Người cô ngập mùi lẩu hoà với mùi rượu và thuốc lá trong quán bar, đủ các “hương thơm” kì lạ quyện vào nhau, sau khi vào nhà, việc đầu tiên Chu Trầm làm ấy là cởi đồ cho cô và ném cô vào bồn tắm.
Bồn tắm được đổ đầy nước ấm, anh cau mày khi thấy cô gầy hơn trước rất nhiều, anh nhéo eo cô, không còn cảm giác đẫy đà nữa rồi.
Nét mặt cô cũng nhợt nhạt hẳn đi, đôi mắt đã xuất hiện quầng thâm, tóm lại là khác xa dáng vẻ của hai tháng trước.
Suýt nữa Chu Trầm đã ngỡ rằng, bọn anh không chia tay hai tháng mà là hai năm.
Mặc dù hai tháng nay, ngày nào trợ lí cũng đến báo tin về Triệu Đường Diên nhưng anh vẫn không thể thoả mãn, mãi đến đêm nay, người con gái ấy đang ở ngay trước mắt anh mới khiến anh có cảm giác chân thực.
Triệu Đường Diên say rượu cũng ngoan hơn rất nhiều, những sợi tóc mềm mại xoã sau lưng, Chu Trầm thoa bọt lên từng tấc da tấc thịt của cô một cách tỉ mỉ, hành động thật kiên nhẫn và bịn rịn biết bao.
Triệu Đường Diên say nhưng vẫn mơ màng nhận ra, có người đang tắm cho mình, bàn tay ấy dịu dàng lướt qua da thịt mình.
Cô cũng biết người đó là Chu Trầm.
Sợi dây lí trí cai trị thân cô cả một ngày đã biến tan, giờ đây, cô chỉ muốn buông thả trong khói thuốc, chìm đắm trong men rượu và sắc dục như đêm nay.
Chu Trầm đang định rút tay ra khỏi người cô, cô đã nắm lấy cổ tay anh, cố gắng mở mắt, nhìn anh với vẻ mê man.
– Chu Trầm.
Cô xác nhận sự tồn tại của anh trong màn sương mịt mù.
Chu Trầm hơi ngừng lại, “Ơi” với cô.
Nhưng cô vẫn siết chặt cổ tay anh mãi chẳng buông.
“Em sao thế?” Anh bất lực, khẽ hỏi cô.
Song, cô vẫn không nói câu gì, chỉ nhìn anh với đôi mắt long lanh nước.
Chu Trầm đành hỏi: “Anh lấy khăn lau sạch người cho em nhé?”
Triệu Đường Diên lắc đầu, ngay sau đó, cô vùng vằng đứng lên khỏi mặt nước, nhưng đứng không vững nên suýt nữa ngã xuống bồn.
May mà anh đã nhanh tay nắm lấy bả vai cô, ôm cô vào lòng mình.
Cô nhân tiện ôm cổ anh, vùi mặt vào lòng anh.
Áo sơ mi của anh đã ướt nhẹp từ lâu vì cô bị giày vò, quần áo lạnh cóng dính sát vào người anh, dù khó chịu nhưng anh vẫn thấy rất ngọt ngào.
Anh cúi đầu, hôn xuống đỉnh đầu cô.
Hết thảy những phẫn uất, khát khao và nỗi nhung nhớ ngày một dâng trào đã tan đi trong nụ hôn dịu êm này.
Vậy nhưng, Triệu Đường Diên không cảm nhận được, cô chống tay vào ngực anh rồi ngẩng đầu lên, tựa như đang ngắm gương mặt anh một cách nghiêm túc.
“Anh là Chu Trầm ư?” Cô bỗng hỏi.
Chu Trầm sững lại trước câu hỏi của cô, ánh mắt anh đanh lại: “Không thì sao?”
Cô nghĩ còn ai có thể cởi quần áo và tắm cho cô như thế này?
Triệu Đường Diên dẩu môi, “À” lên.
“Sao anh lại già đi thế này?” Cô nói.
Bảy chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến lồng ngực anh căng tràn nỗi bực bội, mọi xúc cảm rung động cũng hoá thành cơn phẫn nộ.
Thế mà Triệu Đường Diên vẫn cứ thêm dầu vào lửa: “Anh nhìn này, có phải ở đây lại thêm nếp nhăn rồi không?”
Ngón tay cô phác hoạ đôi mắt anh.
Chu Trầm cáu tới nỗi cười khẩy: “Chê anh già à?”
Cô còn nghiêm túc suy nghĩ chừng hai giây, sau đó trả lời: “Hồi trước thì không nhưng bây giờ thì có.”
– Ồ.
Đôi môi nói dai nói dài khiến người ta phát bực đã bị chặn lại.
Chu Trầm hôn môi cô đầy mãnh liệt, khiến đầu lưỡi cô tê dại nhưng anh vẫn chưa thấy hả giận, bàn tay anh bao trọn lấy bờ mông cô rồi nắn bóp mạnh bạo.
Kể từ ngày anh biết hồi còn bé cô đã bị bạo hành rất nhiều, anh bắt đầu hối hận vì đã dùng thắt lưng quất vào mông cô, thảo nào lúc ấy cô lại kích động đến như vậy.
Sau đó, ngay cả cái tát để thêm thăng hoa trong tình dục cũng đã biến mất
Không thể đánh được, nên đành nắm lấy nơi mềm mại nhất của cô và xoa nắn nó.
Triệu Đường Diên giãy giụa trong vòng tay anh một cách vô ích, bàn tay tự do còn lại còn chạm vào thân dưới của anh.
Cô biết đó là gì, đã thế còn nhấn vào nó một cách ác ý.
“Triệu Đường Diên!” Chu Trầm kìm giọng cảnh cáo cô.
“Làm sao!” Cô học được cách cãi lại.
Anh nhìn cô chằm chằm, sắc mặt bỗng thay đổi, nhân cơ hội nắm cổ tay cô, dẫn cô đi cảm nhận nơi khổng lồ dưới thân mình.
“Có muốn không?” Anh hạ giọng dụ dỗ cô.
Triệu Đường Diên cúi xuống, nhìn đăm đăm chỗ ấy hai giây, sau ấy ngoan ngoãn gật đầu: “Muốn.”
Khi say, cô bắt đầu thành thật đối mặt với dục vọng của mình, ít nhất làm tình với Chu Trầm cũng rất vui.
Chu Trầm ánh lên nét cười, đặt tay cô trước ngực mình: “Cởi quần áo cho anh.”
Cúc áo sơ mi vừa nhiều vừa nhỏ, Triệu Đường Diên say rồi nên không thể tập trung nổi, không kìm được bắt đầu xé áo anh ra. Nhưng dù tay cô đã đỏ lên thì cũng không thể xé rách được.
Cô nhụt chí đập vào ngực anh: “Không cởi được!”
Vẻ ngoài yêu kiều khiến con tim Chu Trầm rung động.
Anh ôm cô vào lòng, hôn cô một cái rồi mới tự cởi quần áo của mình.
Bây giờ anh cũng khoả thân giống như cô.
Hai cơ thể trần truồng kề sát bên nhau, làm nóng không khí xung quanh mình.
Anh ôm mặt cô rồi hôn xuống, muốn cả hai gắn bó với nhau hơn.
Triệu Đường Diên để mặc cho anh hôn, mãi đến khi bụng dưới bị nơi cứng rắn của anh đụng vào, cô mới thoát khỏi vòng tay anh, nhìn xuống thứ cứng rắn đang sừng sững trước mặt mình.
Cơ thể Chu Trầm nóng bừng lên khi bị cô nhìn như thế, ngón tay anh vuốt ve vùng gáy thon gọn trắng nõn của cô: “Có nhớ anh không?”
Anh đang đợi câu trả lời của cô.
Người con gái khi nãy còn căng tràn sức sống bỗng mím chặt môi, không chịu nói câu gì.
Chu Trầm nhất quyết phải có được đáp án, kiên nhẫn đợi cô trả lời.
Cả hai cứ giằng co mãi như vậy.
Triệu Đường Diên thấy mình lại bị anh bắt nạt, cô khó chịu, đột nhiên quỳ gối xuống, ngậm lấy cây gậy nơi anh.
Cô mút ra mút vào đầu khấc của anh, hành động không dịu dàng chút nào nhưng vẫn khiến Chu Trầm thoả mái tới nỗi xương cụt tê dại.
Sướng đến mức quên hỏi câu trả lời của cô.
Đã quá lâu rồi, anh thực sự rất nhớ đôi môi nhỏ nhắn của cô.
Chu Trầm ưỡn eo, tiến vào khoang miệng cô, từng chút từng chút, suýt nữa đã đâm sâu vào cổ họng cô. Nhưng anh cũng biết làm vậy sẽ khiến cô khó chịu nên anh đã kìm lại.
Anh dịu dàng xoa đầu cô, dụ dỗ cô: “Xoa cho anh đi.”
Triệu Đường Diên ngoan ngoãn làm theo.
Có lẽ vì quá lâu rồi không làm tình nên chỉ nhờ vào miệng và hai tay của cô mà anh đã bắn ra đợt đầu tiên.
Ngay trước khi bắn, anh đã lui ra ngoài, tinh dịch trắng đục túa lên vai, lên mặt cô.
Đôi mắt cô khép hờ, đón nhận tinh hoa anh bắn ra.
Ánh mắt Chu Trầm đỏ lên, tiện tay lấy khăn mặt ướt ở bên cạnh để lau sạch mặt cho cô, mau chóng kéo cô ra khỏi bồn tắm và bế cô về giường, để cô nằm ngửa trên giường, đỡ côn th*t của mình rồi thúc vào.
Sau hai tháng, cuối cùng anh lại được tiến vào cơ thể cô.
Khác hoàn toàn với cảm giác khi được blowjob, huyệt nhỏ mềm mại ngậm chặt lấy anh, ấy là cách làm tình nguyên thuỷ của loài người.
Ham muốn được sinh ra từ tình yêu, và tình yêu cũng được sinh ra từ ham muốn.
Tất thảy đã chẳng còn quan trọng vào thời khắc này.
Anh muốn cô, hai tháng qua, hơn năm mươi ngày trời, biết bao lần anh hối hận vì lúc đầu mình đã đồng ý với cô, nhưng lại không dám làm phiền việc học của cô, anh hiểu cô đã dốc sức cho cuộc thi này đến mức nào.
Thậm chí còn không ngại lừa anh, trốn anh, rời khỏi anh.
Người con gái lo cho bản thân một cách lí trí máu lạnh như vậy khiến Chu Trầm yêu say đắm, và cũng khiến anh trở nên lo được lo mất.
Đã từng là lãnh chúa không sợ trời không sợ đất trong khu năm ấy, sao anh có thể tưởng tượng ra được rằng mình sẽ nhát gan đến thế trong độ tuổi ba mươi.
Tựa như vị thần số phận đang nói với anh rằng: Nhìn đi, ngươi cũng có nhược điểm, ngươi cũng biết sợ.
Đôi chân Triệu Đường Diên bị Chu Trầm gác lên vai anh, hai bầu ngực cũng lay động không ngừng theo sự dữ dội của anh, đến cả suy nghĩ trong cô cũng tung bay.
Cơ thể lâng lâng, dần lên tới đỉnh.
Trước khi cao trào, cô vẫn còn giữ được lí trí, móng tay cứa vào cánh tay anh, hằn lên những vết xước.
“Đừng bắn vào trong! Em chưa uống thuốc…” Cô nói.
Chu Trầm nhếch môi, thúc mạnh vào thân cô, đưa cô lên đỉnh, sau đó nhanh chóng rút ra, bắn lên người cô.
Từ ngực đến bụng, đâu đâu cũng ngập tràn mùi vị của anh.
Thú hoang đang tuyên bố chủ quyền của mình.
Triệu Đường Diên nằm trên giường, co mình lại, khẽ thở hổn hển, men rượu bay đi theo hơi nóng của cơ thể cô, lí trí trong cô cũng đã trở về.
Cô nghe thấy tiếng Chu Trầm mặc quần áo bước ra ngoài, nhưng ngay sau đó, anh đã quay lại, ôm một đống hộp đủ các loại màu sắc.
Vất vả lắm mới chờ được đến ngày cô quay về, Chu Trầm đâu chịu lãng phí một đêm dài như vậy.
Anh tiện tay lấy một chiếc áo mưa rồi đeo vào, lật Triệu Đường Diên lại, anh vẫn đang đứng dưới giường, nâng mông cô lên và đưa mình vào trong cô.
Chân cô đã bị anh siết chặt, không thể trốn thoát.
Chu Trầm vòng tay ra trước người cô, xoa âm vật của cô, khiến cô không nói nên lời, chỉ có thể ngân lên những tiếng rên rỉ.
Sau đó, anh cảm giác làm thế này sẽ khiến cả hai cách nhau quá xa, anh nắm cánh tay cô, kéo cô áp sát vào ngực mình, một tay quay trở lại với hột le của cô, tay kia thì tàn phá bầu ngực cô.
Anh cắn vai trái của cô, vừa đâm vừa hỏi cô dữ dằn: “Anh già rồi?”
Triệu Đường Diên lại ngất đi trong từng cú thúc của anh.
Hoàn toàn giao mình cho anh.