• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- ---------------------

Phải đi theo học đạo!

Đấy là suy nghĩ đầu tiên của tôi khi tặc lưỡi khen ngợi cái màn ‘phá cửa’ huyền thoại này.

Dù gì Di Phong cũng đang là thái tử nắm quyền của Thanh Khâu, vậy mà thành phần nào đó lại to gan như vậy, khóa cửa không cho chàng ta vào. Rõ ràng đây là một động thái đảo chính có chủ ý, nhưng tôi đoán, kiểu gì bọn họ cũng đã tìm ra một lý do hợp lý để thái tử kia không thể bắt bẻ được. Di Phong rơi vào tình thế bất lợi rồi, không biết vây cánh nọ đã lấy luận điệu gì để qua mắt được vợ chồng Đế Quân của Thanh Khâu, cha mẹ của chàng ta, đường hoàng bày ra bên ngoài một kết giới.

Tôi lại lộn ruột nghĩ, sao Đế Quân và Di Phong lại để cho đám loạn thần tặc tử tự do lộng hành như thế này!

Nghĩ gì thì nghĩ, vẫn không thể không nhắc đến một trường hợp khác có vẻ nhân văn hơn. Cũng bởi trước kia, sủng vật Tiểu Chước thường hay càu nhàu tôi là một người nghiêm trọng hóa vấn đề, chuyện bé xé ra to, đừng nên suy nghĩ mọi chuyện quá phức tạp, u ám, cũng đừng nghĩ chuyện gì cũng là do âm mưu trùng trùng. Tôi thì không cho rằng nội tâm của mình u ám thế, thậm chí tôi còn rất đỗi lạc quan kìa, chẳng qua là nó quá ngây thơ, hay nhìn cuộc sống bằng màu hồng của nó.

Tôi cũng muốn thử xem quan điểm của Tiểu Chước có đúng trong trường hợp này không, bèn nêu ra giả thiết có vẻ nhân văn ấy: “Có khi nào không phải là tạo phản? Hay là, toàn Thanh Khâu rơi vào cảnh báo đụng độ với yêu ma dị tộc, nên trong khi công tử chưa quay về, bọn họ mới bất đắc dĩ bày ra kết giới này?”.

Di Phong cười ẩn ý: “Yên cô nương thật tốt. Nhưng Thanh Khâu của Di Phong tại hạ, tại hạ biết rõ mà”.

Tôi tròn mắt nhìn chàng ta, thế rốt cuộc giả thiết nào là đúng? Câu trên của Di Phong có vẻ hơi mang luận điệu cười nhạo hơn là một sự tán thưởng, tôi thở dài, Tiểu Chước ơi Tiểu Chước, quan điểm sống ấy của ngươi lại thua xa ta rồi.

Tôi đột nhiên lo lắng: “Nếu như vậy, liệu Đế Quân và Đế Phi có xảy ra chuyện không? Công tử mau về đỉnh Hồ Ly còn kịp!”.

Ánh mắt Di Phong tự nhiên trở nên rất xa xôi, như muôn trùng lớp sóng sâu thăm thẳm giữa Đông Hải ngoài kia.

“Không có chuyện gì đâu. Nếu như ta vẫn còn là ta của năm xưa, ta nhất định sẽ nghĩ, kết giới này là do sự cố bất đắc dĩ tạo thành. Chẳng qua… tất cả đều là do người thân thuộc luôn bên mình mà thôi”.

Tuy tôi chưa hiểu rõ thành ý chàng ta cần truyền tải, nhưng xem chừng thì phu thê Đế Quân vẫn bình an vô sự.

Gió lộng từ ngoài khơi tạt vào, thổi tung mái tóc dài của tôi, tôi đưa tay lên sửa lại kẹp hoa cài trên tóc, tiện thể chỉnh trang luôn dây ngọc quanh suối tóc của mình, hôm nay y phục tôi mặc còn có những đoạn dây ngọc trang trí ở cổ áo và trên tay áo nữa. Đẹp đến xiêu lòng mà, nếu như Lăng Bình công chúa đó không xiên thủng mất thớ vải ngay giữa bụng của tôi.

Di Phong quay đầu lại, nheo mắt cười thật tươi: “Gió biển nổi lên rồi, Yên cô nương, chúng ta về nhà thôi”.

Tôi gật đầu, vô tình làm dải ngọc trên tóc mình tuột xuống, thế là lại phải chỉnh trang thêm một lượt.

Xa nơi đây một ngày, Tiêu Tương vẫn đẹp mê hồn người như vậy. Chỉ bay từ đằng xa, tôi đã ngửi thấy hương hoa lê ngập tràn trong không khí, tiếng gió trúc vi vu, rì rào như một bản hòa ca ngân vang tới tận cuối chân trời. Trúc hôm nay đặc biệt xanh tươi hơn mọi ngày, hoa lê cũng bung cánh nở rộ xinh đẹp hơn, tôi còn thấy những đàn bướm hoa trắng tinh nô đùa trên những lùm cây nữa, cả rừng hoa lê và rừng trúc có rất nhiều bướm hoa bay dập dìu.

Di Phong thả tôi xuống lưng chừng cây cầu trúc.

Vừa đặt chân lên những phiến lá trúc khô, chàng ta bảo tôi quay về căn nhà trúc ngồi nghỉ, còn không quên dặn dò, gọi một cung nga lên sẽ có rất nhiều đồ ăn mà tôi muốn. Tôi lấy làm lạ lùng, con người trước mặt này còn muốn làm gì vậy? Hướng tới chàng ta vẫn đứng ở trên mây: “Công tử đi đâu thế?”.

Di Phong hơi ngập ngừng, giương đôi mắt như đang cười nhìn tôi: “Sao thế? Yên cô nương, giờ cô muốn ăn trước hay là đi hóng trước?”.

Câu hỏi này đi vào tai người khác, đơn thuần chỉ là sự chất vấn để đưa ra lựa chọn, nhưng xuyên vào tai tôi lại biến thành một lời mời gọi rất hấp dẫn.

Nói như vậy nghĩa là có chuyện gì thật này. Tôi thầm nghĩ, theo quan điểm của tôi, một chuyện nào đó được coi là hay ho tuyệt phẩm, nhưng chỉ được nghe qua miệng của người khác kể lại, thì chuyện đó tất nhiên cũng đã giảm đi bảy phần hay ho, bảy phần gay cấn rồi.

Tôi nhảy lên đám mây của Di Phong, thay cho câu trả lời: “Lát nữa về ăn cũng được mà. Giờ đi hóng trước đi”.

Chàng ta nhìn tôi, dáng điệu dửng dưng lơ đãng như không hề quan tâm, nói: “Tại hạ không muốn cho cô đi thì sao?”.

Tôi không ngại ngần, đáp: “Vậy công tử đi đi, rồi tôi sẽ tìm mọi cách để có thể xem trộm. Chỗ đó có mái hiên, tôi trèo lên mái hiên, gỡ ngói, chỗ đó có xà nhà, tôi ngồi lên xà nhà, chỗ đó có cái gì, tôi sẽ bấu víu vào thứ đấy, chỗ đó mà có…”. Chưa thao thao bất tuyệt xong, một cây quạt giấy gõ lên đỉnh đầu tôi, chỉ nghe tiếng Di Phong khẽ nói: “Cô nói nhiều quá, vậy hai ta đi nào”.

Vừa mới về Tiêu Tương, còn chưa gặp bản mặt của con chim Tiểu Chước, tôi đã chạy theo Di Phong đi xem kịch, đấy là thuật lại nguyên văn câu chữ của chàng ta. Còn kịch gì thì tôi nào đâu biết.

Trên đường đi, Di Phong lại quay sang nhìn tôi, tôi cảm thấy khó hiểu, nhưng chàng ta vẫn giữ khư khư thái độ đáng ngờ này. Rồi giọng nói của Di Phong vang lên: “Quên mất nhỉ, không để cho Yên cô nương đổi bộ xiêm y khác…”.

Tôi cười khổ, nhìn xuống chiếc váy thủng lỗ chỗ ở ngay phần bụng mình, sợi vải còn loang vết máu khô. Không biết tú lâu của Phương Chức thần dạy nữ công gia chánh, có nhận sửa luôn cả y trang không nhỉ, tôi thật sự khá thích bộ váy này. Đang cúi nhìn phục trang, tự nhiên thấy một luồng sáng trắng đi lên từ bàn chân của tôi, tôi kinh ngạc kêu lên: “Ơ kìa, công tử dám!”.

Di Phong lại dám thu tôi vào tay áo của mình, chàng ta coi cô nương nhà người ta là con sủng vật chắc! Tôi nhảy nhót tưng tưng loạn xạ, ý bảo rằng ta đây tuyệt không chịu, cô nương này đang ngắm cảnh mãn nhãn, chui vào tay áo là chui thế quái nào!

“Phiền cô phải chịu ấm ức rồi. Nếu muốn đi xem kịch, chỉ còn cách này an toàn nhất mà thôi”.

Chàng ta vừa nói, vừa ai oán khẽ kêu lên một tiếng.

Tôi ngẩn ra: “Được rồi, không trách nữa. Thanh âm vừa xong là thế nào, tôi làm đau công tử rồi sao?”.

Đúng thật là vừa nãy tôi nhảy tưng tưng có hơi mạnh, tuy rằng bên trong tay áo của tiên nhân là không gian vô đạo, nhưng ít nhiều vẫn ảnh hưởng đến cơ thể người kia, mà tôi cũng ít nhiều bị môi trường song song bên ngoài tác động vào. Ai da, giờ tôi mới thấy đau, vết thương ở bụng có chút hơi đau nhức…

Di Phong bình tĩnh nói, thật thật giả giả không biết đâu mà lần: “Yên cô nương trông mảnh mai như vậy, mà cũng ra trò nhỉ? Xem chừng liễu thánh của Quan Âm Bồ Tát rất hữu dụng, đã giúp cô nương năng động trở lại không ít rồi”.

Tôi bỏ mặc những lời thật giả như đang trêu chọc của chàng ta, không hiểu: “Sao đi xem màn kịch hay gì đấy, như mà công tử nói, công tử lại phải thu tôi vào tay áo? Còn bảo đây là cách tốt nhất?”.

Di Phong nói, đoạn cưỡi mây nhanh hơn: “Bởi vì ta đã tính kĩ cả rồi. Làm như vậy cô sẽ được an toàn, không muốn an toàn xem kịch sao?”.

Tôi đáp: “Nhưng mà xem kiểu gì?”.

Bấy giờ, Di Phong mới nhớ ra mình chưa khai tâm thuật bí nhãn cho tôi, làm tôi từ nãy đến giờ chỉ nom được duy nhất tay áo trắng tinh của chàng ta, thật chán chết.

Sau khi khai tâm thuật bí nhãn, tôi có thể quan sát mọi thứ sống động giống như đang ở ngoài.

Tôi thấy Di Phong lướt qua những dãy núi xanh trầm mặc, bên dưới chân chúng tôi là dòng sông Tiêu Tương khổng lồ uốn lượn xuyên qua bao dãy núi, nước trong xanh thơ mộng, ven hai bên bờ sông, màu xanh ngút ngát của cỏ lau in bóng xuống mặt gương, phản chiếu bóng dáng những chiếc thuyền cô độc bỏ không hai bên bờ. Tịnh Yên tôi đến Thanh Khâu cũng đã gần nửa tháng, một thời gian không ngắn cũng chẳng dài, nhưng tài nhớ đường vẫn vô cùng tệ hại. Chưa kể phong cảnh Thanh Khâu đa phần là non nước như nhau, vậy nên cũng chẳng rõ Di Phong định đi đâu.

Nhưng theo đà bay của chúng tôi, khi tầm mắt từ từ rẽ đám sương mù ở cuối chân trời ra, trông thấy một đỉnh núi xanh giống như đuôi hồ ly dựng ngược, ẩn hiện trong mây ngàn, tôi đã biết chàng ta định đi đâu, làm gì.

Đỉnh Hồ Ly, nơi đặt vương cung lâu năm của Hồ tộc.

Như cảm nhận thấy tâm trạng khá bất ngờ của tôi, Di Phong cười: “Cho cô tham quan vương cung của Hồ tộc. Nghe ta dặn, cô nương nhớ phải ngoan ngoãn ở trong tay áo ta, dù có chuyện gì cũng đừng ra ngoài nhé”.

Tôi liếc trái liếc phải: “Này có hơi…”, rồi hắt xì một cái. Di Phong liền bật cười.

Dù trong mọi hoàn cảnh như nào, nụ cười trên gương mặt chàng ta vẫn vô cùng dịu dàng, dịu dàng như gió thoảng.

Vương cung Hồ tộc thực ra là một cung điện ăn vào trong sườn núi, không cao, chỉ có hai tầng thôi nhưng lại dài dằng dặc, lấy tông màu trắng sữa làm chủ đạo. So với Cửu Trùng Thiên nguy nga tráng lệ bao đời trên Thiên giới, tôi thích kiến trúc hoài cổ và tinh tế của tiên tộc này hơn, người Thanh Khâu cũng có vẻ sinh hoạt giản dị và tao nhã hơn hẳn. Trong hàng ngũ các tiên tộc có địa vị cao nhất trên Thiên giới bây giờ, Hồ tộc chủ yếu nghiêng về tính chất giới văn tộc, không phải một binh tộc hùng mạnh uy nghi gì, thế nhưng lại có thể leo lên vị trí cao như vậy, đạp lên bao binh tộc cùng thời, quả là rất đáng để ngưỡng mộ.

Tôi nói với Di Phong: “Công tử nhớ phải thật cẩn thận”.

Di Phong không trả lời. Chàng ta bình thản đáp xuống trước cửa núi, gió trên đỉnh non cao đương mạnh, cả tay áo và vạt áo trắng của chàng ta bay bay, trắng đến mức mơ hồ.

Gió núi thổi lồng lộng như hất tung mọi thứ, ấy nhưng tôi ở trong tay áo lại chưa cảm thấy có chút cơ sự gì, thuật pháp này đúng là giấu người rất kĩ lưỡng, lại hầu như an toàn tuyệt đối. À, trừ phi người che giấu bị chặt mất một tay, hoặc bị xé rách áo, thì tôi mới chết dở mà thôi…

Trên cửa núi, mười tiên quan xếp làm hai hàng dọc, vừa trông thấy vị thái tử áo trắng thanh thiên đẹp như một bông sen tuyết thanh nhã, liền dàn đều ra thành một hàng ngang kỷ luật, tất cả cùng chắp tay thi lễ: “Thái tử tiên giá”.

Tôi nhìn mà trong lòng dậy sóng, bọn họ cố ý chặn người trước cửa núi, như thể đây là nhà mình vậy. Hoang đường.

Bầy tiên quan không nói thêm điều gì, tất cả vẫn im lặng, cúi đầu, như thể đợi sự phân phó mới đến từ thái tử của bọn họ. Di Phong lại chỉ lạnh lùng đứng một chỗ, thong thả ngắm nhìn quang cảnh bên cửa núi, càng khiến bầy tiên quan sốt ruột mà trong lòng không dám oán hận nổi.

Cảm thấy đã ngắm cảnh xong xuôi, Di Phong bình thản nói với họ: “Ta đã đứng ở đây được một lúc, các vị tiên quan lại không tránh đường cho bản công tử này, ngược lại còn xếp thành hàng ngang dài như vậy, chắn kín lối lên điện? Có phải các vị tiên quan đang quản hơi nhiều chuyện rồi không?”.

“Bản công tử? Thái tử, người vốn là…”.

Bầy tiên quan ái ngại nhìn nhau, rồi lại đưa mắt nhìn chàng ta.

Tôi nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Móc mắt ra bây giờ!”. Đương nhiên bọn họ không nghe được.

Chỉ có tiếng của Di Phong vang lên: “Ồ, xưng hô như vậy có gì không phải sao? Các vị tiên quan bây giờ, quyền hạn trên cả Di Phong rồi, đương nhiên ta phải hạ cấp bậc mình xuống, giống như một vương tôn công tử bình thường thôi. Lạ à?”.

Di Phong cầm cây quạt trên tay, tôi không quan sát được gương mặt của người ấy, nhưng dựa vào ngữ khí khi đang nói, có thể thấy Di Phong vẫn rất đỗi bình thường. Lời của chàng ta nói rõ ràng có ý mỉa mai đấy, nhưng ngữ điệu nhẹ nhàng, êm dịu như mây thế, người nghe thực sự không rõ có phải đang mỉa mai mình không, lại phải tự nhẩm mà nghĩ ngợi trong đầu, cuối cùng cứ văng vẳng trong óc, chính xác là mỉa mai, thật tức đến phát điên.

Một tiên quan có vẻ như là người từng trải nhất, già dặn nhất trong đám tiên quan ấy, tóc đã lốm đốm râm hoa, chắp tay thưa: “Chúng thần không dám, chẳng qua chỉ có thể tiếp đón thái tử đến mức này. Nếu thái tử muốn vào… e rằng vô vọng rồi, Đế Phi nương nương đã có lệnh, chúng thần canh bên ngoài vương cung. Hôm nay ngoại trừ Hoa tiên ra, bất kể là ai cũng không được quyền vào, cho dù là thái tử”.

Di Phong lại không để ngoài tai. Chàng ta tiến lên về phía trước một bước, trong khi gió trên đỉnh núi vẫn đang càn quét những vách đá trơ trọi, cương quyết nói: “Tránh ra”.

Bầy tiên quan lùi lại, song bọn họ cũng quyết liệt không kém: “Thái tử, xin dừng bước!”.

“Ta muốn vào vương cung, tới tẩm điện để thăm phụ quân ta. Phiền các vị mau truyền vào bên trong, rằng thái tử Di Phong muốn yết kiến phụ quân và mẫu phi, còn không đừng trách ta vô tình”.

Ngay cả trong giờ phút có phần căng thẳng như lúc này, thanh âm của Di Phong vẫn rất bình thản và ôn hòa, tựa như con người này chưa từng nặng lời với một người nào cả, cũng không cần phải tức giận với một ai. Tương tự như tên mình, Di Phong, chàng ta tựa như một làn gió xa xôi không vương nổi bụi trần, gió kia chỉ hờ hững lướt qua những nơi mình du ngoạn, có khi lại gần gũi, có khi lại xa lạ, thản nhiên nhìn cõi trần gian trôi.

Đám tiên quan hẵng giọng: “Thái tử, chúng thần xin nhắc lại, thái tử mau dừng bước!”.

“Ta nói rồi, tất cả các vị tiên quan mau tránh ra”.

Tôi chậc lưỡi, không lẽ bên trong một vở kịch, đây là đoạn mở màn?

Trong bóng sáng mờ ảo, công tử áo trắng đứng thẳng giữa vòng vây bao người, như thể tất thảy quang cảnh non nước, mây trời phía sau lưng, gió cuốn lá xanh bay loạn lạc, muôn nghìn hồng tía xa xa đều không thể sánh ngang được với chàng.

Gió thơm vờn mái tóc đen tuyền như mực của chàng ta, công tử này đứng trong gió lại không hề luộm thuộm, thậm chí càng làm tôn lên vẻ tuấn lãng phi phàm, nhất thời khiến cho cảnh sắc tiêu điều trên cao hoàn toàn không ăn nhập, như mất hẳn ánh sáng.

Cả Thanh Khâu như biến thành nhân gian tạm bợ, còn người áo trắng chính là trích tiên lưu lạc giữa chốn nhân gian này.

Đám tiên quan không muốn phải đắc tội, vẫn cố thủ đến cùng: “Thái tử đừng làm khó bọn chúng thần, lệnh Đế Phi ban ra, không thể nào trái được! Đế Phi nương nương cũng đang ở trong tẩm điện thăm nom Đế Quân… nếu thái tử kháng lệnh xông vào, Đế Phi sẽ giận lắm. Người mới được phong vị chưa lâu, xin thái tử hồi tâm chuyển ý!”.

Di Phong cười như gió xuân: “Vậy sao? Ta lại nghĩ, dù phong vị bao lâu cũng đều như vậy cả. Bản công tử bất tài, đã để cho những kẻ dưới trướng làm loạn vô pháp vô thiên rồi”. Chàng ta thu quạt lại, gằn từng tiếng: “Các ngươi nghĩ rằng, âm mưu biến Di Phong thành thái tử bù nhìn của các ngươi, không ai nhìn ra ư? Các ngươi cho rằng gió dễ điều khiển ư?”.

Bầy tiên quan kinh ngạc, mặt mũi tái xanh, xanh hơn cả dãy núi đằng xa.

Thái tử của họ lại tiếp tục nhẹ giọng, cười nói: “Bây giờ, ta bảo các vị tiên quan ở trong này, nếu ai muốn chứng minh lòng trung thành tuyệt đối, chi bằng hãy tự sát bày tỏ lòng thành đi”.

Bầy tiên quan đối diện lúc này đã nín thở, mặt cắt không còn một giọt máu.

Trong lúc cả hai bên tranh luận, chỉ có mình tôi để ý tới một gã tiên quan tuổi tầm trung trong này, nói là tầm trung nhưng gã cũng chỉ trạc tuổi ngang tầm Di Phong thôi, chính xác là một gã thanh niên còn lưu giữ sức trẻ. Tâm trạng của gã có vẻ rất tức giận, không… mà là sự oán hận, oán hận đến tột cùng, gã nghiến răng, cắn nát môi đến mức bật cả máu. Tôi thấy gã cúi mặt, rồi nhanh như thoắt, gã đó ngẩng đầu lên, rút mạnh con dao găm màu đỏ từ bên thắt lưng ra.

Lưỡi dao hơi cong cong, tựa như mảnh trăng non lưỡi liềm, sáng như thái dương, đỏ tươi như máu.

Tôi hô vang cảnh báo, quả nhiên gã tiên quan đó quyết tử lao lên, xông thẳng tới chỗ mà Di Phong đang đứng, bàn tay gã nắm chặt lưỡi dao găm đỏ đến chói mắt. Di Phong cười nhạt, chuẩn bị sẵn tư thế nghênh chiến: “Kịch này bắt đầu hơi lâu đấy, làm tại hạ đây nói đến mỏi miệng rồi”.

Lông mày của tôi dựng đứng hết cả lên, đây chính là kịch hay chàng ta bảo đấy ư? Hay cái con khỉ, vui cái con khỉ ấy!

Cứu mạng! Tôi chưa muốn chết trong tay của đám tiên quan ấy.

Gã tiên quan đó cầm dao găm gào lên, sắc đỏ càng thêm lạnh lùng trên nền áo màu đen tuyền của gã: “Di Phong! Ngươi xuống địa ngục đi! Thanh Khâu này không thể rơi vào tay của ngươi, chẳng ai để cho ngươi thay thế Vân Phi hoàng tử đâu! Ta sẽ tiễn ngươi về với suối vàng! Mau cút ra, trả lại vương vị cho Đại hoàng tử!”.

Di Phong nói rất nhỏ, chàng ta dặn tôi phải bám chắc, rồi xoay người tránh lưỡi dao chớp nhoáng của gã tiên quan kia. Động tác chém người của gã tiên quan rất dứt khoát, nhưng chàng ta còn dứt khoát hơn người kia muôn phần. Gã lại càng điên cuồng hơn trước, bổ lung tung vào trong không khí, Di Phong dùng thuật dịch chuyển tức thời liên tục khiến gã không sao chạm vào được.

Tôi giật mình, thân thủ của tên này rất khá, tuy là chưa sánh bằng Di Phong, nhưng nếu Di Phong chỉ cần dịch chuyển tức thời chậm hơn một, hai nhịp, lưỡi dao găm đỏ rực kia hoàn toàn có thể lấy máu của chàng ta.

Bầy tiên quan xung quanh tựa như một bầy ong vỡ trận, chứng kiến cảnh này thì mặt trắng, mắt xanh. Tên tiên quan già dặn nhất hét lên: “Vũ Nghệ! Mau dừng lại, quay đầu là bờ! Ngươi tính làm phản sao?”.

“Lão bá ơi, lão bá mau bình tĩnh đi nào”.

Sáu, bảy tiên quan khác xuất hiện từ đằng sau ông ta, bọn chúng cười khả ố, đồng loạt giương tay lên. Lão tiên quan kinh ngạc trợn mắt, không kịp quay đầu lại, đã thấy bụng dưới mình bục ra như bao vải, máu tươi đổ như suối, toàn bộ nội tạng của lão trượt trên đất. Ông ta xụi lơ xuống, cho đến khi tắt thở, hai con ngươi đó vẫn cứ mở trừng trừng.

Tôi thốt lên trong đầu, mới sáng sớm tinh khôi, không ngờ trên đỉnh Hồ Ly yên bình đã đón một trận máu quét qua.

Sau khi giết tiền bối, bọn kia lại không hề tỏ ra vẻ hối cải, cùng nhau cười man rợ với cái xác chết đó: “Lão bá à lão bá, ông tận tâm tận tụy lâu vậy rồi, bây giờ an nghỉ đi, để lớp trẻ chúng ta hành thích hắn. Đợi kế hoạch hành thích của ông thì lâu lắm, ông lúc nào cũng nói phải chờ đợi thời cơ, bây giờ không phải là thời cơ hay sao?”.

Cứ tưởng ông ta là người tốt, đúng lúc bị giết oan, ai ngờ là một màn thanh trừng nội bộ của đồng bọn.

Ngoài lão tiên quan bị giết chết, còn có một tiên quan khác đang nằm bất tỉnh nhân sự ở ngay rìa đỉnh núi, úp mặt xuống nền đất. Nhìn dáng dấp của thân thể đang nằm, có lẽ y là tiên quan trẻ tuổi nhất ở đây.

Di Phong chép miệng, hơi cảm thán: “Giết tiền bối, còn mưu hại đồng môn. Mấy vị tiên quan, kịch này còn gay cấn hơn là ta nghĩ đấy”.

Tôi không hiểu vì sao chàng ta lại thản nhiên như vậy, lại tự tin như vậy, đám tiên quan này toàn những kẻ pháp lực khá tinh luyện, không dễ gì đối phó. Trong cõi tiên, tiên quan là những vị tiên đặc biệt được tuyển chọn để bảo vệ nơi ở cho vua chúa, công thần, vì vậy bọn họ không khác gì cấm vệ quân cảm tử dưới trần. Chẳng lẽ chàng ta đã có dự trù gì?

Gã tiên quan khơi mào tên Vũ Nghệ lùi lại, sáu, bảy tiên quan vừa xong lại tiến về phía y: “Vũ huynh, tuy pháp lực của tên thái tử này giờ đây không ở dạng tốt nhất, nhưng thân thủ vẫn rất nhanh nhẹn, đánh cận chiến riêng lẻ khó mà hại nổi hắn. Chi bằng, chúng ta sử dụng kế sách đi!”.

Nói rồi tám tên tiên quan này xếp thành một kí hiệu kì lạ, tay niệm chú bắt quyết, một trận đồ hiện ra ngay trên đầu Di Phong. À, hiện ra ngay trên đầu tôi nữa, vì tôi đang ở trong tay áo chàng ta mà, chứ có ở đâu xa.

Tám tên tiên quan vây quanh người Di Phong, tên nào tên nấy dùng nội lực di chuyển theo vòng tròn nhanh như gió, chỉ một lúc đã không bắt được thân ảnh. Hai chúng tôi tựa hồ như đang kẹt trong vòng vây tâm bão. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, thấy pháp đồ họa ra một hình ngũ giác lớn, giữa trung tâm trận pháp đồ dồn nén rất nhiều loại tiên khí, hóa ra là một pháp đồ ngũ hành.

Di Phong vẫn im lặng, khỏi nói tôi cũng biết, từ nãy đến giờ chàng ta bận quan sát, phải quan sát thì mới có nhiều cơ sở giúp não làm nên chuyện.

Tôi đang nghĩ để tìm ra cách giải, một luồng linh lực màu trắng từ hệ Kim trong tay của bọn chúng hướng thẳng về chúng tôi. Di Phong vung tay, tạo ra một tiên chướng chống đỡ. Linh lực đó dội vào mỗi lúc một mạnh hơn, như muôn ngàn lưỡi dao nhỏ sắc bén, nhưng tiên chướng mà Di Phong tạo ra vẫn vững vàng như núi, không vấn đề gì cả.

Được rồi, muốn đánh thì đánh thôi.

Tôi thắc mắc, vì sao lại là Kim đầu tiên, nhất thiết phải là Kim? Hay là theo thứ tự vần điệu Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ? Rồi đột nhiên hiểu ra, kiếp này Di Phong tu luyện tiên thuật điều khiển gió, chính là nguyên tố của hệ Mộc, vì vậy chàng ta thuộc hành Mộc, mà Kim lại khắc Mộc vô cùng. Đám tiên quan tấn công từ hệ Kim đầu tiên, nhằm mục đích muốn tiến đánh phủ đầu, gây suy yếu chàng ta.

Tôi cũng thuộc hành Mộc, bởi vì tôi là một yêu hoa.

Bọn họ đúng là những kẻ khá ranh ma, nếu hôm nay đối tượng cần khử là người khác, chắc chắn bọn họ cũng đã làm nên chuyện. Nhưng mà họ đã vấp phải sai lầm, một sai lầm nghiêm trọng, chính là đánh giá thấp đối thủ của mình, họ coi thường Di Phong.

Hoặc là tám tiên quan này cho rằng kế sách của mình quá hoàn hảo, ngay từ đòn đánh của hệ Kim đầu tiên, với sức lực của Di Phong bây giờ, chàng ta sẽ nhanh chóng suy yếu theo một cách chóng mặt, như những gì họ thường hay mường tượng. Tuy nhiên, đám tiên quan lại không thể ngờ nổi, ngay cả người hay lạc quan như tôi cũng không thể ngờ nổi, vì sao Di Phong không hề hấn gì cả? Cho dù một chút dấu hiệu của xuống sức cũng không?

Một tiếng nổ vang lên, là tiếng Di Phong vung tay dẹp tiên chướng, cùng lúc đó, linh lực hệ Kim tấn công tôi và chàng ta cũng tiêu tan. Tôi còn nghe thấy rõ, tên tiên quan điều khiển hệ Kim bị tiên chướng phản lại, kết quả là lộ ra một tiếng ‘hự’ yếu ớt. Dù tôi không thể phán đoán gã đó đang ở vị trí nào, trong cái vòng xoáy tít mù loạn mắt người nhìn kia.

Có câu Phật pháp vô biên, đạo pháp cũng vô biên, tôi thầm rủa bản thân mình bất tài, nghĩ mãi mà chưa tìm ra cách phá giải mắt trận pháp đồ này.

Đành rằng tôi tu luyện có phần chểnh mảng thật, nhưng mà…

Di Phong cười với tôi: “Bước đầu của bọn chúng thất bại, thì có phải là bước đầu của chúng ta cũng đã thành công không?”.

Tôi hoài nghi: “Công tử làm thế nào?”.

Hay là vấn đề này thuộc góc nhìn tâm linh, như kiểu người nhân gian thường bảo, là người này người kia có phúc lớn mạng lớn, rồi tướng mệnh cao số, phước đức dày, được tổ tiên đi theo để phù hộ?

Mặc dầu Di Phong là người tài giỏi đấy, nhưng tôi không tin chàng ta toàn năng vậy, làm gì có chuyện thần tiên nào lại bách chiến bách thắng, không bị ai hạ gục. Ấy, đấy là tôi nghĩ thế, chứ nếu Di Phong thất thế trước đám tiên quan này, thì hai chúng tôi đều vong mạng ở đây.

Tôi cảm khái: “Tổ tiên của công tử, các cụ phù hộ linh nghiệm quá”.

Di Phong nhăn mặt, hỏi: “Cô đang bảo gì cơ?”.

Thế là tôi biết mình lại phát ngôn chưa chuẩn mực, không bảo thêm gì nữa.

Di Phong toan bảo câu gì đấy, lại thấy âm thanh trong pháp trận khá ồn, chàng ta truyền mật âm hỏi tôi: “Có phải Yên cô nương đang rất thắc mắc, lý do vì sao hai ta không hề bị ảnh hưởng phải không?”.

Đương nhiên rồi, không chỉ tôi thắc mắc, mà đám tiên quan kia còn muốn biết hơn cả Tịnh Yên tôi nữa kìa.

Di Phong mỉm cười, lần này là nói với bọn chúng: “Cảm ơn tấm lòng của các vị tiên quan, đã giúp Di Phong ta vượt qua ải đầu nhé”.

Trong pháp đồ vọng ra thanh âm ồn ào của nhiều người hợp lại: “Tại sao ngươi lại không việc gì cả? Di Phong, ngươi đừng vội đắc ý! Ải tiếp theo của trận đồ này sẽ không đơn giản vậy đâu, hệ Kim không hạ gục được ngươi, không có nghĩa là ngũ hành không hệ nào hạ được!”.

“Các vị tiên quan thật biết cách dọa người, dọa cả thái tử của mình nữa. Các vị đã nói thế, có lẽ ta cũng không cần phải cho mọi người biết lý do làm gì cả. Chỉ là…”. Di Phong nhẹ nhàng nói: “Ta cũng sợ chết lắm, nhưng nếu các vị tiên quan đã muốn chơi tới cùng, Di Phong này đành phải đối đãi tận tình thôi”.

Đám tiên quan tức giận, gia tăng nội lực, pháp đồ di chuyển quay cuồng như cơn lốc, chúng tôi đều cảm thấy tiên khí dồn nén ở trọng tâm đã thay đổi, rồi linh lực từ hệ Mộc tỏa ra, lần đánh này khốc liệt hơn hệ Kim rất nhiều. Mộc gặp Mộc, chẳng thứ nào tương sinh và tương khắc, chỉ có thể phân cao thấp giữa Di Phong với gã tiên quan mang hệ Mộc mà thôi!

Di Phong vừa chống đỡ vừa nói: “Cô có muốn nghe tiếp lý do vừa xong không?”.

Tôi gấp gáp, cảm thấy cả hai đang thực sự đánh liều: “Công tử tập trung phá vỡ ải này đi, rồi kể sau cũng được, tôi thấy chúng ta lành ít dữ nhiều rồi! Hay để tôi hiện thân hợp sức với công tử, chúng ta cùng hệ Mộc”.

Giọng Di Phong đều đều: “Vô ích thôi, bọn chúng dồn tiên lực vào hệ Mộc nhiều như thế, chứng tỏ muốn gọi linh vật hệ Mộc ra. Chừng nào linh vật chưa hiện thân, ta muốn kết thúc cũng không thể làm được. Muốn vượt qua ải này, chỉ còn cách đánh thắng linh vật được gọi ra”.

Chàng ta nhìn luồng linh lực cuồn cuộn đang xối vào tiên chướng, cười: “Cũng sắp sửa rồi đấy”.

Tôi hết xắn tay áo, lại đến vén tóc mình, Thanh Khâu này sao vậy? Thái tử bọn họ đang gặp chuyện nguy hiểm, vậy mà đỉnh Hồ Ly vắng tanh không có một bóng người, đáng chết! Bảo sao Nguyệt Lão thường hay bảo Thanh Khâu là tiên tộc kì lạ, con dân ở đó sống yên bình vô cùng, nhưng muốn tồn tại lâu dài thì phải biết tự cứu bản thân mình, tự biết làm cho mình mạnh hơn.

Rồi một tiếng gầm như từ trên đỉnh trời vọng xuống, như tiếng gào tích tụ âm khí của oán linh ngàn năm. Trong pháp đồ hiện ra một con rồng màu xanh dương dữ tợn, đây chính là Thanh Long, linh vật tượng trưng của hệ Mộc, được kết tinh từ linh lực tụ thành.

Thanh Long gào lên những tiếng gầm man dại, nó lắc mình một cái, bay lượn mấy vòng quanh đỉnh núi. Gió bắt đầu mạnh lên, tôi cứ tưởng đây là dị tượng khi Thanh Long hiện hình, rồi sực nhớ ra Di Phong mới biết điều khiển gió. Những luồng gió quanh đỉnh Hồ Ly có thể tự biến đổi, giao cảm với Di Phong dựa vào pháp lực trên người của chàng ta.

Di Phong cắn môi, chàng ta bắt đầu huy động thêm linh lực vào hai lòng bàn tay, dồn sức đấu với linh vật Thanh Long này. Tổng thể về mọi mặt, Di Phong vẫn nhỉnh hơn một chút, nhưng long khí quả là thứ rất khắc với hồ ly, khiến cho pháp lực của hồ ly trở nên kém uy lực, hiệu quả, vì vậy Hồ tộc không bao giờ ưa chuộng những thứ có họa tiết loài vật linh thiêng này, bây giờ tôi đã hiểu.

Thanh Long là một loài rồng thiêng, không phải tiên chướng của tiên nhân nào cũng có thể cản nó. Đấu một lúc, tiên chướng mà Di Phong tạo ra vẫn vững vàng, tôi thấy Thanh Long bay cuộn lên, cả thân hình dài ngoằn ngoèo của nó chuyển sang ôm chặt lấy tiên chướng, siết mạnh. Tôi chửi rủa trong lòng, cái quái quỷ gì đây?!

Di Phong ngơ ngác, hỏi: “Nó muốn tự tử à?”.

Tôi kinh hoàng, muốn nóng lòng hiện thân, cả hai người bọn tôi sắp bị nghiền ra bã: “Công tử còn đùa được, nó muốn giết cả hai ta luôn kìa! Không xong rồi, tôi còn chưa muốn chết! Tôi hỏi thật, công tử còn trụ được bao lâu? Linh lực của Thanh Long áp chế hai chúng ta nhiều quá, tôi có thể giúp gì, công tử mau nói đi”.

Tôi nói quá vội vã khiến Di Phong chóng mặt: “Bình tĩnh nào. Nó tự ôm chặt lấy tiên chướng, khác nào tự tử đâu. Cô nương và ta vẫn ổn mà. Có hơi…”. Chàng ta như cười như không: “Có hơi khó thở đấy, vậy phiền cô nương độ khí cho Di Phong, nhanh thôi, ta sẽ hạ được nó”.

Không đợi chần chừ thêm, tôi ngồi xuống không gian vô đạo, bấm ngón tay bắt quyết, độ khí cho Di Phong. Nhưng vì tôi đang ở phiên bản thu nhỏ lại, màn độ khí này đương nhiên không thể hiệu quả như thường được. Không kịp quan sát Di Phong hạ Thanh Long kiểu gì, tôi chỉ nghe một tiếng rú thảm hại, ngẩng lên đã thấy trong lồng bụng trong suốt của con vật nuốt đầy linh lực hỗn loạn của Di Phong, đang trực tiếp cắn xé, hành hạ. Linh vật đau đớn, cứ thế tan biến vào không trung.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, Di Phong nói: “Ban nãy, đám tiên quan chỉ thị Kim đầu tiên, đúng là Kim rất khắc với Mộc, nhưng bọn họ càng không thể ngờ rằng, Kim còn sinh ra Thủy”.

“Kim sinh Thủy? Lẽ nào do công tử?”, tôi ngạc nhiên há miệng.

Di Phong gật đầu, tôi biết rõ khóe môi của chàng ta đang cười: “Không phải còn Thủy Thần Nhạc Ân là bạn tốt hay sao? Bao nhiêu năm quen biết với y, ta cũng tranh thủ học được một ít thủy pháp của Thủy Thần, có một ít hành Thủy sẽ hài hòa cho tiên thuật mà ta tu luyện hơn”.

Đúng vậy, Kim khắc Mộc, lẽ ra Di Phong vốn đã bị suy yếu ít nhiều, nhưng Kim còn sinh ra Thủy, cả hai yếu tố tương sinh và tương khắc cùng lúc tác động bên ngoài lên chàng ta, thì Di Phong lại không việc gì cả, nếu không muốn nói là tiên lực khi ấy giữ được ở trạng thái cân bằng, không mạnh hơn cũng không bị suy giảm.

Tôi vẫn giữ nguyên quan điểm cũ, tổ tiên của Di Phong phù hộ rất linh nghiệm, giúp cho chàng ta gặp điềm dữ hóa lành, trong cái rủi lại kiếm được vận may. Đúng là Di Phong không nặng vía hay xúi quẩy như tôi.

Đang suy nghĩ về khí vận may rủi thường xuyên của mỗi người, tự nhiên Di Phong hỏi: “Khi muốn phá hủy một xiềng xích, thì ta làm thế nào?”.

Vấn đề này tôi biết, nên đâu cần phải nghĩ: “Phá hủy các mắt xích”.

Di Phong gật đầu: “Pháp đồ này cũng vậy, các ngũ hành gắn kết lại với nhau, các mắt xích đó tuân theo một quy luật trời đất. Nếu đi ngược quy luật của thiên địa, pháp đồ ngũ hành sẽ không thể duy trì nữa”. Di Phong cao giọng, tràn đầy tự tin nói: “Không nên tốn nhiều thời gian nữa, chúng ta đủ khả năng phá cái pháp đồ này”.

Nghe vậy, tôi đã hiểu dụng ý của chàng ta. Chúng tôi cần phải chặt đứt các mắt xích gắn kết, nếu như pháp đồ ngũ hành phải tuân theo quy luật muôn đời của thiên địa tuần hoàn, vậy thì thứ tự sẽ là Mộc, Hỏa, Thổ, Kim, Thủy tương ứng với bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, hành Thổ sẽ là sự giao mùa, cùng năm linh thú tượng trưng là Thanh Long, Chu Tước, Kỳ Lân, Bạch Hổ và Huyền Vũ. Không phải Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ như người ta thường nghĩ.

Tôi ngẩng cao đầu lên, nói: “Nhưng pháp đồ này có đến tận tám người, công tử không sợ bọn chúng cùng nhau hợp lực ư, hơn nữa, nếu đã có tám người, nhất định sẽ phải có ba người trùng nguyên tố với những người còn lại”.

“Chỉ e, tám người này không có đủ bản lĩnh ấy. Cùng nhau hợp lực, pháp đồ ngũ hành sẽ biến thành một pháp đồ cuồng bạo, không chỉ tám người nguy hiểm đến tính mạng, mà nó hoàn toàn có khả năng tàn phá một nửa cái chốn Thanh Khâu này. Bọn chúng đã có tư tưởng hành thích ta, đương nhiên không sợ chết, nhưng liều chết chỉ là hạ sách cuối cùng thôi, có tên nào đi hành thích người khác lại nghĩ đến cái chết đầu tiên không? Hắn đương nhiên muốn sống tiếp để hưởng lợi, trừ phi, không còn con đường thoát nào cứu sống bản thân nữa, mới chấp nhận cùng chết”. Di Phong cười khổ: “Hơn nữa, đám tiên quan này cũng không đánh giá tại hạ cao đến thế, đến mức bọn chúng phải cùng nhau hợp lực”.

Chàng ta lại nói tiếp, mắt vẫn quan sát vòng xoay di chuyển như vũ bão của tám gã tiên quan: “Bàn đến kế hoạch tác chiến đi. Muốn chặt đứt quy luật pháp đồ ngũ hành này, ta và cô nương sẽ tấn công hai đầu khởi nguồn và kết thúc, đó là Mộc và Thủy. Thiết nghĩ, bọn chúng còn dư ra ba người, nhất định sẽ củng cố thêm hai đầu của vòng tròn tuần hoàn, như vậy sẽ có hai người Mộc, hai người Thủy, người còn lại sẽ quản một hệ nào đó bất kì ở tuyến giữa, cô nói có phải không? Chúng ta chỉ cần triệt hạ một đầu thôi, cho dù đầu kia còn hai người hệ Thủy hay hệ Mộc, pháp đồ cũng bị vô hiệu rồi”.

Hợp lí, lại nghe rất thuyết phục, tôi đồng tình: “Nhưng bọn chúng di chuyển nhanh như vậy, không bắt được thân ảnh, làm sao tôi và công tử có thể tìm ra hai người này?”. Điều này hoàn toàn bất khả thi.

Từ nãy đến giờ, cuộc nói chuyện của chúng tôi hoàn toàn trao đổi qua mật âm, kịch này của chàng ta thật mệt, mệt cả theo đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, tôi cũng thấy mình mệt lả chết mất rồi. Thôi vậy, tôi sẽ lui vào trong cánh gà, trao trả vị trí chủ trì đại cục cho chàng ta.

Di Phong quay đầu lại, nhìn khoảng không lộng gió. Tôi đang chờ đợi xem giải pháp của Di Phong là gì, chàng ta thong thả cười: “Lại phải cảm ơn các vị tiên quan cũng khéo chọn địa điểm. Vừa hay, gió nơi này mạnh thật”.

- ---------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK