Chiều thứ hai, vừa mới tan học, Triệu Đường Diên đã đến văn phòng gặp giáo sư Từ để trao đổi về chuyện du học.
Giáo sư Từ nghe cô nói đồng ý đi du học thì không giấu được nụ cười tươi rói trên khuôn mặt.
Ông vui mừng gật đầu: “Tốt quá, để thầy viết thư giới thiệu cho em.” Nghĩ ngợi chốc lát rồi nói tiếp: “Thế này, tối nay thầy có một người bạn từ thủ đô về đây, là giáo sư của Viện Văn học Bắc Kinh, em đi với thầy đi để hai cô trò ăn với nhau một bữa.”
Cô ngẩn ngơ, chắc chắn đây không phải là bữa cơm bình thường. Giáo sư ở Đại học Bắc Kinh… Có lẽ thầy muốn giúp cô quen biết được nhiều hơn.
Cô hơi cụp mắt, lòng bỗng xót xa, suốt bốn năm qua giáo sư Từ đã giúp cô rất nhiều. Giáo sư Từ lúc nào cũng nghĩ cho cô, nhưng chắc cô phải phụ lòng kì vọng của thầy muốn cho cô đi du học nước ngoài rồi.
Đi du học được hay không là một ván cờ, nếu Chu Trầm ra tay can thiệp thì dù có thư giới thiệu của giáo sư Từ cô cũng không đi được, còn nếu anh không nhúng tay vào… Thôi thì thuận theo tự nhiên đi.
Với sự hiểu biết của cô về anh thì anh sẽ không cho phép người nào làm trái ý mình, thế nên giáo sư Từ sẽ phải thất vọng rồi.
Cô từ từ gật đầu, nói “Vâng” với thầy.
Nơi ăn tối không quá sang trọng nhưng cũng rất lịch sự trang nhã, nằm gọn trên khoảnh sân của biệt thự ở ven đường, không gian ngoài sân đã được xây thành nhà hàng tư nhân. Nhà hàng có cả hòn non bộ ở sân ngoài, mô phỏng theo phong cách thời Ngụy Tấn, đúng kiểu nhà hàng mà giáo sư Hán ngữ như Từ Tòng Khanh thích nhất.
Triệu Đường Diên và Từ Tòng Khanh đến trước nên được nhân viên đưa dẫn qua hành lang ngập cây cỏ, ngồi trong một không gian an tĩnh. Từ Tòng Khanh cầm thực đơn vừa gọi những món nổi tiếng ở Thượng Hải vừa nói cho cô: “Giáo sư này họ Trương, thật ra cô ấy cũng là một người Thượng Hải, cùng quê với thầy trò mình. Sau này ở lại thủ đô học tập rồi lập nghiệp nên ít khi về.”
Thầy còn kể những chuyện hồi xưa, cô ngồi bên cạnh im lặng nghe giáo sư liên miên chuyện cũ.
Từ Tòng Khanh đoán là cô không biết nói gì, sợ cô ngại nên tìm chủ đề để nói với cô: “Đường Diên, em là người Phúc Kiến hả?”
Triệu Đường Diên gật đầu, “Vâng ạ, nhà em ở đảo Lộ Phúc Kiến ạ.”
“Đảo Lộ à… Mấy năm trước thầy có đi trao đổi học thuật, chỗ đó cũng ổn, đẹp phết.”
Triệu Đường Diên không nói gì mà chỉ mỉm cười.
“Em có suy nghĩ đến việc sau này lập nghiệp ở đâu không?” Thầy hỏi: “Tuy đảo Lộ cũng ổn nhưng dù sao thì Thượng Hải cũng sẽ có nhiều cơ hội hơn.”
“Hiện giờ thì em chưa có kế hoạch gì, chỉ đang nghĩ đi học ở đâu thôi ạ.” Cô đáp.
“Cũng đúng, nếu học lên thì phải dăm ba năm nữa, bây giờ là còn sớm quá, sau này nước mình vẫn còn thay đổi!”
Cô mỉm cười với thầy. Từ Tòng Khanh đang định hỏi cô thi lên thạc sĩ ở đâu, nhưng chưa kịp hỏi thì cửa gỗ khắc hoa đã mở ra.
Một người phụ nữ trung niên mặc váy màu xanh da trời đứng ngoài cửa, khuôn mặt thong dong được chăm sóc kĩ càng, nụ cười mỉm trên môi đã tỏa ra khí chất hơn người nhưng lại mang đến một cảm giác ôn hòa. Đó là hơi thở của người trí thức đã đi theo năm tháng.
Có lẽ đây là khí chất mà nữ giáo sư Hán ngữ nên có, trầm tĩnh dịu dàng còn điểm cả nét đoan trang.
Triệu Đường Diên nhìn bà rồi đột nhiên nghĩ đến chính bản thân mình mà mặt trầm xuống.
Cô đứng lên theo thầy rồi đi ra cửa chào đón vị giáo sư này.
“Dung Cảnh.” Từ Tòng Khanh mỉm cười rạng rỡ: “Lâu rồi không gặp.”
“Lâu rồi không gặp nhỉ Từ Khanh.” Hai vị giáo sư nắm tay nhau, lâu lắm mới được gặp lại nhau khiến thầy cô vô cùng sung sướng, đã vậy còn bồi hồi thổn thức bởi thời gian như bóng câu qua cửa sổ.
Sau khi chào hỏi, Từ Tòng Khanh giới thiệu Triệu Đường Diên, hơn nữa còn hào phóng cất lời khen ngợi: “Đây là Triệu Đường Diên, học sinh xuất sắc nhất của tôi đấy. Cậu cứ gọi em ấy là Tiểu Triệu là được.”
“Em chào cô Trương.” Triệu Đường Diên cúi đầu chào Trương Dung Cảnh.
Trương Dung Cảnh nhìn cô gái đứng bên cạnh.
Có lẽ vì sự kính trọng đan xen với những cảm xúc khác nên hiếm khi nào Triệu Đường Diên lại căng thẳng như thế này, tuy vậy cô cũng không bộc lộ ra ngoài mà mỉm cười đón nhận ánh nhìn của giáo sư Trương.
“Ôi, được giáo sư Từ của chúng ta khen xuất sắc thì chắc là phải giỏi lắm đây. Thế nào Tiểu Triệu? Có thích đến trường cô học không?” Trương Dung Cảnh nhìn cô với ánh mắt khen ngợi, ấn tượng đầu tiên về cô rất tốt.
“Ố, lại bắt đầu cuỗm học sinh của tôi rồi đấy?” Từ Tòng Khanh cười cắt ngang bà: “Đường Diên là học sinh xuất sắc nhất học viện của tôi, muốn đi du học là để làm vẻ vang khoa Hán ngữ chúng tôi đấy.”
Ánh mắt Trương Dung Cảnh sáng ngời: “Thế thì đúng rồi, cô bé có tiền đồ đấy.” Bà đổi giọng, nghiêng người để lộ ra cô gái phía sau: “Tôi cũng dẫn một cô bé đến, đây là con gái bạn tôi, vừa mới tốt nghiệp về nước vẫn chưa quen ở đây nên tôi đưa con bé di du lịch Thượng Hải luôn. Đúng lúc đấy, hai cô gái cạnh nhau thì còn có chuyện để nói, chứ không thì ngồi giữa hai ông bà già cổ hủ này lại ngột ngạt quá.”
Cô gái mặc váy xanh vô cùng xinh đẹp, gặp trường hợp này cũng không lo lắng chút nào. Cô ấy nhìn Từ Tòng Khanh, trên đường đi thì dì Trương đã kể cho cô nghe về ngôi sao sáng trong nền giáo dục Hán ngữ này rồi.
“Em chào thầy Từ, em là Lục Nhiên ạ.”
“Chào em, chào em.” Từ Tòng Khanh mỉm cười bảo mọi người về chỗ ngồi.
*
Đồ ăn được dần đem lên, một bàn ăn muôn màu muôn vẻ. Trương Dung Cảnh nhìn các món ăn trên bàn mà hoài niệm.
“Lâu lắm rồi tôi mới ăn lại món cá quế sốt trắng này đấy, tuy ở thủ đô cũng có nhưng mà không có được cái vị như này.” Bà xúc động.
Từ Tòng Khanh cười bà: “Ai bảo cậu không về thường xuyên, cũng có xa lắm đâu, mà con trai cậu cũng đang ở đây nữa.”
Trương Dung Cảnh thở dài: “Nói đến thằng nhóc đó là đau cả đầu, vì lâu rồi không về nên nó gần ba mấy rồi cũng chưa có ý định kết hôn đây.”
Từ Tòng Khanh nghe xong rồi nhìn cô gái đang ngồi bên cạnh mà bà dẫn đến thì vỡ lẽ.
Ông cười khuyên nhủ: “Con cháu có phúc của con cháu, Tiểu Chu giỏi giang như thế thì sao lại để cậu nhọc lòng được!”
Hai vị giáo sư nói từ chuyện học đến chuyện gia đình làm Triệu Đường Diên và Lục Nhiên ở bên cạnh chẳng nói được câu gì.
Lục Nhiên thả lỏng bản thân, với sự dạy dỗ của gia đình và kinh nghiệm du học nước ngoài nhiều năm thì cô có thể hòa hợp được với trường hợp này một cách tự nhiên. Cô nhìn bánh bao súp gạch cua trước mặt, nói với Triệu Đường Diên: “Bánh bao ở Thượng Hải bọn em khác hẳn thủ đô, gạch cua tươi rói luôn.”
(*) Bánh bao súp gạch cua:
Triệu Đường Diên đờ đẫn nhưng đã mau chóng đáp lại: “Thế chị ăn thử cua chiên phù dung xem thế nào. Dạo này đang mùa cua nên ăn ngon lắm.”
(*) Cua chiên phù dung:
Lục Nhiên nghe lời cô ăn thử, đúng là ngon thật. Sở thích của cô là ăn nên nhờ mấy con cua mà cô đã có thiện cảm với Triệu Đường Diên.
“Em cũng học Hán ngữ à?” Lục Nhiên muốn kết bạn nên tìm đề tài để xích gần quan hệ.
Triệu Đường Diên nghe cô hỏi thế thì tưởng bạn cùng khoa nên gật đầu.
“Ầy dà, thế thì hôm nay chị là người ngoài ngành rồi, chị học Toán.”
Triệu Đường Diên ngạc nhiên, bỏi vì khí chất của Lục Nhiên không giống người học Toán chút nào.
Lục Nhiên trông thấy hết vẻ ngạc nhiên của cô thì cười hỏi: “Không ngờ chứ gì?”
Trò chuyện được vài câu thì Triệu Đường Diên cũng thoải mái hơn rồi, nhờ sự chủ động của Lục Nhiên nên quan hệ của hai người cũng gần gũi hơn. Kết thúc bữa ăn, Lục Nhiên còn đưa số WeChat cho cô, bảo tháng 10 sẽ gặp cô để cả hai đi ăn cua ở Tô Nam với nhau.
Tính Lục Nhiên hòa đồng nên Triệu Đường Diên cũng rất vui khi ở bên cô ấy, thành ra đã vui vẻ đồng ý. Khi cô và giáo sư Từ tiễn hai người ra về thì sắc trời đã tối, Triệu Đường Diên định đặt xe thì Trương Dung Cảnh cản lại.
“Không cần đầu, con trai cô đến đón.” Bà cười nói.
“Tiểu Chu à?” Từ Tòng Khanh bất ngờ: “Thế sao lúc nãy không gọi nó đến?”
“Nó ấy hả, còn bận hơn tôi nữa cơ, gọi nó đến đón còn phải hẹn trước nữa cơ.” Trương Dung Cảnh nói đầy bất lực.
Từ Tòng Khanh cười ồ lên rồi tự dưng nhớ ra một chuyện, ông nhìn về phía Triệu Đường Diên: “Con trai của giáo sư Trương là…”
Còn chưa dứt lời thì trên đường đã xuất hiện một chiếc Bentley màu đen sang trọng từ từ dừng lại trước mặt bọn họ.