Năm tháng như nước chảy bên thềm…
Tôi vẫn ngày ngày giúp Nguyệt Lão chép đống sách tình yêu dân gian vào thoại bản. Lão vô cùng suốt ruột, bởi thấy tôi và Cục Tuyết không có gì đặc biệt. Một hôm, lão ủ dột bảo tôi: “Tiểu Tịnh Yên bé bỏng, lão tiên thấy hai người các ngươi cứ bình chân như vại, thế là sao? Ngươi không muốn phủ Nguyệt Lão mát mày mát mặt sao? Tình duyên khó nắm bắt lắm, ngươi phải trau dồi thêm mới được”.
Ti Mệnh viết mệnh cách cho người phàm, nhưng phần tình duyên đều qua tay Nguyệt Lão, đa phần tham khảo thoại bản lão gửi mà chắp bút. Thế là cả hai cùng nhau song hành, viết nên bao câu chuyện nơi trần thế éo le. Đôi khi, Ti Mệnh còn thêm mắm thêm muối cho mệnh cách sinh động. Đời trước là nam nhân đã vô cùng sướt mướt, không biết bây giờ nữ nhân sẽ kinh khủng thế nào?
Nguyệt Lão thích vận phong hoa tuyết nguyệt trên đời vào tình duyên phàm nhân, còn sụt sịt: “Thật cảm động! Thật tội nghiệp cho đôi uyên ương ấy”. Tôi đành phải phụ họa cho Nguyệt Lão, cầm chiếc khăn mếu máo lau nước mắt. Lúc rảnh rỗi, lão mở Thuỷ Kính nhìn xuống nhân gian rình mò các cặp đôi hẹn hò. Lão xem rất hứng thú, còn tôi mười bữa thì cả mười ngủ gật. Hờ, chính lão làm khổ họ chứ ai.
Tôi hỏi lão tài liệu ghi chép về Thanh Khâu.
“Hửm? Sao ngươi không đến thẳng Thanh Khâu mà tìm hiểu? Muốn biết rõ một vấn đề cụ thể, không phải tiếp xúc trực tiếp là cách tốt nhất sao?”.
“Ừ nhỉ, lão nói cũng có lý”.
“Hôm nay ngươi chủ động tìm hiểu quê hương của Vân Phi, lão tiên đây mừng lắm! Chịu khó vào nhé, ha ha, ngươi cần phải biết được tiên nhân và cảnh vật nơi đó như nào, mai sau đón về Thanh Khâu mới bớt ‘bỡ ngỡ’ được”.
Tôi nheo mắt, lại cười tươi chào lão: “Không sợ bỡ ngỡ đâu. Thôi nhé thôi nhé, vậy tôi đi kiếm ít nhánh Mông Mộc dẫn đường, ghé Thanh Khâu một chuyến”.
“Ấy ấy, lão tiên đùa ngươi thôi! Tiểu Tịnh Yên bé bỏng, ngươi đừng đến đó thật! Thanh Khâu có kết giới bảo vệ, ngày nay đám thần tiên từng đi vào Thanh Khâu khá ít, có việc quan trọng lắm mới vào, nếu không chẳng đợi ngươi qua rồi”.
Thế sao? Tôi bèn mượn kim bài của Nguyệt Lão. Nguyệt Lão dùng dằng mãi, kêu tiền công khắc nó rất đắt, nếu sơ ý làm mất sẽ phải ra đường ở.
“Tôi đến Tàng Thư Các tìm sách thôi”, sau đó hứng khởi nhảy lên mây bay đi.
Tàng Thư Các chứa pho sách khổng lồ, ghi chép vạn sự trong khắp chốn thiên địa. Thư viện màu vàng son toạ lạc trên đài hoa cao ngất tạc từ đá lưu ly mướt mắt, giữa đỉnh đặt một cuốn thư án khổng lồ. Chủ nhân nó nghe đồn có họ hàng với Thái Bạch Kim Tinh, tính tình khá cổ quái. Ông ta không thích nước màu xanh, lặn lội sang Nam Hải kiếm về một loài thuỷ sinh khác lạ, làm cho sắc hồ khoác áo tím mê mị.
Bậc thang dẫn lên các dựng đứng, xếp đầy đá Đan Hoạch trơn bóng. Mấy năm trước tôi từng được sai đến, lần đầu lên đây là một ngày thảm hoạ. Đi mượn sách mà như hành khất trở về, mấy lần sau tôi quyết tâm rửa nhục, vậy nên giờ thành thục đến thế.
Nhưng kim bài không phải vật biết điều, đã rơi ‘tõm’ xuống hồ, tôi có phần bối rối. Cũng may năm ấy vì uống nước no bụng, nên tôi quen mặt cả đám ếch nơi đây.
“Cảm ơn bọn mi nhé”.
Tôi vừa bảo như vậy, tự dưng nghe thấy một giọng nữ từ sau lưng quát lên: “Tiên tỳ nhà ai, thật vướng đường người khác”.
Đó là một mỹ nhân xinh đẹp chói mắt, trên người ăn vận hoàng y xa hoa, dẫn theo tiên tỳ đang chật vật khổ sở.
Tiên tỳ ấy khó chịu nhìn tôi: “Chủ nhân nhà ta đã nói thế, còn không mau tránh đường cho người?”.
Đây còn trên tiên tỳ một cấp, là tiên đồng mà. Tôi có chút tổn thương, xị mặt dùng bộ pháp(*) đi tiếp: “Tiên cô chịu khó đi sau tôi được không?”. Nếu tránh đường bây giờ, e rằng trơn như vậy, tất cả đều sẽ ngã lộn nhào.
“Khỏi nói nữa, chủ nhân nhà ta đang vội! Ngươi đừng hòng giả điếc”.
Ai bảo những kẻ kiêu ngạo luôn cố chấp, khinh cước vượt lên trên. Tôi nhún vai nhìn hai người ngã lăn hơn mười bậc, ý nói tôi không biết gì cả. Ngược lại, chủ tớ nhà cô ta nhăn mặt, giận dữ quát mắng tôi một trận.
Một ám quang khẽ bắn thẳng tới chân, tôi hốt hoảng né tránh.
Cô ta cười ha hả, thấy tôi còn chưa ngã, tiên tỳ theo sau cũng buông lời doạ nạt tôi vài câu. Hôm nay, tâm trạng tôi rất khá, không thể để đám nữ nhân nông cạn này phá bĩnh tâm tình được.
“Sao lại đổ tại tôi? Tự do hai người chứ, hai người tự làm, tự ngã thì tự chịu”.
Tôi chẳng rảnh trả đũa, cho đám ếch trong hồ xử lý thế đủ rồi.
Sách viết về Thanh Khâu không được phong phú lắm, đa phần toàn là tư liệu nghèo nàn tôi đã từng nghe qua, nào là tiên tộc hồ ly ở đó mang họ Bạch, các vùng địa danh của Thanh Khâu, tên các đời Đế Quân cai quản,… Ngửa mặt lên trần nhà cao ngất ngưởng, tầng cao nhất trưng bày dãy sách cổ, tôi bèn bay lên tìm.
Một vạt váy rách tươm bay vào trong mắt tôi.
Èo, lại gặp người quen rồi, đám ếch chơi chiêu này xem ra độc ác quá!
“Hạng tiểu nhân nhà ngươi không đến lượt chạm tay vào sách quý. Ta cũng muốn đống sách đó”.
Lời nói vừa tuôn ra, kéo theo đôi mắt sắc lẹm đang lườm tôi. Vậy được thôi, tôi cẩn trọng chọn một cuốn cần thiết, còn thừa đẩy hết cho nữ nhân nhà kia: “Vậy xin nhường tiên cô, tôi chỉ cần một cuốn”.
Ả bất ngờ ôm không xuể, cả chồng sách cổ rơi vương vãi xuống sàn. Các chủ bực dọc, chỉ trích kẻ bất cẩn bằng bài ca dài lê thê.
“Tức chết được!”, sau lưng tôi vang lên tiếng nghiến răng kèn kẹt, không cam lòng của chủ tớ nhà họ. Nhưng tôi chẳng quan tâm gì cho lắm. Trình sách cần mượn xong xuôi, tôi bước chân ra khỏi Tàng Thư Các, tâm tình vì thế cũng trở nên hứng khởi.
“Đồ tiện tỳ kia! Ta bảo ngươi đứng lại!”.
Tôi đang định đi xuống: “Haizz… tiên cô có gì dạy bảo sao?”.
Ả đứng trên sân ngọc, khoanh tay nhìn lại tôi một lượt, ngạo mạn cười: “Cũng là một giai nhân xinh đẹp, nhưng lại không biết điều. Ngươi tưởng nói đi là đi được hay sao? Tiện nhân đáng chết! Nhìn cho kĩ đi, có biết ngươi vừa đắc tội ai không?”. Tiện nhân, tiện nhân… tuy tôi chỉ là hạng tiên đồng vô danh tiểu tốt, nhưng hai chữ này thật không hề thoả đáng.
“Chủ nhân, đừng nói nhiều với hạng ngu xuẩn nữa! Cứ trói ả đem về tộc là được”.
Được chủ, lại thêm đầy tớ đánh đồng tôi ngu xuẩn. Mặc dù, chưa chắc chủ tớ nhà họ đã biết rõ ý nghĩa từ ‘ngu xuẩn’ là gì.
“Tôi vẫn giữ khuôn khổ lễ nghi, không biết đã đắc tội tiên cô ở chỗ nào?”. Tôi chẳng hề vội gì, nói: “Nếu tiên cô muốn nhắc chuyện đầu tiên, để ông trời chứng dám, do người tự ý vượt lên trước đấy chứ. Còn vừa xong, tôi chỉ nhường đống sách theo nguyện vọng tiên cô, làm rơi sách xuống sàn, để Các chủ nhắc nhở cũng là chuyện của người. Vậy tiên cô bảo xem, tiểu tiên đã mắc phải tội gì?”.
“Ngươi…”.
“Tôi nghĩ tiên cô nên về thay xiêm y, nó rách bươm thật không xứng với nàng”. Thở dài, tôi thong thả rời đi, lại nhẹ nhàng góp ý: “Tiên cô ăn mặc cồng kềnh như thế này, khó leo là phải thôi”.
“Hỗn xược! Vẫn phải dạy cho ngươi một bài học làm gương”.
Tức thì, một dây trường tiên màu vàng bên đó quất thẳng qua má tôi.
Tôi sờ vết xước vừa xuất hiện, có thứ nước rỉ ra, chắc chắn là máu tươi. “Tiên cô tính đánh người?”.
“Ngươi là cái thá gì mà bổn công chúa không dám? Còn dám lý sự cùn chống lại ta? Sao phải nể Tàng Thư Các, hôm nay bổn công chúa đánh chết ngươi!”.
Bổn công chúa, ả ta là công chúa phương nào? Tôi cười ‘ha ha’ khô khốc: “Trường tiên này đẹp đấy”, ả quất mạnh một roi, tôi lại lùi một bước. Hình như xưa kia từng thấy qua vài người Phượng tộc dùng trường tiên như ả, Nguyệt Lão thường ngày hay dặn tôi, thà chết cũng đừng nên dây vào những người trong Phượng tộc.
Tôi nhượng bộ cũng vì an nguy phủ Nguyệt Lão.
“Ồ? Chỉ biết tránh thôi sao? Ta xem ngươi còn tránh được hay không”.
Dây trường tiên kéo dài ra gấp bội, lao thẳng giữa trán tôi như một con mãng xà hung hãn. Tôi cuống quá, giơ sách cổ lên đỡ, quyển sách dày cộp lập tức xẻ làm đôi.
Không tồi, quyển sách này khá tốt. Nếu để cho hai nữ nhân bọn tôi đánh nhau một trận chắc hẳn rất đã đời, nhưng công chúa vẫn cứ là công chúa. Tôi vứt cuốn sách cổ xuống đất, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.
Chuồn cũng chẳng được nữa, trường tiên hiểm độc ấy đã kịp cuốn chặt lấy chân tôi. Thân dưới tôi bị lôi đi xềnh xệch, sao khổ sở thế này! Tôi mếu máo. Nghĩ cách đi, nghĩ cách gì hay đi, trong lúc bí kế vung tay chém thẳng xuống.
Ôi bàn tay đáng thương của tôi…
Trường tiên đó đúng là không tầm thường, dùng để quất chó mèo cũng khá đau ra trò. “Cái gì? Ngươi cả gan làm đứt? Không… ngươi đừng hòng chạy trốn!”.
Ả hậm hực nhìn tôi thoăn thoắt thoát thân, giờ mới thấy thông thạo địa hình quả nhiên nhiều lợi thế.
Nào ai biết được ả sẽ làm gì tôi hay không? Tôi đoán, chắc chắn công chúa này sẽ vào hỏi Các chủ, điều tra xem kim bài tôi cầm xuất thân từ phủ nào, sau đó, hai từ ‘Nguyệt Lão’ sẽ khiến ả vui mừng không thôi.
Tôi định làm một phen ra hoang đảo ở ẩn, miễn chui rúc bất kì xó xỉnh nào để lánh nạn là được. Lần chần mãi, vẫn
hướng mây bay về phủ Nguyệt Lão.
Dạo qua vườn Nguyệt Uyển, Cục Tuyết đang cho sủng vật ăn. “Lại đây nào”, hắn vẫy tay gọi tới.
Tôi chẳng buồn bận tâm, đi thẳng.
‘Bộp’, cánh tay kia chống hẳn vào bờ tường, chắn ngang vầng trán tôi, “Chiều nay cũng biết ngó lơ thật rồi ư?”.
“Không có, tôi mệt lắm, tôi phải xin cáo từ”.
Hắn hơi ngẩng đầu lên, cử chỉ lúc nói chuyện cũng đẹp như tranh vẽ: “Ừ, ta cũng mệt như cô vậy. Phủ Nguyệt Lão rộng thật, đi bộ thôi đã thấy đủ mệt rồi”.
Nghe có vẻ như là ước mơ xa vời vợi, bởi vì phủ Nguyệt Lão nhà tôi vốn nổi tiếng bé như cái lỗ mũi. “Ờ, nói chuyện với ngài coi bộ mệt hơn đấy”.
“Mặt của cô sao vậy?”.
“Mới trang điểm ấy mà”. Tôi xoa xoa má lẩm bẩm, “Đã mất công mua trường tiên, sao không mua hẳn loại hàng xịn? Vậy ra dùng để doạ chó mèo, chắc hàng giảm giá từ chỗ tiên ti Ngọc Đán đây”.
“Cô nương bảo gì thế? Lại còn nhắc đến trường tiên doạ chó mèo nào vậy?”.
Tôi quên mất tai hồ ly rất thính, trước mặt tôi còn là con cáo già đã mấy nghìn năm tuổi… đành viện cớ làm việc, lui về tiểu viện sớm, nhưng quả thật không có thứ gì dễ dàng qua mặt được Cục Tuyết.
“Đừng kiếm cớ. Lại đây, kẻ hay làm phước như ta không nhiều đâu. Chỉ là một tiểu thuật nhỏ thôi”.
Ngón tay thon dài khẽ lướt qua má tôi, chỗ xước lành lại ngay thành một vết mờ mỏng. “Đã là nữ nhân, cho dù chỉ là một nữ nhân ngây ngô cũng không nên có sẹo. Cô hiểu không?”.
Tôi gật đầu, ý nói là tôi hiểu.
“Cô không cảm ơn sao?”.
“Nói câu đấy nhiều, chắc ngài cũng không thích”.
Cục Tuyết cười nhạt. Thuật khép vết thương này lẽ ra không cần nhờ tới hắn, sau này tôi sẽ tự mình làm. Tôi sờ soạng bàn tay Cục Tuyết, ngửa lên ngửa xuống, lấy làm ngưỡng mộ nói: “Sao tay cáo lại đẹp như thế nhỉ? Thái tử có bí quyết gì không? Nhìn nó, tôi lại thèm cái món chân gà hấp lá chanh”.
“Ít đánh nhau đi, ra dáng một cô nương cho tốt, tay sẽ đẹp giống như chân gà thôi”. Hắn cong khoé môi, rất nhanh vội mất hút sau những cành lê trắng.
Không chịu chia sẻ bí quyết à? Tôi lầm rầm đi mất.
***
Thừa Ức vốn không để tôi yên, bản mặt của gã luôn trơ lì xuất hiện giữa sân thạch. Tôi giả vờ đau bụng, cắt lời gã: “Thật ngại quá, hôm khác huynh hãy đến được không?”.
Thừa Ức thả tay tôi ra, gật đầu qua quýt gì đó, thế là thoát được một gánh nặng. Mới bước được vài bước, người tôi tự dưng không sao cử động được.
“Huynh đã giở trò gì?”, tôi ngỡ ngàng, nhưng Thừa Ức không đáp.
Thừa Ức làm gì ư? Tôi bắt đầu lo lắng, song bên ngoài vẫn cố giữ nét mặt thật bình tĩnh. Thì ra, có ngày tôi lại bất cẩn bị phàm nhân qua mặt.
“Chỉ là dùng ít Thoái Linh châm, khiến muội ngoan ngoãn trong vòng một, hai canh giờ thôi”.
Đầu tôi nổ một tiếng. Nhất định có kẻ đã xúi bẩy Thừa Ức, mấy tiểu xảo như này gã đâu làm nổi chứ, có ăn gan hùm cũng chẳng dám bày trò hại tôi. Cơ thể nặng nề quá, tôi ngã ngửa ra đất: “Thừa Ức, không phải huynh chỉ là một người phàm sao? Huynh định làm gì tôi?”.
Gã nhấc bổng tôi lên, giọng nói có chút bất bình: “Ta không cam tâm nhìn muội tuột khỏi tay vậy đâu”.
Tôi bất lực nhìn gã đưa mình ra ngoài vườn. Không còn sức để la, đành chờ xem gã tính giở trò quỷ gì, thấy cánh tay gã chầm chậm vạch cổ áo của tôi. Thì ra là cố tình cướp của.
Nhưng mà tôi nghèo rách như ma vậy, trên người có thứ gì để mà cho gã chứ.
“Sao áo của muội khó cởi thế?”.
Đúng vậy, chiếc áo đang mặc trên người nhiều khi tôi còn không cởi được. Cũng bởi cúc áo hỏng từ lâu, cái lỏng cái rít, tôi lại đang tích cóp ngân lượng nên tặc lưỡi cho qua. Ngoại trừ mình tôi ra, Thừa Ức cố gắng cởi được mới là chuyện lạ đời.
Tôi ngẫm nghĩ rồi nói: “Chắc là cúc áo bị vướng rồi. Huynh tự cởi được không?”.
Nghe tôi trả lời thế, gã trưng vẻ kinh ngạc: “Muội, muội biết ta định làm gì không? Sao muội còn nói thế?”.
Ài, thật ra thì tôi còn giàu hơn Thừa Ức, nhưng mà bây giờ trên người cũng chẳng còn chút cắc bạc nào đâu…
Tôi thở dài một cái, quay đi: “Hôm nay huynh vào đến nước này, cũng không thể trách cứ gì huynh được. Ý định này của huynh, sao người như tôi lại không nhận ra chứ? Chẳng qua ai cũng có tâm nguyện đủ đầy, phủ Nguyệt Lão không thể đáp ứng được huynh đây, chỉ e là tôi lại làm huynh thất vọng”.
Thừa Ức dường như chưa hiểu thật, nhưng điều ấy với gã cũng chẳng quan trọng lắm. Gã lúng túng, trấn tĩnh tôi vài câu: “Tịnh Yên, ta vui quá! Vậy là tâm ý của muội cũng giống ta? Đừng sợ, ta sẽ chăm sóc muội cả đời. Chút nữa sẽ xong mà, muội sẽ chính thức trở thành người của ta”.
Tôi giật nảy người lên, xâu chuỗi lại ý tứ mà Thừa Ức vừa bảo, nhất thời hiểu ra gã đang muốn làm chuyện gì. Tổ sư chứ, thì ra lại là tôi không hiểu!
Nhưng Thừa Ức mãi mãi chỉ là nai tơ dưới móng già của tôi.
Tôi nhẹ nhàng nhắm mắt, chờ đợi từng ngón tay của gã lần mò trên ngực áo. Động tác của gã hơi run tay, lúng túng, tựa như một ông cụ lần đầu tiên được cầm bút tập viết tiếng mẹ đẻ.
Được một tẹo, tôi không chờ mà ngượng ngùng giục.
“Lâu quá. Huynh không biết, chuyện này phải thật nhanh hay sao?”.
Mặt Thừa Ức đỏ bừng: “Ta cũng muốn làm nhanh gọn lắm chứ, hay muội tự cởi đi”.
Tôi lo ngại: “Tự cởi sao? Nhưng muội bị huynh điểm huyệt rồi, lại trúng Thoái Linh châm, không sao cử động được”. Sau đó, huyệt dưới cổ được gã giải khai thông.
Vậy nên giờ Thừa Ức bị tôi treo ngược lên cành cây.
À, chuẩn mực ra mà nói, không hẳn chỉ có một mình tôi làm đâu! Lúc ấy tứ chi tôi vẫn còn hơi tê liệt, chỉ đủ sức ngồi lên lưng gã mà khóc dầm dề: “Thừa Ức, huynh đừng chết được không? Sao huynh lại ra đi như thế, huynh mới vừa cởi áo của muội ra thôi mà, sao đã gặp ngay thượng mã phong thế này…”.
Thừa Ức vùng vẫy rất quyết liệt, tôi mừng rơn cảm thán: “Ơ kìa, huynh vẫn còn sống sao?”.
Thở ra câu này xong, một tia thuật ngoài kia bắn tới, tôi biết mình toàn thắng.
Là Cục Tuyết.
Con người vẫn thường thong dong ấy mất đi vẻ ung dung thường ngày, gương mặt xanh trắng bước đến khu tiểu viện của tôi.
Tôi cảm động lưng tròng, Cục Tuyết nhìn xuống đất, giọng bắt đầu trầm ngâm: “Ở Thanh Khâu của ta, cưỡng đoạt thân xác của phụ nữ không phải là quân tử, sẽ bị xử cực hình”.
Lại còn nói ra những lời này, không phải gợi ý thẳng cho tôi rồi sao. Xem chừng, Cục Tuyết còn có ân oán cá nhân gì với cái gã Thừa Ức chăng, tôi gật đầu, trao toàn bộ quyền hành cho hắn.
Cục Tuyết thở dài não nề, vỗ nhẹ cho Thừa Ức tỉnh lại.
“Tịnh Yên hơi quá tay, thật khổ thân ngươi rồi. Thôi để ta cứu ngươi”.
Trên gương mặt hoảng sợ của Thừa Ức, hiện rõ nét cảm kích thái tử Vân Phi độ lượng.
Nhưng mà, Cục Tuyết lại nhặt Thoái Linh Châm dưới đất thổi thổi qua loa.
Những gì hắn làm tiếp theo khiến tôi thấy nguôi ngoai phần nào.
“Xong rồi. Cho cô toàn quyền đấy, định xử lý thế nào?”.
Nhìn Thừa Ức bị trúng Thoái Linh châm bất động, tôi xoắn tóc cười toe: “Treo thử lên cây đi”.
***
Thực tế chứng minh, Cục Tuyết cực thích lấy việc công mà trả thù việc riêng. Hắn treo ngược Thừa Ức lên ngọn cây cao nhất.
Mà tôi thấy chưa được cao cho lắm, “Không biết còn cây nào cao hơn không nhỉ?”.
Hoá ra vì một chuyện đáng chết, lần đó, đĩa cua hấp Nguyệt Lão ăn bị đau bụng chính là do Thừa Ức tẩm độc hại Cục Tuyết. Ài, Thừa Ức ơi Thừa Ức, sao ngốc thế cơ chứ, Cục Tuyết chính là lão cáo già mũi thính, mắt tinh, tai thông suốt sẵn rồi.
Tôi thắc mắc, sao hắn không vạch trần ngay lúc ấy? Cục Tuyết đáp: “Ta thấy khá ổn mà. Thả hắn bay từ trên mây xuống, hai bên đều vui cửa vui nhà. Đâu phải ai cũng được tiêu dao ngắm cảnh trần tục đâu?”.
Tôi bày tỏ: “Tứ hải rộng lớn, tôi thích trò thả thính câu cá hơn, mà hôm nay còn là miếng thính bự”.
Thừa Ức khẽ rung người.
Cục Tuyết tán đồng ý tưởng đó của tôi: “Ý cô là buộc hắn ở trên mây? Để treo xong ba ngày ba đêm đã”.
Tôi gật gật, Thừa Ức càng rung người mạnh hơn. Quanh người gã liền bị trói thêm một vòng bằng toả thân chú của Cục Tuyết. Tôi vỗ tay tán thưởng: “Nè nè, Thừa Ức, huynh được ở trên đó ngắm cảnh phủ Nguyệt Lão sướng nhé”.
***
Xong việc được một lúc, chúng tôi đi thăm quả trứng Vũ Vũ. Hắn cầm trứng trên tay, mỉm cười nói: “Cô nhìn xem, có lẽ sắp nở rồi”.
Có vẻ là chuyện rất đáng mừng. Tôi áp sát tai thử nghe ngóng, trong đầu mường tượng ra cảnh tôi có một đứa em sau này sẽ tưng bừng như thế nào: “Vũ Vũ, mau ra chào tỷ tỷ đi! Nếu là đệ đệ, ta sẽ dạy đệ tán tỉnh đám tiên tử Thiên giới. Còn nếu là muội muội, ta và muội sẽ tắm chung một bồn”.
“Cô muốn Vũ Vũ là nam hay là nữ?”.
“Ừm… nam hay nữ tôi đều thích. Vậy nửa nam nửa nữ là tốt nhất”. Tôi ngẫm nghĩ rồi bày tỏ quan điểm.
Sau này, tôi mới thấy cái từ ‘sắp nở’ của Cục Tuyết cũng kéo dài vài năm, thậm chí còn lâu hơn thế nữa.
- -----------------------
(*) Bộ pháp: Phương pháp di chuyển bằng cách vận nội lực