên ngang mũi nó: “Nè nè, cáo nhỏ, nghe ta, ăn cái này sẽ có ngày giảm cân”.
Tiểu Thất hừ mũi về lòng Cục Tuyết, lại càng buồn hơn khi nghe lời hắn thốt ra: “Ta cũng thấy dạo này ngươi mập quá, sắp thành quả bóng rồi”.
Bữa ăn đó, Nguyệt Lão bỗng nhiên đau bụng dữ dội. Thấy lão trỏ vào đĩa cua hấp để gọn một góc bàn, thoáng chốc, gương mặt của Cục Tuyết tối sầm.
Tôi cuống chí, vội vàng rót một cốc nước đầy, đổ thật nhiều vào miệng lão. Cục Tuyết giục “Nhiều nữa”, tôi liền mạnh tay lắc lắc cằm lão ta. Thừa Ức đứng bên cạnh liền hỏi: “Tịnh Yên, liệu… liệu ngài ấy có nôn ra được không?”.
“Nôn cái gì, để lão ngậm miệng vào mà thôi”.
Tôi và Cục Tuyết không hẹn đồng thanh nói.
Quả nhiên lão bớt kêu ca thật, Nguyệt Lão vùng dậy thở: “Ôi, lão tiên chết mất! Bụng lão tiên đau chết mất! Ai… ai ra ý tưởng này?”.
Thừa Ức run tỳ tỳ, trỏ hai người bọn tôi. Tôi vẫn làm ra vẻ mặt như thể mình vô tội.
Nguyệt Lão trố mắt, sắc mặt chuyển từ đỏ sang trắng, lại luân phiên liên tục. Trái với những gì tôi dự đoán, lão chợt ôm chầm lấy tôi và Cục Tuyết: “Hức hức, lão tiên bớt đau bụng rồi. Cảm ơn hai người nhanh trí nhé. Phúc đức ba đời của lão tiên, thật phúc đức ba đời!”.
Cục Tuyết cảm thấy cua hấp có vấn đề, đã im lặng gạt miếng thịt kia sang một góc. Mà đâu ai ngờ được, Nguyệt Lão lại tiếc rẻ, chẳng may lên cơn đau bụng quằn quại.
Thật éo le, có câu ‘tham thì thâm’ quả không sai.
***
Đầu giờ Thân buổi chiều, tôi theo hẹn, ra gốc cây Cầu Duyên chờ Nguyệt Lão.
Cuối phủ Nguyệt Lão trồng một cây bồ đề treo đầy mảnh lụa đỏ, ngăn cách bằng một hồ nước có cây cầu bắc ngang. Đấy chính là cây Cầu Duyên.
Nguyệt Lão không chưởng quản tiên duyên, nhưng các tiên tử vẫn tìm đến để gửi gắm những ước nguyện lên đó. Theo lời Nguyệt Lão bí mật tiết lộ, người đang được đám tiên nữ cầu duyên nhiều nhất chính là thái tử Thiên Ân, trưởng nam của Thiên Đế.
Thật lắm thái tử, tôi day day thái dương, lại nói về tên Thiên Ân ấy, bản thân tôi từng gặp qua một lần. Ấn tượng đầu tiên của tôi về gã không tốt đẹp là bao.
Khi tôi mới vào phủ Nguyệt Lão, Thiên Ân ghé qua đây xin một cặp tơ hồng may mắn. Tôi không hay biết sự có mặt của gã, hôm ấy ra hồ xách nước như thường lệ, vốn là người khá dễ ngủ, chỉ cần chút gió hiu hiu cũng làm tôi mơ màng.
Đang lim dim thì nghe tiếng ‘bõm bõm’, tôi bừng tỉnh tát nước uống. Nào ngờ, cách tôi khoảng hai trượng, Thiên Ân đang ngồi cọ rửa chân, còn quẫy nước nhiệt tình. Mặt mũi tôi xám xịt như mưa dầm, vẫn cố nhẹ nhàng nhắc nhở gã, hồ nước này rất trong, chỉ để lấy nước uống mà thôi.
Ai ngờ gã nổi quạu, chửi ùm lên một trận, nói tôi là nha đầu hỗn xược, ăn gan hùm mới dám động vào gã, vân vân,… Thật vớ vẩn, tôi chưa nói năng gì thất lễ cả. Mấy chữ ‘lấy hòa khí làm trọng’ còn chưa kịp tuôn ra, đã trông thấy một quả cầu sét màu xanh đậm ném xuống, làm cháy sém một góc váy của tôi.
Tôi sửng sốt.
Tuy không phải bộ váy mình thích nhất, nhưng là bộ váy có giá cả đắt nhất tôi từng mua, chất lụa cũng mềm mại nhất nữa. Gân xanh trên trán tôi giật giật, thấy gã cười ngạo nghễ: “Sợ rồi à? Phận nữ nhi thì nên im miệng vào. Coi chừng ta sẽ nướng cháy ngươi thật đấy! Có mắt như mù mới chọc giận ông đây”.
Tôi không cần biết gã là ai, cũng không buồn quan tâm gã rốt cuộc là ai, chỉ thở dài, nhắn nhủ gã một điều…
Đừng coi thường nhi nữ!
Thật buồn cười, lúc tôi định ra tay động thủ thì Nguyệt Lão ló mặt đến.
Tâm trạng xót của đã át đi nỗi sợ mắc tội khi quân trong lòng tôi, cái gì mà thái tử Thiên Ân, hay Ân Thiên, tất cả cũng đến thế mà thôi. Tôi còn định phân thắng bại với gã, nhưng Thiên Ân vội vàng mang tơ hồng rời đi, còn tôi đã chuẩn bị sẵn tư thế chịu moi gan xẻ thịt.
Vô lễ với thái tử Thiên giới, muôn đời muôn kiếp khép vào tội khi quân.
Nguyệt Lão tức đến rụng cả râu, bù lu bù loa nói rằng tôi sẽ bị treo cổ, bị quăng vào vạc dầu sục sôi, chịu ngàn cân nhục hình, bị Thiên giới này ném xuống sông Vong Xuyên cho dã quỷ ăn thịt. Mau trốn dần đi thôi!
Lúc ấy, Nguyệt Lão giỏi tính đi tính lại thế nào, lại chưa từng nghĩ đến giả thiết tôi sẽ được tai qua nạn khỏi. Vận khí của tôi chẳng hay tốt đến mức nực cười, tên Thiên Ân ấy lại là kẻ hay quên.
Còn Nguyệt Lão có tật hay bép xép, Thiên Ân đã khéo nói, mình xin tơ hồng để cầu mong may mắn, an thuận, lý do ấy có kẻ ngốc mới tin. Rõ ràng đã có ý trung nhân. Hai ngày sau khi gã quay về thiên cung, tin tức đã lan truyền chóng mặt. Đám tiên nữ điên cuồng lùng xem ai có diễm phúc đeo tơ hồng với gã, cuối cùng tin tức càng bặt tăm, chỉ thấy Thiên Ân vẫn đi về lẻ bóng.
Diễm phúc cái cóc khô. Phải mất hơn một tháng sau này, Tịnh Yên tôi mới dám động vào nước hồ.
Chờ khoảng ba, bốn khắc, Nguyệt Lão tu rượu rảo bước đến, trên tay cầm theo vài mảnh lụa màu đỏ tươi. Tôi lập tức muốn về, nhưng trộm nghĩ sắp đến giờ Dậu rồi, dễ chạm mặt Thừa Ức chứ chẳng chơi.
Nguyệt Lão giảng một bài giáo lý dài về tình yêu, tôi ngáp lên ngáp xuống.
“Đã hiểu chưa?”, lão hỏi.
Tôi giả vờ gật đầu, lão nói tiếp: “Tốt, tốt! Vì thái tử Vân Phi là thần tiên, lão tiên không sao định duyên được. Nên bây giờ, ngươi viết ước nguyện tình yêu về y lên tấm lụa này đi! Biết đâu, trời xanh sẽ chứng giám cho lòng thành của ngươi. A ha ha”.
Xong xuôi, tôi hoá phép ẩn tàng (không ai được nhìn thấy) lên mảnh lụa màu đỏ, trao lại cho Nguyệt Lão. Lão gật gù, treo chúng lên cành cây.
Thực chất, chữ tôi vừa viết là ‘tuỳ’.
- -----------------------