• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- ---------------------

Tôi ngồi ngay cửa cốc, xiêm y lất phất bay.

Sương Hồ cốc quả nhiên rộng mênh mông, trong lòng của nó ôm biết bao ngọn núi tiên lớn nhỏ, mà lớn nhất, phải nói đến núi Tiêu Tương mà tôi đang ở nhờ.

Ban nãy, sau khi tạm biệt tiên nga nọ, tôi cũng chỉ muốn đi dạo cho khuây khoả một lát. Tình cờ trông thấy một khúc cây khổng lồ đã bị đổ, một nửa chìm trong nước, một nửa chồm lên cao ngất ngưởng, tôi bèn lên hóng gió. Quang cảnh trên này nom không tệ, còn có thể chiêm ngưỡng cảnh bình minh sáng lạn khắp đất trời Thanh Khâu.

Tôi cúi nhìn mặt nước in bóng dáng của mình, vẫn chẳng tin được thời gian đã quá cả trăm năm.

Tự nhiên, tôi cảm thấy mình cô đơn vô hạn, tôi đã đi nhiều nơi, dạo qua nhiều phương lạ, Yêu giới, Nguyệt Chi quốc, bây giờ là chốn Thanh Khâu này, nhưng vẫn chẳng nơi nào cho tôi có cảm giác thân thuộc là chốn về.

Tôi quả thật… đang mất dần phương hướng, không biết phải đi đâu.

Thanh Khâu là nơi đầu tiên cho tôi hiểu cảm giác thân quen lạ lẫm là như nào, có thể chúng tôi từng có mối duyên phận đặc biệt trong kiếp người nào đó, nhưng cũng chỉ đến thế vậy mà thôi. Có lẽ, sắp tới, tôi sẽ lại xa rời Thanh Khâu để đi tìm nơi chốn của riêng mình.

Đang nhìn mặt trời nhuốm đỏ ở đằng xa, chợt nghe một tiếng chèo nhẹ nhàng khua nước tới, tôi cúi xuống, tiểu tiên nga vừa xong đang múc một bát chè trên thuyền, mím môi cười: “Cô nương, bữa sáng không thể qua loa được, cô ăn ít chè củ sen đi”.

Tôi vui vẻ đáp lại tấm lòng của nàng ta, nhìn bát chè đặt trên một chiếc đĩa men sứ trắng, bên trong trang trí một bông sen phớt hồng, thả vài miếng thạch sương tinh xảo, trông mắt thường mới ngon lành làm sao. Tiên nga còn ân cần hỏi han: “Cô nương, cô thấy trong người có tốt không?”.

Tôi gật đầu, nói rằng trong người đang rất khoẻ. “Cô yên tâm, chỉ là đánh nhau một hiệp thôi, còn chưa được tính là một hiệp. Nhưng bù lại, có bữa sáng ngon lành của cô dành cho tôi, vậy cũng tốt”.

“Không có gì, chỉ là tôi…”. Nàng ta ngượng ngùng, cúi gằm mặt xuống không nhìn tôi: “Tôi thấy cô nương rất kiên cường, mạnh mẽ. Ước gì… ước gì tôi cũng được như cô”.

Tôi ngẩn ra, mới hiểu tiên nga đó đang thầm tán dương mình, sau đó vỗ vỗ vào vai tiên nga, nói: “Muốn trở nên kiên cường, thật ra không quá khó. Trước hết, khi nói chuyện, cô phải nhìn thẳng vào mắt của người đối diện đã”. Tôi chỉnh lại tư thế đúng mực cho nàng ta, “Đúng rồi, là như thế. Đừng có lúc nào cũng cúi đầu như vậy”.

Nàng ta ngơ ngác ngẩng mặt lên: “Thật sao? Tôi… ở trong tư thế này, tôi cảm thấy đã tốt hơn nhiều rồi! Cảm ơn cô nương đã giúp đỡ”.

Tôi phì cười bởi sự thật thà, nhút nhát của nàng ta, tự nhiên nhớ đến hình ảnh một Thái Thu yếu ớt. Hình như… những người trong phủ Nguyệt Lão đã chiếm vị trí bất di bất dịch trong trái tim tôi rồi, dù tôi đi đâu cũng thấy bóng hình họ.

“Cô nương, cô sẽ ở lại đây bao lâu?”.

“À”. Tôi thực tâm suy nghĩ: “Thật ra, tôi cũng chưa chắc chắn sẽ ở đây bao lâu”.

Tiên nga khuya mái chèo rẽ nước, chầm chậm đưa con thuyền rời đi: “Cô nương, nếu cô không có nơi nào để dừng chân, chi bằng hãy ở lại đây đi. Thanh Khâu thì tôi chưa dám chắc, nhưng Tiêu Tương, Tiêu Tương của thái tử nhất định sẽ không bạc đãi cô nương ngày nào đâu”.

Tôi vẫn ngồi ăn chè, nhận ra chỉ có hai người bọn tôi đang xuôi thuyền trên sông, đây là cơ hội riêng tư cực hiếm có: “Này, ban nãy, cô còn nhớ những lời bàn tán của đám người Diệp Hân không? Cô là tiên nga thường qua lại Tiêu Tương, tôi thật sự muốn biết, mấy tin đồn đó tính xác thực thế nào?”.

Tiểu tiên nga giật mình, suy xét kĩ thái độ của tôi. Biết là tôi nghiêm túc muốn tìm hiểu chuyện này, nàng ta thở dài, đáp: “Cũng phải xác thực tới bảy, tám phần đấy. Tuy tôi còn trẻ tuổi, hiểu biết chuyện Thanh Khâu không nhiều, nhưng mà tôi cũng biết đấy không phải tin xạo. Đúng là hồi nhỏ, thái tử Di Phong có một tuổi thơ không tốt lắm”.

Không tốt, không tốt ở chỗ nào…? Nghĩa là bất hạnh sao? Điều đó xuất phát từ bà mẹ vô tình sắt đá của chàng ta, hay bao gồm cả những điều gì khác? Qua miệng của đám Diệp Hân kia, còn có thông tin năm xưa, Di Phong không được chính thức công nhận là hoàng tử, lẽ nào xưa kia, Đế Phi hoàn toàn một tay nắm quyền lực thay chồng?

Nếu tuổi thơ của Di Phong không tốt, vậy huynh đệ song sinh của chàng ta, Cục Tuyết thì thế nào?

Khi người ta tò mò khôn xiết, ông trời sẽ khéo để họ gặp những người không hay gì. Tiểu tiên nga này chính là kiểu như vậy, nàng ta không thể giải đáp bất cứ nghi vấn nào hộ tôi, cũng bởi chuyện xảy ra xưa rồi, trong khi tuổi tác của nàng ta còn thua Tiểu Chước nữa.

Tôi cũng đành chịu, giấu sự tò mò xuống tận sâu đáy lòng.

Vừa đặt chân lên cầu, tôi thấy Di Phong khẽ mở cánh cửa căn nhà trúc, một vạt áo màu xanh than hiện ra, có phần rất khác lạ. Lần đầu tiên tôi thấy chàng ta vận trang phục thế này, đúng là u tối hơn mọi khi, nhưng vẫn đẹp đến mức không thực. Chán thật, quả thực tôi chưa tìm thấy sắc màu nào mà Di Phong diện lên người không hợp.

Hình như Di Phong đang định đi đâu đó, dáng vẻ khá vội vàng. “Hôm nay cô nương dậy sớm vậy?”, trông thấy tôi, gương mặt chàng ta thoáng ngạc nhiên.

“Ồ, công tử đã tỉnh dậy rồi sao? Tôi vừa ra ngoài cốc có chút việc”. Tôi quan sát, thần sắc Di Phong có vẻ đã khá ổn.

Chỉ là trên vai áo chàng ta lại dính vài hạt cát, trên người còn có mùi gió biển đặc trưng, làm Tịnh Yên tôi đây cảm thấy khá khó hiểu. Nếu như tôi không nhầm, ngoại trừ buổi trưa gặp nhau, cả ngày hôm qua Di Phong đâu hề ra khỏi phòng?

Dường như Di Phong cũng nhận ra sự bất thường trong ánh nhìn của tôi, dù vẻ mặt tôi vẫn tỏ ra bình thường: “Nhìn không quen phải không? Bộ y phục này, có vẻ không hợp dáng người ta thì phải. Cô nương đợi một chút”.

Trước khi vào trong nhà, Di Phong còn khẽ ngoái đầu lại, hỏi tôi dùng bữa sáng gì chưa.

Tôi gật đầu: “Công tử đang định đi đâu thế?”. Song chàng ta đã đặt chân lên lầu, không thể nghe thấy nữa.

Tôi day day thái dương, nghĩ thầm, nếu đêm qua Di Phong thực sự đi ra ngoài, cần chi phải giấu tôi khổ vậy…

Một lúc sau, công tử đó bước ra ngoài hiên nhà, y phục màu củ đậu đơn giản, ống tay áo trắng ngà cũng nhã nhặn không kém. Trên người Di Phong có mùi hương hoa lê nhè nhẹ, cảm giác kề bên rất dễ chịu, giống như đang chìm trong một biển hoa lê vậy.

“Pháp khí của Vũ Nghệ, Yên cô nương có còn hứng thú không?”.

Tôi gật đầu, ngồi xuống ban công bên hiên nhà, đoạn nói: “Nghe công tử nói, gã rất am hiểu và ưa chuộng dao găm, tôi đương nhiên cũng có vài hứng thú”. Di Phong coi bộ chưa nói gì, tôi nhàn nhã tiếp lời: “Công tử có biết vì sao không, tôi cảm thấy bản thân mình liễu yếu đào tơ vậy, nếu phải tìm ra một pháp khí phòng thân, đại đao có lẽ hơi cồng kềnh, trường kiếm chắc hẳn hơi bất tiện với tôi, trường cung và đoản cung thì tôi lười bắn lắm, thương ngân thì tôi không bao giờ dùng rồi; vậy nên chắc là tôi hợp nhất với kiểu dao găm này, nhỏ gọn lại cầm rất vừa tay”.

Nghe Di Phong hỏi vậy, tôi dám chắc chàng ta chuẩn bị làm một chuyến tới chỗ của Vũ Nghệ. Chuyện quan trọng như vậy, nếu để tôi ở nhà thì quá tàn nhẫn đấy. Phải cho tôi đi cùng, hiểu chưa?

Tiểu Chước ở đâu vừa chui ra, nhìn tôi đầy cổ quái: “Nếu chỉ là phòng thân, chủ nhân lấy dao ở trong bếp cũng rất được rồi mà, bọn chúng và dao găm thì khác gì nhau đâu?”.

Di Phong chống cằm, đồng tình nói: “… Cũng đúng đấy. Dù sao thì Yên cô nương vẫn dùng linh lực chủ yếu mà”.

Tôi bực mình: “Sai bét, công tử biết cái gì!”.

Trước khi chuẩn bị đi, Tiểu Chước đã phát biểu một câu vô cùng động lòng người, vì vậy đừng hòng tôi để nó đi cùng.

Được cái Di Phong bây giờ lại đứng về phía tôi: “Cũng phải, cho Tiểu Chước theo biết đâu lại nguy hiểm đến nó”.

Thế là Tiểu Chước đành chấp nhận ý trời, tức anh ách, nhìn bọn tôi rời đi.

Tiết trời buổi sáng mát mẻ và trong trẻo, gió xuân thổi mơn man, đây là thời điểm tốt trong ngày để người ta xuất hành việc gì đó. Tôi chỉnh trang đầu tóc, y phục cho chỉnh tề, tuy rằng sớm nay vừa gặp một phen ẩu đả không được vui cho lắm, nhưng được ra ngoài vẫn thích hơn ở nhà.

Có điều, chẳng phải du ngoạn chơi xuân gì, mà là đến nhà của một tên phạm nhân lục soát.

Sửa soạn mình xong xuôi, tôi vội vội vàng vàng chạy theo Di Phong, hỏi: “Quên mất! Còn chưa hỏi công tử, Vũ Nghệ, gã sống ở đâu vậy?”.

Di Phong nghiêng đầu, nói rất khẽ: “Hồ Động Đình”. Chàng ta phất tay áo một cái, chiếc quạt nạm ngọc từ trong nhà bay thẳng đến cánh tay của Di Phong. “Đi thôi, có thể nơi ấy sắp mưa rồi”.

***

Vì khung cảnh ven hồ Động Đình rất quang đãng, xung quanh đổ lại hai mươi dặm còn có khá nhiều tòa lâu cao vời vợi, hai chúng tôi quyết định ẩn thân vào trong mây.

Suy cho cùng, đây là một ý tưởng rất an toàn. Làm như vậy, người phàm sẽ không nhìn thấy gì ngoài những gợn mây cả. Dõi mắt từ bên ngoài, vị trí của chúng tôi chẳng khác gì những đám mây trôi bình thường.

Đã mất công ẩn thân vào trong mây, lẽ ra nên nằm trên mây ngủ, đánh một giấc thật ngon lành mới phải. Nhưng vì Di Phong đang ở đây, tôi đành tiết chế ước muốn cơ bản của mình lại. Nhưng mà việc gì tôi phải khổ sở như thế chứ! Tôi có vô vàn cách để làm việc mình muốn, mà vẫn duy trì được hình tượng và liêm sỉ trước mặt đối phương.

Di Phong đang phe phẩy cây quạt, tôi bảo: “Gần hai canh giờ nữa mới tới nơi phải không? Nguyên khí của tôi còn chưa ổn, tôi ngồi thiền một lúc”.

Di Phong đứng ở xa gật đầu: “Cô nghỉ đi, cẩn thận rơi khỏi mây là được”.

Đến nước này, tôi cũng không thèm làm bộ làm tịch linh tinh nữa, xua tay rồi nghiến răng nghiến lợi: “… Tôi sẽ ngồi lâu đấy!”.

Không biết ngủ bao lâu, đang thiu thiu mơ màng, một cơn gió xé qua tai khiến tôi chợt bừng tỉnh, giật thót người: “Sao thế?”.

Đám mây chở hai người vừa nghiêng như lật đổ, Di Phong quay đầu lại: “Không có gì, chỉ là một con Kim Sí điểu thôi”.

Tôi há hốc miệng, nhân gian mà cũng xuất hiện loài yêu này thật sao? Nhìn theo sải cánh vàng rực của nó bay về phía chân trời, ra là một con Kim Sí điểu còn chưa tu thành người. Gió bên trời rất mạnh.

“Sao nó lại tiến sát vào đám mây của ta vậy? Mắt nó bị mù sao?”.

Di Phong thản nhiên nhìn tôi, như thể đã có câu trả lời.

Tôi cười hì hì hì: “Được rồi. Được rồi, con chim này không mù. Nhưng yêu khí và tiên khí trên người tôi đã dung hoà một thể, làm sao thu vào được…”.

Bay thêm chừng nửa canh giờ nữa, chúng tôi tới một vùng nông thôn trù phú, xanh tươi. Cảnh nơi này có vẻ còn thưa thớt hơn hẳn nhiều nơi ở Thanh Khâu, mấy ngôi làng quanh đây chỉ có khoảng hai, ba chục hộ dân, tất cả đều theo nghiệp nông cả. Đa phần là công việc đồng áng, trồng rau cấy lúa xung quanh làng.

Ngang qua một ruộng dâu, tôi và Di Phong gặp ngay một pha cướp dâu đầy kịch tính. Nhìn sơ qua, có thể đoán cục diện chia hẳn thành hai phe, phe rước dâu của tân lang và phe cướp dâu của người ganh tị không được làm tân lang. Chỉ có điều, bọn họ đánh càng lúc càng hăng, kiệu hoa đỏ thắm cũng mấy lần nghiêng ngả, nhưng tôi lại chưa biết tân nương trong kiệu sẽ đứng về phe nào.

Nhân lực hai bên cũng ngang tài ngang sức, đánh lẫn lộn vào nhau, nhìn đã loạn cả mắt.

Thế rồi kiệu hoa khẽ mở ra, tân nương trong kiệu hớt hải nhảy xuống đất, đúng lúc cảnh quan đang hỗn loạn. Tên cướp dâu vung con dao nhọn lên, nhắm thẳng tới chỗ tân lang đứng, mà tân lang cũng chìa dao xông tới. Chớp nhoáng, ánh dao sáng loáng mắt người nhìn, cả hai mũi dao đều vô tình đâm vào cơ thể tân nương kia, một chiếc ở sau lưng, một chiếc xuyên trước ngực, ngày vui lại biến thành ngày tang sự chết chóc.

Bọn họ gào lên khóc, tân nương dũng cảm lấy thân mình cản dao, đường đường chính chính chết trong lòng tân lang và tên tình nhân hờ. Có lẽ, Ti Mệnh đã viết mệnh cách này cho họ giữa lúc trong người đang khó ở.

Di Phong nhìn xuống, hỏi: “Không phải Ti Mệnh rất ghét đàn ông sao? Sao để tân lang sống?”.

Tôi đồng tình, mải mê quan sát tiếp câu chuyện. “À… xem kìa, tân lang bị chém chết luôn rồi”.

“…”.

“Cô nghĩ thế nào về mấy vụ đoạt dâu?”.

Gì chứ? Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên, cứ tưởng Di Phong sẽ chỉ coi đây là mệnh cách quái gở mà Ti Mệnh bày ra, thế mà chàng ta lại nhìn nhận ở góc độ duy quan, xem đây là chuyện nhân sinh thật à?

Nhiều khi, công tử này còn khó hiểu hơn người ta tưởng nữa.

Tôi ngáp một cái, đáp: “Có gì phải bàn sao? Nếu không phải hai bên đều yêu nhau, tân nương cũng có tình cảm với chàng trai trẻ đó, muốn cùng y cao chạy xa bay, bằng không, thì chuyện cướp dâu sẽ vĩnh viễn chỉ là nỗi đau trong lòng hai người họ…”.

Di Phong nhìn mây bay trước mặt, nói: “Nếu người cướp dâu, cũng không biết rõ tình cảm trong lòng của tân nương thì sao?”.

Tôi ngáp thêm một cái: “Thế thì duyên số của họ đã định rồi. Y nên để tân nương lặng yên đi xuất giá, đừng ngốc nghếch phá hỏng hôn lễ cả đời của người ta”.

Di Phong trầm ngâm, không biết đang nghĩ gì. Tôi cũng không để tâm đến nữa, vươn vai tiếp tục ngủ ngon lành.

Ngủ thêm một canh giờ, mây chở hai người đã tới nơi. Tôi mở mắt, ngắm nhìn hồ Động Đình rộng lớn qua hàng mi cong cong. Vì là lần đầu tiên ghé qua, chứng kiến sự hoành tráng không tưởng của địa danh truyền thuyết này, tôi cảm thấy mới mẻ vô cùng. Đây mới chỉ là đoạn cuối hồ Động Đình, chúng tôi còn phải bay ngược lên mười lăm dặm trường nữa, mới chính thức tới nơi ở của Vũ Nghệ.

Trong mắt người trần, hồ Động Đình là thắng cảnh linh thiêng nên rất vắng, chỉ vào mùa lễ hội chính thức, mới có đông du khách tới vãn cảnh, hành hương. Tôi và Di Phong thấy thuật ẩn thân giờ không thật cần thiết, ra khỏi mây, thư giãn.

Đương hào hứng đón gió, một luồng tiên khí lạ từ đâu vấn vít quanh người tôi. Tôi biết, trong này chứa đựng nguyên khí sai bảo của tiên nhân nào đó, lòng bàn tay xoè ra, không ngần ngại hút sạch tiên khí vào cơ thể.

Đúng lúc này, một luồng tiên khí khác lại đến, nó vẫn quanh quẩn bên người tôi, thậm chí còn kích động hơn trước. Di Phong vừa chứng kiến tôi hút tiên khí mà không hề hấn gì, ngạc nhiên: “Cô có thể hấp thụ tiên khí ư?”.

“Đương nhiên rồi, bẩm sinh thì đã thế. Tôi cũng không biết khả năng này là có từ đâu ra”. Tôi chụp tay, chuẩn bị giải quyết nốt tiên khí khó chịu đó, Di Phong khẽ nhíu mày, kéo tôi vào trong lòng chàng ta, như để che chắn cho tôi khỏi thứ gì. Bất ngờ bị che khuất tầm nhìn, tôi ngẩn ra, không hiểu, thoáng thấy tay áo dài của Di Phong vung lên, phất tan luồng tiên khí lạ ấy.

Cánh môi tôi mấp máy, tiên khí kia không chịu tan hẳn mà tách thành hai, ba sợi khí nhỏ, bay vượt qua đầu của cả hai, phi xuống vị trí một chiếc kiệu ven hồ. Nhanh như chớp, trên tay Di Phong hiện ra một cây cung màu nước, mũi tên là hơi nước biến thành, chàng ta giương cung lên, mũi tên mỏng như giấy, trong như băng, xé gió bắn tan toàn bộ luồng tiên khí cứng đầu, ngay trong lúc nó chưa tới được vị trí chiếc kiệu kia.

Tôi ai oán nghĩ thầm, sao trong tay mình không có mấy món xịn như này. Lại nghe tiếng cười đùa lả lướt từ chiếc kiệu vọng ra, tôi sực hiểu, Di Phong che cho tôi hòng để tránh tai mắt người trời, nếu tiên nhân trong kiệu chứng kiến toàn bộ khả năng lạ của tôi, một yêu nữ hút được tiên khí của thần tiên, e rằng hậu quả sẽ khó lường.

Thì ra những áng mây bên dưới đã che mất tầm nhìn, khiến tôi không nhìn ra chiếc kiệu. Để ý sắc mặt hỗn loạn của Di Phong, tôi càng muốn hỏi người trong kiệu là ai.

Đám mây vừa hạ xuống, trước mặt tôi là một cỗ kiệu lộ thiên kết từ lụa sáng màu, những tấm lụa màu trắng bay lả lơi trong gió, xung quanh là biển hoa cải dầu vàng rực như nắng hạ đung đưa, đung đưa. Mà tiên nhân nằm trên nệm, y bào hở tung ngực, tóc búi cài kim quan sang trọng, dung mạo có phần nom quen mắt.

Tôi nhất thời nhận ra, gã là thái tử Thiên Ân trên tận Cửu Trùng Thiên.

Bên chiếc kiệu của gã, còn có năm tiên nữ xinh đẹp kề cạnh, mỗi nàng một vẻ, người lả lơi kiều mị, người sắc sảo kiêu sa, người thanh tao ngọc dũa,… Bọn họ khoác váy lụa đủ màu, y phục mỏng tang trên người nửa kín nửa hở, toát lên vẻ khêu gợi, quyến rũ, đúng là mỹ nhân ngàn năm như men rượu, chưa nếm thử đã say.

“Mỹ nhân, lại đây cùng ta nào. Ta đã nhìn thấy nàng bay ở trên mây rồi, nhìn gần như thế này, dung mạo của nàng còn đẹp hơn nhiều đấy. Gia nhập vào hậu cung của bản thiên tử đi”.

Hình như gã say rồi, nên không nhận ra tôi. Hoặc là trông tôi đã thay đổi khá nhiều, chẳng có mấy người tin nổi tôi là tiên đồng bé nhỏ năm xưa nữa.

Từ ngón tay gã tung ra một luồng tiên khí khác, nâng bàn tay tôi lên, muốn đưa tôi bay vào trong kiệu. Tôi bất ngờ vì hành vi lỗ mãng này, xem ra gã Thiên Ân vẫn chẳng hề thay đổi, bây giờ còn thêm cả thói trêu hoa ghẹo nguyệt. Tôi phất tay, nhảy ra sau, hai luồng tiên khí và yêu khí giao tranh biến thành một tiếng nổ, làm hoa cải đổ rạp ra một đường, còn in hằn vết dấu chân trượt dài.

“Mỹ nhân, nàng không ngoan tẹo nào. Nhưng bản thiên tử lại rất thích nàng có chút bản lĩnh đấy”.

Thiên Ân vừa bảo vậy, cây quạt ngọc trên tay Di Phong liền giương lên ngạo nghễ, linh lực cuồn cuộn quanh cây quạt chỉ chờ cơ hội được động thủ, thành công khiến cho người trong kiệu dè chừng.

“Ồ, không phải biểu ca của ta ở Thanh Khâu đây sao?”. Thiên Ân chống tay, đón lấy một chung rượu bằng ngọc từ tiên nữ áo xám: “Có muốn ngồi xuống nhập cuộc không?”. Nói đoạn, còn dang tay ra bóp mông tiên tử dâng rượu kia một cái.

Nàng ta ưỡn ẹo mà kêu lên: “Ôi gia! Gia thật là hư quá…”.

Thanh âm nũng nịu, tưởng chừng như có thể chảy nước của nàng ta khiến tôi thấy nôn nao đại tràng. Kì thực, loài yêu hoa của tôi thừa sức nói ngọt lịm như vậy, với những lời đường mật. Nhưng để đạt đến cảnh giới giọng nói chảy ra nước, thân thể ướt đầm đìa, may ra chỉ có xà yêu mới có thể đảm nhận, xà tiên chắc cũng chẳng thua gì. Chắc hẳn, chân thân của tiên nữ kia là một con rắn cái.

Bầy tiên nữ còn lại cười khúc khích: “Gia ơi, chúng em cũng muốn mà. Sao gia chỉ ân sủng nàng ấy? Gia mau mời vị công tử tuấn tú này chung vui cùng ta đi, còn cô nương trẻ kia, cô ta tuy đẹp thật, nhưng chỉ là yêu nữ, không xứng hầu hạ gia tẹo nào”.

Mấy cô này đúng là hoang đường thật, cho tôi hầu hạ tên điên này, tôi còn đập cho nhừ tử đấy!

Di Phong chủ động tiến lên trước, cầm cây quạt, khẽ cười, đáp lại lời trêu ghẹo của đám tiên tử kia: “Cảm ơn các cô nương xinh đẹp. Biểu đệ, đây là thanh lâu cơ động mà đệ mới mở sao?”.

Đám tiên nọ đang nói cười ríu rít, nghe vậy thì mặt mũi bí xị như mưa dầm.

Bầu không khí im lặng, chỉ có Thiên Ân mặt đỏ như gấc chín vẫn không ngừng nốc rượu, hơi rượu phả ra cay nồng cả không gian. Gã nghiêng ngả nhìn xuống: “Ngươi nói phải. Di Phong, nam tử chúng ta cần chi phải xây dựng xã tắc, ngày ngày uống rượu tiêu dao ở thanh lâu, cùng mỹ nhân chơi trò uyên ương đạp nhau, như vậy đã là viên mãn rồi…”.

Thiết nghĩ, suy nghĩ này mà để lão Thiên Đế nghe được, e rằng ông ta đem thiên tử của mình ra mà lăng trì quá. Rồi ông ta sẽ mắng, ta đây cả đời ở ngôi cao lỗi lạc, tuy làm chủ thiên địa, dẫn dắt Thiên tộc đôi lần bị Ma tộc đánh thắng, nhưng cũng là bậc minh quân ngay thẳng, sao con lại biến thành dạng hôn quân như này!

Nhưng ta không thể phế truất con, vì giờ đây ta không còn ai nữa.

Tuy tôi háo sắc thật, nhưng hoàn cảnh hiện nay không cho phép xem mấy cảnh xuân cung lồ lộ. Mà Di Phong thì càng không có tâm trạng ấy, dù mấy tiên nữ kia đều đang nằm trong lồng ngực của Thiên Ân, nhưng lại ngắm chàng ta say mê. Chúng tôi nhìn nhau, dường như tự hiểu ý, Di Phong gấp quạt lại, mỉm cười: “Biểu đệ đang say rồi, khi khác chúng ta sẽ nói chuyện. Lần sau, biểu đệ chớ nên tuỳ ý động vào người của ta, kẻo chuốc hoạ vào thân. Cáo từ”.

Tôi và Di Phong còn chưa kịp quay đi, Thiên Ân đã đổ chung rượu xuống thảm cỏ như thứ đồ phế phẩm, lạnh lùng nói: “Thấy thái tử Thiên giới mà lại không quỳ ư?”.

Ra là bảo Di Phong không quỳ.

Tôi lau lau tay áo, hôm nay quả nhiên là ngày rất đặc biệt. Khi nãy, tôi gặp phải chướng ngại tên Diệp Hân đáng ghét, bây giờ lại đến lượt Di Phong, hẳn đau đầu lắm thay!

Nhưng người tôi mệt rồi, nên để Di Phong lên gân cốt một trận, coi như chàng ta chào ngày mới.

“Thanh Khâu và thiên cung bình đẳng, mỗi bên tự xưng bá một phương, địa vị luôn ngang hàng, tại sao ta phải quỳ?”. Di Phong bình thản xoay người lại: “Hơn nữa, biểu ca cũng đâu bảo đệ quỳ?”.

Thiên Ân hừ lạnh, ngữ điệu còn lạnh hơn: “Hồi còn nhỏ, ngươi cũng quỳ đấy thôi”.

Trong đầu tôi nổ ầm một cái, chưa từng nghe nói đến việc hoàng gia của Thanh Khâu phải quỳ, thái tử Thanh Khâu thì càng không bao giờ phải nhún nhường như vậy. Ngược dòng về tuổi thơ, thân phận Di Phong khi ấy cũng là nhị hoàng tử, còn là biểu ca của tên Thiên Ân này, chàng ta từng quỳ lạy thật sao?

Lại nhớ tới lời của đám bọn Diệp Hân, tuổi thơ của Di Phong không được êm ả lắm…

Di Phong phe phẩy cây quạt, vẫn thong thả cười nói: “Ta chỉ quỳ trước ngươi một lần. Còn ngươi, đã phải bò trước ta những hai lần rồi đấy”.

Lông mày của Thiên Ân xếch lên, nhưng vẫn phải nghe tiếp những lời lạnh như băng địa ngục từ phía người đối diện: “Ngươi bắt ta quỳ vô căn cứ, phụ quân ta lấy uy của Hồ Vương, bắt ngươi bò quanh ta một lần. Khi ấy là ở Tu Di sơn. Lần thứ hai, ngươi muốn hạ nhục ta, mời ta tham gia một thử thách cùng với đám bằng hữu của ngươi, ai thua sẽ phải bò. Kết quả, gậy ông đập lưng ông, không phải ngươi mới là người bò sao? Lần thứ hai là ở trên Dao Trì, biểu đệ nhanh quên quá”.

Đám tiên nữ không dám cười đùa nữa, cứ ái ngại nhìn nhau. Thiên Ân ngẩng mặt lên, hơi rượu còn nồng nặc: “Thì sao? Bây giờ ta đã là thái tử Thiên giới, là bá chủ thiên địa, đừng nói là mình ngươi, đợi đến khi ta thôn tính cái chốn Thanh Khâu bé tý của nhà ngươi, ta bắt ông nội ngươi phải quỳ, cả tiên tộc nhà ngươi quỳ trước ta còn được nữa ấy là”.

“Sao thế? Còn không quỳ cho ta!”.

Mấy tiên nữ mặt mũi đã phát hoảng, vội nắm áo thiên tử ngăn lại, nhưng Thiên Ân đã nổi cơn lôi đình, gã vung tay áo hất văng bọn họ ra: “Nếu các ngươi ngăn cản thì cũng quỳ cho ta!”. Bọn họ không dám manh động nữa, rạp xuống, Thiên Ân xốc xốc tay áo lại, đoạn nói: “Cút đi! Đừng tưởng ta không biết tâm địa lăng loàn của các ngươi. Thấy gã đàn ông anh tuấn khác, liền liếc mắt đưa tình, sau đó còn nhất mực bênh hắn? Đàn bà nông cạn vẫn chỉ là đàn bà”.

Cho dù chỉ là người ngoài cuộc, thì câu nói bên trên của gã đã khiến ruột gan tôi cuồn cuộn, muốn đánh lộn lắm rồi, huống chi người bị mạt sát là Di Phong, đến câu nói cuối cùng thì đúng là cặn bã. Thiên Ân vừa dứt lời, một đường quạt sắc bén đã quét qua mấy tấm rèm lụa sau lưng gã, rượu trên bàn gỗ nhỏ cũng rơi vỡ loảng xoảng. Nắng bên trời lập tức xiên vào kiệu, Di Phong hơi trầm mặc: “Đối với mấy tên ma nghiện rượu, lấy rượu để mạt sát thế nhân, tốt nhất nên phơi nắng cho ngươi nhanh tỉnh rượu. Còn nữa, chẳng lẽ ngươi không hiểu, nếu mẹ của ngươi nghe thấy những lời ô nhục kia, tâm trạng bà ấy sẽ thế nào? Thiên Ân, không một ai dạy ngươi, thì để biểu ca dạy. Chưa cần ngươi lập công danh hiển hách, nhưng mà ngươi hãy nhớ, đạo lý cơ bản của một vị quân vương tốt, chính là phải biết tôn trọng phụ nữ đã”.

“Ngươi mang bọn họ đến, bây giờ lại bảo họ cút đi nơi nào? Không biết bọn họ nên cút đi, hay là ngươi phải cút”.

Thấy Thiên Ân đã rượu say bí tỉ, ngả đầu lên thành kiệu, nhưng vẫn lẩm bẩm “Quỳ…”, giọng nói của Di Phong dịu xuống: “Hồi nhỏ kiến thức còn nông cạn, bản lĩnh kém, thật ngại ngùng, đã vô tình để biểu đệ ngồi lên đầu ta rồi. Nếu hôm nay, biểu đệ một mực muốn so kè, vậy hãy để biểu ca có đôi lời với đệ”.

Chàng ta nhẹ tiến về phía trước, tà áo màu nhạt bay lượn theo cơn gió, lướt qua những bụi hoa cải dầu.

Hoa cải vàng rộ như ươm nắng, thảm hoa vàng rực chiếu vào đôi mắt tôi rực rỡ đến nhường nào, hút hồn biết bao nhiêu, tự nhiên giờ phút này đây lại làm tôi cay mắt. Di Phong cầm quạt che nửa mặt, nghiêm giọng: “Trước hết, nếu so về chức vị, ta và ngươi đều đứng hàng thái tử, thái tử Thiên giới và thái tử Thanh Khâu xếp ngang hàng. Ngươi chỉ được người Thiên giới(*) triều bái, còn biểu ca được cả Thiên giới và Thanh Khâu triều bái. Nói như vậy… ồ? Có nghĩa là sao ư? Di Phong này phải xếp ngang hàng với nhà ngươi, đã là chuyện không hời một chút nào. Tiếp theo, nếu so về thứ bậc, mẫu phi của ta chính là tỷ tỷ của mẹ ngươi, trong người ngươi mang một nửa dòng máu tộc hồ ly, sao có thể muốn chối là chối bỏ cho được? Trách mẹ ngươi lại là dì ruột ta, ngươi phải gọi ta bằng hai tiếng ‘biểu ca’ to như vậy. Ta thắng”.

(*): Ý nói người Thanh Khâu không triều bái ngoại tộc, ngoại trừ Phật gia ra, khi gặp những thần tiên bên ngoài cũng chỉ chào hỏi theo quy tắc

“Sau cùng, nếu so về phẩm vị, ta đã thăng làm thần, còn có thể kế thừa Phong Thần của đời trước. Còn ngươi, sống ăn sung mặc sướng đã mấy nghìn năm qua, lại chưa tu luyện nổi lên cấp bậc thượng tiên, vẫn mãi chỉ là một nam tiên nhị phẩm. Tệ thật, nếu không phải vì bá phụ sinh thời ít con trai, hơn bảy cô con gái, dưới ngươi chỉ có một tiểu đệ đoạn tụ, ngày ngày mải mê đắm chìm trong nam sắc, ngươi nghĩ rằng ngôi vị này đến lượt ngươi ngồi ư? Thiên giới vào tay ngươi để diệt vong cả ư? Ngươi vô tình không hiểu thế cục này, hay là trí não của ngươi có vấn đề thật thế? Thay vì ngày ngày sống ăn chơi hưởng lạc, ngươi hãy lo giữ cái ghế thiên tử của mình sao cho chắc, kẻo cha ngươi bị người ta lật đổ, sẽ không còn ai kéo được ngươi lên đâu. E rằng lúc ấy, biết đâu biểu đệ bên nhà chú ngươi lại lên làm thiên tử? Sau đó, mẹ ngươi vì muốn giữ cái mạng, phải đưa ngươi khẩn cấp tháo chạy về Thanh Khâu? Tưởng tượng cảnh ngươi phải víu vào Thanh Khâu, đã khiến biểu ca ta cảm thấy nhân quả kiếp này rất tốt lành”. Di Phong phe phẩy cây quạt, cười: “Thiên Ân, nếu ta không phải một thần tiên trượng nghĩa, nể tình hậu bối nhà ngươi còn trẻ người non dạ, ta đã cho ngươi bơi cùng hà mã dưới hồ Động Đình rồi”.

Lời vừa dứt, cũng là lúc hai mắt Thiên Ân mở trừng trừng.

Tôi cảm thấy Di Phong chửi phen này rất hay, không thua gì gánh hát, có lẽ đây là lý lẽ chửi nhau của mấy vị công tử muốn dằn mặt kẻ thù mà không làm mất đi vẻ nho nhã của mình. Thiên Ân đang quay cuồng trong rượu, vẫn cố lật tay lên, tiên khí yếu ớt phóng ra bị linh lực Di Phong quật lại không thương tiếc. Ầm một tiếng, chiếc kiệu vỡ tan tành, Thiên Ân úp mặt xuống nền cỏ, nằm bất tỉnh nhân sự, hoàn toàn không còn hay trời trăng gì nữa…

Tôi cười trừ, xem ra tôi và Di Phong đều được lên gân cốt hết rồi.

Cả hai phủi áo quần rời đi, tức thì đám tiên nữ lại nhao nhao lên hỏi: “Công tử! Thiên tử điện hạ, ngài ấy… ngài ấy, thì nên làm thế nào?”.

Di Phong ngoảnh đầu nhìn Thiên Ân, rồi nói: “Cứ để nó ở ven hồ này đi. Sau khi tỉnh rượu, tên tiểu tử ấy sẽ không nhớ gì đâu. Các cô có thể ra về rồi. Sau này, đừng tuỳ ý hạ mình như thế nữa”.

Thế là đám tiên nữ cùng thảnh thơi ra về, có một, hai tiên nữ còn rủ nhau quay lại, đạp lên mông của Thiên Ân vài cái: “Này thì thiên tử này! Chèn ép bọn ta này! Cho ngươi ngủ đến tận ngày mai luôn!”.

***

Ngôi nhà của Vũ Nghệ nằm trong một kết giới che mắt người phàm trần, bên ngoài là một kết giới khác phong toả sau khi gã bị giam. Vị trí ngôi nhà gỗ nhỏ đối diện ngay mặt hồ, xung quanh cánh đồng hoa cải dầu.

Tôi nhìn kết giới được Thanh Khâu phong toả: “Khoan đã! Công tử đừng phá kết giới vội, cho tôi thử sức có được không?”.

Di Phong nhìn tôi đầy khó hiểu. Kì thực, tôi muốn thử xem để làm được như chàng ta đây, một tay phá tan kết giới của Thanh Khâu, rốt cuộc điều ấy phải khó đến mức nào, tu luyện chăm chỉ đến mức nào. Tôi bắt ấn, trút linh lực vào lớp kết giới đó, thả tay ra, kết giới thành công được giải trừ.

Vẫn không thể tin được: “Kết giới này không an toàn chút nào. Công tử xem, tôi còn có thể phá giải nó, lỡ đâu, nếu là một kẻ tu vi cao cường khác, đến đây để xoá bỏ nghi chứng thì biết làm thế nào?”.

Di Phong lặng người đi một lúc: “Thực ra, nó rất an toàn mà”.

Tôi ngạc nhiên: “Sao? An toàn ở chỗ nào?”.

Di Phong nhẹ giọng giải thích, “Kết giới này dựa vào nguyên khí trên người để nhận chủ. Vì vậy, nếu không nhận ra chủ, bất kể là kẻ có tu vi cao cường đến mấy đều không làm gì được. Ngược lại, bất kể là ai đi cùng ta, tu vi cao hay thấp thì cũng đều giải được”.

Tôi nghẹn họng, Di Phong lại cười khẽ: “Hơn nữa, tu vi của cô nương mà không hề cao sao?”.

Tôi không biết đây là khen ngợi hay đùa cợt: “…”.

Cửa được mở, chúng tôi dạo một vòng quanh nhà để quan sát. Ngôi nhà gỗ chỉ có duy nhất một gian phòng, hai bên là cửa sổ lớn được xây hình chữ nhật, một chiếc kệ gỗ trưng bày đồ đạc, binh khí của chủ nhân, giữa nhà, còn một đống than củi đã mục. Tuyệt nhiên không có bất cứ sách vở, bí kíp cất giấu gì.

Tôi thất vọng, Di Phong vẫn tiếp tục quan sát: “Đương nhiên là không dễ tìm ra manh mối rồi. Biết đâu, Vũ Nghệ còn cứng đầu thà chết, đem theo bí mật đó xuống mồ”.

Tôi bóp vai: “Vụ này đúng là không đơn giản, cuộc đời yên bình của tôi chấm dứt từ đây rồi”.

Di Phong nhìn ra xa, không biết nghĩ thứ gì.

Chàng ta bước đến chiếc kệ gỗ, tay nâng một chiếc dao găm lên. Tôi cũng tiến về đó, quan sát chiếc dao màu đỏ sậm, sần sùi như cá sấu, giữa chuôi dao còn đính một con ngươi rắn mở trừng trừng. Có vẻ như bỏ qua ngoại hình mạnh mẽ kia, thanh dao găm này chẳng có gì đặc biệt.

Tự nhiên, tôi nhớ đến một thân hồng y đỏ rực của Bích Hoạ giữa Âm phủ u ám, cảm thấy nàng ấy rất hợp với chiếc dao găm này.

Ngẩng mặt lên, kệ gỗ của Vũ Nghệ treo rất nhiều dao găm, tổng cộng cũng phải ba mươi chiếc. Tôi bị thu hút bởi một thanh dao găm màu trắng bạch tinh khiết, bề ngoài của nó cũng hết mực thanh nhã, chim trắng giữa trời xa, không hề giống với thanh dao mắt rắn dữ dội kia. Một kẻ phàm phu tục tử như Vũ Nghệ, mà cũng sưu tầm một thanh dao có ngoại hình nhu mì như vậy sao? Trông nó còn chẳng liên quan đến bộ sưu tập dao găm hầm hố này.

Di Phong trầm ngâm, nửa gương mặt kia chìm trong bóng tối khiến tôi nhìn không rõ: “Yên cô nương, tìm ra được gì không?”.

Tôi lắc đầu, chưa tìm ra điểm gì quan trọng cả. Lại lấy một con dao găm khác.

“Cô có thấy bộ sưu tập này có gì kì lạ không?”. Chàng ta chống cằm, bước ra ngoài tia sáng, gương mặt nghiêng chăm chú khiến người ta chờ đợi. À, ý tôi là bộ não của Di Phong nhanh trí, khiến người ta tự nhiên lười suy nghĩ, chỉ muốn chờ đợi giải đáp từ chàng ta.

Di Phong vẫn suy nghĩ, còn tôi thì nghĩ đến trưa nay cả hai ăn thứ gì. Tôi tự nhiên hết hứng thú với đống dao găm này rồi, vì chẳng có chiếc nào hữu dụng dành riêng cho tôi cả.

Đang lật qua lật lại trong chán nản, mắt tôi chợt dừng lại trên một dòng chữ nhỏ, rất nhỏ, được khắc chìm lẫn vào trong màu sắc chuôi dao, không dễ nhìn ra được. Tôi giật mình, vơ một con dao khác, sau khi quan sát khoé môi liền xác nhận: “Ngày tháng và tên người sở hữu?”.

Lời này tôi và Di Phong thốt lên cùng thời điểm, chàng ta nhíu mày, nói: “Không đúng. Nếu Vũ Nghệ là chủ sở hữu của đống đao găm này, hắn nhất định sẽ khắc tên mình lên chuôi dao, trừ khi là hắn sưu tầm từ người khác. Khả năng để hắn sưu tầm bằng đấy thanh dao nhờ thu nhập bản thân, cũng là điều không tưởng, tất cả đều làm từ ngọc quý thượng hạng, vốn đắt đỏ vô cùng”.

Tôi bấm thử móng tay, hình như là ngọc thật, trong đầu đột nhiên lộ ra một suy nghĩ: “Có thể đây là một món đồ trao đổi?”.

Sau một hồi quan sát, sắp xếp lại một góc nhỏ trong này, tôi và Di Phong nhận ra hai, ba thanh dao thường cách nhau khoảng thời gian nửa năm, đến thanh dao khác thời gian không còn liên tục nữa, nhưng thanh dao liền kề sau nó có thể xuất hiện sau nửa năm, hoặc là thời gian mới đứt đoạn. Tên người được khắc cũng đa dạng, quy luật ấy thế nào?

“Nửa năm ư…”. Di Phong lẩm bẩm, lúc sau điềm tĩnh nhìn mặt tôi, điềm tĩnh nói: “… Nửa năm, chính là khoảng thời gian để biết, độc Oán Linh có được nuôi thành công trong cơ thể của một người hay không”.

Tôi giật mình: “Vậy đây là phần thưởng của kẻ nào đó dành tặng cho Vũ Nghệ?”, xem lại tên người được khắc trên thanh dao mà tôi vừa ưng nhất.

Thanh dao màu trắng rất khó nhìn, nhưng ánh sáng ban ngày khiến mắt tôi trở nên tinh tường hơn, tôi làm sao có thể bỏ qua bất cứ thứ gì nằm yên vị trên đó.

Nhưng con dao không đề tên người gửi, có năm con dao đều để không như vậy.

Sau khi ra khỏi nhà Vũ Nghệ với vài manh mối đã đứt đoạn, tôi uể oải, đứng trước cửa nhà gã một lúc.

Di Phong luôn cẩn thận như vậy, chàng ta nhìn quanh đây một hồi, đóng kết giới niêm phong lại như cũ, sau đó, chúng tôi đi thăm dò xung quanh.

Cánh đồng hoa cải mọc khá cao và dày, nên việc tìm kiếm manh mối cũng như chuyện mò kim đáy bể, cơ bản là không tìm được gì. Bây giờ, tôi mới thấy tính hữu dụng của việc thu đệ tử. Ví dụ như Bạch Cốt Tinh Tử Nhan, theo sau nàng ta là một binh đoàn hài cốt, mỗi khi cần thu thập chuyện gì, chỉ việc phất phất tay chỉ bảo, đám đệ tử lân la đó sẽ thay nàng ta đi mọi nơi hành sự. Tất nhiên, đôi khi không phải nhiệm vụ nào bọn chúng cũng hữu dụng, Tử Nhan thường than phiền đám xương xẩu ấy làm việc rất tắc trách, nàng ta tự đi làm còn hơn.

Về khoản này, tôi hoàn toàn đồng cảm với Tử Nhan, vì tôi cũng có một con sủng vật có mà như không có.

Tôi vừa đi vừa rẽ những lùm hoa cải vàng, nhìn theo bóng lưng của Di Phong chìm nổi trong biển hoa vàng rực: “Này, tôi hỏi. Công tử không có gã thuộc hạ nào sao?”.

Chàng ta không đáp lời, đột nhiên chân rảo bước nhanh hơn, xuyên vào một lùm hoa nào đó. Trí não mách bảo có đầu mối gì rồi, tôi cũng lần chạy theo, không biết rẽ bao nhiêu bụi hoa, nhìn thấy Di Phong đang khom lưng ngồi xuống.

Xung quanh những gốc hoa trong này, có vài con nhặng bay vo ve, không có kiến, cũng chẳng bốc mùi hôi khó chịu, bởi vì thi thể đã phân huỷ từ lâu, chỉ còn lại bộ xương khô queo lẫn vào trong nắm đất.

Nhìn cấu trúc thấp bé của khung xương, chiếc hộp sọ còn có một chạc sừng, không ai tự bảo ai, chúng tôi cùng im lặng.

Đây, có thể chính là… một bộ xương ngạ quỷ.

- ---------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK