Ngày mai trường học bắt đầu cho nghỉ, lần này nghỉ Quốc khánh với Trung thu chung một thể nên được nghỉ dài, Tề Nhạc Nhạc và Lương Toàn đã về nhà từ chiều, trong phòng chỉ còn mỗi Triệu Đường Diên.
Cô định dành mấy ngày nghỉ để ngồi đọc sách, ôn tập lại kiến thức đã học, tiện thể nghiên cứu những vấn đề thời sự. Sau khi tắm xong thì nhận được tin nhắn của Lục Nhiên, cô bạn mới quen rủ cô đi chơi Cô Tô mấy ngày, nhân tiện đi ăn cua cà ra.
Cô nhớ đến câu Chu Trầm từng hỏi mình ở trên xe, có vẻ dạo này mọi người đều muốn đi ăn cua.
Nhưng khi nghĩ đến quan hệ của Lục Nhiên và Chu Trầm, Chu Trầm cũng muốn dẫn cô đi ăn cua, trùng hợp như vậy sao?
Triệu Đường Diên không trả lời ngay, cẩn thận hỏi lại: Chỉ có hai đứa bọn mình thôi à?
Lục Nhiên: Còn có anh họ và chị dâu chị nữa. Hai anh chị đi cùng thì cũng chỉ bám riết lấy nhau thôi, bơ chị luôn ấy mà, ở Thượng Hải chị chỉ quen em thôi đấy, nên đi cùng chị nhé?
Cô ấy gửi nhãn dán khóc thút thít.
Triệu Đường Diên nghĩ nghĩ, trả lời: Vâng.
Lục Nhiên xin số căn cước của cô ngay tức khắc, để đặt vé tàu cao tốc đến Cô Tô vào chiều mai giúp cô. Thượng Hải gần Cô Tô nên dù vào ngày nghỉ Quốc khánh thì vé tàu vẫn còn nhiều.
Cô bắt đầu sắp xếp hành lí, chọn mấy bộ váy đẹp bỏ vào vali.
Đây là lần đầu tiên cô đi du lịch cùng bạn kể từ khi vào đại học, cho dù chỉ đi du lịch gần nhưng cũng là trải nghiệm mà cô chưa thử bao giờ.
Hồi năm nhất vừa nghèo vừa không có thời gian, sau này có tiền nhưng không thể tuỳ tiện đi ra ngoài, bởi vì phải đóng vai một cô tình nhân hoàn hảo nên lúc nào cũng phải đợi đại gia gọi mình.
Cô nghĩ cuộc sống bây giờ của mình đã khác xưa, mỗi một thay đổi nhỏ bé đều là một bước đến gần với tự do, và thêm một bước để khuất xa khỏi cái làng chài nhỏ bé khiến người ta tuyệt vọng ấy.
**
Triệu Đường Diên và Lục Nhiên hẹn gặp nhau ở ga Hồng Kiều, cô nhìn một mình Lục Nhiên kéo vali đứng trước cửa nhà ga thì thấy hơi lạ nên đã hỏi: “Anh họ với chị dâu chị đâu?”
Lục Nhiên nói: “Anh chị đang có chút việc nên sẽ lái xe đến sau, bọn mình đến trước chờ hai người.”
Triệu Đường Diên không nghĩ gì nhiều.
Nửa tiếng sau cả hai đã đến ga Cô Tô, vừa xuống tàu đã có người đón, bấy giờ Triệu Đường Diên mới biết nhà Lục Nhiên có sản nghiệp ở Cô Tô, chỗ ở hôm nay là bất động sản của anh trai cô ấy.
Lâm viên Cô Tô đích thực.
Triệu Đường Diên chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến cảnh tượng “Nhiều nhà sàn như gối dòng sông”, “Cầu nhỏ với bến sông rất nhiều” là như thế nào.
Một thế giới mà cô chỉ được cảm nhận trong sách thì hôm nay đã được tận mắt nhìn thấy và cảm nhận một cách chân thực.
Lục Nhiên không biết cảm xúc của cô, cô ấy cứ nhớ thương những chú cua cà ra béo bở, mấy năm trước cô toàn ở nước ngoài, muốn được ăn gạch cua là một chuyện quá đỗi xa vời.
Nhân viên ở lâm viên đưa hai người qua cầu đá uốn lượn, rồi dừng bước trước toà nhà hai tầng có mái hiên kép.
Đây là tòa nhà chính của lâm viên cũng là nơi hai người ở lại đêm nay, các chỗ khác thì toàn bỏ trống, chẳng có mấy người ở.
Lục Nhiên rất quen thuộc với nơi đây, vẫy tay ra hiệu cho nhân viên rời đi rồi dẫn Triệu Đường Diên lên tầng hai.
Tầng hai có bốn căn phòng, Lục Nhiên chỉ vào hai căn phòng kề nhau, nói: “Em ngủ ở đây, phòng chị ở bên cạnh, em thấy có được không?”
Triệu Đường Diên gật đầu.
“Bọn mình đi ngủ đi, đến lúc dậy thì chắc anh chị cũng tới nơi rồi.” Lục Nhiên đi về phòng rồi nói chúc cô ngủ ngon.
Sự thản nhiên của cô bạn đã giúp Triệu Đường Diên an tâm hơn nhiều, tựa như cả hai đã làm bạn với nhau rất nhiều năm nên mới có thể ở chung với nhau một cách tự nhiên đến như vậy.
Cô kéo vali về phòng mình.
Nội thất trong phòng được trang trí theo phòng cách cổ điển của Trung Quốc, phòng tắm và phòng quần áo được tách riêng, nhưng cũng rất tiện.
Cô đi tắm rồi ngủ trưa, lúc tỉnh dậy thì sắc trời đã tối, chân trời tỏa ra những quầng sáng vụn.
Cô nhắn WeChat cho Lục Nhiên: Chị dậy chưa?
Mười phút sau Lục Nhiên mới trả lời: Chị dậy rồi, em thay quần áo đi rồi bọn mình đi ăn.
Buổi tối trời trở lạnh, cô lấy áo hoodie và quần bò ra khỏi vali rồi mặc vào, nghe thấy bên ngoài có tiếng động thì mới mở cửa đi ra ngoài.
Lục Nhiên thấy cô đã ăn mặc chỉnh tề, kéo tay cô rồi cùng đi xuống lầu, “Anh chị vừa bảo mọi người đến nơi rồi, tụi mình xuống trước chờ mọi người đi, chuẩn bị ít đồ nấu ăn luôn.”
Cô ấy lôi kéo Triệu Đường Diên đến phòng ăn, “Buổi tối chúng ta ăn lẩu, đây là bữa lẩu đầu tiên chị được ăn khi về nước đấy.” Cô ấy cười.
Triệu Đường Diên nhân tiện hỏi cô ấy ở nước ngoài thế nào, toàn nghe cô ấy mắng chửi đồ nước ngoài khó ăn, làm cô phải dở khóc dở cười.
Cuộc sống của Lục Nhiên trừ toán ra thì chỉ còn mỗi việc ăn.
Nhân viên đã chuẩn bị sẵn đồ ăn trong tủ lạnh, mọi người chỉ cần bày ra bàn mà thôi. Đủ các loại thịt rau bày trên bàn, chiếc nồi đồng màu vàng óng nằm ở giữa bàn, than cũng đã cháy hừng hực, canh sườn tỏa ra hương thơm ngào ngạt ở xung quanh.
Ngoài sân có thanh âm vang lên.
Lục Nhiên vui vẻ, “Chắc là anh chị đến rồi đấy.”
Triệu Đường Diên đi theo cô ra ngoài đón mọi người.
Đứng trước cổng vòm, từ xa xa thấy hai nam một nữ đang đi đến.
Ba người?
Sắc hoàng hôn màu cam nhạt ngả xuống chân trời, hồ nước xanh ngọc, ba người đi qua cây cầu đá bên hồ, càng đến gần thì con tim Triệu Đường Diên càng buốt giá.
Người mà hôm qua cô đã từ chối thì hôm nay lại xuất hiện ở Cô Tô cách cả trăm cây số.
Sao Chu Trầm lại ở đây?
Triệu Đường Diên cũng không xa lạ gì với người đang đi đầu, lần trước cô đi cùng Chu Trầm đến khu du lịch nông nghiệp thì đã gặp được Trầm Diệu, bên cạnh anh có một cô gái, người còn lại chính là Chu Trầm.
Vậy ra Trầm Diệu là anh họ của Lục Nhiên?
Triệu Đường Diên cảm thấy thế giới thật nhỏ làm sao.
Ba người kia cũng thấy bọn họ, chỉ có Hạ Thì chưa gặp Triệu Đường Diên bao giờ, còn hai người đàn ông thì đã ánh lên vẻ ngạc nhiên trong đôi mắt.
Thẩm Diệu khẽ nhìn Chu Trầm, không nói câu gì.
Ánh mắt Chu Trầm nhìn thẳng vào Triệu Đường Diên, đôi mắt của người trước mặt thì nguy hiểm, còn ánh mắt của người đứng sau thì chột dạ.
Dù sao thì hôm qua cô đã quyết đoán bảo mình sẽ không ra ngoài chơi, ai ngờ ngày hôm sau đã bị vả mặt.
Cả ba người đều toát lên những biểu cảm khác thường, không ai lên tiếng.
Nhưng Lục Nhiên thì nhiệt tình bước đến ôm Hạ Thì, giới thiệu Triệu Đường Diên với mọi người.
Cô ấy quay đầu nhìn về phía Triệu Đường Diên, “Đường Diên, đây là anh họ Trầm Diệu của chị, đây là chị dâu Hạ Thì.”
Triệu Đường Diên im lặng một lúc, thấy Trầm Diệu không định vạch trần thì đã cất lời trước: “Chào anh Trầm và chị Hạ, em là Triệu Đường Diên, lần này đến Cô Tô chơi làm phiền mọi người mấy ngày rồi.”
Tính Hạ Thì dịu dàng, thật ra cũng hơi khách sáo với cô, còn Trầm Diệu thì chỉ “Ừ” một tiếng.
Triệu Đường Diên thấp thỏm.
Lục Nhiên không biết Chu Trầm cũng tới, không có cô Trương ở đây nên cô ấy chỉ chào hỏi anh cho có, không vui vẻ cho cam.
Sau khi ba người lên tầng hai tắm rửa nghỉ ngơi xong, Lục Nhiên và Triệu Đường Diên ngồi dưới tầng đợi nhân viên dọn cơm.
Lúc Chu Trầm đi ngang qua người Triệu Đường Diên, anh còn thản nhiên nhìn cô nhưng bị cô né tránh.
Bữa ăn rất hoà hợp, trừ ba người đang chìm trong suy nghĩ của mình ra thì Lục Nhiên là người ăn vui vẻ nhất, Hạ Thì cũng bật cười liên tục khi được cô em chồng hướng ngoại đùa giỡn.
Không biết là vô tình hay cố ý mà Chu Trầm lại ngồi bên cạnh Triệu Đường Diên. Khi nồi lẩu trên bàn toả khói nghi ngút, anh lẳng lặng bóp eo cô ở dưới bàn.
Tay cô run lên, miếng thịt bò mới gắp đã bị rớt xuống bát.
Bầu không khí kì lạ vẫn kéo dài đến tận đêm, Triệu Đường Diên rửa mặt xong nằm trên giường, nhưng vẫn không dám ngủ.
Trong đêm khuya thanh vắng, điện thoại của cô đã đổ chuông.
“…”
Cô ấn nghe, nhưng không nói câu nào.
“Mở cửa.” Chu Trầm nói.
*
Tác giả có lời muốn nói:
“Khi ông đến Cô Tô sẽ thấy
Nhiều nhà sàn như gối dòng sông
Cố đô đất trống đừng hòng
Nhưng cầu nhỏ với bến sông rất nhiều.”
– Tiễn người đi chơi đất Ngô (Đỗ Tuân Hạc)